Sau Khi Xuyên Sách Bị Thừa Tướng Đại Nhân Làm Mềm Chân
Chương 25:
Ái hát kim ngân hoa lộ
27/04/2024
Thời tiết ban đêm lạnh hơn rất nhiều, nhưng toàn thân Ôn Giản lại nóng ran, cởi trần đi vào bếp đun nước.
Khói bốc lên từ trong bếp một lúc.
Ở phòng phía đông xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, Ôn Lý Thị nhéo ông già đang ngủ say một cái, Ôn Chính lật người liếc mắt nhìn trộm Ôn Lý Thị, ngập ngừng nói: “Bà nó, làm cái gì vậy?"
Ôn Lý Thị ghé vào tai Ôn Chính nói: “Con trai ông đang đun nước trong bếp.”
Ôn Chính hơi sửng sốt, chút nước này có thể làm được gì, đều là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ.
Ông cười nhẹ: “Đun thì đun chứ, cũng nên đun rồi."
Nói xong, lại nhắm mắt.
Ôn Lý Thị thấy Ôn Chính ôn mặt không đổi sắc, không có phản ứng gì, hừ lạnh một tiếng.
Ôn Chính nghe thấy vậy, đôi lông mày khép hờ từ từ nhuộm ý cười, dứt khoát xoay người, bàn tay to lớn luồn vào trong y phục của Ôn Lý Thị, không cởi yếm ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng nhẹ nơi đang nhô cao ở ngực, năm ngón tay nắm trọn, khiến Ôn Lý Thị mềm mại phản kháng, nhẹ đẩy tay ông ra: "Ôn Chính, ông làm gì vậy...?"
Ôn Chính một tay chống người dậy, đưa đầu ghé sát vào má Ôn Lý Thị, hôn “chụt" một cái: “Đều là phu thê già cả rồi, sao lại thẹn thùng? Con trai nửa đêm đi lấy nước, vậy lão tử làm sao có thể tụt lại phía sau?"
“Tôi sờ, ướt rồi nhỉ? Hửm?" Ôn Chính một tay xoa nắn ngực, tay kia đã xuyên vào trong quần Ôn Lý Thị, chính xác chạm vào nơi giữa hai chân của bà.
Ôn Lý Thị đi theo Ôn Chính, trải qua một cuộc sống thoải mái, đã hơn ba mươi tuổi, vẫn cực kỳ mềm mại, làn da càng mịn màng, Ôn Chính nhéo âm vật nhô ra của bà và ấn nhẹ vào đó, một lúc sau thì nước chảy ra.
Ôn Lý Thị cắn môi, đôi mắt đen mị như lụa, thẹn thùng nhìn nam nhân, trong cổ họng khẽ rên một tiếng: “Ôn Chính... tay của ông thật thô, nhẹ một chút..."
Ôn Chính chạm đến, cởi dây lưng quần của hai người ra, tay cầm vật dài cắm vào cái lỗ ẩm ướt, phịch một tiếng, đút vào phát ra tiếng “òm ẹp"...
Một lúc sau, tiếng rên rỉ êm ái của Ôn Lý Thị và tiếng thở dốc của nam nhân từ trong phòng truyền đến.
Phòng đông và phòng tây rất gần nhau. Một chút tiếng động đều thực sự có thể nghe thấy được ở cả hai bên.
Giữa gian phòng phía tây đặt một thùng gỗ, Ôn Giản xách nước đổ vào thùng, nước ấm tràn đầy lò sưởi, con ngươi đen kịt của Ôn Giản nhìn ra ngoài cửa, nghe thấy mấy thanh âm tục tĩu, liền xoay người đi vào đóng cửa thật chặt.
Sau đó lại đi đến bên giường, Quý Tang trốn thật chặt trong chăn, lộ ra đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn còn ửng hồng sau khoái cảm, đôi mắt đen láy như ngấn nước, ánh mắt thản nhiên mà quyến rũ.
Ôn Giản bị nàng quyến rũ khiến bụng dưới siết chặt, vươn tay vén chăn trên người nàng ra.
Quý Tang đang ở dưới chăn, bị động tác đột ngột của hắn làm cho giật mình, kêu lên một tiếng, hai tay ôm lấy mình, dùng đôi mắt đen đẫm nước nhìn chằm chằm Ôn Giản: “Ôn Giản, chàng làm gì vậy?"
Nàng thẹn quá hóa giận mở miệng, lúc này mới nhận ra giọng mình rất khàn, vừa rồi bị đâm vào quá sướng nên đã hét rất nhiều.
Làn da của nàng mỏng manh trắng nõn, Ôn Giản dùng sức một chút, trên người nàng liền lưu lại dấu tay, Ôn Giản nhìn đủ loại dấu hôn và đầu ngón tay trên người nàng, hai bộ ngực trắng nõn mềm mại chen vào giữa cánh tay mảnh khảnh của nàng, tạo ra một rãnh sâu thực sự mê hoặc lòng người, con ngươi ngày càng trầm lắng, vật nửa mềm giữa hai chân đột nhiên thức dậy, nhô lên cao trong quần.
Thật khó để Quý Tang không nhìn thấy nó.
Mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, lỗ tai như muốn chảy máu: “Ôn Giản... chàng..."
Cánh tay Cường tráng của Ôn Giản ôm nàng dậy, thanh âm trầm thấp gợi cảm: “Tắm trước đi."
Nhiệt độ cơ thể hắn rất cao, giống như một nguồn nhiệt, sau khi ngã vào lòng hắn, Quý Tang bị bóng đến mức cơ thể bất giác rùng mình.
Ôn Giản nhẹ nhàng bế nàng vào thùng gỗ, đôi chân của Quý Tang yếu dữ dội, lòng bàn chân lại mềm nhũn.
Đến khi chạm vào nước nóng, tất cả các dây thần kinh căng thẳng được giải tỏa, đặc biệt là vị trí lòng bàn chân, như được nhẹ nhàng vuốt ve, trong cổ họng không khỏi phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Giản nghe thấy tiếng thở dài đó, đôi môi cong lên hiện lên ý cười như có như không.
Thùng gỗ không lớn, chỉ đủ chứa một người.
Ôn Giản đứng ở phía sau nàng, dùng dây ruy băng cột lại mái tóc đen nhánh của nàng. Sau đó dùng tay múc nước, nới lỏng kẻ tay, nước xuôi theo ngón tay rơi xuống xương quai xanh của nàng, hàng xương đều trông rất tinh tế, giọt nước rơi xuống xương quai xanh tạo thành vũng. Dòng nước tràn ra trượt xuống theo đường cong của bầu ngực dựng đứng, chìm xuống rãnh nước, hoặc lủng lẳng qua đầu núm vú hồng hào.
Khói bốc lên từ trong bếp một lúc.
Ở phòng phía đông xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, Ôn Lý Thị nhéo ông già đang ngủ say một cái, Ôn Chính lật người liếc mắt nhìn trộm Ôn Lý Thị, ngập ngừng nói: “Bà nó, làm cái gì vậy?"
Ôn Lý Thị ghé vào tai Ôn Chính nói: “Con trai ông đang đun nước trong bếp.”
Ôn Chính hơi sửng sốt, chút nước này có thể làm được gì, đều là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ.
Ông cười nhẹ: “Đun thì đun chứ, cũng nên đun rồi."
Nói xong, lại nhắm mắt.
Ôn Lý Thị thấy Ôn Chính ôn mặt không đổi sắc, không có phản ứng gì, hừ lạnh một tiếng.
Ôn Chính nghe thấy vậy, đôi lông mày khép hờ từ từ nhuộm ý cười, dứt khoát xoay người, bàn tay to lớn luồn vào trong y phục của Ôn Lý Thị, không cởi yếm ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng nhẹ nơi đang nhô cao ở ngực, năm ngón tay nắm trọn, khiến Ôn Lý Thị mềm mại phản kháng, nhẹ đẩy tay ông ra: "Ôn Chính, ông làm gì vậy...?"
Ôn Chính một tay chống người dậy, đưa đầu ghé sát vào má Ôn Lý Thị, hôn “chụt" một cái: “Đều là phu thê già cả rồi, sao lại thẹn thùng? Con trai nửa đêm đi lấy nước, vậy lão tử làm sao có thể tụt lại phía sau?"
“Tôi sờ, ướt rồi nhỉ? Hửm?" Ôn Chính một tay xoa nắn ngực, tay kia đã xuyên vào trong quần Ôn Lý Thị, chính xác chạm vào nơi giữa hai chân của bà.
Ôn Lý Thị đi theo Ôn Chính, trải qua một cuộc sống thoải mái, đã hơn ba mươi tuổi, vẫn cực kỳ mềm mại, làn da càng mịn màng, Ôn Chính nhéo âm vật nhô ra của bà và ấn nhẹ vào đó, một lúc sau thì nước chảy ra.
Ôn Lý Thị cắn môi, đôi mắt đen mị như lụa, thẹn thùng nhìn nam nhân, trong cổ họng khẽ rên một tiếng: “Ôn Chính... tay của ông thật thô, nhẹ một chút..."
Ôn Chính chạm đến, cởi dây lưng quần của hai người ra, tay cầm vật dài cắm vào cái lỗ ẩm ướt, phịch một tiếng, đút vào phát ra tiếng “òm ẹp"...
Một lúc sau, tiếng rên rỉ êm ái của Ôn Lý Thị và tiếng thở dốc của nam nhân từ trong phòng truyền đến.
Phòng đông và phòng tây rất gần nhau. Một chút tiếng động đều thực sự có thể nghe thấy được ở cả hai bên.
Giữa gian phòng phía tây đặt một thùng gỗ, Ôn Giản xách nước đổ vào thùng, nước ấm tràn đầy lò sưởi, con ngươi đen kịt của Ôn Giản nhìn ra ngoài cửa, nghe thấy mấy thanh âm tục tĩu, liền xoay người đi vào đóng cửa thật chặt.
Sau đó lại đi đến bên giường, Quý Tang trốn thật chặt trong chăn, lộ ra đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn còn ửng hồng sau khoái cảm, đôi mắt đen láy như ngấn nước, ánh mắt thản nhiên mà quyến rũ.
Ôn Giản bị nàng quyến rũ khiến bụng dưới siết chặt, vươn tay vén chăn trên người nàng ra.
Quý Tang đang ở dưới chăn, bị động tác đột ngột của hắn làm cho giật mình, kêu lên một tiếng, hai tay ôm lấy mình, dùng đôi mắt đen đẫm nước nhìn chằm chằm Ôn Giản: “Ôn Giản, chàng làm gì vậy?"
Nàng thẹn quá hóa giận mở miệng, lúc này mới nhận ra giọng mình rất khàn, vừa rồi bị đâm vào quá sướng nên đã hét rất nhiều.
Làn da của nàng mỏng manh trắng nõn, Ôn Giản dùng sức một chút, trên người nàng liền lưu lại dấu tay, Ôn Giản nhìn đủ loại dấu hôn và đầu ngón tay trên người nàng, hai bộ ngực trắng nõn mềm mại chen vào giữa cánh tay mảnh khảnh của nàng, tạo ra một rãnh sâu thực sự mê hoặc lòng người, con ngươi ngày càng trầm lắng, vật nửa mềm giữa hai chân đột nhiên thức dậy, nhô lên cao trong quần.
Thật khó để Quý Tang không nhìn thấy nó.
Mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, lỗ tai như muốn chảy máu: “Ôn Giản... chàng..."
Cánh tay Cường tráng của Ôn Giản ôm nàng dậy, thanh âm trầm thấp gợi cảm: “Tắm trước đi."
Nhiệt độ cơ thể hắn rất cao, giống như một nguồn nhiệt, sau khi ngã vào lòng hắn, Quý Tang bị bóng đến mức cơ thể bất giác rùng mình.
Ôn Giản nhẹ nhàng bế nàng vào thùng gỗ, đôi chân của Quý Tang yếu dữ dội, lòng bàn chân lại mềm nhũn.
Đến khi chạm vào nước nóng, tất cả các dây thần kinh căng thẳng được giải tỏa, đặc biệt là vị trí lòng bàn chân, như được nhẹ nhàng vuốt ve, trong cổ họng không khỏi phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Giản nghe thấy tiếng thở dài đó, đôi môi cong lên hiện lên ý cười như có như không.
Thùng gỗ không lớn, chỉ đủ chứa một người.
Ôn Giản đứng ở phía sau nàng, dùng dây ruy băng cột lại mái tóc đen nhánh của nàng. Sau đó dùng tay múc nước, nới lỏng kẻ tay, nước xuôi theo ngón tay rơi xuống xương quai xanh của nàng, hàng xương đều trông rất tinh tế, giọt nước rơi xuống xương quai xanh tạo thành vũng. Dòng nước tràn ra trượt xuống theo đường cong của bầu ngực dựng đứng, chìm xuống rãnh nước, hoặc lủng lẳng qua đầu núm vú hồng hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.