Sau Khi Xuyên Sách Cô Phát Điên Vì Không Có Điện Thoại
Chương 31:
Tổng Công Đại Nhân
04/10/2024
Điều đáng sợ nhất là, khi hắn làm những điều này, cả hai người vẫn còn thở thoi thóp, vẫn chưa chết hẳn, vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn.
Khi Việt Phất Linh chạy đến, họ đã không còn sức để rên rỉ nữa.
Cảnh tượng đó thực sự khủng khiếp, khiến Việt Phất Linh sợ đến chết khiếp, cô mãi mãi không quên được hình ảnh Bắc Đình Tuyết một thân tuyết y, trong cảnh tuyết bay lất phất quay người lại, trên tay cầm băng nhận nhỏ máu, khóe miệng nở một nụ cười thánh khiết.
Quá kinh khủng.
Đó là cơn ác mộng đeo bám Việt Phất Linh suốt quãng đời sau này.
Tất nhiên, đó đều là cốt truyện ở giai đoạn sau, lúc đó Long Tương đã chết không biết bao lâu rồi.
Bắc Đình Tuyết nam chính hiện tại, vẫn là một nam tử yếu ớt đến mức không thể sử dụng năng lực tiên tri, không thể sử dụng hoàn toàn sức mạnh của Tuyết cảnh, cũng không thể xác định được cô là kẻ mạo danh.
Tất cả tu vi của hắn đều không thể sử dụng được vì thân thể không tốt, mới bị nữ phụ là một phàm nhân hạ dược nấu cơm.
Mặc dù cuối cùng không thành công.
Long Tương xác định rằng trong suốt thời gian nhiệm vụ của mình, cô sẽ không nhìn thấy hắn giết chóc tứ phương, để lộ sự điên cuồng ẩn dưới vẻ ngoài thánh khiết. Cô chỉ thấy hắn là một mỹ nhân bí ẩn, thanh nhã, cao quý như hoa trên núi.
Tốt lắm.
Long Tương xóa sạch ký ức về đêm trăng máu trong đầu, cảm thấy mình lại ổn rồi.
Cô từ từ đứng dậy, vẫn không chắc tại sao nam chính lại xuất hiện.
Rõ ràng hắn phải đợi bảy ngày sau khi lấy máu, cảm thấy máu thực sự có tác dụng mới đến gặp cô.
Trong nguyên tác, mặc dù nữ phụ đến với danh nghĩa là thế thân nhưng lại không hề cử hành hôn lễ thực sự với nam chính.
Cũng biết tác giả tuyệt đối không thể sắp xếp cho nam chính thực sự kết hôn với nữ phụ độc ác.
Long Tương nhìn xung quanh, đây chính là Tuyết cảnh đã giết chết hơn nửa người dân Vương thành.
Thật lạnh.
Hơi thở của cô đã chuyển sang màu trắng.
Cảm thấy lạnh trước khi lên đây, cũng là vì Bắc Đình Tuyết.
Nếu không thì Li Hỏa Tiên Châu sao có thể lạnh được.
Long Tương nhìn nam chính vài lần rồi không muốn nhìn nữa.
Tên này cũng không nói gì, chắc chắn không phải bản thể, bản thể của hắn hiện đang nằm trên giường không thể nhúc nhích, trước mắt chỉ là một luồng thần hồn của hắn.
Chỉ là một luồng thần hồn nhưng vì tu vi và nhân thiết vượt xa người khác nên khiến Long Tương cảm thấy áp lực vô biên.
Khi Việt Phất Linh chạy đến, họ đã không còn sức để rên rỉ nữa.
Cảnh tượng đó thực sự khủng khiếp, khiến Việt Phất Linh sợ đến chết khiếp, cô mãi mãi không quên được hình ảnh Bắc Đình Tuyết một thân tuyết y, trong cảnh tuyết bay lất phất quay người lại, trên tay cầm băng nhận nhỏ máu, khóe miệng nở một nụ cười thánh khiết.
Quá kinh khủng.
Đó là cơn ác mộng đeo bám Việt Phất Linh suốt quãng đời sau này.
Tất nhiên, đó đều là cốt truyện ở giai đoạn sau, lúc đó Long Tương đã chết không biết bao lâu rồi.
Bắc Đình Tuyết nam chính hiện tại, vẫn là một nam tử yếu ớt đến mức không thể sử dụng năng lực tiên tri, không thể sử dụng hoàn toàn sức mạnh của Tuyết cảnh, cũng không thể xác định được cô là kẻ mạo danh.
Tất cả tu vi của hắn đều không thể sử dụng được vì thân thể không tốt, mới bị nữ phụ là một phàm nhân hạ dược nấu cơm.
Mặc dù cuối cùng không thành công.
Long Tương xác định rằng trong suốt thời gian nhiệm vụ của mình, cô sẽ không nhìn thấy hắn giết chóc tứ phương, để lộ sự điên cuồng ẩn dưới vẻ ngoài thánh khiết. Cô chỉ thấy hắn là một mỹ nhân bí ẩn, thanh nhã, cao quý như hoa trên núi.
Tốt lắm.
Long Tương xóa sạch ký ức về đêm trăng máu trong đầu, cảm thấy mình lại ổn rồi.
Cô từ từ đứng dậy, vẫn không chắc tại sao nam chính lại xuất hiện.
Rõ ràng hắn phải đợi bảy ngày sau khi lấy máu, cảm thấy máu thực sự có tác dụng mới đến gặp cô.
Trong nguyên tác, mặc dù nữ phụ đến với danh nghĩa là thế thân nhưng lại không hề cử hành hôn lễ thực sự với nam chính.
Cũng biết tác giả tuyệt đối không thể sắp xếp cho nam chính thực sự kết hôn với nữ phụ độc ác.
Long Tương nhìn xung quanh, đây chính là Tuyết cảnh đã giết chết hơn nửa người dân Vương thành.
Thật lạnh.
Hơi thở của cô đã chuyển sang màu trắng.
Cảm thấy lạnh trước khi lên đây, cũng là vì Bắc Đình Tuyết.
Nếu không thì Li Hỏa Tiên Châu sao có thể lạnh được.
Long Tương nhìn nam chính vài lần rồi không muốn nhìn nữa.
Tên này cũng không nói gì, chắc chắn không phải bản thể, bản thể của hắn hiện đang nằm trên giường không thể nhúc nhích, trước mắt chỉ là một luồng thần hồn của hắn.
Chỉ là một luồng thần hồn nhưng vì tu vi và nhân thiết vượt xa người khác nên khiến Long Tương cảm thấy áp lực vô biên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.