Sau Khi Xuyên Sách Cô Phát Điên Vì Không Có Điện Thoại
Chương 32:
Tổng Công Đại Nhân
04/10/2024
Long Tương hít một hơi thật sâu, kế hoạch điều chỉnh bảy ngày ban đầu đã hoàn thành trong một hơi thở này.
Ta sống trong giấc mộng, cớ sao phải trói buộc bởi bụi trần.
Đây vốn là một thế giới hư ảo, không có gì đáng sợ.
Nhưng cô thực sự có chút tò mò, tại sao nam chính lại có nhân thiết như vậy, trong lòng nữ chính lại là một hình tượng đáng sợ như vậy, liên tục bị độc giả mô tả là "Người mà trong tiểu thuyết tôi thích chết đi sống lại nhưng ngoài đời nhìn thấy thì phải trốn thật xa", cuối cùng lại lựa chọn hi sinh bản thân để cứu thế giới.
Ép buộc thăng hoa sao? Để qua kiểm duyệt?
Không hiểu nhưng không quan trọng, không liên quan đến cô.
Long Tương đứng vững, chủ động phá vỡ sự im lặng trong Tuyết cảnh vô biên: "Xin chào."
Cô rất lịch sự, nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi ngài có phải là phu quân của tôi chưa từng gặp mặt không?"
Phải làm rõ thân phận của nhau trước thì mới có thể tiếp tục nói chuyện.
Yêu cầu cô giống như nữ phụ trong nguyên tác, vừa gặp đã yêu, hai mắt rực sáng, mặt đỏ bừng, mũi chân hướng vào trong thì cô thực sự không làm được.
Cô không hề có chút não tình nào, liền quyết định đi theo con đường truyền thống, kiểu đến đây chỉ muốn sống tốt với hắn, làm Thái tử phi danh giá của Bắc Đình, bước lên đỉnh cao cuộc đời, lật ngược thế cờ, vả mặt lão già tệ bạc.
Chỉ như vậy mới có thể duy trì nhân thiết sau này vì muốn có được trái tim của nam chính, bảo vệ địa vị, liên tục quậy phá đến chết.
Nhưng Bắc Đình Tuyết chắc chắn sẽ không thừa nhận mình là phu quân của cô, trong nguyên tác, nữ phụ ngoài việc bị lấy máu thì còn bị giam giữ, vì thích nam chính, mỗi lần bị bắt đi lấy máu thậm chí còn rất mong chờ, Long Tương thực sự không thể hiểu nổi.
Nữ phụ dù sao cũng không phải nữ chính, máu tuy vì thời thần sắp đến, huyết mạch cũng tương đồng mà có chút tác dụng nhưng hiệu quả thực sự không đáng kể, để nam chính hồi phục thêm một chút, người Bắc Đình lấy máu đều lấy đến chết.
Đã có vài lần nữ phụ bị lấy máu đến mức suýt chết, miễn cưỡng tỉnh lại, bị ép uống thuốc bổ máu, thậm chí không quan tâm đến cơ thể của mình, còn cố gắng tá thử để nam chính đến thăm mình.
Hắn thực sự vì chuyện này mà đến nhưng chỉ có lần đầu tiên, sau đó không còn nữa.
Một người như vậy sao có thể thừa nhận mình là phu quân của cô được.
Cô chỉ muốn làm rõ thân phận, cũng để đối phương biết, cô đã đoán ra thân phận của hắn.
Ta sống trong giấc mộng, cớ sao phải trói buộc bởi bụi trần.
Đây vốn là một thế giới hư ảo, không có gì đáng sợ.
Nhưng cô thực sự có chút tò mò, tại sao nam chính lại có nhân thiết như vậy, trong lòng nữ chính lại là một hình tượng đáng sợ như vậy, liên tục bị độc giả mô tả là "Người mà trong tiểu thuyết tôi thích chết đi sống lại nhưng ngoài đời nhìn thấy thì phải trốn thật xa", cuối cùng lại lựa chọn hi sinh bản thân để cứu thế giới.
Ép buộc thăng hoa sao? Để qua kiểm duyệt?
Không hiểu nhưng không quan trọng, không liên quan đến cô.
Long Tương đứng vững, chủ động phá vỡ sự im lặng trong Tuyết cảnh vô biên: "Xin chào."
Cô rất lịch sự, nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi ngài có phải là phu quân của tôi chưa từng gặp mặt không?"
Phải làm rõ thân phận của nhau trước thì mới có thể tiếp tục nói chuyện.
Yêu cầu cô giống như nữ phụ trong nguyên tác, vừa gặp đã yêu, hai mắt rực sáng, mặt đỏ bừng, mũi chân hướng vào trong thì cô thực sự không làm được.
Cô không hề có chút não tình nào, liền quyết định đi theo con đường truyền thống, kiểu đến đây chỉ muốn sống tốt với hắn, làm Thái tử phi danh giá của Bắc Đình, bước lên đỉnh cao cuộc đời, lật ngược thế cờ, vả mặt lão già tệ bạc.
Chỉ như vậy mới có thể duy trì nhân thiết sau này vì muốn có được trái tim của nam chính, bảo vệ địa vị, liên tục quậy phá đến chết.
Nhưng Bắc Đình Tuyết chắc chắn sẽ không thừa nhận mình là phu quân của cô, trong nguyên tác, nữ phụ ngoài việc bị lấy máu thì còn bị giam giữ, vì thích nam chính, mỗi lần bị bắt đi lấy máu thậm chí còn rất mong chờ, Long Tương thực sự không thể hiểu nổi.
Nữ phụ dù sao cũng không phải nữ chính, máu tuy vì thời thần sắp đến, huyết mạch cũng tương đồng mà có chút tác dụng nhưng hiệu quả thực sự không đáng kể, để nam chính hồi phục thêm một chút, người Bắc Đình lấy máu đều lấy đến chết.
Đã có vài lần nữ phụ bị lấy máu đến mức suýt chết, miễn cưỡng tỉnh lại, bị ép uống thuốc bổ máu, thậm chí không quan tâm đến cơ thể của mình, còn cố gắng tá thử để nam chính đến thăm mình.
Hắn thực sự vì chuyện này mà đến nhưng chỉ có lần đầu tiên, sau đó không còn nữa.
Một người như vậy sao có thể thừa nhận mình là phu quân của cô được.
Cô chỉ muốn làm rõ thân phận, cũng để đối phương biết, cô đã đoán ra thân phận của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.