Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 39:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
Địa thế nơi đây gập ghềnh, bởi vì ở gần Phục Ma trận cho nên quỷ dị âm trầm, ngẫu nhiên còn có quạ đen bay quanh lẻ tẻ trên không trung.
Hai chân Lâm Thanh Vãn như nhũn ra, một tay mơn trớn thân cây, một tay vịn cánh tay của Hề Huyền Lương, gần như đặt một nửa trọng lượng thân thể lên trên người hắn.
Máu ở vết thương đã ngừng chảy, mơ hồ đau nhức, vẫn còn có thể chịu đựng được.
Nàng nhẹ giọng hỏi Hề Huyền Lương: "Sao ngươi lại đến đây?"
Nàng nhớ kỹ đoạn này trong sách gốc, Hề Huyền Lương chưa từng xuất hiện, Lăng Tức Trần bị đánh trọng thương, Lâm Thanh Vãn cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi yên ổn, chăm sóc y hẳn mấy ngày liền, còn nói đủ những lời nói lạnh nhạt với Triệu Hoan Nhan, ngăn cản hai người họ lui tới với nhau.
Hề Huyền Lương vẫn mang dáng vẻ phục tùng, buông mắt xuống, nhìn không ra cảm xúc gì như cũ. Dường như hắn cũng không định lên tiếng, nàng cũng chỉ đành ngậm miệng, dù sao hắn có lòng từ bi giúp nàng một tay đã là hiếm thấy rồi.
Trong lòng nàng vẫn còn có chút cao hứng, bây giờ giúp nàng, vậy có phải sau này nàng vẫn còn có cơ hội để sống hay không?
Hề Huyền Lương dời ánh mắt lên bờ môi khẽ cong lên của nàng, môi của nàng luôn hồng hào đầy đặn, nhưng lúc này lại tái nhợt khô nứt, đã không còn thấy sự xinh xắn khi cười, trái lại có nhiều thêm mấy phần mệt mỏi.
Lúc Lâm Thanh Vãn muốn từ biệt với hắn lại nhận thấy điều bất thường, hắn đi theo nàng hồi lâu rồi mới phát hiện nàng thật ra đến đây để cứu người trong lòng.
Quả thật, quãng thời gian này Lâm Thanh Vãn đối xử với hắn có phần tốt hơn, nhưng chuyện liều mạng như thế này, thiết nghĩ chắc nàng cũng chỉ dành cho mỗi một mình Lăng Tức Trần.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng lên tiếng: "Lâm Thanh Vãn."
Tâm trạng của Lâm Thanh Vãn rất tốt, lên tiếng đáp lại: "Hửm?"
Thật kỳ quái, bình thường hắn đều gọi nàng là sư tỷ cơ mà.
"Nếu có một ngày ta cần mạng của ngươi, ngươi có đồng ý cho không?"
Nghe vậy, thân thể của Lâm Thanh Vãn lắc lư một cái, trượt chân, xém chút đã đặt mông ngồi xuống đất, cũng may lúc nghiêng người thì đã có người vòng tay qua vai nàng.
Nàng mở to mắt, căng thẳng nhìn hắn: "Vì, vì sao lại đột nhiên nói như vậy?"
Hề Huyền Lương ngước mắt nhìn sương trắng dần dần nổi lên ở bốn phía, nhân gian phồn hoa dưới sương trắng loáng thoáng hiển hiện hoàn toàn khác biệt với núi rừng này.
Hắn nói: "Bởi vì hôm nay, cái mạng này của ngươi là do ta cứu về."
Lâm Thanh Vãn càng bối rối hơn, không phải vết thương của nàng đã kết vải rồi sao?
Mãi cho đến khi cảnh tượng ở trước mắt biến hóa ngàn vạn, thời gian cấp tốc trôi qua giống như du hành xuyên thời gian và không gian, muôn vạn hình ảnh hiện lên, luôn là những màn pháo hoa nhân gian phàm tục trôi qua ngay trong chớp mắt, thoáng qua trong một chớp mắt ngắn ngủi.
Hai chân Lâm Thanh Vãn như nhũn ra, một tay mơn trớn thân cây, một tay vịn cánh tay của Hề Huyền Lương, gần như đặt một nửa trọng lượng thân thể lên trên người hắn.
Máu ở vết thương đã ngừng chảy, mơ hồ đau nhức, vẫn còn có thể chịu đựng được.
Nàng nhẹ giọng hỏi Hề Huyền Lương: "Sao ngươi lại đến đây?"
Nàng nhớ kỹ đoạn này trong sách gốc, Hề Huyền Lương chưa từng xuất hiện, Lăng Tức Trần bị đánh trọng thương, Lâm Thanh Vãn cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi yên ổn, chăm sóc y hẳn mấy ngày liền, còn nói đủ những lời nói lạnh nhạt với Triệu Hoan Nhan, ngăn cản hai người họ lui tới với nhau.
Hề Huyền Lương vẫn mang dáng vẻ phục tùng, buông mắt xuống, nhìn không ra cảm xúc gì như cũ. Dường như hắn cũng không định lên tiếng, nàng cũng chỉ đành ngậm miệng, dù sao hắn có lòng từ bi giúp nàng một tay đã là hiếm thấy rồi.
Trong lòng nàng vẫn còn có chút cao hứng, bây giờ giúp nàng, vậy có phải sau này nàng vẫn còn có cơ hội để sống hay không?
Hề Huyền Lương dời ánh mắt lên bờ môi khẽ cong lên của nàng, môi của nàng luôn hồng hào đầy đặn, nhưng lúc này lại tái nhợt khô nứt, đã không còn thấy sự xinh xắn khi cười, trái lại có nhiều thêm mấy phần mệt mỏi.
Lúc Lâm Thanh Vãn muốn từ biệt với hắn lại nhận thấy điều bất thường, hắn đi theo nàng hồi lâu rồi mới phát hiện nàng thật ra đến đây để cứu người trong lòng.
Quả thật, quãng thời gian này Lâm Thanh Vãn đối xử với hắn có phần tốt hơn, nhưng chuyện liều mạng như thế này, thiết nghĩ chắc nàng cũng chỉ dành cho mỗi một mình Lăng Tức Trần.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng lên tiếng: "Lâm Thanh Vãn."
Tâm trạng của Lâm Thanh Vãn rất tốt, lên tiếng đáp lại: "Hửm?"
Thật kỳ quái, bình thường hắn đều gọi nàng là sư tỷ cơ mà.
"Nếu có một ngày ta cần mạng của ngươi, ngươi có đồng ý cho không?"
Nghe vậy, thân thể của Lâm Thanh Vãn lắc lư một cái, trượt chân, xém chút đã đặt mông ngồi xuống đất, cũng may lúc nghiêng người thì đã có người vòng tay qua vai nàng.
Nàng mở to mắt, căng thẳng nhìn hắn: "Vì, vì sao lại đột nhiên nói như vậy?"
Hề Huyền Lương ngước mắt nhìn sương trắng dần dần nổi lên ở bốn phía, nhân gian phồn hoa dưới sương trắng loáng thoáng hiển hiện hoàn toàn khác biệt với núi rừng này.
Hắn nói: "Bởi vì hôm nay, cái mạng này của ngươi là do ta cứu về."
Lâm Thanh Vãn càng bối rối hơn, không phải vết thương của nàng đã kết vải rồi sao?
Mãi cho đến khi cảnh tượng ở trước mắt biến hóa ngàn vạn, thời gian cấp tốc trôi qua giống như du hành xuyên thời gian và không gian, muôn vạn hình ảnh hiện lên, luôn là những màn pháo hoa nhân gian phàm tục trôi qua ngay trong chớp mắt, thoáng qua trong một chớp mắt ngắn ngủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.