Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 40:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
Hề Huyền Lương ngưng thần, nhíu đôi mày tuấn tú lại, hắn rất hiếm khi bộc lộ ra ngoài mặt loại cảm xúc phiền phức này, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thanh Vãn thấy được.
Nàng muốn hỏi có chuyện gì đang xảy ra vậy, nhưng trông thấy hắn dùng linh lực của bản thân để chống lại sự biến đổi của không gian, cũng bèn ngậm miệng lại.
Quả nhiên không sai,tu vi của Hề Huyền Lương cao hơn nàng. Thậm chí vào lúc này hắn còn có chút nhẹ nhàng dưới trận pháp.
Hắn nói: "Trận pháp đã bị ta cưỡng ép làm cho tạm dừng lại rồi, chúng ta chỉ có thể lại ở lại một ngày, nếu trong vòng một ngày chúng ta không thể ra ngoài..."
Lâm Thanh Vãn không hiểu, bởi vì nơi này là một nơi không hề tồn tại trong nguyên tác, là bọn họ vô tình kích hoạt nó.
Ngay sau đó, Hề Huyền Lương lại khẽ nói: "Xem ra, nếu chúng ta không thể ra ngoài, chắc hẳn chúng ta sẽ phải rơi vào trong một ván cờ được người ta sắp xếp."
Lâm Thanh Vãn còn muốn hỏi cẩn thận một chút, nhưng miệng vết thương đột nhiên nhói lên, nàng hít vào một hơi, bảo: "Ta còn có thể chống đỡ lâu như vậy sao?"
Nàng luôn cảm thấy có thứ gì đó đang âm thầm cắn nuốt sức lực của nàng.
Hề Huyền Lương buông mắt, đạm mạc liếc nhìn nàng một cái, hắn đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết thương của nàng, máu nhuốm vào tay hắn, chung quanh vết máu kia tràn ngập từng tia khí đen.
"Thân thể của ngươi không chịu nổi sức mạnh của Ma kiếm." Hắn nói thế này.
Đương nhiên Lâm Thanh Vãn biết rõ, nếu là Ma kiếm bình thường đương nhiên chẳng thể làm gì được nàng, nhưng thanh kiếm này cũng không phải kiếm bình thường, mà là kiếm của chiến thần Ma tộc cực kì hung ác, nơi bị thương chắc chắn sẽ bị ma khí ăn mòn.
Trước mắt, nàng rơi vào một nơi kỳ quái đến thế, sao còn có thể tìm đến Lăng Tiêu để thanh trừ ma khí được chứ?
Lâm Thanh Vãn: "Sao chúng ta lại lọt vào đây được thế?"
Hề Huyền Lương suy tư một lát, nói: "Bốn phía Phục Ma trận vốn có nguy cơ trùng trùng, chúng ta trở về sai đường, chắc chắn đã vô tình khởi động trận pháp rồi."
Lâm Thanh Vãn trầm mặc, sao lại đi nhầm được chứ?
Bởi vì Hề Huyền Lương là đệ tử ngoại môn, không có tư cách vào, bình thường cũng sẽ không vào chớ nói chi là nhớ kỹ con đường chính xác.
Còn nàng thì chưa đến bao giờ, toàn bộ quá trình nàng đều đi theo Hề Huyền Lương.
Lâm Thanh Vãn khóc không ra nước mắt: "Vậy làm sao bây giờ, hẳn là chúng ta không ra được đâu nhỉ?"
Nghe nói Phục Ma trận được tổ sư gia bày ra, mặc cho bọn họ có mạnh đi chăng nữa thì cũng là tiểu bối, sao có thể hơn tổ sư gia được?
Nếu như nói vừa rồi nàng còn ôm một tia ảo tưởng nhìn Hề Huyền Lương, vậy lúc thấy hắn không nói lời nào, ngấm ngầm thừa nhận, nàng càng tuyệt vọng hơn.
Thật là, chưa xuất sư thì đã chết rồi.
Lâm Thanh Vãn: "Ta sẽ chết sao?" Nàng đột nhiên đặt câu hỏi.
Nàng muốn hỏi có chuyện gì đang xảy ra vậy, nhưng trông thấy hắn dùng linh lực của bản thân để chống lại sự biến đổi của không gian, cũng bèn ngậm miệng lại.
Quả nhiên không sai,tu vi của Hề Huyền Lương cao hơn nàng. Thậm chí vào lúc này hắn còn có chút nhẹ nhàng dưới trận pháp.
Hắn nói: "Trận pháp đã bị ta cưỡng ép làm cho tạm dừng lại rồi, chúng ta chỉ có thể lại ở lại một ngày, nếu trong vòng một ngày chúng ta không thể ra ngoài..."
Lâm Thanh Vãn không hiểu, bởi vì nơi này là một nơi không hề tồn tại trong nguyên tác, là bọn họ vô tình kích hoạt nó.
Ngay sau đó, Hề Huyền Lương lại khẽ nói: "Xem ra, nếu chúng ta không thể ra ngoài, chắc hẳn chúng ta sẽ phải rơi vào trong một ván cờ được người ta sắp xếp."
Lâm Thanh Vãn còn muốn hỏi cẩn thận một chút, nhưng miệng vết thương đột nhiên nhói lên, nàng hít vào một hơi, bảo: "Ta còn có thể chống đỡ lâu như vậy sao?"
Nàng luôn cảm thấy có thứ gì đó đang âm thầm cắn nuốt sức lực của nàng.
Hề Huyền Lương buông mắt, đạm mạc liếc nhìn nàng một cái, hắn đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết thương của nàng, máu nhuốm vào tay hắn, chung quanh vết máu kia tràn ngập từng tia khí đen.
"Thân thể của ngươi không chịu nổi sức mạnh của Ma kiếm." Hắn nói thế này.
Đương nhiên Lâm Thanh Vãn biết rõ, nếu là Ma kiếm bình thường đương nhiên chẳng thể làm gì được nàng, nhưng thanh kiếm này cũng không phải kiếm bình thường, mà là kiếm của chiến thần Ma tộc cực kì hung ác, nơi bị thương chắc chắn sẽ bị ma khí ăn mòn.
Trước mắt, nàng rơi vào một nơi kỳ quái đến thế, sao còn có thể tìm đến Lăng Tiêu để thanh trừ ma khí được chứ?
Lâm Thanh Vãn: "Sao chúng ta lại lọt vào đây được thế?"
Hề Huyền Lương suy tư một lát, nói: "Bốn phía Phục Ma trận vốn có nguy cơ trùng trùng, chúng ta trở về sai đường, chắc chắn đã vô tình khởi động trận pháp rồi."
Lâm Thanh Vãn trầm mặc, sao lại đi nhầm được chứ?
Bởi vì Hề Huyền Lương là đệ tử ngoại môn, không có tư cách vào, bình thường cũng sẽ không vào chớ nói chi là nhớ kỹ con đường chính xác.
Còn nàng thì chưa đến bao giờ, toàn bộ quá trình nàng đều đi theo Hề Huyền Lương.
Lâm Thanh Vãn khóc không ra nước mắt: "Vậy làm sao bây giờ, hẳn là chúng ta không ra được đâu nhỉ?"
Nghe nói Phục Ma trận được tổ sư gia bày ra, mặc cho bọn họ có mạnh đi chăng nữa thì cũng là tiểu bối, sao có thể hơn tổ sư gia được?
Nếu như nói vừa rồi nàng còn ôm một tia ảo tưởng nhìn Hề Huyền Lương, vậy lúc thấy hắn không nói lời nào, ngấm ngầm thừa nhận, nàng càng tuyệt vọng hơn.
Thật là, chưa xuất sư thì đã chết rồi.
Lâm Thanh Vãn: "Ta sẽ chết sao?" Nàng đột nhiên đặt câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.