Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 42:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
A, sai lầm sai lầm, có chút tàn nhẫn rồi, có điều nàng không kết hôn ở thế giới này không phải tốt rồi sao, như vậy phu quân sẽ không mất sớm nữa.
Lâm Thanh Vãn thề ở thế giới này, liên quan gì đến Lâm Thanh Vãn ở hiện đại cơ chứ?
Sau khi nghe lời thề độc của nàng, Hề Huyền Lương trầm mặc một hồi: "Người cưới ngươi quả đúng là oan uổng mà."
Lâm Thanh Vãn không hề phản bác lại, tâm trạng của nàng cũng không tệ cho lắm: "Cho nên ấy, chẳng ai có thể lấy ta, ngoại trừ người ta yêu."
Người yêu, Lăng Tức Trần sao?
Nàng cứu Lăng Tức Trần là vì yêu, vậy đối tốt với hắn vì mục đích gì cơ chứ?
Dù thế nào cũng sẽ không phải yêu, có lẽ là... Tiếp cận có mục đích nhỉ.
"Hít... Đau quá, ngươi nhẹ chút đi chứ!" Lâm Thanh Vãn bỗng nhiên bị hắn dùng sức ấn mạnh vào vết thương trên bả vai một cái, nàng đau đến mức hít vào một hơi lạnh.
"Đau?" Vốn dĩ dưới đáy mắt của Hề Huyền Lương còn nhiễm một chút ý cười không chân thực, nhưng sau khi nói ra một chữ, tâm trạng cũng đã thay đổi, hắn lại ấn một cái, khiến vết thương đã kết vải rách ra, hắn nói: "Đau cũng phải nhịn."
Đột nhiên phát bệnh gì thế?
Lâm Thanh Vãn cảm thấy không hiểu ra sao cả, nhưng sau khi trông thấy hắn nghiền vỡ đan được thành bột rồi đắp lên trên vết thương của nàng, nàng không còn lời nào để nói nữa.
Ngay sau đó, gương mặt nàng bị người ta bóp lấy, lại bị người ta cứng rắn nhét vào miệng một viên đan dược, ngón tay của người kia lướt qua bờ môi của nàng một cách không thể tránh né.
Mà vào lúc nàng ngậm miệng lại, hàm răng lơ đãng khẽ cắn vào đầu ngón tay của hắn, như điện giật, nàng lại tránh đi.
Lần này, không biết hắn lại cho nàng ăn thuốc gì nữa, vết thương trực tiếp khép lại hơn phân nửa, không đau nữa.
Nàng một mặt ngạc nhiên: "Vì sao vừa rồi không có hiệu quả như thế này, có phải ngươi lén giấu đồ sau lưng ta không?"
Hề Huyền Lương nhìn nàng giống như đang nhìn kẻ ngốc: "Vết thương lúc nãy mang theo ma khí, đương nhiên năng lực lành lại có chút kém rồi."
"Vậy bây giờ thì sao?"
Hắn nói: "Ma khí đã bị ta hấp thu rồi."
Hắn lại còn nói một cách quang minh chính đại như thế nữa chứ?
Nàng nhất thời ngạc nhiên: "Không phải.... Thứ này mà ngươi cũng có thể tùy tiện hấp thu sao?"
"Vì sao không thể?" Hắn khẳng định một cách đương nhiên, Lâm Thanh Vãn gần như sắp tin rồi, nếu như hệ thống không mở miệng giải thích.
Hệ thống nói.
[Trước khi tu giả chưa nhập ma, không thể cưỡng ép hấp thu ma khí, nếu cưỡng ép hấp thu, hậu kỳ tu hành rất dễ tẩu hỏa nhập ma.]
Nàng hỏi, không còn cách nào khác nữa hay sao?
[Cũng có ngoại lệ, sau khi hấp thu tu vi sẽ tăng cao thêm một bước, hai luồng khí kình đấu trong thể nội, ép người ta phát điên, tẩu hỏa nhập ma.]
Cho nên?
Giải thích rồi cũng như không.
Nói tóm lại, Hề Huyền Lương không thể nào tránh thoát được sự sắp xếp của số phận, tẩu hỏa nhập ma là điều chắc chắn.
Lâm Thanh Vãn thề ở thế giới này, liên quan gì đến Lâm Thanh Vãn ở hiện đại cơ chứ?
Sau khi nghe lời thề độc của nàng, Hề Huyền Lương trầm mặc một hồi: "Người cưới ngươi quả đúng là oan uổng mà."
Lâm Thanh Vãn không hề phản bác lại, tâm trạng của nàng cũng không tệ cho lắm: "Cho nên ấy, chẳng ai có thể lấy ta, ngoại trừ người ta yêu."
Người yêu, Lăng Tức Trần sao?
Nàng cứu Lăng Tức Trần là vì yêu, vậy đối tốt với hắn vì mục đích gì cơ chứ?
Dù thế nào cũng sẽ không phải yêu, có lẽ là... Tiếp cận có mục đích nhỉ.
"Hít... Đau quá, ngươi nhẹ chút đi chứ!" Lâm Thanh Vãn bỗng nhiên bị hắn dùng sức ấn mạnh vào vết thương trên bả vai một cái, nàng đau đến mức hít vào một hơi lạnh.
"Đau?" Vốn dĩ dưới đáy mắt của Hề Huyền Lương còn nhiễm một chút ý cười không chân thực, nhưng sau khi nói ra một chữ, tâm trạng cũng đã thay đổi, hắn lại ấn một cái, khiến vết thương đã kết vải rách ra, hắn nói: "Đau cũng phải nhịn."
Đột nhiên phát bệnh gì thế?
Lâm Thanh Vãn cảm thấy không hiểu ra sao cả, nhưng sau khi trông thấy hắn nghiền vỡ đan được thành bột rồi đắp lên trên vết thương của nàng, nàng không còn lời nào để nói nữa.
Ngay sau đó, gương mặt nàng bị người ta bóp lấy, lại bị người ta cứng rắn nhét vào miệng một viên đan dược, ngón tay của người kia lướt qua bờ môi của nàng một cách không thể tránh né.
Mà vào lúc nàng ngậm miệng lại, hàm răng lơ đãng khẽ cắn vào đầu ngón tay của hắn, như điện giật, nàng lại tránh đi.
Lần này, không biết hắn lại cho nàng ăn thuốc gì nữa, vết thương trực tiếp khép lại hơn phân nửa, không đau nữa.
Nàng một mặt ngạc nhiên: "Vì sao vừa rồi không có hiệu quả như thế này, có phải ngươi lén giấu đồ sau lưng ta không?"
Hề Huyền Lương nhìn nàng giống như đang nhìn kẻ ngốc: "Vết thương lúc nãy mang theo ma khí, đương nhiên năng lực lành lại có chút kém rồi."
"Vậy bây giờ thì sao?"
Hắn nói: "Ma khí đã bị ta hấp thu rồi."
Hắn lại còn nói một cách quang minh chính đại như thế nữa chứ?
Nàng nhất thời ngạc nhiên: "Không phải.... Thứ này mà ngươi cũng có thể tùy tiện hấp thu sao?"
"Vì sao không thể?" Hắn khẳng định một cách đương nhiên, Lâm Thanh Vãn gần như sắp tin rồi, nếu như hệ thống không mở miệng giải thích.
Hệ thống nói.
[Trước khi tu giả chưa nhập ma, không thể cưỡng ép hấp thu ma khí, nếu cưỡng ép hấp thu, hậu kỳ tu hành rất dễ tẩu hỏa nhập ma.]
Nàng hỏi, không còn cách nào khác nữa hay sao?
[Cũng có ngoại lệ, sau khi hấp thu tu vi sẽ tăng cao thêm một bước, hai luồng khí kình đấu trong thể nội, ép người ta phát điên, tẩu hỏa nhập ma.]
Cho nên?
Giải thích rồi cũng như không.
Nói tóm lại, Hề Huyền Lương không thể nào tránh thoát được sự sắp xếp của số phận, tẩu hỏa nhập ma là điều chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.