Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 41:
Toái Toái Niệm
07/05/2024
Hề Huyền Lương vẫn đặt đầu ngón tay trên vết thương của nàng như cũ, không có chút sức lực nào, không đau không ngứa, chỉ có chút kỳ quái.
Trông dáng vẻ của hắn nước chảy mây trôi, tựa như nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng hắn hoàn toàn không hề có phần thắng.
Chỉ thấy hắc khí dần dần thuận theo đầu ngón tay của hắn, tràn lên trên mu bàn tay hắn, ẩn vào dưới ống tay áo.
Hắn vẫn không hề khó chịu như cũ.
Hắn buông mắt, nói: "Vừa nãy không phải ta đã nói rồi hay sao, hôm nay ta cứu ngươi, cái mạng này của ngươi xem như thuộc về ta rồi."
Hả???
Là ý này ư?
Lâm Thanh Vãn nhìn hắn một cách kỳ quái, nhưng mà sao hắn lại phải cứu nàng?
Mặc dù quả thật là nàng vô cùng cao hứng, nhưng luôn cảm thấy có chút.... Không yên lòng.
Thế là, nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Ngươi cần cái mạng nhỏ này của ta để làm gì?"
Hề Huyền Lương mỉm cười: "Tất nhiên là ngày sau khi đứng trước cái chết, nếu có thể thì cần sư tỷ chắn thay ta một mạng rồi."
Đó chính là lấy mạng đổi mạng, hôm nay ta cứu ngươi, sau này ngươi chết thay ta.
Lâm Thanh Vãn á khẩu không trả lời được, dù sao trước mắt cũng phải sống.
Thế nhưng không hiểu sao nàng lại chẳng vui nổi, nói rõ Hề Huyền Lương vẫn không hề xem nàng là người, mà chỉ là một kẻ chết thay.
Trong lòng đã biết tỏng tất cả, nhưng ngoài mặt vẫn còn phải cười hì hì.
Nàng mỉm cười nói: "Cho dù hôm nay ngươi không cứu ta, ta cũng sẽ liều mạng để cứu ngươi."
Hề Huyền Lương mở mắt ra, không mặn không nhạt nhìn nàng: "Giống Lăng sư huynh?"
"Ngươi còn quan trọng hơn cả huynh ấy nữa."
"Thật sao?" Đại ma đầu hiếm khi cong môi cười một tiếng, cũng không biết có mang theo chân ý hay không.
Từ trước đến giờ Lâm Thanh Vãn luôn dẻo miệng, nghĩ gì thì nói đấy.
Nàng gật đầu: "Lâm Thanh Vãn trước giờ không bao giờ nói ngoa."
Hề Huyền Lương nhắm mắt lại, hiển nhiên không tin, thế là hắn bèn trêu chọc: "Vậy không biết sư tỷ có thật lòng ái mộ Lăng sư huynh hay không?"
Lâm Thanh Vãn: "..."
Rất tốt, tên biến thái chết tiệt này cố ý đây mà, đoán chắc nhược điểm của nàng chính là Lăng Tức Trần!
[Nhắc nhở ký chủ, câu trả lời này có liên quan đến thiết lập nhân vật!]
Lâm Thanh Vãn ngoài cười nhưng trong không cười, nếu nói không thích Lăng Tức Trần, Hề Huyền Lương thoạt nhìn là có thể biết vừa rồi nàng mới vuốt mông ngựa, tất cả đều là lừa hắn.
Cho nên nàng lựa chọn nói dối.
"Lâm Thanh Vãn ta thề với trời, đời này chỉ yêu một người duy nhất, người kia không phải đại sư huynh thì không được, bằng không..." Lâm Thanh Vãn đối diện với con ngươi thâm sâu khó lường kia của Hề Huyền Lương, nuốt một ngụm nước bọt.
Giọng nói yếu đi.
"Nếu không cả đời này của ta đều yêu mà không thể có được, không gả đi được, thậm chí... Cho dù có gả đi được... Phu quân cũng mất sớm khi đang tráng niên, để lại một góa phụ là ta đây!"
Trông dáng vẻ của hắn nước chảy mây trôi, tựa như nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng hắn hoàn toàn không hề có phần thắng.
Chỉ thấy hắc khí dần dần thuận theo đầu ngón tay của hắn, tràn lên trên mu bàn tay hắn, ẩn vào dưới ống tay áo.
Hắn vẫn không hề khó chịu như cũ.
Hắn buông mắt, nói: "Vừa nãy không phải ta đã nói rồi hay sao, hôm nay ta cứu ngươi, cái mạng này của ngươi xem như thuộc về ta rồi."
Hả???
Là ý này ư?
Lâm Thanh Vãn nhìn hắn một cách kỳ quái, nhưng mà sao hắn lại phải cứu nàng?
Mặc dù quả thật là nàng vô cùng cao hứng, nhưng luôn cảm thấy có chút.... Không yên lòng.
Thế là, nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Ngươi cần cái mạng nhỏ này của ta để làm gì?"
Hề Huyền Lương mỉm cười: "Tất nhiên là ngày sau khi đứng trước cái chết, nếu có thể thì cần sư tỷ chắn thay ta một mạng rồi."
Đó chính là lấy mạng đổi mạng, hôm nay ta cứu ngươi, sau này ngươi chết thay ta.
Lâm Thanh Vãn á khẩu không trả lời được, dù sao trước mắt cũng phải sống.
Thế nhưng không hiểu sao nàng lại chẳng vui nổi, nói rõ Hề Huyền Lương vẫn không hề xem nàng là người, mà chỉ là một kẻ chết thay.
Trong lòng đã biết tỏng tất cả, nhưng ngoài mặt vẫn còn phải cười hì hì.
Nàng mỉm cười nói: "Cho dù hôm nay ngươi không cứu ta, ta cũng sẽ liều mạng để cứu ngươi."
Hề Huyền Lương mở mắt ra, không mặn không nhạt nhìn nàng: "Giống Lăng sư huynh?"
"Ngươi còn quan trọng hơn cả huynh ấy nữa."
"Thật sao?" Đại ma đầu hiếm khi cong môi cười một tiếng, cũng không biết có mang theo chân ý hay không.
Từ trước đến giờ Lâm Thanh Vãn luôn dẻo miệng, nghĩ gì thì nói đấy.
Nàng gật đầu: "Lâm Thanh Vãn trước giờ không bao giờ nói ngoa."
Hề Huyền Lương nhắm mắt lại, hiển nhiên không tin, thế là hắn bèn trêu chọc: "Vậy không biết sư tỷ có thật lòng ái mộ Lăng sư huynh hay không?"
Lâm Thanh Vãn: "..."
Rất tốt, tên biến thái chết tiệt này cố ý đây mà, đoán chắc nhược điểm của nàng chính là Lăng Tức Trần!
[Nhắc nhở ký chủ, câu trả lời này có liên quan đến thiết lập nhân vật!]
Lâm Thanh Vãn ngoài cười nhưng trong không cười, nếu nói không thích Lăng Tức Trần, Hề Huyền Lương thoạt nhìn là có thể biết vừa rồi nàng mới vuốt mông ngựa, tất cả đều là lừa hắn.
Cho nên nàng lựa chọn nói dối.
"Lâm Thanh Vãn ta thề với trời, đời này chỉ yêu một người duy nhất, người kia không phải đại sư huynh thì không được, bằng không..." Lâm Thanh Vãn đối diện với con ngươi thâm sâu khó lường kia của Hề Huyền Lương, nuốt một ngụm nước bọt.
Giọng nói yếu đi.
"Nếu không cả đời này của ta đều yêu mà không thể có được, không gả đi được, thậm chí... Cho dù có gả đi được... Phu quân cũng mất sớm khi đang tráng niên, để lại một góa phụ là ta đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.