Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Chương 30: Gọi vợ
Ngận Thị Kiểu Tình
07/06/2024
Tập đoàn Đông Phương gia đại nghiệp đại, cho dù giá cổ
phiếu có biến động một chút thì đó cũng là số tiền mà Kiều Mạn Phàm không dám
nghĩ đến.
Ăn sáng xong, Kiều Mạc Khiêm đứng dậy định đến công ty, Kiều Mạn Phàm vội vàng phóng hạ bát: "Anh trai, đợi một chút, em có thứ muốn đưa cho anh."
Kiều Mạn Phàm chạy lên lầu, một lúc sau lại chạy xuống, cô ta đưa sổ đỏ và thẻ ngân hàng đến trước mặt Kiều Mạc Khiêm: "Anh trai, đưa anh."
Kiều Mạc Khiêm cúi đầu nhìn sổ đỏ và thẻ ngân hàng: "Cô làm gì vậy?"
"Những thứ này đều là nhà họ Kiều cho em, em không phải người nhà họ Kiều, em không thể nhận những thứ này nên trả lại cho nhà họ Kiều." Kiều Mạn Phàm ngẩng đầu nói.
Đối phương thực sự quá cao, ngẩng lên khiến cô ta đau cả cổ.
Kiều Mạc Khiêm nhìn cô ta chăm chú: "Cô cứ giữ lấy, nhà họ Kiều không thiếu chút đồ này của cô."
Niềm vui đến bất ngờ, đôi mắt cô sáng bừng lên: "Thật sao?"
Kiều Mạc Khiêm: "Thật, nếu những thứ này có thể khiến cô an phận thủ thường, không gây họa khắp nơi thì nhà họ Kiều cũng lời rồi."
Kiều Mạn Phàm vỗ ngực: "Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để nhà họ Kiều lỗ vốn."
Kiều Mạc Khiêm:...
Tôi thực sự cảm ơn cô!
Được hai căn nhà, một cửa hàng vài trăm triệu, Kiều Mạn Phàm đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình đã đạt đến đỉnh cao, vui sướng không gì sánh được.
Nhưng khi nghĩ đến khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng là năm mươi triệu, Kiều Mạn Phàm không còn vui vẻ nữa.
Than ôi, nghĩ kỹ lại thì mình cũng là người từng trải, mang trên mình món nợ năm mươi triệu mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Kiều Mạc Khiêm thấy cô lúc thì vui vẻ, lúc lại buồn rầu, nhướng mày hỏi: "Sao không cười nữa, được đồ miễn phí mà không vui à?"
Kiều Mạn Phàm sờ mặt: "Không phải em không muốn cười, vì cười là dễ bị bể nền lắm."
Kiều Mạc Khiêm quay đầu bỏ đi, để lại cho cô một bóng lưng cao lớn lạnh lùng.
"Tổ tông ơi, cô lại làm gì vậy, ai cho cô cập nhật Weibo, còn là ảnh đồ ăn chín ô nữa, cô đang thách thức cư dân mạng à?" Sáng sớm, cuộc gọi liên hoàn của Đình tỷ lại đến.
"Ai cho cô lên tiếng, lúc này cô nên rụt cổ lại, đợi mọi chuyện lắng xuống." Đình tỷ gào đến khản cả giọng.
Gặp phải một nghệ sĩ như vậy, chị ta thà chọn cái chết còn hơn.
Chị ta thực sự lười quản cô, đúng là thứ tai họa, tiền thì không kiếm được bao nhiêu, ngược lại còn gây ra một mớ rắc rối, hơn nữa còn không nghe lời, hành xử tùy tiện...
Ăn sáng xong, Kiều Mạc Khiêm đứng dậy định đến công ty, Kiều Mạn Phàm vội vàng phóng hạ bát: "Anh trai, đợi một chút, em có thứ muốn đưa cho anh."
Kiều Mạn Phàm chạy lên lầu, một lúc sau lại chạy xuống, cô ta đưa sổ đỏ và thẻ ngân hàng đến trước mặt Kiều Mạc Khiêm: "Anh trai, đưa anh."
Kiều Mạc Khiêm cúi đầu nhìn sổ đỏ và thẻ ngân hàng: "Cô làm gì vậy?"
"Những thứ này đều là nhà họ Kiều cho em, em không phải người nhà họ Kiều, em không thể nhận những thứ này nên trả lại cho nhà họ Kiều." Kiều Mạn Phàm ngẩng đầu nói.
Đối phương thực sự quá cao, ngẩng lên khiến cô ta đau cả cổ.
Kiều Mạc Khiêm nhìn cô ta chăm chú: "Cô cứ giữ lấy, nhà họ Kiều không thiếu chút đồ này của cô."
Niềm vui đến bất ngờ, đôi mắt cô sáng bừng lên: "Thật sao?"
Kiều Mạc Khiêm: "Thật, nếu những thứ này có thể khiến cô an phận thủ thường, không gây họa khắp nơi thì nhà họ Kiều cũng lời rồi."
Kiều Mạn Phàm vỗ ngực: "Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để nhà họ Kiều lỗ vốn."
Kiều Mạc Khiêm:...
Tôi thực sự cảm ơn cô!
Được hai căn nhà, một cửa hàng vài trăm triệu, Kiều Mạn Phàm đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình đã đạt đến đỉnh cao, vui sướng không gì sánh được.
Nhưng khi nghĩ đến khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng là năm mươi triệu, Kiều Mạn Phàm không còn vui vẻ nữa.
Than ôi, nghĩ kỹ lại thì mình cũng là người từng trải, mang trên mình món nợ năm mươi triệu mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Kiều Mạc Khiêm thấy cô lúc thì vui vẻ, lúc lại buồn rầu, nhướng mày hỏi: "Sao không cười nữa, được đồ miễn phí mà không vui à?"
Kiều Mạn Phàm sờ mặt: "Không phải em không muốn cười, vì cười là dễ bị bể nền lắm."
Kiều Mạc Khiêm quay đầu bỏ đi, để lại cho cô một bóng lưng cao lớn lạnh lùng.
"Tổ tông ơi, cô lại làm gì vậy, ai cho cô cập nhật Weibo, còn là ảnh đồ ăn chín ô nữa, cô đang thách thức cư dân mạng à?" Sáng sớm, cuộc gọi liên hoàn của Đình tỷ lại đến.
"Ai cho cô lên tiếng, lúc này cô nên rụt cổ lại, đợi mọi chuyện lắng xuống." Đình tỷ gào đến khản cả giọng.
Gặp phải một nghệ sĩ như vậy, chị ta thà chọn cái chết còn hơn.
Chị ta thực sự lười quản cô, đúng là thứ tai họa, tiền thì không kiếm được bao nhiêu, ngược lại còn gây ra một mớ rắc rối, hơn nữa còn không nghe lời, hành xử tùy tiện...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.