Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Chương 13: Khổ quá mà
Ngận Thị Kiểu Tình
07/06/2024
"Cảm ơn bố mẹ đã nuôi dưỡng con, là con không trở
thành người xuất sắc, khiến bố mẹ thất vọng, sau này con sẽ báo đáp bố mẹ."
Kiều Mạn Phàm nợ lại họ một lời xin lỗi và thể hiện lòng biết ơn của cô.
Nhà họ Kiều nuôi cô lớn, cho cô những thứ tốt nhất, cuối cùng cô lại làm tổn thương con trai ruột và con gái ruột của họ.
Nuôi lớn con gái nhà người ta nhưng cuối cùng đứa con gái này lại phản bội lại nhà họ Kiều, đấy chính là lấy oán báo ân điển hình chứ còn gì nữa.
Điểm này, dù Kiều Mạn Phàm có biện giải thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật.
Còn việc dẫn đến kết cục của nguyên chủ cũng có nhiều nguyên nhân, phải nói rằng tình yêu khiến con người ta mù quáng, khiến con người ta thay đổi hoàn toàn.
Phu nhân nhà họ Kiều khóc đến nỗi không đứng vững, dựa vào con trai, vùi vào lòng anh ta khóc.
Kiều Mạc Khiêm cảm thấy ngực mình ướt đẫm, trong lòng vô cùng bất lực, có gì mà phải khóc, khóc có giải quyết được vấn đề không?
Anh ta hoàn toàn không hiểu có gì đáng khóc trong chuyện này, nếu có khóc thì cũng phải là hai người đàn ông trong nhà khóc, gặp phải người gây rắc rối như vậy, người nhà kéo chân, trong lòng bọn họ mới là người thấy đắng chát nhất.
Nhưng anh ta cũng không thể đẩy mẹ mình ra.
Kiều Mạn Phàm nhìn Kiều Ngữ Phù đang lặng lẽ rơi nước mắt nói: "Ngữ Phù à, giữa anh Hạ Sâm và chị không có chuyện gì xảy ra, anh Hạ Sâm không phản bội em, điều này, chị có thể đến nhà họ Hạ giải thích, nhà họ Hạ bảo chị làm gì cũng được."
Kiều Mạn Phàm chân thành, nam nữ chính là một đôi, nhất định sẽ ở bên nhau.
Người ngoài xen vào sẽ có kết cục thảm hại, hãy xem kết cục của nguyên chủ làm gương đi.
Hai người này phải ở bên nhau thật tốt, cô phải tránh xa nhân vật chính,thì mới sống lâu trăm tuổi.
Kiều Ngữ Phù nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, không nói một lời, thực sự là trước đây cô gây chuyện quá nhiều, Kiều Ngữ Phù không dám tin lời cô.
Cũng không biết cô có bày trò gì ghê tởm nữa hay không.
Những trò vặt vãnh này tuy không có sức sát thương lớn nhưng lại khiến người ta rất khó chịu.
Kiều Mạc Khiêm lên tiếng: "Chuyện chuyển hộ khẩu để sau này bàn sau đi, mọi người đều mệt cả rồi, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi."
Kiều Mạc Khiêm không nhịn được nữa, đẩy người mẹ trong lòng ra, ngực ướt đẫm: "Mẹ, mẹ đi rửa mặt đi, rồi xuống ăn chút gì đó."
Kiều Mạc Khiêm nói với Kiều Ngữ Phù: "Đến phòng sách, anh có chuyện muốn nói với em." Anh ta liếc nhìn Kiều Mạn Phàm: "Cô cũng đứng lên đi, quỳ đến hỏng mất, ngày mai tôi sợ lại có tin đồn nhà họ Kiều ngược đãi cô."
Nhà họ Kiều nuôi cô lớn, cho cô những thứ tốt nhất, cuối cùng cô lại làm tổn thương con trai ruột và con gái ruột của họ.
Nuôi lớn con gái nhà người ta nhưng cuối cùng đứa con gái này lại phản bội lại nhà họ Kiều, đấy chính là lấy oán báo ân điển hình chứ còn gì nữa.
Điểm này, dù Kiều Mạn Phàm có biện giải thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật.
Còn việc dẫn đến kết cục của nguyên chủ cũng có nhiều nguyên nhân, phải nói rằng tình yêu khiến con người ta mù quáng, khiến con người ta thay đổi hoàn toàn.
Phu nhân nhà họ Kiều khóc đến nỗi không đứng vững, dựa vào con trai, vùi vào lòng anh ta khóc.
Kiều Mạc Khiêm cảm thấy ngực mình ướt đẫm, trong lòng vô cùng bất lực, có gì mà phải khóc, khóc có giải quyết được vấn đề không?
Anh ta hoàn toàn không hiểu có gì đáng khóc trong chuyện này, nếu có khóc thì cũng phải là hai người đàn ông trong nhà khóc, gặp phải người gây rắc rối như vậy, người nhà kéo chân, trong lòng bọn họ mới là người thấy đắng chát nhất.
Nhưng anh ta cũng không thể đẩy mẹ mình ra.
Kiều Mạn Phàm nhìn Kiều Ngữ Phù đang lặng lẽ rơi nước mắt nói: "Ngữ Phù à, giữa anh Hạ Sâm và chị không có chuyện gì xảy ra, anh Hạ Sâm không phản bội em, điều này, chị có thể đến nhà họ Hạ giải thích, nhà họ Hạ bảo chị làm gì cũng được."
Kiều Mạn Phàm chân thành, nam nữ chính là một đôi, nhất định sẽ ở bên nhau.
Người ngoài xen vào sẽ có kết cục thảm hại, hãy xem kết cục của nguyên chủ làm gương đi.
Hai người này phải ở bên nhau thật tốt, cô phải tránh xa nhân vật chính,thì mới sống lâu trăm tuổi.
Kiều Ngữ Phù nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, không nói một lời, thực sự là trước đây cô gây chuyện quá nhiều, Kiều Ngữ Phù không dám tin lời cô.
Cũng không biết cô có bày trò gì ghê tởm nữa hay không.
Những trò vặt vãnh này tuy không có sức sát thương lớn nhưng lại khiến người ta rất khó chịu.
Kiều Mạc Khiêm lên tiếng: "Chuyện chuyển hộ khẩu để sau này bàn sau đi, mọi người đều mệt cả rồi, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi."
Kiều Mạc Khiêm không nhịn được nữa, đẩy người mẹ trong lòng ra, ngực ướt đẫm: "Mẹ, mẹ đi rửa mặt đi, rồi xuống ăn chút gì đó."
Kiều Mạc Khiêm nói với Kiều Ngữ Phù: "Đến phòng sách, anh có chuyện muốn nói với em." Anh ta liếc nhìn Kiều Mạn Phàm: "Cô cũng đứng lên đi, quỳ đến hỏng mất, ngày mai tôi sợ lại có tin đồn nhà họ Kiều ngược đãi cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.