Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Chương 12: Tạo chiêu trò lấy tiếng vang
Ngận Thị Kiểu Tình
07/06/2024
Có lẽ là trong cơ thể vẫn còn lưu lại tình cảm của nguyên
chủ, lúc Kiều Mạn Phàm nói chuyện không tự chủ được mà nước mắt lưng tròng,
thân thể phủ phục trên mặt đất, run rẩy, giọng nói khàn đặc.
Lúc này, Kiều Mạn Phàm như bị cảm xúc này khống chế, nói ra những tâm sự khuất lấp ẩn sâu trong lòng, những gì cô đố kỵ và không cam tâm.
Sau khi phơi bày dưới ánh mặt trời, những thứ đen tối đó dần dần bốc hơi.
Kiều Mạn Phàm khóc nức nở nhưng sau khi trút hết tâm sự ra ngoài, cô cảm thấy cơ thể và tâm hồn vô cùng thư thái, ngay cả đầu cũng không còn đau như vậy nữa.
Sai thì không đáng sợ, đáng sợ nhất là biết sai mà không sửa, cứ ngoan cố đâm đầu vào con đường đen tối.
Kiều Mạn Phàm không muốn bị những người quyền thế này giết chết, nếu cô không thể rời khỏi thế giới này thì phải tìm đường lui để có thể dưỡng già ở thế giới này.
Kiều Mạn Phàm sợ chết, không dám thử tự tử để trở về thế giới trước đây.
Mọi người nhớ lại hành động trước đây của Kiều Mạn Phàm, đúng là giống như một con thú bị nhốt, thậm chí giống như một con thú điên không có tương lai đang điên cuồng tự hủy hoại bản thân mình, vì không biết phải làm sao, thế nên càng hoang mang thì lại càng điên cuồng.
Cô quỳ trên mặt đất, thân hình gầy gò run rẩy, co lại thành một cục nhỏ, khiến người ta không khỏi thương cảm.
Phu nhân nhà họ Kiều mềm lòng nhất, khóc nức nở nói: "Con ngốc này, sao con có thể nghĩ như vậy, chúng ta chưa bao giờ muốn bỏ rơi con." Thái độ đã mềm mỏng hơn.
Mặc dù Kiều Thiệu Nguyên rất tức giận nhưng dù sao cũng là đứa con mà ông ta nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, cho dù là nuôi một con vật thì cũng có chút tình cảm.
Ông ta tức giận nói: "Con thật là độc ác, không thể cứu vãn được."
Kiều Mạn Phàm yếu ớt nói: "Con thấy con vẫn có thể cứu vãn được." Cho con một cơ hội đi?
Kiều Mạc Khiêm không nói gì, trong lòng anh ta vô cùng lý trí, chẳng hề mảy may lay động gì khi nghe những lời tự phân tích và hối hận của Kiều Mạn Phàm.
Anh ta rất đau đầu về những chuyện mà Kiều gia phải đối mặt trong thời gian sắp tới, nghĩ đến những chuyện này đều do Kiều Mạn Phàm gây ra, trong lòng không có chút thương hại nào với cô.
Trước đây thì chẳng thèm suy nghĩ, cứ làm bừa bãi, bây giờ gây ra chuyện rồi, mới biết chuyện này là nghiêm trọng.
Kiều Mạn Phàm lại dập đầu: "Con không cầu xin bố mẹ tha thứ, con cũng không đáng được tha thứ. Để không còn làm mất mặt Kiều gia nữa, xin bố mẹ chuyển hộ khẩu của con ra ngoài, sau này con không còn là người nhà họ Kiều nữa."
Hộ khẩu của Kiều Mạn Phàm vẫn còn ở nhà họ Kiều nhưng những người trong giới này đều biết Kiều Mạn Phàm chỉ là con gà rừng, danh không chính ngôn không thuận.
Nguyên chủ vì thế nên mới cố gắng muốn đánh bại Kiều Ngữ Phù, vì nếu Kiều Ngữ Phù càng xuất sắc thì càng chứng minh rằng nguyên chủ là gà rừng, dù có bay lên cành cây thì cũng không thể biến thành phượng hoàng.
Lúc này, Kiều Mạn Phàm như bị cảm xúc này khống chế, nói ra những tâm sự khuất lấp ẩn sâu trong lòng, những gì cô đố kỵ và không cam tâm.
Sau khi phơi bày dưới ánh mặt trời, những thứ đen tối đó dần dần bốc hơi.
Kiều Mạn Phàm khóc nức nở nhưng sau khi trút hết tâm sự ra ngoài, cô cảm thấy cơ thể và tâm hồn vô cùng thư thái, ngay cả đầu cũng không còn đau như vậy nữa.
Sai thì không đáng sợ, đáng sợ nhất là biết sai mà không sửa, cứ ngoan cố đâm đầu vào con đường đen tối.
Kiều Mạn Phàm không muốn bị những người quyền thế này giết chết, nếu cô không thể rời khỏi thế giới này thì phải tìm đường lui để có thể dưỡng già ở thế giới này.
Kiều Mạn Phàm sợ chết, không dám thử tự tử để trở về thế giới trước đây.
Mọi người nhớ lại hành động trước đây của Kiều Mạn Phàm, đúng là giống như một con thú bị nhốt, thậm chí giống như một con thú điên không có tương lai đang điên cuồng tự hủy hoại bản thân mình, vì không biết phải làm sao, thế nên càng hoang mang thì lại càng điên cuồng.
Cô quỳ trên mặt đất, thân hình gầy gò run rẩy, co lại thành một cục nhỏ, khiến người ta không khỏi thương cảm.
Phu nhân nhà họ Kiều mềm lòng nhất, khóc nức nở nói: "Con ngốc này, sao con có thể nghĩ như vậy, chúng ta chưa bao giờ muốn bỏ rơi con." Thái độ đã mềm mỏng hơn.
Mặc dù Kiều Thiệu Nguyên rất tức giận nhưng dù sao cũng là đứa con mà ông ta nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, cho dù là nuôi một con vật thì cũng có chút tình cảm.
Ông ta tức giận nói: "Con thật là độc ác, không thể cứu vãn được."
Kiều Mạn Phàm yếu ớt nói: "Con thấy con vẫn có thể cứu vãn được." Cho con một cơ hội đi?
Kiều Mạc Khiêm không nói gì, trong lòng anh ta vô cùng lý trí, chẳng hề mảy may lay động gì khi nghe những lời tự phân tích và hối hận của Kiều Mạn Phàm.
Anh ta rất đau đầu về những chuyện mà Kiều gia phải đối mặt trong thời gian sắp tới, nghĩ đến những chuyện này đều do Kiều Mạn Phàm gây ra, trong lòng không có chút thương hại nào với cô.
Trước đây thì chẳng thèm suy nghĩ, cứ làm bừa bãi, bây giờ gây ra chuyện rồi, mới biết chuyện này là nghiêm trọng.
Kiều Mạn Phàm lại dập đầu: "Con không cầu xin bố mẹ tha thứ, con cũng không đáng được tha thứ. Để không còn làm mất mặt Kiều gia nữa, xin bố mẹ chuyển hộ khẩu của con ra ngoài, sau này con không còn là người nhà họ Kiều nữa."
Hộ khẩu của Kiều Mạn Phàm vẫn còn ở nhà họ Kiều nhưng những người trong giới này đều biết Kiều Mạn Phàm chỉ là con gà rừng, danh không chính ngôn không thuận.
Nguyên chủ vì thế nên mới cố gắng muốn đánh bại Kiều Ngữ Phù, vì nếu Kiều Ngữ Phù càng xuất sắc thì càng chứng minh rằng nguyên chủ là gà rừng, dù có bay lên cành cây thì cũng không thể biến thành phượng hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.