Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Chương 11: Người trong cuộc
Ngận Thị Kiểu Tình
07/06/2024
Kiều Thiệu Nguyên là một người đàn ông trung niên rất
phong độ, không có dấu hiệu phát tướng của đàn ông trung niên, chỉ là lúc này
trên mặt ông ta mang theo vẻ tức giận và mệt mỏi.
Bước vào đại sảnh, ông ta thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm: "Nhìn gì, không có gì hay ho đâu, đừng nhìn tôi."
Đây là chuyện vớ vẩn gì thế, Kiều Thiệu Nguyên cảm thấy mặt mũi cả đời mình đều đã mất hết trong ngày hôm nay.
Kiều Ngữ Phù nước mắt giàn giụa hỏi: "Bố, bên Hạ gia nói thế nào?"
Còn Hạ Sâm, anh ta nghĩ thế nào?
Thấy con gái như vậy, Kiều Thiệu Nguyên rất đau lòng, mặc dù đứa con gái này không lớn lên bên cạnh mình nhưng trong người cô ta chảy dòng máu của mình: "Không sao đâu."
"Thật không?" Kiều Ngữ Phù khóc nức nở: "Vậy tại sao Hạ Sâm không gọi điện cho con?"
Kiều Thiệu Nguyên gật đầu: "Bên Hạ gia cũng rất loạn, Hạ Sâm cũng đang phải giải thích với trưởng bối bên đó."
Không thể phủ nhận rằng, Kiều gia vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục, bây giờ người ngoài đều nghi ngờ về gia giáo và sự tu dưỡng của Kiều gia.
Từ khi Kiều Thiệu Nguyên trở về đến giờ vẫn chưa trách mắng Kiều Mạn Phàm, thậm chí còn không thèm nhìn cô lấy một lần.
Như vậy còn khó chịu hơn cả trách mắng. Nếu còn trách mắng, tức giận thì ít nhất cũng còn quan tâm, nhưng nếu cứ thờ ơ như vậy, chỉ sợ trong lòng ông ta đã muốn từ bỏ Kiều Mạn Phàm rồi.
Kiều Mạn Phàm không sợ Kiều gia từ bỏ mình, cùng lắm thì cô cứ tiếp tục làm một nhân viên văn phòng nuôi sống bản thân, chỉ cần có đôi tay thì dù sao cũng có thể tự nuôi sống bản thân được mà.
Không biết tại sao lại xuyên không nhưng những tội lỗi mà nguyên chủ gây ra thì cô phải xin lỗi, cô đã chiếm lấy cơ thể này thì phải gánh chịu cả những điều tốt và xấu của cơ thể này.
Kiều Mạn Phàm quỳ phịch xuống, đầu gối và sàn nhà lạnh lẽo va vào nhau phát ra tiếng động ầm ĩ, Kiều Mạn Phàm lập tức đau đến nhíu mày, đau quá, đầu gối vỡ rồi.
Trước hành động quỳ xuống của cô, những người nhà Kiều gia tỏ ra rất thờ ơ.
Bất kỳ ai bị tổn thương nhiều lần cũng sẽ lạnh lòng, không phải quỳ xuống một cái là có thể giải quyết được.
Lần này Kiều gia phải chịu tổn thất, thể diện của Kiều gia bị dẫm dưới chân, trở thành trò cười của giới thượng lưu cả thành phố.
Đầu gối của Kiều Mạn Phàm không đáng giá như vậy, đừng tưởng quỳ xuống một cái là xong chuyện.
Kiều Mạn Phàm dập đầu thật mạnh, chân thành nói: "Bố mẹ, con xin lỗi, con đã phụ lòng bố mẹ, con làm mất mặt Kiều gia."
"Người con có lỗi nhất là Ngữ Phù, xin lỗi Ngữ Phù, chị không nên nhắm vào em, là vì chị quá sợ hãi, vì con không phải con ruột của bố mẹ, nên con sợ em sẽ giành bố mẹ với con."
"Con thích Hạ Sâm đã mười năm rồi, mà em vừa xuất hiện, ánh mắt của Hạ Sâm đã dõi theo em, trong lòng con không cam tâm nên mới nhắm vào em."
"Con sợ mất đi gia đình hiện tại, càng sợ mất đi vinh hoa phú quý mà bố mẹ ban tặng, con không còn là con của bố mẹ nữa, con chỉ muốn tìm một người đàn ông quyền thế, có thể duy trì sự phù phiếm và lối sống trước đây của con."
"Đều là tại con hồ đồ, phụ lòng giáo dưỡng của Kiều gia, con không nên vì một người đàn ông mà đối đầu với em gái ở khắp mọi nơi, là tại con không cam tâm, là do con đố kỵ."
Bước vào đại sảnh, ông ta thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm: "Nhìn gì, không có gì hay ho đâu, đừng nhìn tôi."
Đây là chuyện vớ vẩn gì thế, Kiều Thiệu Nguyên cảm thấy mặt mũi cả đời mình đều đã mất hết trong ngày hôm nay.
Kiều Ngữ Phù nước mắt giàn giụa hỏi: "Bố, bên Hạ gia nói thế nào?"
Còn Hạ Sâm, anh ta nghĩ thế nào?
Thấy con gái như vậy, Kiều Thiệu Nguyên rất đau lòng, mặc dù đứa con gái này không lớn lên bên cạnh mình nhưng trong người cô ta chảy dòng máu của mình: "Không sao đâu."
"Thật không?" Kiều Ngữ Phù khóc nức nở: "Vậy tại sao Hạ Sâm không gọi điện cho con?"
Kiều Thiệu Nguyên gật đầu: "Bên Hạ gia cũng rất loạn, Hạ Sâm cũng đang phải giải thích với trưởng bối bên đó."
Không thể phủ nhận rằng, Kiều gia vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục, bây giờ người ngoài đều nghi ngờ về gia giáo và sự tu dưỡng của Kiều gia.
Từ khi Kiều Thiệu Nguyên trở về đến giờ vẫn chưa trách mắng Kiều Mạn Phàm, thậm chí còn không thèm nhìn cô lấy một lần.
Như vậy còn khó chịu hơn cả trách mắng. Nếu còn trách mắng, tức giận thì ít nhất cũng còn quan tâm, nhưng nếu cứ thờ ơ như vậy, chỉ sợ trong lòng ông ta đã muốn từ bỏ Kiều Mạn Phàm rồi.
Kiều Mạn Phàm không sợ Kiều gia từ bỏ mình, cùng lắm thì cô cứ tiếp tục làm một nhân viên văn phòng nuôi sống bản thân, chỉ cần có đôi tay thì dù sao cũng có thể tự nuôi sống bản thân được mà.
Không biết tại sao lại xuyên không nhưng những tội lỗi mà nguyên chủ gây ra thì cô phải xin lỗi, cô đã chiếm lấy cơ thể này thì phải gánh chịu cả những điều tốt và xấu của cơ thể này.
Kiều Mạn Phàm quỳ phịch xuống, đầu gối và sàn nhà lạnh lẽo va vào nhau phát ra tiếng động ầm ĩ, Kiều Mạn Phàm lập tức đau đến nhíu mày, đau quá, đầu gối vỡ rồi.
Trước hành động quỳ xuống của cô, những người nhà Kiều gia tỏ ra rất thờ ơ.
Bất kỳ ai bị tổn thương nhiều lần cũng sẽ lạnh lòng, không phải quỳ xuống một cái là có thể giải quyết được.
Lần này Kiều gia phải chịu tổn thất, thể diện của Kiều gia bị dẫm dưới chân, trở thành trò cười của giới thượng lưu cả thành phố.
Đầu gối của Kiều Mạn Phàm không đáng giá như vậy, đừng tưởng quỳ xuống một cái là xong chuyện.
Kiều Mạn Phàm dập đầu thật mạnh, chân thành nói: "Bố mẹ, con xin lỗi, con đã phụ lòng bố mẹ, con làm mất mặt Kiều gia."
"Người con có lỗi nhất là Ngữ Phù, xin lỗi Ngữ Phù, chị không nên nhắm vào em, là vì chị quá sợ hãi, vì con không phải con ruột của bố mẹ, nên con sợ em sẽ giành bố mẹ với con."
"Con thích Hạ Sâm đã mười năm rồi, mà em vừa xuất hiện, ánh mắt của Hạ Sâm đã dõi theo em, trong lòng con không cam tâm nên mới nhắm vào em."
"Con sợ mất đi gia đình hiện tại, càng sợ mất đi vinh hoa phú quý mà bố mẹ ban tặng, con không còn là con của bố mẹ nữa, con chỉ muốn tìm một người đàn ông quyền thế, có thể duy trì sự phù phiếm và lối sống trước đây của con."
"Đều là tại con hồ đồ, phụ lòng giáo dưỡng của Kiều gia, con không nên vì một người đàn ông mà đối đầu với em gái ở khắp mọi nơi, là tại con không cam tâm, là do con đố kỵ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.