Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Làm Đám Vai Chính Khóc Rống
Chương 35:
Quan Oánh Oánh
02/05/2024
Thật không biết hoàng đế nào nhất thời hồ đồ mà lập ra chế độ Tiết độ sứ, hậu hoạn vô cùng.
Lần này là mấy Tiết độ sứ bí mật kết minh, hẹn nhau cùng làm chuyện lớn, Hà Tây Tiết độ sứ ôm bệnh trong người, để con trai đích thân đi một chuyến...
Cổng chính phủ Tiết độ sứ mở rộng, một đám người tụ tập ở cửa chờ đợi, đứng đầu là một phụ nhân nghiêm trang, dung mạo hoa quý.
"Đến rồi, đến rồi, nhị ca về rồi."
Quý Vân Khanh kéo ngựa, xoay người xuống ngựa hành lễ: "Gặp qua mẫu thân."
Quý phu nhân nắm chặt lấy chàng, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy nhi tử bình an vô sự, cả người như trút được gánh nặng: "Nhi tử của ta cuối cùng cũng về rồi, tốt, bình an là tốt."
Bà xưa nay không thích nói cười, trong lòng có quan tâm đến đâu, trên mặt cũng không biểu lộ ra nhiều.
Quý Vân Khanh cũng là người nghiêm túc, mẫu tử hai người nhìn không được thân thiết lắm.
Những người khác lần lượt vây quanh hành lễ, có người gọi nhị công tử, có người gọi nhị ca, còn có người gọi nhị biểu ca, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Con cháu nhà họ Quý đông đúc, Quý Vân Khanh là đích xuất, còn có mười huynh đệ thứ xuất, chín tỷ muội thứ xuất, cộng thêm biểu ca biểu đệ biểu muội, tất cả đều ra đón chào đích công tử trở về.
Quý Vân Khanh đối với những người này đều khá lạnh nhạt, lễ nghĩa không tệ nhưng giữ khoảng cách không xa không gần.
Nam Kiều ngồi trong xe ngựa thu hết mọi chuyện vào mắt, xem ra Quý Vân Khanh là đích tử duy nhất nên địa vị trong phủ cao nhất, có thể nói là độc nhất vô nhị, những người này đều phải lấy lòng chàng.
"Biểu ca vạn phúc." Một thiếu nữ yểu điệu thướt tha khom người hành lễ, mày mắt hàm tình, trang điểm tinh xảo, dung mạo vô cùng nổi bật.
Bên cạnh, Quý ngũ tiểu thư mắt đảo như chong chóng: "Nhị ca, từ khi huynh đi, Huệ biểu tỷ ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm niệm kinh cầu phúc cho huynh..."
Tiếng nàng đột ngột dừng lại, không thể tin nhìn thiếu nữ xuống xe ngựa.
"Nhị ca, sao huynh lại đưa một cô nương về nhà?" Đây là chuyện chưa từng có!
Tiếng này hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, ngây ngốc nhìn Nam Kiều.
Nam Kiều một thân váy tím nhạt, bên ngoài khoác áo choàng bằng hồ ly tuyết trắng, tôn lên đôi mày mắt như họa, thanh lệ thoát tục, tựa như tiên tử hạ phàm.
Nàng cười tủm tỉm mặc cho mọi người đánh giá, không hề căng thẳng.
Quý Vân Khanh vẫy tay: "Kiều Kiều lại đây, đây là mẫu thân."
Nam Kiều thản nhiên bước lên, khom người hành lễ, giọng nói trong trẻo: "Mẫu thân, con là Kiều Nam, người gọi con là Kiều Kiều là được."
Lần này là mấy Tiết độ sứ bí mật kết minh, hẹn nhau cùng làm chuyện lớn, Hà Tây Tiết độ sứ ôm bệnh trong người, để con trai đích thân đi một chuyến...
Cổng chính phủ Tiết độ sứ mở rộng, một đám người tụ tập ở cửa chờ đợi, đứng đầu là một phụ nhân nghiêm trang, dung mạo hoa quý.
"Đến rồi, đến rồi, nhị ca về rồi."
Quý Vân Khanh kéo ngựa, xoay người xuống ngựa hành lễ: "Gặp qua mẫu thân."
Quý phu nhân nắm chặt lấy chàng, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy nhi tử bình an vô sự, cả người như trút được gánh nặng: "Nhi tử của ta cuối cùng cũng về rồi, tốt, bình an là tốt."
Bà xưa nay không thích nói cười, trong lòng có quan tâm đến đâu, trên mặt cũng không biểu lộ ra nhiều.
Quý Vân Khanh cũng là người nghiêm túc, mẫu tử hai người nhìn không được thân thiết lắm.
Những người khác lần lượt vây quanh hành lễ, có người gọi nhị công tử, có người gọi nhị ca, còn có người gọi nhị biểu ca, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Con cháu nhà họ Quý đông đúc, Quý Vân Khanh là đích xuất, còn có mười huynh đệ thứ xuất, chín tỷ muội thứ xuất, cộng thêm biểu ca biểu đệ biểu muội, tất cả đều ra đón chào đích công tử trở về.
Quý Vân Khanh đối với những người này đều khá lạnh nhạt, lễ nghĩa không tệ nhưng giữ khoảng cách không xa không gần.
Nam Kiều ngồi trong xe ngựa thu hết mọi chuyện vào mắt, xem ra Quý Vân Khanh là đích tử duy nhất nên địa vị trong phủ cao nhất, có thể nói là độc nhất vô nhị, những người này đều phải lấy lòng chàng.
"Biểu ca vạn phúc." Một thiếu nữ yểu điệu thướt tha khom người hành lễ, mày mắt hàm tình, trang điểm tinh xảo, dung mạo vô cùng nổi bật.
Bên cạnh, Quý ngũ tiểu thư mắt đảo như chong chóng: "Nhị ca, từ khi huynh đi, Huệ biểu tỷ ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm niệm kinh cầu phúc cho huynh..."
Tiếng nàng đột ngột dừng lại, không thể tin nhìn thiếu nữ xuống xe ngựa.
"Nhị ca, sao huynh lại đưa một cô nương về nhà?" Đây là chuyện chưa từng có!
Tiếng này hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, ngây ngốc nhìn Nam Kiều.
Nam Kiều một thân váy tím nhạt, bên ngoài khoác áo choàng bằng hồ ly tuyết trắng, tôn lên đôi mày mắt như họa, thanh lệ thoát tục, tựa như tiên tử hạ phàm.
Nàng cười tủm tỉm mặc cho mọi người đánh giá, không hề căng thẳng.
Quý Vân Khanh vẫy tay: "Kiều Kiều lại đây, đây là mẫu thân."
Nam Kiều thản nhiên bước lên, khom người hành lễ, giọng nói trong trẻo: "Mẫu thân, con là Kiều Nam, người gọi con là Kiều Kiều là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.