Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Làm Đám Vai Chính Khóc Rống
Chương 36:
Quan Oánh Oánh
02/05/2024
Nàng có một khuôn mặt hoa nhài trắng trong trẻo thuần khiết, đôi mắt cười hình trăng khuyết cong cong, sáng ngời như sao trời, ngọt ngào đáng yêu, vô cùng có sức hấp dẫn, rất được lòng người.
Cả sân im phăng phắc, ngây như phỗng.
Quý phu nhân đã từng trải qua nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ kinh ngạc như hôm nay: "Đây... Đây là..."
Không phải chứ, nhi tử đi ra ngoài một chuyến, mang về cho bà một nàng dâu sao? Nhi tử không gần nữ sắc từ bao giờ lại khai khiếu rồi?
Một giọng nói hét lên: "Nhị ca, huynh đi ra ngoài một chuyến vậy mà lại mang một hồ ly tinh về, Huệ biểu tỷ khổ sở chờ huynh ở phủ sẽ đau lòng lắm."
Mắt Nam Kiều sáng lên, có chuyện hay rồi!
Triệu Huệ cắn môi, nước mắt lưng tròng, rõ ràng rất đau lòng nhưng vẫn phải cố tỏ ra mạnh mẽ.
"Đừng nói như vậy, biểu ca anh minh sáng suốt, sao có thể bị hồ ly tinh mê hoặc được? Nhất định là có hiểu lầm, biểu ca, ta tin huynh."
Giọng nói mềm mại như hoa sen, khiến Nam Kiều buồn cười: "Phụt."
Ngay lập tức nhận được mấy ánh mắt tức giận: "Ngươi cười cái gì?"
Nam Kiều vui vẻ nhảy dựng lên: "Vui chứ, khen ta đẹp như hồ ly tinh mà, hihi, mắt của quần chúng sáng như tuyết, cô nương, mắt cô tốt thật."
Quý ngũ tiểu thư:... Đây là một kẻ ngốc sao? Rõ ràng là đang mắng nàng.
Trong mắt Triệu Huệ lóe lên một tia tức giận nhưng trên mặt vẫn dịu dàng như nước, nhẹ giọng nói: "Vị cô nương này, hồ ly tinh không phải là lời hay, có lẽ cô còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện gì nên không hiểu những điều này, sau này, ta sẽ từ từ dạy cô, để cô học chút phép tắc."
Nam Kiều mới đến, không muốn gây thù chuốc oán với bất kỳ ai nhưng nếu ai muốn giẫm đạp lên nàng để lên cao thì đó là mơ tưởng.
Nàng cười tươi nhìn Quý Vân Khanh, ngây thơ vô tội hỏi: "Ca ca, đây là tẩu tương lai của muội sao?"
Nàng chuẩn bị làm một trận lớn, lập uy, tránh cho những kẻ không có mắt coi nàng là quả hồng mềm mà bóp.
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, ca ca? Chẳng lẽ Quý gia có nữ nhi lưu lạc bên ngoài?
Triệu Huệ căng thẳng nín thở, toàn thân run rẩy, vô cùng mong đợi nhìn người nam tử tuấn tú.
Quý Vân Khanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn, sắc mặt lạnh nhạt như tuyết: "Không phải, nàng ấy là cháu gái của nhị phu nhân phủ này."
Nói chính xác thì không có quan hệ huyết thống, nói là biểu huynh muội cũng khá miễn cưỡng.
Chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng lại tiết lộ rất nhiều thông tin.
Không có quan hệ là thật, không thích cũng là thật, Nam Kiều đều nghe ra: "Vậy huynh phải nói rõ ràng, tránh cho người ta hiểu lầm, thanh xuân tươi đẹp nhất của nữ tử chỉ có mấy năm, đừng lỡ mất thời kỳ đẹp nhất của người ta."
Cả sân im phăng phắc, ngây như phỗng.
Quý phu nhân đã từng trải qua nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ kinh ngạc như hôm nay: "Đây... Đây là..."
Không phải chứ, nhi tử đi ra ngoài một chuyến, mang về cho bà một nàng dâu sao? Nhi tử không gần nữ sắc từ bao giờ lại khai khiếu rồi?
Một giọng nói hét lên: "Nhị ca, huynh đi ra ngoài một chuyến vậy mà lại mang một hồ ly tinh về, Huệ biểu tỷ khổ sở chờ huynh ở phủ sẽ đau lòng lắm."
Mắt Nam Kiều sáng lên, có chuyện hay rồi!
Triệu Huệ cắn môi, nước mắt lưng tròng, rõ ràng rất đau lòng nhưng vẫn phải cố tỏ ra mạnh mẽ.
"Đừng nói như vậy, biểu ca anh minh sáng suốt, sao có thể bị hồ ly tinh mê hoặc được? Nhất định là có hiểu lầm, biểu ca, ta tin huynh."
Giọng nói mềm mại như hoa sen, khiến Nam Kiều buồn cười: "Phụt."
Ngay lập tức nhận được mấy ánh mắt tức giận: "Ngươi cười cái gì?"
Nam Kiều vui vẻ nhảy dựng lên: "Vui chứ, khen ta đẹp như hồ ly tinh mà, hihi, mắt của quần chúng sáng như tuyết, cô nương, mắt cô tốt thật."
Quý ngũ tiểu thư:... Đây là một kẻ ngốc sao? Rõ ràng là đang mắng nàng.
Trong mắt Triệu Huệ lóe lên một tia tức giận nhưng trên mặt vẫn dịu dàng như nước, nhẹ giọng nói: "Vị cô nương này, hồ ly tinh không phải là lời hay, có lẽ cô còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện gì nên không hiểu những điều này, sau này, ta sẽ từ từ dạy cô, để cô học chút phép tắc."
Nam Kiều mới đến, không muốn gây thù chuốc oán với bất kỳ ai nhưng nếu ai muốn giẫm đạp lên nàng để lên cao thì đó là mơ tưởng.
Nàng cười tươi nhìn Quý Vân Khanh, ngây thơ vô tội hỏi: "Ca ca, đây là tẩu tương lai của muội sao?"
Nàng chuẩn bị làm một trận lớn, lập uy, tránh cho những kẻ không có mắt coi nàng là quả hồng mềm mà bóp.
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, ca ca? Chẳng lẽ Quý gia có nữ nhi lưu lạc bên ngoài?
Triệu Huệ căng thẳng nín thở, toàn thân run rẩy, vô cùng mong đợi nhìn người nam tử tuấn tú.
Quý Vân Khanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn, sắc mặt lạnh nhạt như tuyết: "Không phải, nàng ấy là cháu gái của nhị phu nhân phủ này."
Nói chính xác thì không có quan hệ huyết thống, nói là biểu huynh muội cũng khá miễn cưỡng.
Chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng lại tiết lộ rất nhiều thông tin.
Không có quan hệ là thật, không thích cũng là thật, Nam Kiều đều nghe ra: "Vậy huynh phải nói rõ ràng, tránh cho người ta hiểu lầm, thanh xuân tươi đẹp nhất của nữ tử chỉ có mấy năm, đừng lỡ mất thời kỳ đẹp nhất của người ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.