Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Ta Làm Đám Vai Chính Khóc Rống
Chương 37:
Quan Oánh Oánh
02/05/2024
Nàng một phen tốt bụng nhưng lại đắc tội với một số người, Triệu Huệ nhìn nàng như rắn rết độc.
Quý Vân Khanh không khỏi bật cười, nàng ngây thơ hồn nhiên, hỉ nộ ái ố đều hiện trên mặt, nào biết có người vì quyền thế mà ngay cả thể diện cũng không cần, chuyện gì cũng làm được.
Rất nhiều nữ tử muốn gả cho y, bọn họ tự nhận thân phận không xứng, không cầu chính thê không cần danh phận, chỉ cầu có thể bám víu vào y để đổi đời, nâng đỡ cả gia tộc.
Dù sao, y là người thừa kế chính thống duy nhất của Quý gia.
"Ta không có hôn ước, không có thê tử, cũng không có thiếp, hôn sự của ta phải do ta gật đầu, người khác nói đều không tính, đừng tin những lời ma quỷ đó."
Nam Kiều thật lòng bội phục y, trong hoàn cảnh này mà hôn sự vẫn có thể do mình làm chủ, lợi hại.
"Quả nhiên là ca ca của muội, cái gì cũng tốt, chín chắn đĩnh đạc, lại rất có chủ kiến, anh minh quả đoán cương nghị, thật tuyệt."
"Muội đây là khen ta, hay là khen chính mình?" Quý Vân Khanh không nhịn được bật cười, tiểu nha đầu hoạt bát cởi mở lại tự luyến như vậy, nhìn vào thấy tâm trạng thật tốt.
"Cùng nhau cùng nhau, ha ha." Nụ cười của Nam Kiều vô cùng rạng rỡ, không một chút u ám.
Nàng quay đầu nhìn Quý phu nhân: "Đương nhiên rồi, công lao của mẫu thân là lớn nhất, người đã sinh ra một người con trai tốt, còn bồi dưỡng huynh trở nên xuất sắc như vậy."
Quý phu nhân ngây người, những nữ tử bà từng gặp đều rất kín đáo, cho dù có muốn thể hiện cũng sẽ không phóng túng như vậy.
Tất nhiên, sự vui vẻ mà nhi tử bộc lộ cũng khiến bà kinh ngạc.
Nói thế nào nhỉ? Quý Vân Khanh bề ngoài ôn hòa lễ độ, phong độ phiên phiên, tiến thoái có độ của một công tử thế gia nhưng thực ra bản chất là một người nam nhân vô cùng lạnh lùng, không có mấy người lọt vào mắt xanh của y.
"Là bản thân huynh ấy xuất sắc."
Nam Kiều không đi theo lối mòn, giáo dục mà nàng nhận được là muốn gì thì tự mình phấn đấu, dám yêu dám hận, sống theo ý mình.
Hiện tại, nàng muốn ở Quý gia như cá gặp nước, đương nhiên phải lấy lòng chủ mẫu của Quý gia.
"Xuất sắc thế nào cũng là do người sinh ra mà, nếu không có gen tốt của người thì làm sao có được ca ca tướng mạo xuất chúng, văn võ song toàn, tính cách cương nghị, phẩm hạnh đứng đầu thiên hạ chứ?"
Nàng rót mật vào tai, Quý phu nhân nào từng gặp người như vậy? Bị thổi phồng đến mức lâng lâng.
Quý phu nhân thấy con trai mình cái gì cũng tốt hơn người khác nhưng không tiện nói ra, những lời của Nam Kiều đều nói trúng tim đen bà, khiến bà vô cùng đồng cảm, không khỏi nở nụ cười trên khóe mắt.
Quý Vân Khanh không khỏi bật cười, nàng ngây thơ hồn nhiên, hỉ nộ ái ố đều hiện trên mặt, nào biết có người vì quyền thế mà ngay cả thể diện cũng không cần, chuyện gì cũng làm được.
Rất nhiều nữ tử muốn gả cho y, bọn họ tự nhận thân phận không xứng, không cầu chính thê không cần danh phận, chỉ cầu có thể bám víu vào y để đổi đời, nâng đỡ cả gia tộc.
Dù sao, y là người thừa kế chính thống duy nhất của Quý gia.
"Ta không có hôn ước, không có thê tử, cũng không có thiếp, hôn sự của ta phải do ta gật đầu, người khác nói đều không tính, đừng tin những lời ma quỷ đó."
Nam Kiều thật lòng bội phục y, trong hoàn cảnh này mà hôn sự vẫn có thể do mình làm chủ, lợi hại.
"Quả nhiên là ca ca của muội, cái gì cũng tốt, chín chắn đĩnh đạc, lại rất có chủ kiến, anh minh quả đoán cương nghị, thật tuyệt."
"Muội đây là khen ta, hay là khen chính mình?" Quý Vân Khanh không nhịn được bật cười, tiểu nha đầu hoạt bát cởi mở lại tự luyến như vậy, nhìn vào thấy tâm trạng thật tốt.
"Cùng nhau cùng nhau, ha ha." Nụ cười của Nam Kiều vô cùng rạng rỡ, không một chút u ám.
Nàng quay đầu nhìn Quý phu nhân: "Đương nhiên rồi, công lao của mẫu thân là lớn nhất, người đã sinh ra một người con trai tốt, còn bồi dưỡng huynh trở nên xuất sắc như vậy."
Quý phu nhân ngây người, những nữ tử bà từng gặp đều rất kín đáo, cho dù có muốn thể hiện cũng sẽ không phóng túng như vậy.
Tất nhiên, sự vui vẻ mà nhi tử bộc lộ cũng khiến bà kinh ngạc.
Nói thế nào nhỉ? Quý Vân Khanh bề ngoài ôn hòa lễ độ, phong độ phiên phiên, tiến thoái có độ của một công tử thế gia nhưng thực ra bản chất là một người nam nhân vô cùng lạnh lùng, không có mấy người lọt vào mắt xanh của y.
"Là bản thân huynh ấy xuất sắc."
Nam Kiều không đi theo lối mòn, giáo dục mà nàng nhận được là muốn gì thì tự mình phấn đấu, dám yêu dám hận, sống theo ý mình.
Hiện tại, nàng muốn ở Quý gia như cá gặp nước, đương nhiên phải lấy lòng chủ mẫu của Quý gia.
"Xuất sắc thế nào cũng là do người sinh ra mà, nếu không có gen tốt của người thì làm sao có được ca ca tướng mạo xuất chúng, văn võ song toàn, tính cách cương nghị, phẩm hạnh đứng đầu thiên hạ chứ?"
Nàng rót mật vào tai, Quý phu nhân nào từng gặp người như vậy? Bị thổi phồng đến mức lâng lâng.
Quý phu nhân thấy con trai mình cái gì cũng tốt hơn người khác nhưng không tiện nói ra, những lời của Nam Kiều đều nói trúng tim đen bà, khiến bà vô cùng đồng cảm, không khỏi nở nụ cười trên khóe mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.