Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 25:
Nhân Thanh Thảo Tây
17/05/2024
Triệu Sứ nhìn vẻ mặt của Tống Hứa Nghiễn, rõ ràng là đã tin tưởng hoàn toàn. Cô liền mạnh dạn hỏi: "Anh Hứa Nghiễn, có phải anh đang quan tâm đến em không? Không sao đâu, em đã khỏe rồi."
Tống Hứa Nghiễm lập tức nhíu mày, lớn tiếng quát: "Ai quan tâm đến cô, bớt tự mình đa tình đi!"
Đợi Tống Hứa Nghiễn tức giận bỏ đi, các bạn cùng lớp của Triệu Sứ lại bắt đầu trêu chọc.
Tuy nhiên, vẫn có một số bạn khá tốt bụng, thông cảm với hoàn cảnh của cô, không những không trêu chọc mà còn đến an ủi cô.
"Tiểu Sứ, cậu đừng buồn, cái tên Tống Hứa Nghiễn này vốn chính là một người ngạo mạn như thế đấy, anh ta đối xử với ai cũng như vậy."
Người nói là lớp trưởng của lớp bọn họ, một chàng trai nho nhã.
Triệu Sứ rất cảm động: "Cảm ơn cậu, lớp trưởng."
"Không có gì." Lớp trưởng nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Sắp vào lớp rồi, cậu về chỗ ngồi đi."
Trở về chỗ ngồi, Phương Bách Xuyên cũng không còn trêu chọc Triệu Sứ như lúc nãy nữa, ngược lại còn khuyên cô: "Nói thật, cô cũng xinh xắn, tính cách lại không tệ, tại sao lại phải theo đuổi Tống Hứa Nghiễm một cách mù quáng như vậy? Đổi người khác không được sao? Cô thử theo đuổi người khác một lần xem, biết đâu lại thành công."
Triệu Sứ nắm chặt tay, như thể đã hạ quyết tâm: "Tôi thích thử thách bản thân, một khi đã muốn theo đuổi thì phải theo đuổi người tốt nhất!"
Phương Bách Xuyên lắc đầu: Đúng là một con lừa bướng bỉnh, không thể nào khuyên được.
Tiết học cuối cùng vào buổi chiều là tiết mỹ thuật, phải đến phòng học mỹ thuật chuyên dụng.
Giáo viên ở phía trước dạy vẽ tĩnh vật, các bạn học khác đều chăm chú vẽ, chỉ có Triệu Sứ là đang ngồi chơi.
Tuần sau là thi cuối kỳ, thi xong sẽ chính thức bước vào kỳ nghỉ đông. Cô đang suy nghĩ xem kỳ nghỉ đông sẽ đi chơi ở đâu.
Gần hết giờ, giáo viên đến kiểm tra bài tập của từng người. Xem từng người một, phát hiện ra Triệu Sứ lại là người vẽ đẹp nhất.
Bà ấy cầm bức tranh của Triệu Sứ lên trước lớp cho mọi người xem: "Các em xem này, tranh của bạn Triệu Sứ vẽ rất chuyên nghiệp, sau giờ học các em có thể đến học hỏi bạn ấy về kỹ thuật và phương pháp vẽ.”
Lúc đầu Phương Bách Xuyên không nhìn thấy, còn khinh thường. Đợi đến khi ngẩng cổ lên nhìn, miệng đã bất giác há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng ngỗng.
Bởi vì Phương Bách Xuyên vẫn luôn ngồi sau lưng Triệu Sứ, cậu ta tận mắt chứng kiến Triệu Sứ ngẩn người cả tiết học.
"Cả tiết học cậu đều không nghe giảng, sao kỹ thuật vẽ lại có thể thành thục như thế?"
Triệu Sứ bình tĩnh liếc cậu ta một cái: “Nói thừa, đây chính là thiên phú của tôi!”
Phương Bách Xuyên không tin, cậu ta cho rằng Triệu Sứ chắc chắn đã lén đi học thêm ở ngoài.
"Thế này đi, tôi giúp cậu ôn bài, cậu dạy tôi vẽ, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau." Phương Bách Xuyên thương lượng với cô.
"Không muốn." Triệu Sứ trực tiếp từ chối cậu ta: "Tôi không muốn tăng thêm gánh nặng cho mình."
"Sao tôi lại là gánh nặng? Tôi có thể giúp cậu nâng cao thành tích!"
"Thôi đi, tôi thấy cậu chỉ muốn nhân cơ hội giúp tôi ôn bài để đến nhà tôi, tiếp cận chị gái của tôi mà thôi!"
Tống Hứa Nghiễm lập tức nhíu mày, lớn tiếng quát: "Ai quan tâm đến cô, bớt tự mình đa tình đi!"
Đợi Tống Hứa Nghiễn tức giận bỏ đi, các bạn cùng lớp của Triệu Sứ lại bắt đầu trêu chọc.
Tuy nhiên, vẫn có một số bạn khá tốt bụng, thông cảm với hoàn cảnh của cô, không những không trêu chọc mà còn đến an ủi cô.
"Tiểu Sứ, cậu đừng buồn, cái tên Tống Hứa Nghiễn này vốn chính là một người ngạo mạn như thế đấy, anh ta đối xử với ai cũng như vậy."
Người nói là lớp trưởng của lớp bọn họ, một chàng trai nho nhã.
Triệu Sứ rất cảm động: "Cảm ơn cậu, lớp trưởng."
"Không có gì." Lớp trưởng nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Sắp vào lớp rồi, cậu về chỗ ngồi đi."
Trở về chỗ ngồi, Phương Bách Xuyên cũng không còn trêu chọc Triệu Sứ như lúc nãy nữa, ngược lại còn khuyên cô: "Nói thật, cô cũng xinh xắn, tính cách lại không tệ, tại sao lại phải theo đuổi Tống Hứa Nghiễm một cách mù quáng như vậy? Đổi người khác không được sao? Cô thử theo đuổi người khác một lần xem, biết đâu lại thành công."
Triệu Sứ nắm chặt tay, như thể đã hạ quyết tâm: "Tôi thích thử thách bản thân, một khi đã muốn theo đuổi thì phải theo đuổi người tốt nhất!"
Phương Bách Xuyên lắc đầu: Đúng là một con lừa bướng bỉnh, không thể nào khuyên được.
Tiết học cuối cùng vào buổi chiều là tiết mỹ thuật, phải đến phòng học mỹ thuật chuyên dụng.
Giáo viên ở phía trước dạy vẽ tĩnh vật, các bạn học khác đều chăm chú vẽ, chỉ có Triệu Sứ là đang ngồi chơi.
Tuần sau là thi cuối kỳ, thi xong sẽ chính thức bước vào kỳ nghỉ đông. Cô đang suy nghĩ xem kỳ nghỉ đông sẽ đi chơi ở đâu.
Gần hết giờ, giáo viên đến kiểm tra bài tập của từng người. Xem từng người một, phát hiện ra Triệu Sứ lại là người vẽ đẹp nhất.
Bà ấy cầm bức tranh của Triệu Sứ lên trước lớp cho mọi người xem: "Các em xem này, tranh của bạn Triệu Sứ vẽ rất chuyên nghiệp, sau giờ học các em có thể đến học hỏi bạn ấy về kỹ thuật và phương pháp vẽ.”
Lúc đầu Phương Bách Xuyên không nhìn thấy, còn khinh thường. Đợi đến khi ngẩng cổ lên nhìn, miệng đã bất giác há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng ngỗng.
Bởi vì Phương Bách Xuyên vẫn luôn ngồi sau lưng Triệu Sứ, cậu ta tận mắt chứng kiến Triệu Sứ ngẩn người cả tiết học.
"Cả tiết học cậu đều không nghe giảng, sao kỹ thuật vẽ lại có thể thành thục như thế?"
Triệu Sứ bình tĩnh liếc cậu ta một cái: “Nói thừa, đây chính là thiên phú của tôi!”
Phương Bách Xuyên không tin, cậu ta cho rằng Triệu Sứ chắc chắn đã lén đi học thêm ở ngoài.
"Thế này đi, tôi giúp cậu ôn bài, cậu dạy tôi vẽ, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau." Phương Bách Xuyên thương lượng với cô.
"Không muốn." Triệu Sứ trực tiếp từ chối cậu ta: "Tôi không muốn tăng thêm gánh nặng cho mình."
"Sao tôi lại là gánh nặng? Tôi có thể giúp cậu nâng cao thành tích!"
"Thôi đi, tôi thấy cậu chỉ muốn nhân cơ hội giúp tôi ôn bài để đến nhà tôi, tiếp cận chị gái của tôi mà thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.