Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 26:
Nhân Thanh Thảo Tây
17/05/2024
Bị Triệu Sứ vạch trần không thương tiếc, Phương Bách Xuyên có vẻ hơi ngượng ngùng. Nhưng cậu ta vẫn không từ bỏ, kiên trì thuyết phục Triệu Sứ: "Mặc dù đúng thật là vì mục đích riêng, nhưng tôi đảm bảo sẽ dạy cậu đàng hoàng. Cậu không muốn nâng cao thành tích sao? Không muốn làm cho cô và chú vui vẻ sao?"
Triệu Sứ ngẩng cao cằm, khinh thường nói: "Thành tích của tôi rất tốt, không cần cậu dạy."
"Thành tích của cậu tốt?" Phương Bách Xuyên cười: "Thành tích của cậu tốt mà kỳ thi lần nào cũng xếp ở hạng mười lăm trong lớp?"
Lớp của Triệu Sứ là “Lớp quý tộc”, những gia đình có đủ khả năng cho con theo học lớp này đều là những người đứng đầu xã hội, nguồn lực giáo viên cũng là tốt nhất toàn khối.
Lớp của bọn họ chỉ có mười tám học sinh, Triệu Sứ lần nào cũng thi được hạng mười lăm, chính là đứng thứ tư từ dưới lên.
Triệu Sứ không để tâm nói: "Tôi không thích thi, chứ không phải tôi không thi được hạng cao."
Phương Bách Xuyên hừ lạnh: "Cậu cứ khoác lác đi!"
"Vậy chúng ta cá cược."
"Cá cược gì?"
“Cá cược điểm thi cuối kỳ lần này của tôi cao hơn cậu.”
Phương Bách Xuyên khựng lại, không nói gì.
Lúc đầu cậu ta chỉ cảm thấy Triệu Sứ đang khoác lác, bây giờ lại cảm thấy cô chắc chắn là đang phát điên.
Phương Bách Xuyên từ trước đến nay vẫn luôn đứng nhất khối, cô cá cược điểm của mình cao hơn cậu ta, vậy chẳng phải là muốn tranh hạng nhất với cậu ta sao? Một người ngày thường thi đều đứng kế chót, nếu như nói rằng lần thi sau sẽ tiến bộ, cậu ta nhất định sẽ tin. Nhưng trong vòng vài ngày, từ hạng chót vươn lên hạng nhất toàn khối, cô nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Thấy Phương Bách Xuyên không nói gì, Triệu Sứ học theo vẻ mặt vừa rồi của cậu ta, hừ lạnh: "Sao thế? Sợ rồi à?"
"Tôi sợ cái gì? Sợ cậu khoác lác quá đà, đến lúc có kết quả thi thì mất hết mặt mũi à?"
"Nếu đã không sợ thì cá cược với tôi đi. Tôi thắng, cậu trả tiền cho tôi đi du lịch trong kỳ nghỉ đông. Tôi thua, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu vừa rồi của cậu, thế nào?"
Thấy Triệu Sứ không giống như đang nói đùa, Phương Bách Xuyên gật đầu, cười đắc ý: "Được, vậy thì cậu đừng hối hận."
Triệu Sứ cũng cười, cười đến mức hai mắt híp lại.
Về nhà, cô bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi du lịch.
Triệu Sứ không phải học sinh kém, cô đã đi qua quá nhiều thế giới, với suy nghĩ học thêm cũng không thừa cho nên cô đã học rất chăm chỉ ở những thế giới trước đó, gần như đã học hết những kỹ năng có thể học được. Cô từng đạt giải vô địch IMO quốc tế, từng làm phiên dịch nhiều thứ tiếng, còn từng xuất bản tạp chí SCI. Với trình độ của cô thì đi làm bài kiểm tra cấp ba chẳng khác gì cao thủ cấp tối đa đi tàn sát làng tân thủ cả.
Lý do cô luôn đứng hạng chót chính là để duy trì thiết lập của nhân vật nữ phụ. Nhưng thực ra điểm số tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến diễn biến cốt truyện, cho nên thiết lập nhân vật học kém này cũng không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cô.
Nói cách khác là cô thích thi được bao nhiêu điểm thì thi được bấy nhiêu điểm. Đứng chót rất đơn giản, đứng nhất cũng không phải không được.
Vài ngày trước kỳ thi cuối kỳ, Triệu Sứ bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Triệu Sứ ngẩng cao cằm, khinh thường nói: "Thành tích của tôi rất tốt, không cần cậu dạy."
"Thành tích của cậu tốt?" Phương Bách Xuyên cười: "Thành tích của cậu tốt mà kỳ thi lần nào cũng xếp ở hạng mười lăm trong lớp?"
Lớp của Triệu Sứ là “Lớp quý tộc”, những gia đình có đủ khả năng cho con theo học lớp này đều là những người đứng đầu xã hội, nguồn lực giáo viên cũng là tốt nhất toàn khối.
Lớp của bọn họ chỉ có mười tám học sinh, Triệu Sứ lần nào cũng thi được hạng mười lăm, chính là đứng thứ tư từ dưới lên.
Triệu Sứ không để tâm nói: "Tôi không thích thi, chứ không phải tôi không thi được hạng cao."
Phương Bách Xuyên hừ lạnh: "Cậu cứ khoác lác đi!"
"Vậy chúng ta cá cược."
"Cá cược gì?"
“Cá cược điểm thi cuối kỳ lần này của tôi cao hơn cậu.”
Phương Bách Xuyên khựng lại, không nói gì.
Lúc đầu cậu ta chỉ cảm thấy Triệu Sứ đang khoác lác, bây giờ lại cảm thấy cô chắc chắn là đang phát điên.
Phương Bách Xuyên từ trước đến nay vẫn luôn đứng nhất khối, cô cá cược điểm của mình cao hơn cậu ta, vậy chẳng phải là muốn tranh hạng nhất với cậu ta sao? Một người ngày thường thi đều đứng kế chót, nếu như nói rằng lần thi sau sẽ tiến bộ, cậu ta nhất định sẽ tin. Nhưng trong vòng vài ngày, từ hạng chót vươn lên hạng nhất toàn khối, cô nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Thấy Phương Bách Xuyên không nói gì, Triệu Sứ học theo vẻ mặt vừa rồi của cậu ta, hừ lạnh: "Sao thế? Sợ rồi à?"
"Tôi sợ cái gì? Sợ cậu khoác lác quá đà, đến lúc có kết quả thi thì mất hết mặt mũi à?"
"Nếu đã không sợ thì cá cược với tôi đi. Tôi thắng, cậu trả tiền cho tôi đi du lịch trong kỳ nghỉ đông. Tôi thua, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu vừa rồi của cậu, thế nào?"
Thấy Triệu Sứ không giống như đang nói đùa, Phương Bách Xuyên gật đầu, cười đắc ý: "Được, vậy thì cậu đừng hối hận."
Triệu Sứ cũng cười, cười đến mức hai mắt híp lại.
Về nhà, cô bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi du lịch.
Triệu Sứ không phải học sinh kém, cô đã đi qua quá nhiều thế giới, với suy nghĩ học thêm cũng không thừa cho nên cô đã học rất chăm chỉ ở những thế giới trước đó, gần như đã học hết những kỹ năng có thể học được. Cô từng đạt giải vô địch IMO quốc tế, từng làm phiên dịch nhiều thứ tiếng, còn từng xuất bản tạp chí SCI. Với trình độ của cô thì đi làm bài kiểm tra cấp ba chẳng khác gì cao thủ cấp tối đa đi tàn sát làng tân thủ cả.
Lý do cô luôn đứng hạng chót chính là để duy trì thiết lập của nhân vật nữ phụ. Nhưng thực ra điểm số tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến diễn biến cốt truyện, cho nên thiết lập nhân vật học kém này cũng không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cô.
Nói cách khác là cô thích thi được bao nhiêu điểm thì thi được bấy nhiêu điểm. Đứng chót rất đơn giản, đứng nhất cũng không phải không được.
Vài ngày trước kỳ thi cuối kỳ, Triệu Sứ bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.