Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 27:
Nhân Thanh Thảo Tây
17/05/2024
Phương Bách Xuyên ở bên cạnh trêu chọc cô: "Bây giờ mới bắt đầu học vẹt, có phải hơi muộn rồi không?"
Triệu Sứ cong môi cười: "Không muộn đâu, thời gian vừa đẹp."
Phương Bách Xuyên nghe vậy, không kiêng nể gì mà cười lớn.
Triệu Sứ bình tĩnh nhìn anh ta, im lặng không nói.
[Cứ cười đi, bây giờ có thể cười thì cứ cười nhiều vào, đợi thi xong cậu sẽ không cười nổi nữa đâu. ]
Ngày thi, mọi người vào phòng thi theo thứ tự đã được xáo trộn. Triệu Sứ ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, còn Phương Bách Xuyên ngồi ở vị trí giữa lớp.
Trước khi phát đề thi, Phương Bách Xuyên quay đầu nhìn Triệu Sứ.
Triệu Sứ như có linh cảm, cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Gió lạnh mùa đông thổi vào từ khe cửa sổ, mũi và má cô đỏ ửng lên vì lạnh, cô mỉm cười với Phương Bách Xuyên, một nụ cười vô cùng dịu dàng, Phương Bách Xuyên đột nhiên cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra, không còn một tí sức lực nào.
Ba ngày sau, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Triệu Sứ và Hạ Đường lên đường đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết ở thành phố J chơi.
Đây là nội dung trong truyện, Triệu Sứ cần phải diễn một cảnh trong khu nghỉ dưỡng. Nhưng cô chỉ có một ngày diễn, diễn xong, cô có thể tự đi du lịch ở một nơi khác. Triệu Sứ đã suy nghĩ xong, cô sẽ đến một nơi ấm áp hơn, đi ngắm biển, thổi gió.
Lúc gặp Phương Bách Xuyên ở khu nghỉ dưỡng, cô không hề ngạc nhiên, vì sắp tới cô sẽ còn gặp Tống Hứa Nghiễn và Lục Cảnh Dương, đây có thể coi là tu la tràng nhỏ đầu tiên trong truyện.
Nói là nhỏ, là vì nam phụ vẫn chưa xuất hiện, thêm vào đó tình cảm của mọi người dành cho nữ chính vẫn còn mơ hồ, mấy chàng trai cũng không đến mức gay gắt với nhau.
Bọn họ tự mang theo quần áo trượt tuyết và các loại dụng cụ, Triệu Sứ thay đồ rất nhanh. Thay đồ xong, cô ngồi một mình ở sảnh đợi Hạ Đường.
Trong lúc đợi người, Phương Bách Xuyên đi vào, nhìn thấy Triệu Sứ, cậu ta "Ồ" lên một tiếng: "Thật khéo, cậu cũng đến trượt tuyết sao? "
Triệu Sứ liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt đáp lại: "Ừ."
Phương Bách Xuyên nhìn trước nhìn sau: "Cậu đến một mình à?"
Triệu Sứ biết cậu ta có ý gì, cô nói thẳng: “Chị tôi cũng đến, chị ấy đang thay đồ."
Phương Bách Xuyên lập tức tươi cười rạng rỡ, hào phóng nói: "Mặc dù điểm thi vẫn chưa có nhưng tôi đây vẫn sẵn sàng trả tiền cho chuyến đi này của cậu, còn có cả chị gái của cậu nữa."
Triệu Sứ lắc đầu, dứt khoát từ chối: "Không cần, tôi chỉ ở đây một ngày, ngày mai sẽ đi nơi khác, cậu trả tiền cho chặng thứ hai của tôi là được."
"Triệu Sứ, tôi thấy cậu đúng thật là..."
"Sao thế? Định nói tôi không biết điều à?"
"Cậu tự biết là tốt rồi."
Trong lúc hai người còn đang cãi nhau thì phía bên kia Hạ Đường đã thay quần áo xong, xách theo đồ đạc đi tới.
Hạ Đường nhìn thấy Phương Bách Xuyên cũng ở đây thì có chút bất ngờ: "Tiểu Xuyên, em cũng đến à?"
"Ừ!" Phương Bá Xuyên gật đầu cái rụp: "Thật khéo, chị gái~"
Triệu Sứ nhìn Phương Bách Xuyên thay đổi sắc mặt trong tức khắc, cô rất muốn giơ ngón tay cái lên cho cậu ta nhưng vừa giơ tay lên thì đã bị Phương Bách Xuyên trừng mắt nhìn lại.
Triệu Sứ cong môi cười: "Không muộn đâu, thời gian vừa đẹp."
Phương Bách Xuyên nghe vậy, không kiêng nể gì mà cười lớn.
Triệu Sứ bình tĩnh nhìn anh ta, im lặng không nói.
[Cứ cười đi, bây giờ có thể cười thì cứ cười nhiều vào, đợi thi xong cậu sẽ không cười nổi nữa đâu. ]
Ngày thi, mọi người vào phòng thi theo thứ tự đã được xáo trộn. Triệu Sứ ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, còn Phương Bách Xuyên ngồi ở vị trí giữa lớp.
Trước khi phát đề thi, Phương Bách Xuyên quay đầu nhìn Triệu Sứ.
Triệu Sứ như có linh cảm, cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Gió lạnh mùa đông thổi vào từ khe cửa sổ, mũi và má cô đỏ ửng lên vì lạnh, cô mỉm cười với Phương Bách Xuyên, một nụ cười vô cùng dịu dàng, Phương Bách Xuyên đột nhiên cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra, không còn một tí sức lực nào.
Ba ngày sau, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Triệu Sứ và Hạ Đường lên đường đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết ở thành phố J chơi.
Đây là nội dung trong truyện, Triệu Sứ cần phải diễn một cảnh trong khu nghỉ dưỡng. Nhưng cô chỉ có một ngày diễn, diễn xong, cô có thể tự đi du lịch ở một nơi khác. Triệu Sứ đã suy nghĩ xong, cô sẽ đến một nơi ấm áp hơn, đi ngắm biển, thổi gió.
Lúc gặp Phương Bách Xuyên ở khu nghỉ dưỡng, cô không hề ngạc nhiên, vì sắp tới cô sẽ còn gặp Tống Hứa Nghiễn và Lục Cảnh Dương, đây có thể coi là tu la tràng nhỏ đầu tiên trong truyện.
Nói là nhỏ, là vì nam phụ vẫn chưa xuất hiện, thêm vào đó tình cảm của mọi người dành cho nữ chính vẫn còn mơ hồ, mấy chàng trai cũng không đến mức gay gắt với nhau.
Bọn họ tự mang theo quần áo trượt tuyết và các loại dụng cụ, Triệu Sứ thay đồ rất nhanh. Thay đồ xong, cô ngồi một mình ở sảnh đợi Hạ Đường.
Trong lúc đợi người, Phương Bách Xuyên đi vào, nhìn thấy Triệu Sứ, cậu ta "Ồ" lên một tiếng: "Thật khéo, cậu cũng đến trượt tuyết sao? "
Triệu Sứ liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt đáp lại: "Ừ."
Phương Bách Xuyên nhìn trước nhìn sau: "Cậu đến một mình à?"
Triệu Sứ biết cậu ta có ý gì, cô nói thẳng: “Chị tôi cũng đến, chị ấy đang thay đồ."
Phương Bách Xuyên lập tức tươi cười rạng rỡ, hào phóng nói: "Mặc dù điểm thi vẫn chưa có nhưng tôi đây vẫn sẵn sàng trả tiền cho chuyến đi này của cậu, còn có cả chị gái của cậu nữa."
Triệu Sứ lắc đầu, dứt khoát từ chối: "Không cần, tôi chỉ ở đây một ngày, ngày mai sẽ đi nơi khác, cậu trả tiền cho chặng thứ hai của tôi là được."
"Triệu Sứ, tôi thấy cậu đúng thật là..."
"Sao thế? Định nói tôi không biết điều à?"
"Cậu tự biết là tốt rồi."
Trong lúc hai người còn đang cãi nhau thì phía bên kia Hạ Đường đã thay quần áo xong, xách theo đồ đạc đi tới.
Hạ Đường nhìn thấy Phương Bách Xuyên cũng ở đây thì có chút bất ngờ: "Tiểu Xuyên, em cũng đến à?"
"Ừ!" Phương Bá Xuyên gật đầu cái rụp: "Thật khéo, chị gái~"
Triệu Sứ nhìn Phương Bách Xuyên thay đổi sắc mặt trong tức khắc, cô rất muốn giơ ngón tay cái lên cho cậu ta nhưng vừa giơ tay lên thì đã bị Phương Bách Xuyên trừng mắt nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.