Sau Khi Xuyên Thư, Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch
Chương 45:
Nhân Thanh Thảo Tây
19/05/2024
Cơn gió này rất kỳ lạ, thổi một lúc lại ngừng, mỗi lần Triệu Sứ cho rằng mình đã có thể nhặt được thì chiếc mũ lại tiếp tục lăn về phía trước, cuối cùng bay đến chân một người đàn ông.
"Đừng động đậy!" Triệu Sứ hét lên, quả nhiên chàng trai kia không động đậy nữa.
Cô vừa ngồi xổm xuống nhặt mũ vừa nói "Cảm ơn". Lúc đứng dậy, nhìn người trước mặt, động tác đột nhiên khựng lại.
Tống Hứa Nghiễn kẹp một quả bóng rổ dưới cánh tay, nhướng mày nhìn cô: "Triệu Sứ? Sao cô lại ở đây?"
Triệu Sứ cười gượng: "Anh nhận nhầm người rồi."
Cô quay người định bỏ chạy, thế nhưng mái tóc dài đã bị người phía sau túm lấy.
"Đau đau đau!" Triệu Sứ quay lại, giật tóc mình ra khỏi tay Tống Hứa Nghiễn, trừng mắt nhìn anh ta, tức giận nói: "Tống Hứa Nghiễn! Anh có thể đừng động một tí là túm tóc tôi không, túm trọc đầu tôi thì sao?! Hơn nữa anh có biết sức anh lớn thế nào không, tôi đau chết mất!"
Triệu Sứ ghét nhất là bị người khác túm tóc, túm một lần, cô sẽ rụng một nắm tóc. Cô thầm nghĩ, loại người như anh ta, tốt nhất là nên chặt tay đi!!
Nhưng người phía sau lại chẳng để tâm đến lời buộc tội của Triệu Sứ, chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên khi nghe cô gọi thẳng tên mình: "Vừa nãy cô gọi tôi là gì?"
Tống Hứa Nghiễn chỉ quan tâm đến cách cô gọi anh ta vừa nãy, hoàn toàn không quan tâm đến việc hành vi xấu xa của mình gây ảnh hưởng đến người khác, Triệu Sứ tức đến mất lý trí, liên tục hét lên ba lần: "Tống Hứa Nghiễn! Tống Hứa Nghiễn! Tống Hứa Nghiễn!"
Cô đã cố gắng hét rất to rồi nhưng giọng nói bẩm sinh của cô có hạn, cho dù có tức giận đến mấy cũng không có lực uy hiếp gì.
Tống Hứa Nghiễn thậm chí còn bật cười, giọng điệu trêu chọc: "Triệu Sứ, dạo này cô học được cách hung dữ rồi à, còn dám lớn tiếng với tôi như thế?"
Triệu Sứ lười cãi nhau với anh ta, cô còn có việc chính phải làm. Nhưng vừa mới đi được một bước thì đã bị kéo lại. Cũng may lần này không phải túm tóc, mà là túm tay.
Tống Hứa Nghiễn kéo cô đến trước mặt mình: "Cô vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”
Triệu Sứ rất muốn nói "Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh!", lại sợ mình nói xong sẽ phải đôi co với anh ta nửa ngày, cho nên cuối cùng chỉ nói: "Đến thăm chị tôi."
Tống Hứa Nghiễn ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy ở phía bên kia sân trường, Hạ Đường đang đi cùng với hai chàng trai, trong đó có một người anh ta còn khá quen.
"Cô đến đây cùng với Phương Bách Xuyên?"
"Ừ."
"Chỉ đến thăm chị cô thôi?"
"Ừ."
——[Không thì sao? Đến thăm anh à? Nghĩ hay lắm!]
"Đừng động đậy!" Triệu Sứ hét lên, quả nhiên chàng trai kia không động đậy nữa.
Cô vừa ngồi xổm xuống nhặt mũ vừa nói "Cảm ơn". Lúc đứng dậy, nhìn người trước mặt, động tác đột nhiên khựng lại.
Tống Hứa Nghiễn kẹp một quả bóng rổ dưới cánh tay, nhướng mày nhìn cô: "Triệu Sứ? Sao cô lại ở đây?"
Triệu Sứ cười gượng: "Anh nhận nhầm người rồi."
Cô quay người định bỏ chạy, thế nhưng mái tóc dài đã bị người phía sau túm lấy.
"Đau đau đau!" Triệu Sứ quay lại, giật tóc mình ra khỏi tay Tống Hứa Nghiễn, trừng mắt nhìn anh ta, tức giận nói: "Tống Hứa Nghiễn! Anh có thể đừng động một tí là túm tóc tôi không, túm trọc đầu tôi thì sao?! Hơn nữa anh có biết sức anh lớn thế nào không, tôi đau chết mất!"
Triệu Sứ ghét nhất là bị người khác túm tóc, túm một lần, cô sẽ rụng một nắm tóc. Cô thầm nghĩ, loại người như anh ta, tốt nhất là nên chặt tay đi!!
Nhưng người phía sau lại chẳng để tâm đến lời buộc tội của Triệu Sứ, chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên khi nghe cô gọi thẳng tên mình: "Vừa nãy cô gọi tôi là gì?"
Tống Hứa Nghiễn chỉ quan tâm đến cách cô gọi anh ta vừa nãy, hoàn toàn không quan tâm đến việc hành vi xấu xa của mình gây ảnh hưởng đến người khác, Triệu Sứ tức đến mất lý trí, liên tục hét lên ba lần: "Tống Hứa Nghiễn! Tống Hứa Nghiễn! Tống Hứa Nghiễn!"
Cô đã cố gắng hét rất to rồi nhưng giọng nói bẩm sinh của cô có hạn, cho dù có tức giận đến mấy cũng không có lực uy hiếp gì.
Tống Hứa Nghiễn thậm chí còn bật cười, giọng điệu trêu chọc: "Triệu Sứ, dạo này cô học được cách hung dữ rồi à, còn dám lớn tiếng với tôi như thế?"
Triệu Sứ lười cãi nhau với anh ta, cô còn có việc chính phải làm. Nhưng vừa mới đi được một bước thì đã bị kéo lại. Cũng may lần này không phải túm tóc, mà là túm tay.
Tống Hứa Nghiễn kéo cô đến trước mặt mình: "Cô vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?”
Triệu Sứ rất muốn nói "Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh!", lại sợ mình nói xong sẽ phải đôi co với anh ta nửa ngày, cho nên cuối cùng chỉ nói: "Đến thăm chị tôi."
Tống Hứa Nghiễn ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy ở phía bên kia sân trường, Hạ Đường đang đi cùng với hai chàng trai, trong đó có một người anh ta còn khá quen.
"Cô đến đây cùng với Phương Bách Xuyên?"
"Ừ."
"Chỉ đến thăm chị cô thôi?"
"Ừ."
——[Không thì sao? Đến thăm anh à? Nghĩ hay lắm!]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.