Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 80
Cung Thanh Hãn
01/07/2021
Lâm Mạc từ từ tỉnh lại, sau khi khôi phục ý thức cậu phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, toàn bộ đồ vật mang theo bên người bao gồm cả la bàn đều đã bị người lục soát mang đi.
Trên cổ tay trái và cổ chân phải buộc một sợi kim loại nhỏ.
Giải Chước ngồi trên sofa đối diện chậm rãi lật sách, gương mặt hắn nhu hòa, ánh tà dương hắt vào từ cửa sổ phủ lên thân thể hắn, toả ra một loại yên bình của năm tháng...
Yên bình cái rắm!
Lâm Mạc trầm mặc trong chốc lát, chậm rì rì ngồi dậy, nghiêm mặt hỏi: "Anh rốt cuộc đang làm gì đây?"
Người bình thường trong nhà sẽ mua sẵn lồng và xích sắt cỡ lớn sao?
May mà lão tổ tông, Tiểu Tố và Ban Ban đều đang ở nhà, bằng không nếu gặp tình cảnh này, bọn nhỏ sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.
Giải Chước không chút hoang mang gấp sách lại, cầm ly rượu trên mặt bàn nhấp một ngụm, sau đó đi tới bên giường ngồi xuống.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc trên trán của Lâm Mạc, nói: "Em thấy sao?"
Lâm Mạc giơ cổ tay trái lúc lắc sợi dây bạc, do dự nói: "Anh có phải là... mấy phần tử phản xã hội, chống đối cảnh sát, ông trùm hắc ám?"
Giải Chước bật cười, một tay chống giường, rướn eo kề sát cậu, tựa như một con báo lười biếng phóng thích mị lực: "Trước kia ở nước ngoài đã từng như vậy, nhưng cảm thấy không có tiền đồ cho nên từ bỏ rồi, hiện tại người ta là công dân gương mẫu chấp hành luật pháp nha."
Lâm Mạc cười lạnh, sợi dây kim loại càng rung rinh.
Tên này? Công dân gương mẫu?
Lừa ai đây?
Nếu không phải người này do một hồn của A Lăng phân hóa thành, thời điểm tỉnh lại cậu nhất định đã đập hắn ta một trận nhừ đòn, không phải ngồi đây phí lời như vậy.
"Thả em ra."
"Không được đâu." Giải Chước một tay ngoắc lấy sợi kim loại, như vô cùng hài lòng với kiệt tác của chính mình, nụ cười càng thêm sâu, ánh mắt híp lại: "Em phá hủy vật mà tôi mang về để nghiên cứu, hiện tại không phải nên đền cho tôi một thứ khác sao?"
Sủng vật?
Lâm Mạc nghiêng đầu: "Anh nói Tô Hồng?"
"Một con cá cảnh không phải sao?"
Lâm Mạc: "Cô ta hiện tại..."
"Hừm, vẫn đang bị nhốt trong lồng sắt, nhưng đã được khiêng lên bờ rồi." Giải Chước thờ ơ nói.
Hắn ta không hề bị ảnh hưởng, cho dù vừa rồi tận mắt chứng kiến một màn trừ yêu chấn động, hiện giờ lại khôi phục hoàn toàn bình thường, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên. Thậm chí còn lớn mật, đem Lâm Mạc – người vừa búng tay giết chết một con yêu quái – trói lại trên giường.
"Anh trói lại như vậy, em làm sao có thể bồi thường? Không bằng thả em ra, để em đền cho anh một con cá cảnh khác, tùy anh lựa chọn, cá chép cá vàng cá hề..."
edit bihyuner. beta jinhua259
Giải Chước lộ ra sự hưng phấn, túm chặt sợi kim loại, dùng chút lực kéo vào. Lâm Mạc bị động ngã vào lòng hắn, mũi đập vào lồng ngực cứng rắn, ô một tiếng đau xót.
Mũi còn chưa hết đau, cằm lại bị nâng lên, trước mắt tối sầm, một dòng rượu vang đỏ nguyên chất truyền vào khoang miệng, chậm rãi chảy xuống yết hầu.
Cậu ngâm một tiếng trong cổ họng, định đẩy Giải Chước ra lại bị hắn gắt gao trói buộc cả hai cổ tay.
Giây phút rượu cạn, một trận cuồng liệt xâm nhập diễn ra...
Lâm Mạc tức giận đỏ mặt, không do dự cắn mạnh xuống, không ngờ Giải Chước đã sớm phòng bị lập tức lui ra.
Dùng tay lau khóe miệng còn vương rượu đỏ, Lâm Mạc siết chặt nắm đấm hét lên: "Anh định làm gì? Nếu còn không thả ra tôi sẽ không khách khí nữa đâu!"
Giải Chước liếm môi nói: "Tôi muốn em làm sủng vật của tôi, ở lại bên cạnh tôi."
Lâm Mạc: "..."
Lão công của cậu không những biến thái, lại còn ưa thích những bộ phim truyền hình cẩu huyết có tình tiết cường thủ hào đoạt, đầu óc khẳng định hỏng rồi...
"Hừ, anh nằm mơ giữa ban ngày à?" Lâm Mạc nhấc chân trái không bị xích, đạp hắn một cước.
Giải Chước thuận tay tóm lấy cổ chân cậu, cầm trong tay vuốt ve ái muội, giọng nói dính nị: "Tôi đẹp trai như vậy, nhiều tiền như vậy, ở bên tôi em sẽ không thiệt thòi đâu."
Hắn nháy mắt mấy cái, lại chuyển sang chế độ giả vờ đáng yêu: "Không được sao?"
Được cái rắm!
Lâm Mạc rút cái chân trắng nõn về, kê lên vai Giải Chước, từ tốn nói: "Tôi cũng đẹp trai, cũng rất có năng lực, anh đi theo tôi đi, làm sủng vật của tôi được không?"
"Tôi nuôi anh, anh trả tiền."
Bơ phếch!
Giải Chước khẽ nhíu mày, tựa hồ thật sự tính toán mức độ khả thi trong kế hoạch mà Lâm Mạc đưa ra, sau đó lắc đầu: "Không được đâu, nhìn em nhỏ nhắn xinh xắn vậy, nên để tôi nuôi em mới đúng."
Hắn nhéo má Lâm Mạc, cười tủm tỉm hài lòng.
Lâm Mạc cười lớn: "Tôi sẽ nuôi anh như cún cỡ lớn, không nghe lời liền nhốt vào lồng, anh thấy được không? Anh nhất định sẽ thích mà."
"Không thích."
"Phải thích!"
"Không thích."
"Anh, phải, thích!" Lâm Mạc nhấn mạnh từng chữ, nghiêm mặt lại, giơ tay che miệng Giải Chước.
Giải Chước chu môi, không biết xấu hổ mà hôn lòng bàn tay Lâm Mạc một ngụm, thấy cậu rụt về liền nói: "Thật đáng yêu mà, đúng là mèo nhỏ thích làm nũng."
Lâm Mạc càng thêm đen mặt, người này thật sự hết thuốc chữa rồi.
Cậu định tiếp tục tẩy não Giải Chước, tiếng chuông điện thoại vang lên. Giải Chước tiếp nhận cuộc gọi sau đó phải rời đi, trước khi đi không quên nắm tay Lâm Mạc hôn nhẹ, nói: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn."
Đợi Giải Chước đi rồi, tiếng động cơ ô tô xa dần, Lâm Mạc triệu hồi hoa văn kim sắc ở cổ tay, nhẹ nhàng cắt đứt hai sợi kim loại trên cổ tay cổ chân. Cậu đứng lên tìm kiếm quanh phòng, sau đó tìm được đồ đạc của mình bao gồm chiếc la bàn.
Nhớ tới thời khắc trước khi hôn mê, trận pháp bên phía Đạo quán bị chấn động, nhất định là A Lăng đã tỉnh lại.
Hiện tại cậu vô cùng sốt ruột muốn quay về Đạo quán kiểm tra.
Ra khỏi cửa, Lâm Mạc do dự hướng về phía bể bơi ở hậu viện.
Cho đến nay, A Lăng đã tỉnh lại 2 lần, một lần là khi Mạnh Tình Trúc bị xử bắn, một lần chính là hôm nay, ngay giây phút ngư yêu bị tiêu diệt.
Chẳng lẽ... hai kẻ kia có liên quan gì đến nhau?
Lâm Mạc cúi đầu nhắn tin cho Đường Diễn Sơ, cậu "nghiêm túc" kể lại toàn bộ sự việc, bắt đầu từ sự xuất hiện của Tô Hồng, sau đó cậu thấy cô ta bị Giải Chước đem đi cho nên liều mạng vào hang hổ bắt cọp con, lại bị Giải Chước trói lại trong phòng như thế nào, lồng sắt xích sắt vẫn còn nguyên vẹn, sợi kim loại dùng để trói chân tay đang ở trong phòng ngủ, tang chứng vật chứng đầy đủ, mau cho người tới phá án!
Hơn nữa cậu hiện tại bị tổn thương tinh thần sâu sắc, không muốn gặp ai, đừng tới tìm cậu, để cậu yên tĩnh lại vài ngày.
Sau khi gửi tin nhắn cho Đường Diễn Sơ, Lâm Mạc cắt dán chắp ghép, lại gửi cho Trạm Văn Sương, Tịch Tấn Khiêm, Trọng Nính, Bạch Thời Viên, Mạnh Kỷ Nhung, Lệ Trì mỗi người một tin nhắn tương tự.
Lâm Mạc nhìn bảy tin nhắn gửi đi, cười khà khà đắc ý.
Giải Chước, đáng đời anh!
Để bọn họ xử đẹp anh, xí...
Cậu thuận lợi rời khỏi biệt thự của Giải Chước, về nhà thu dọn đồ đạc, không quên mang theo lão tổ tông, Ban Ban và Tiểu Tố. Sau đó lên xe khách, về tới Đạo quán vừa lúc chạng vạng.
Trên cổ tay trái và cổ chân phải buộc một sợi kim loại nhỏ.
Giải Chước ngồi trên sofa đối diện chậm rãi lật sách, gương mặt hắn nhu hòa, ánh tà dương hắt vào từ cửa sổ phủ lên thân thể hắn, toả ra một loại yên bình của năm tháng...
Yên bình cái rắm!
Lâm Mạc trầm mặc trong chốc lát, chậm rì rì ngồi dậy, nghiêm mặt hỏi: "Anh rốt cuộc đang làm gì đây?"
Người bình thường trong nhà sẽ mua sẵn lồng và xích sắt cỡ lớn sao?
May mà lão tổ tông, Tiểu Tố và Ban Ban đều đang ở nhà, bằng không nếu gặp tình cảnh này, bọn nhỏ sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.
Giải Chước không chút hoang mang gấp sách lại, cầm ly rượu trên mặt bàn nhấp một ngụm, sau đó đi tới bên giường ngồi xuống.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc trên trán của Lâm Mạc, nói: "Em thấy sao?"
Lâm Mạc giơ cổ tay trái lúc lắc sợi dây bạc, do dự nói: "Anh có phải là... mấy phần tử phản xã hội, chống đối cảnh sát, ông trùm hắc ám?"
Giải Chước bật cười, một tay chống giường, rướn eo kề sát cậu, tựa như một con báo lười biếng phóng thích mị lực: "Trước kia ở nước ngoài đã từng như vậy, nhưng cảm thấy không có tiền đồ cho nên từ bỏ rồi, hiện tại người ta là công dân gương mẫu chấp hành luật pháp nha."
Lâm Mạc cười lạnh, sợi dây kim loại càng rung rinh.
Tên này? Công dân gương mẫu?
Lừa ai đây?
Nếu không phải người này do một hồn của A Lăng phân hóa thành, thời điểm tỉnh lại cậu nhất định đã đập hắn ta một trận nhừ đòn, không phải ngồi đây phí lời như vậy.
"Thả em ra."
"Không được đâu." Giải Chước một tay ngoắc lấy sợi kim loại, như vô cùng hài lòng với kiệt tác của chính mình, nụ cười càng thêm sâu, ánh mắt híp lại: "Em phá hủy vật mà tôi mang về để nghiên cứu, hiện tại không phải nên đền cho tôi một thứ khác sao?"
Sủng vật?
Lâm Mạc nghiêng đầu: "Anh nói Tô Hồng?"
"Một con cá cảnh không phải sao?"
Lâm Mạc: "Cô ta hiện tại..."
"Hừm, vẫn đang bị nhốt trong lồng sắt, nhưng đã được khiêng lên bờ rồi." Giải Chước thờ ơ nói.
Hắn ta không hề bị ảnh hưởng, cho dù vừa rồi tận mắt chứng kiến một màn trừ yêu chấn động, hiện giờ lại khôi phục hoàn toàn bình thường, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên. Thậm chí còn lớn mật, đem Lâm Mạc – người vừa búng tay giết chết một con yêu quái – trói lại trên giường.
"Anh trói lại như vậy, em làm sao có thể bồi thường? Không bằng thả em ra, để em đền cho anh một con cá cảnh khác, tùy anh lựa chọn, cá chép cá vàng cá hề..."
edit bihyuner. beta jinhua259
Giải Chước lộ ra sự hưng phấn, túm chặt sợi kim loại, dùng chút lực kéo vào. Lâm Mạc bị động ngã vào lòng hắn, mũi đập vào lồng ngực cứng rắn, ô một tiếng đau xót.
Mũi còn chưa hết đau, cằm lại bị nâng lên, trước mắt tối sầm, một dòng rượu vang đỏ nguyên chất truyền vào khoang miệng, chậm rãi chảy xuống yết hầu.
Cậu ngâm một tiếng trong cổ họng, định đẩy Giải Chước ra lại bị hắn gắt gao trói buộc cả hai cổ tay.
Giây phút rượu cạn, một trận cuồng liệt xâm nhập diễn ra...
Lâm Mạc tức giận đỏ mặt, không do dự cắn mạnh xuống, không ngờ Giải Chước đã sớm phòng bị lập tức lui ra.
Dùng tay lau khóe miệng còn vương rượu đỏ, Lâm Mạc siết chặt nắm đấm hét lên: "Anh định làm gì? Nếu còn không thả ra tôi sẽ không khách khí nữa đâu!"
Giải Chước liếm môi nói: "Tôi muốn em làm sủng vật của tôi, ở lại bên cạnh tôi."
Lâm Mạc: "..."
Lão công của cậu không những biến thái, lại còn ưa thích những bộ phim truyền hình cẩu huyết có tình tiết cường thủ hào đoạt, đầu óc khẳng định hỏng rồi...
"Hừ, anh nằm mơ giữa ban ngày à?" Lâm Mạc nhấc chân trái không bị xích, đạp hắn một cước.
Giải Chước thuận tay tóm lấy cổ chân cậu, cầm trong tay vuốt ve ái muội, giọng nói dính nị: "Tôi đẹp trai như vậy, nhiều tiền như vậy, ở bên tôi em sẽ không thiệt thòi đâu."
Hắn nháy mắt mấy cái, lại chuyển sang chế độ giả vờ đáng yêu: "Không được sao?"
Được cái rắm!
Lâm Mạc rút cái chân trắng nõn về, kê lên vai Giải Chước, từ tốn nói: "Tôi cũng đẹp trai, cũng rất có năng lực, anh đi theo tôi đi, làm sủng vật của tôi được không?"
"Tôi nuôi anh, anh trả tiền."
Bơ phếch!
Giải Chước khẽ nhíu mày, tựa hồ thật sự tính toán mức độ khả thi trong kế hoạch mà Lâm Mạc đưa ra, sau đó lắc đầu: "Không được đâu, nhìn em nhỏ nhắn xinh xắn vậy, nên để tôi nuôi em mới đúng."
Hắn nhéo má Lâm Mạc, cười tủm tỉm hài lòng.
Lâm Mạc cười lớn: "Tôi sẽ nuôi anh như cún cỡ lớn, không nghe lời liền nhốt vào lồng, anh thấy được không? Anh nhất định sẽ thích mà."
"Không thích."
"Phải thích!"
"Không thích."
"Anh, phải, thích!" Lâm Mạc nhấn mạnh từng chữ, nghiêm mặt lại, giơ tay che miệng Giải Chước.
Giải Chước chu môi, không biết xấu hổ mà hôn lòng bàn tay Lâm Mạc một ngụm, thấy cậu rụt về liền nói: "Thật đáng yêu mà, đúng là mèo nhỏ thích làm nũng."
Lâm Mạc càng thêm đen mặt, người này thật sự hết thuốc chữa rồi.
Cậu định tiếp tục tẩy não Giải Chước, tiếng chuông điện thoại vang lên. Giải Chước tiếp nhận cuộc gọi sau đó phải rời đi, trước khi đi không quên nắm tay Lâm Mạc hôn nhẹ, nói: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn."
Đợi Giải Chước đi rồi, tiếng động cơ ô tô xa dần, Lâm Mạc triệu hồi hoa văn kim sắc ở cổ tay, nhẹ nhàng cắt đứt hai sợi kim loại trên cổ tay cổ chân. Cậu đứng lên tìm kiếm quanh phòng, sau đó tìm được đồ đạc của mình bao gồm chiếc la bàn.
Nhớ tới thời khắc trước khi hôn mê, trận pháp bên phía Đạo quán bị chấn động, nhất định là A Lăng đã tỉnh lại.
Hiện tại cậu vô cùng sốt ruột muốn quay về Đạo quán kiểm tra.
Ra khỏi cửa, Lâm Mạc do dự hướng về phía bể bơi ở hậu viện.
Cho đến nay, A Lăng đã tỉnh lại 2 lần, một lần là khi Mạnh Tình Trúc bị xử bắn, một lần chính là hôm nay, ngay giây phút ngư yêu bị tiêu diệt.
Chẳng lẽ... hai kẻ kia có liên quan gì đến nhau?
Lâm Mạc cúi đầu nhắn tin cho Đường Diễn Sơ, cậu "nghiêm túc" kể lại toàn bộ sự việc, bắt đầu từ sự xuất hiện của Tô Hồng, sau đó cậu thấy cô ta bị Giải Chước đem đi cho nên liều mạng vào hang hổ bắt cọp con, lại bị Giải Chước trói lại trong phòng như thế nào, lồng sắt xích sắt vẫn còn nguyên vẹn, sợi kim loại dùng để trói chân tay đang ở trong phòng ngủ, tang chứng vật chứng đầy đủ, mau cho người tới phá án!
Hơn nữa cậu hiện tại bị tổn thương tinh thần sâu sắc, không muốn gặp ai, đừng tới tìm cậu, để cậu yên tĩnh lại vài ngày.
Sau khi gửi tin nhắn cho Đường Diễn Sơ, Lâm Mạc cắt dán chắp ghép, lại gửi cho Trạm Văn Sương, Tịch Tấn Khiêm, Trọng Nính, Bạch Thời Viên, Mạnh Kỷ Nhung, Lệ Trì mỗi người một tin nhắn tương tự.
Lâm Mạc nhìn bảy tin nhắn gửi đi, cười khà khà đắc ý.
Giải Chước, đáng đời anh!
Để bọn họ xử đẹp anh, xí...
Cậu thuận lợi rời khỏi biệt thự của Giải Chước, về nhà thu dọn đồ đạc, không quên mang theo lão tổ tông, Ban Ban và Tiểu Tố. Sau đó lên xe khách, về tới Đạo quán vừa lúc chạng vạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.