Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 81
Cung Thanh Hãn
01/07/2021
Nằm trong lòng Quý Thế Lăng ngủ một giấc yên ổn, ngày hôm sau Lâm Mạc đầu bù tóc rối bò dậy, vừa mở di động ra liền đỡ trán, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ và tin nhắn!
Cậu đọc từng cái tin nhắn, sau đó lần lượt gọi điện cho từng người, Đường Diễn Sơ, Trạm Văn Sương, Mạnh Kỷ Nhung,...
"Em không sao... Đạo quán phát sinh một số việc cần giải quyết, ừm, phải thanh toán tiền điện tiền nước tiền khí đốt,... Nếu chậm trễ sẽ bị hội Phụ nữ của thôn phê bình a..."
"Hôm qua... Àii đừng nhắc tới nữa, em muốn ở Đạo quán yên tĩnh vài ngày... Không không, anh đừng tới... Không phải em không muốn gặp anh... Em đang bận rộn xử lý một số việc tồn đọng mà sư phụ giao trước đó."
"Ừm... Em sẽ ăn đúng bữa..."
"Dạ... Em cũng nhớ anh... Moah..."
"Bye bye!"
Phù... gọi xong 7 cuộc điện thoại trấn an, Lâm Mạc nhìn cuộc gọi nhỡ đến từ một dãy số lạ, người này không có tên trong danh bạ, là ai đây?
"Có lẽ là Giải Chước." Lâm Mạc lẩm bẩm một câu, ấn nút gọi lại.
Sau hai tiếng tút tút, điện thoại được kết nối.
Lâm Mạc: "Alo, ai vậy?"
"Là tôi đây." Điện thoại quả nhiên truyền đến thanh âm Giải Chước.
"Anh có việc gì không, không có tôi liền cúp máy đây."
"Có việc chứ, em đừng cúp..."
Lâm Mạc đứng đắn: "Anh nói đi."
"Sợi kim loại trong phòng là em cắt đứt? Chuyện Tô Hồng là em nói? Đám người kia cũng là do em gọi tới? Tất cả những phiền toái này đều là do em rước đến cho tôi, phải không?"
Vừa được phép liền tuôn ra một tràng, hơn nữa vô cùng trôi chảy không hề vấp dừng.
Lâm Mạc dùng ngữ khí vô tội nói: "Anh nói gì vậy, em không biết gì nha, dù sao em cũng chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu mà thôi... Meooo~..."
"..."
Đầu bên kia trầm mặc, sau đó truyền tới tiếng cười khàn khàn vô cùng thỏa mãn. Cười xong, Giải Chước chậm rãi nói: "Nhưng mèo nhỏ đáng yêu này làm chủ nhân tôi đây thực phiền toái mà, nên xử lý em thế nào đây, trở về làm thịt mèo hấp nhé, hay là kho tàu? Chọn một cái đi, hửm?"
Lâm Mạc: "Không thích hấp cũng không thích kho tàu, em thích chiên ngập dầu, vớt ra giòn giòn khiến cho mấy đứa trẻ nhà bên thèm phát khóc cơ..."
Điện thoại lại truyền tới một tràng cười mãn nguyện.
Lâm Mạc thầm mắng cái mảnh hồn U Tinh này thật sự đã phóng đại tối đa thuộc tính thần kinh của lão công nhà mình... Ca này thật khó xử lý mà!
"Đáng tiếc hiện tại tôi đang bị trói chân, nếu không nhất định sẽ chạy đi tìm em." Cười xong Giải Chước nói.
Ngàn vạn lần đừng chạy tới đây được không.
Lâm Mạc khinh bỉ cười nhạt: "Cứ từ từ tận hưởng món quà mà em tặng cho anh đi, chào nhé!"
Nói xong dứt khoát cúp máy.
Cậu cùng A Lăng dây dưa trong Đạo quán mấy ngày, cũng biết được tin tức về chuyện của Tô Hồng.
Tô Hạm Thư bỏ chạy khỏi trường quay mà không một lời giải thích, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi tới, dường như cô ta hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
Hành động này bị coi là vô cùng thiếu trách nhiệm, thậm chí vi phạm nghiêm trọng các điều khoản hợp đồng.
doc 4 chuong tiep theo tai wa2tpad beta
Vì thế sau khi tổ sản xuất họp lại thương lượng đã quyết định gạch tên cô ta ra khỏi chương trình. Về chuyện giải thích cho khán giả và fan hâm mộ, bọn họ chỉ đành ăn ngay nói thật, tung ra video quay lại cảnh cô ta "chạy trốn" vào hôm ghi hình, khẳng định sẽ không tha thứ cho lối hành xử thiếu trách nhiệm như thế này.
Mặc kệ những lời bình luận suy đoán của khán giả, tốc độ biến đổi của giới giải trí diễn ra vô cùng chóng vánh, người được nâng lên kẻ bị dẫm xuống là chuyện xảy ra thường xuyên như cơm bữa. Thời gian trôi qua, sự việc lắng xuống, cho dù có nhiều fan hâm mộ đến đâu cũng sẽ sớm bị quên lãng, sẽ không có ai nguyện ý đứng chờ bất kỳ ai.
Trăm triệu lần không ngờ tới, Tô Hạm Thư bị gạch tên, chương trình thế nhưng lại trở nên càng hot hơn.
Trước kia vốn dĩ bị coi là chương trình của "Tô Hạm Thư và các chị em", hiện giờ mới thực sự là một cuộc tuyển tú hấp dẫn giữa hàng trăm mỹ nhân tài hoa.
Trong thời gian đó, Lâm Mạc gọi điện cho Đường Diễn Sơ, cậu muốn biết Tô Hồng sẽ bị xử lý như thế nào.
Dù sao cô ta cũng không phải tội phạm giết người hay phóng hỏa, hành vi của cô ta không thể dựa vào luật pháp để trừng trị.
Đường Diễn Sơ nói hiện tại Tô Hồng tinh thần bất ổn, cô ta liều mạng tới công ty chủ quản hét to rằng mình là Tô Hạm Thư, sau đó bị bảo vệ đá ra khỏi cửa. Cảnh sát đưa cô ta về đồn vì tội gây rối trật tự công cộng cho nên cô ta càng nổi điên, thừa lúc Đoạn Vũ tìm cách liên hệ về gia đình cô ta, Tô Hồng liền trốn đi.
Tiếp theo đó, cô ta lại một lần nữa rơi vào tay Giải Chước – hắn vốn luôn cho người theo dõi cô ta, lần này hắn thẳng thắn đưa người vào bệnh viện tâm thần.
"Bệnh viện tâm thần?" Lâm Mạc kinh ngạc.
edit bihyuner. beta jinhua259
Đường Diễn Sơ: "Tâm lý cô ta quả thực có vấn đề, cô ta vô cùng hận Giải Chước và cả em, lúc bị đưa về Cục tự ý ăn trộm một con dao hoa quả, khi nhìn thấy Giải Chước cô ta liền xông tới công kích."
Cho nên Giải Chước trực tiếp ném cô ta vào bệnh viện tâm thần.
Những việc này đều là do Đường Diễn Sơ chứng kiến tận mắt, nhưng hắn tuyệt nhiên không hề nhúng tay, sự an toàn của Tiểu Mạc là quan trọng nhất.
Mặc dù trên lý thuyết... Tô Hồng không có khả năng tấn công Lâm Mạc.
Lâm Mạc đáp lại một tiếng.
Đường Diễn Sơ dùng giọng nói dịu dàng: "Khi nào em trở về?"
Lâm Mạc ước lượng thời gian còn lại trước khi A Lăng chìm vào giấc ngủ sâu một lần nữa, cậu nói: "Ba ngày nữa."
Lại hàn huyên thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Lần tỉnh lại này của A Lăng rõ ràng dài hơn so với lần trước, sau khi xác định hắn đã hôn mê sâu, Lâm Mạc đóng cửa cài then, lưng đeo bao hành lý quay trở về Kinh thị.
Nhưng trước tiên cậu phải tới đoàn kịch Nam Thai một chuyến.
Sau khi gặp gỡ chào hỏi, Lý Phù Dung đưa Lâm Mạc tới tìm Lý Bạch Chưởng.
Biệt thự Lý gia xây dựng theo phong cách cổ xưa, ba người ngồi trong một gian đình uống trà, Lâm Mạc nói thẳng mục đích chuyến đi lần này.
Cậu nói: "Chuyện ở Vạn Bi Họa Bích, Lý gia có nắm được chi tiết không? Pháp sư hiến tế và bộ tộc đó đều là tổ tiên của Tiêu gia; đại mãng xà, trứng ngọc thạch đều có liên quan đến bọn họ; bọn họ hẳn đã sớm biết chuyện này. Trước đó, ở chùa La Thủy tôi và hai anh em Tiêu gia đã quen biết cho nên có phải bọn họ từ lúc đó đã muốn lợi dụng tôi?"
Lý Bạch Chưởng đầu tiên là sửng sốt, lập tức không giấu diếm nói thẳng ra: "Chuyện của Vạn Bi Họa Bích ban đầu Lý gia cũng không hề nắm rõ, loại tin tức này bảo mật vô cùng tốt, Lý gia căn bản không có liên hệ gì với giới Khảo cổ và Tiêu gia."
"Nhưng Tiêu gia quả thật ngay từ đầu đã biết chuyện."
"Khi Vạn Bi Họa Bích được khai quật, Tiêu gia dùng một ít thủ đoạn để gia nhập đoàn khảo cổ, mục đích chính của bọn họ là quả trứng ngọc thạch."
"Mặc dù biết rằng di tích dưới nền đất đầy rẫy nguy hiểm, Tiêu gia vẫn cố chấp đưa 4 người trà trộn vào đoàn khảo cổ ban đầu, quả nhiên cả bốn không ai sống sót trở về."
"Còn sự xuất hiện của cậu, có lẽ là ngoài ý muốn." Lý Bạch Chưởng liếc mắt nhìn Lâm Mạc một cái.
"Bởi vì vụ án chùa La Thủy?" Lâm Mạc nghiêng đầu.
Lý Bạch Chưởng: "Đúng vậy, có thể nói như vậy."
"Một năm trước, Tiêu gia nhiều lần nghĩ cách đưa người xuống thăm dò Vạn Bi Họa Bích, đáng tiếc bị các thế lực chính trị can thiệp, không phải tất cả mọi người đều đồng ý yêu cầu này. Hơn nữa Tiêu gia muốn tập hợp một đội ngũ những kỳ nhân dị sĩ, đến lúc này xung đột mới xảy ra."
"Vạn Bi Họa Bích bị phong tỏa, lãnh đạo cấp cao nhất quyết không muốn để lộ tin tức cho người ngoài. Sự việc giằng co như vậy cho đến khi cậu xuất hiện ở chùa La Thủy, lúc này bọn họ mới để ý tới cậu."
Lâm Mạc có chút suy nghĩ, xem ra nhóm giáo sư Chương đã tác động đến bọn họ.
Cậu hỏi: "Những vị lãnh đạo cấp cao có biết mối liên hệ giữa Tiêu gia và Vạn Bị Họa Bích không?"
Lý Bạch Chưởng: "Bọn họ đều ngầm hiểu."
"Cho nên bọn họ vẫn luôn nhắc nhở, tất cả cổ vật tìm thấy bên trong di tích đều phải giao nộp."
Lâm Mạc: "Nhưng cuối cùng Tiêu gia vẫn thâu tóm được toàn bộ, nghe nói là do Tiêu Phụng Loan ra tay, Lý gia vì sao phải giúp đỡ bọn họ?"
Lý Phù Dung lúc này mới lên tiếng: "Bởi vì cách đây không lâu, Tiêu Phụng Loan dùng một đồ vật trao đổi với ông nội, hắn đề nghị Lý gia ra mặt thúc đẩy một chút, cổ vật trong Vạn Bi Họa Bích nhất định phải được đem về Tiêu gia, nhất là quả trứng ngọc thạch."
Lâm Mạc: "Đồ vật gì?"
Lý Bạch Chưởng lấy ra một hộp gỗ đàn hương tinh xảo, bên trong đựng một đồng tiền xu cổ được quấn chỉ đỏ xung quanh, thoạt nhìn giống hệt thứ được Lý Phù Dung đeo trên cổ tay.
Lý Phù Dung giơ cổ tay ra, nói: "Đồng xu trong hộp gỗ và đồng xu mà tôi đang đeo có chung nguồn gốc, Tiêu Phụng Loan nói rằng tổ tiên Tiêu gia đã từng gặp một người, đồng xu này và toàn bộ manh mối về Vạn Bi Họa Bích đều là do vị kia nói cho Tiêu gia. Người ấy còn giúp tổ tiên bọn họ ổn định tại Kinh thị, trước khi đi chỉ lưu lại một câu, nói rằng phải mang đồng tiền này giao cho Lý gia."
"Ban đầu Tiêu Phụng Loan vô cùng khó hiểu, sau đó vô tình nhìn thấy cổ tay tôi có đeo một đồng xu tương tự liền hiểu ra."
Lâm Mạc trên mặt cố duy trì vẻ bình tĩnh thản nhiên, trong lòng cậu lại dậy sóng khiếp sợ.
Lại là thằng nhóc con kia!
Nó rốt cuộc muốn làm gì? doc 4 chuong tiep theo tai wa2tpad beta
Cậu có 3 đồng xu luyện bằng pháp lực từ thời Dân quốc, một đồng hiện tại đeo trên cổ tay A Lăng, một đồng giao cho Lý Nguyệt Quý, một đồng do Tinh Văn giữ bên người.
Cậu nghĩ đồng xu cuối cùng này hẳn sẽ lưu lạc ở Lâm gia, không ngờ...
Xem ra, Tinh Văn không chỉ giúp bộ tộc trùng sư yên ổn định cư ở Kinh thị mà còn để lại một loạt manh mối về Vạn Bi Họa Bích cũng như lưu lại đồng xu cho bọn họ.
Chẳng lẽ nó... đoán trước được tương lai?
Lâm Mạc nhìn chằm chằm đồng xu, từ Lão Quan Lâu nhặt về <Lỗ Ban Thư>, sau đó gặp được một nhánh trùng sư ở Tiêu gia, tiếp sau đó là chuyến thám hiểm trong lòng núi... Tinh Văn dường như đang chuẩn bị cho cái gì đó.
Mà kế hoạch của nhóc con này, đại khái có liên quan tới cậu...
Có lẽ nào, trận pháp bảo vệ chủ hồn A Lăng ở Đạo quán, việc hai hồn bảy phách thất lạc biến hóa thành 9 con người khác nhau đều có liên quan tới Tinh Văn?
Thời gian tỉnh lại của A Lăng, thời điểm tử vong của Mạnh Tình Trúc, khoảnh khắc ngư yêu bị tiêu diệt,... rốt cuộc có quan hệ gì với nhau?
...
Rời khỏi Lý gia, sắc trời đã tối. Lý Bạch Chưởng muốn giữ Lâm Mạc ở lại dùng cơm nhưng cậu từ chối.
Cậu suy nghĩ tới rối bời, khuôn mặt u sầu mệt mỏi, không nghĩ tới trên đường về lại đụng trúng người mà cậu không ngờ tới nhất.
"... Sao anh lại ở đây?" Nhìn thấy hắn, Lâm Mạc quyết định tạm bỏ qua những âu lo hiện tại.
Giải Chước tựa vào xe tươi cười: "Tới tìm em, con mèo nhỏ đáng yêu của tôi."
"Em nói là thích chiên ngập dầu phải không, người ta muốn nếm thử xem hương vị thế nào."
Lâm Mạc: "..."
"Hừ... Anh có thể nói chuyện tử tế được không, da gà nổi hết lên rồi."
"Vì sao? Người ta làm nũng với em một chút không được sao?"
"Không được, nghe muốn đánh."
Người này so với Lệ Trì còn cợt nhả hơn, không dựa vào khuôn mặt xuất sắc kia cậu đã sớm xuống tay rồi.
Giải Chước phiền muộn thở dài: "Em phải chịu trách nhiệm với tôi."
Lâm Mạc sửng sốt nghe hắn bất thình lình nói vậy: "Sao vậy?"
Giải Chước vươn tay: "Đây nhìn đi."
Lâm Mạc nghiêng người quan sát, nhìn thấy trong lòng bàn tay của hắn có 2 sợi tóc màu đen, cậu hoang mang đầy đầu là dấu chấm hỏi.
Giải Chước: "Bởi vì em, cho nên Tịch tổng quyết tâm gây khó dễ cho tôi, trừ hắn còn có Bạch gia, Mạnh gia, Trạm gia,... Tôi không thể kể hết. Em cũng hiểu rồi đấy, mị lực của mèo nhỏ đáng yêu quả thật không phải dạng vừa."
"Mà tôi, lần đầu tiên trong cuộc đời, u sầu đến rụng tóc!"
Hắn hất tay, hai sợi tóc u sầu cuốn theo chiều gió.
Bị Giải Chước dùng ánh mắt u oán nhìn chăm chú, Lâm Mạc đắc ý cười tươi: "Đáng đời!"
Giải Chước đột nhiên ôm ngực, vẻ mặt đáng thương nói: "Em nghe thấy không?"
Lâm Mạc: "... Nghe gì?"
"Tiếng con tim tôi tan vỡ..."
"..."
"Em là người đầu tiên mà tôi quan tâm đến vậy, nhưng lại nhẫn tâm làm tổn thương tôi."
"... Anh diễn vừa thôi." Lâm Mạc không biết nên nói gì hơn.
Cậu trước kia sao lại không nhận ra, A Lăng còn có loại thuộc tính này?
Giải Chước cười tủm tỉm: "Không chịu trách nhiệm cũng được, vậy phải bồi thường! Đi ăn cơm cùng tôi thế nào?"
Lâm Mạc chần chừ, híp mắt đánh giá.
"Đi thôi, tôi cũng có làm gì được em đâu~..."
Lâm Mạc nghiêng đầu liếc mắt, giơ cổ tay trái lắc lắc.
Không làm gì được sao? Anh cái gì cũng làm rồi nha!
Giải Chước vô cùng có lý giải thích: "Tôi đánh không lại em."
Lâm Mạc nghĩ một lúc, gật đầu đi theo, dù sao hiện tại cũng đang đói bụng, cọ một bữa miễn phí vậy.
- --
Lời editor: Về nhân vật Giải Chước, một lần nữa vấn đề danh xưng khiến tôi đau đầu...
7 nhân vật trước đó đều là người quen, sau khi được la bàn đánh dấu xác nhận tôi sẽ thuận tiện đổi luôn xưng hô thành "anh-em"
Nhưng ông Giải thì khác, la bàn đột nhiên làm việc hiệu suất cao quá, mới nói với nhau 2 câu đã đánh dấu ông ý rồi, mà trước đó tiểu Mạc lại chưa có tiếp xúc gì với nhân vật này cho nên đổi thành "anh-em" hơi gượng...
Còn 1 điều nữa, trong raw tất cả những câu thoại của Giải Chước đều có ký tự ~ này, không phải tôi tự ý thêm vào đâu, oan uổng!
Cậu đọc từng cái tin nhắn, sau đó lần lượt gọi điện cho từng người, Đường Diễn Sơ, Trạm Văn Sương, Mạnh Kỷ Nhung,...
"Em không sao... Đạo quán phát sinh một số việc cần giải quyết, ừm, phải thanh toán tiền điện tiền nước tiền khí đốt,... Nếu chậm trễ sẽ bị hội Phụ nữ của thôn phê bình a..."
"Hôm qua... Àii đừng nhắc tới nữa, em muốn ở Đạo quán yên tĩnh vài ngày... Không không, anh đừng tới... Không phải em không muốn gặp anh... Em đang bận rộn xử lý một số việc tồn đọng mà sư phụ giao trước đó."
"Ừm... Em sẽ ăn đúng bữa..."
"Dạ... Em cũng nhớ anh... Moah..."
"Bye bye!"
Phù... gọi xong 7 cuộc điện thoại trấn an, Lâm Mạc nhìn cuộc gọi nhỡ đến từ một dãy số lạ, người này không có tên trong danh bạ, là ai đây?
"Có lẽ là Giải Chước." Lâm Mạc lẩm bẩm một câu, ấn nút gọi lại.
Sau hai tiếng tút tút, điện thoại được kết nối.
Lâm Mạc: "Alo, ai vậy?"
"Là tôi đây." Điện thoại quả nhiên truyền đến thanh âm Giải Chước.
"Anh có việc gì không, không có tôi liền cúp máy đây."
"Có việc chứ, em đừng cúp..."
Lâm Mạc đứng đắn: "Anh nói đi."
"Sợi kim loại trong phòng là em cắt đứt? Chuyện Tô Hồng là em nói? Đám người kia cũng là do em gọi tới? Tất cả những phiền toái này đều là do em rước đến cho tôi, phải không?"
Vừa được phép liền tuôn ra một tràng, hơn nữa vô cùng trôi chảy không hề vấp dừng.
Lâm Mạc dùng ngữ khí vô tội nói: "Anh nói gì vậy, em không biết gì nha, dù sao em cũng chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu mà thôi... Meooo~..."
"..."
Đầu bên kia trầm mặc, sau đó truyền tới tiếng cười khàn khàn vô cùng thỏa mãn. Cười xong, Giải Chước chậm rãi nói: "Nhưng mèo nhỏ đáng yêu này làm chủ nhân tôi đây thực phiền toái mà, nên xử lý em thế nào đây, trở về làm thịt mèo hấp nhé, hay là kho tàu? Chọn một cái đi, hửm?"
Lâm Mạc: "Không thích hấp cũng không thích kho tàu, em thích chiên ngập dầu, vớt ra giòn giòn khiến cho mấy đứa trẻ nhà bên thèm phát khóc cơ..."
Điện thoại lại truyền tới một tràng cười mãn nguyện.
Lâm Mạc thầm mắng cái mảnh hồn U Tinh này thật sự đã phóng đại tối đa thuộc tính thần kinh của lão công nhà mình... Ca này thật khó xử lý mà!
"Đáng tiếc hiện tại tôi đang bị trói chân, nếu không nhất định sẽ chạy đi tìm em." Cười xong Giải Chước nói.
Ngàn vạn lần đừng chạy tới đây được không.
Lâm Mạc khinh bỉ cười nhạt: "Cứ từ từ tận hưởng món quà mà em tặng cho anh đi, chào nhé!"
Nói xong dứt khoát cúp máy.
Cậu cùng A Lăng dây dưa trong Đạo quán mấy ngày, cũng biết được tin tức về chuyện của Tô Hồng.
Tô Hạm Thư bỏ chạy khỏi trường quay mà không một lời giải thích, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi tới, dường như cô ta hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
Hành động này bị coi là vô cùng thiếu trách nhiệm, thậm chí vi phạm nghiêm trọng các điều khoản hợp đồng.
doc 4 chuong tiep theo tai wa2tpad beta
Vì thế sau khi tổ sản xuất họp lại thương lượng đã quyết định gạch tên cô ta ra khỏi chương trình. Về chuyện giải thích cho khán giả và fan hâm mộ, bọn họ chỉ đành ăn ngay nói thật, tung ra video quay lại cảnh cô ta "chạy trốn" vào hôm ghi hình, khẳng định sẽ không tha thứ cho lối hành xử thiếu trách nhiệm như thế này.
Mặc kệ những lời bình luận suy đoán của khán giả, tốc độ biến đổi của giới giải trí diễn ra vô cùng chóng vánh, người được nâng lên kẻ bị dẫm xuống là chuyện xảy ra thường xuyên như cơm bữa. Thời gian trôi qua, sự việc lắng xuống, cho dù có nhiều fan hâm mộ đến đâu cũng sẽ sớm bị quên lãng, sẽ không có ai nguyện ý đứng chờ bất kỳ ai.
Trăm triệu lần không ngờ tới, Tô Hạm Thư bị gạch tên, chương trình thế nhưng lại trở nên càng hot hơn.
Trước kia vốn dĩ bị coi là chương trình của "Tô Hạm Thư và các chị em", hiện giờ mới thực sự là một cuộc tuyển tú hấp dẫn giữa hàng trăm mỹ nhân tài hoa.
Trong thời gian đó, Lâm Mạc gọi điện cho Đường Diễn Sơ, cậu muốn biết Tô Hồng sẽ bị xử lý như thế nào.
Dù sao cô ta cũng không phải tội phạm giết người hay phóng hỏa, hành vi của cô ta không thể dựa vào luật pháp để trừng trị.
Đường Diễn Sơ nói hiện tại Tô Hồng tinh thần bất ổn, cô ta liều mạng tới công ty chủ quản hét to rằng mình là Tô Hạm Thư, sau đó bị bảo vệ đá ra khỏi cửa. Cảnh sát đưa cô ta về đồn vì tội gây rối trật tự công cộng cho nên cô ta càng nổi điên, thừa lúc Đoạn Vũ tìm cách liên hệ về gia đình cô ta, Tô Hồng liền trốn đi.
Tiếp theo đó, cô ta lại một lần nữa rơi vào tay Giải Chước – hắn vốn luôn cho người theo dõi cô ta, lần này hắn thẳng thắn đưa người vào bệnh viện tâm thần.
"Bệnh viện tâm thần?" Lâm Mạc kinh ngạc.
edit bihyuner. beta jinhua259
Đường Diễn Sơ: "Tâm lý cô ta quả thực có vấn đề, cô ta vô cùng hận Giải Chước và cả em, lúc bị đưa về Cục tự ý ăn trộm một con dao hoa quả, khi nhìn thấy Giải Chước cô ta liền xông tới công kích."
Cho nên Giải Chước trực tiếp ném cô ta vào bệnh viện tâm thần.
Những việc này đều là do Đường Diễn Sơ chứng kiến tận mắt, nhưng hắn tuyệt nhiên không hề nhúng tay, sự an toàn của Tiểu Mạc là quan trọng nhất.
Mặc dù trên lý thuyết... Tô Hồng không có khả năng tấn công Lâm Mạc.
Lâm Mạc đáp lại một tiếng.
Đường Diễn Sơ dùng giọng nói dịu dàng: "Khi nào em trở về?"
Lâm Mạc ước lượng thời gian còn lại trước khi A Lăng chìm vào giấc ngủ sâu một lần nữa, cậu nói: "Ba ngày nữa."
Lại hàn huyên thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Lần tỉnh lại này của A Lăng rõ ràng dài hơn so với lần trước, sau khi xác định hắn đã hôn mê sâu, Lâm Mạc đóng cửa cài then, lưng đeo bao hành lý quay trở về Kinh thị.
Nhưng trước tiên cậu phải tới đoàn kịch Nam Thai một chuyến.
Sau khi gặp gỡ chào hỏi, Lý Phù Dung đưa Lâm Mạc tới tìm Lý Bạch Chưởng.
Biệt thự Lý gia xây dựng theo phong cách cổ xưa, ba người ngồi trong một gian đình uống trà, Lâm Mạc nói thẳng mục đích chuyến đi lần này.
Cậu nói: "Chuyện ở Vạn Bi Họa Bích, Lý gia có nắm được chi tiết không? Pháp sư hiến tế và bộ tộc đó đều là tổ tiên của Tiêu gia; đại mãng xà, trứng ngọc thạch đều có liên quan đến bọn họ; bọn họ hẳn đã sớm biết chuyện này. Trước đó, ở chùa La Thủy tôi và hai anh em Tiêu gia đã quen biết cho nên có phải bọn họ từ lúc đó đã muốn lợi dụng tôi?"
Lý Bạch Chưởng đầu tiên là sửng sốt, lập tức không giấu diếm nói thẳng ra: "Chuyện của Vạn Bi Họa Bích ban đầu Lý gia cũng không hề nắm rõ, loại tin tức này bảo mật vô cùng tốt, Lý gia căn bản không có liên hệ gì với giới Khảo cổ và Tiêu gia."
"Nhưng Tiêu gia quả thật ngay từ đầu đã biết chuyện."
"Khi Vạn Bi Họa Bích được khai quật, Tiêu gia dùng một ít thủ đoạn để gia nhập đoàn khảo cổ, mục đích chính của bọn họ là quả trứng ngọc thạch."
"Mặc dù biết rằng di tích dưới nền đất đầy rẫy nguy hiểm, Tiêu gia vẫn cố chấp đưa 4 người trà trộn vào đoàn khảo cổ ban đầu, quả nhiên cả bốn không ai sống sót trở về."
"Còn sự xuất hiện của cậu, có lẽ là ngoài ý muốn." Lý Bạch Chưởng liếc mắt nhìn Lâm Mạc một cái.
"Bởi vì vụ án chùa La Thủy?" Lâm Mạc nghiêng đầu.
Lý Bạch Chưởng: "Đúng vậy, có thể nói như vậy."
"Một năm trước, Tiêu gia nhiều lần nghĩ cách đưa người xuống thăm dò Vạn Bi Họa Bích, đáng tiếc bị các thế lực chính trị can thiệp, không phải tất cả mọi người đều đồng ý yêu cầu này. Hơn nữa Tiêu gia muốn tập hợp một đội ngũ những kỳ nhân dị sĩ, đến lúc này xung đột mới xảy ra."
"Vạn Bi Họa Bích bị phong tỏa, lãnh đạo cấp cao nhất quyết không muốn để lộ tin tức cho người ngoài. Sự việc giằng co như vậy cho đến khi cậu xuất hiện ở chùa La Thủy, lúc này bọn họ mới để ý tới cậu."
Lâm Mạc có chút suy nghĩ, xem ra nhóm giáo sư Chương đã tác động đến bọn họ.
Cậu hỏi: "Những vị lãnh đạo cấp cao có biết mối liên hệ giữa Tiêu gia và Vạn Bị Họa Bích không?"
Lý Bạch Chưởng: "Bọn họ đều ngầm hiểu."
"Cho nên bọn họ vẫn luôn nhắc nhở, tất cả cổ vật tìm thấy bên trong di tích đều phải giao nộp."
Lâm Mạc: "Nhưng cuối cùng Tiêu gia vẫn thâu tóm được toàn bộ, nghe nói là do Tiêu Phụng Loan ra tay, Lý gia vì sao phải giúp đỡ bọn họ?"
Lý Phù Dung lúc này mới lên tiếng: "Bởi vì cách đây không lâu, Tiêu Phụng Loan dùng một đồ vật trao đổi với ông nội, hắn đề nghị Lý gia ra mặt thúc đẩy một chút, cổ vật trong Vạn Bi Họa Bích nhất định phải được đem về Tiêu gia, nhất là quả trứng ngọc thạch."
Lâm Mạc: "Đồ vật gì?"
Lý Bạch Chưởng lấy ra một hộp gỗ đàn hương tinh xảo, bên trong đựng một đồng tiền xu cổ được quấn chỉ đỏ xung quanh, thoạt nhìn giống hệt thứ được Lý Phù Dung đeo trên cổ tay.
Lý Phù Dung giơ cổ tay ra, nói: "Đồng xu trong hộp gỗ và đồng xu mà tôi đang đeo có chung nguồn gốc, Tiêu Phụng Loan nói rằng tổ tiên Tiêu gia đã từng gặp một người, đồng xu này và toàn bộ manh mối về Vạn Bi Họa Bích đều là do vị kia nói cho Tiêu gia. Người ấy còn giúp tổ tiên bọn họ ổn định tại Kinh thị, trước khi đi chỉ lưu lại một câu, nói rằng phải mang đồng tiền này giao cho Lý gia."
"Ban đầu Tiêu Phụng Loan vô cùng khó hiểu, sau đó vô tình nhìn thấy cổ tay tôi có đeo một đồng xu tương tự liền hiểu ra."
Lâm Mạc trên mặt cố duy trì vẻ bình tĩnh thản nhiên, trong lòng cậu lại dậy sóng khiếp sợ.
Lại là thằng nhóc con kia!
Nó rốt cuộc muốn làm gì? doc 4 chuong tiep theo tai wa2tpad beta
Cậu có 3 đồng xu luyện bằng pháp lực từ thời Dân quốc, một đồng hiện tại đeo trên cổ tay A Lăng, một đồng giao cho Lý Nguyệt Quý, một đồng do Tinh Văn giữ bên người.
Cậu nghĩ đồng xu cuối cùng này hẳn sẽ lưu lạc ở Lâm gia, không ngờ...
Xem ra, Tinh Văn không chỉ giúp bộ tộc trùng sư yên ổn định cư ở Kinh thị mà còn để lại một loạt manh mối về Vạn Bi Họa Bích cũng như lưu lại đồng xu cho bọn họ.
Chẳng lẽ nó... đoán trước được tương lai?
Lâm Mạc nhìn chằm chằm đồng xu, từ Lão Quan Lâu nhặt về <Lỗ Ban Thư>, sau đó gặp được một nhánh trùng sư ở Tiêu gia, tiếp sau đó là chuyến thám hiểm trong lòng núi... Tinh Văn dường như đang chuẩn bị cho cái gì đó.
Mà kế hoạch của nhóc con này, đại khái có liên quan tới cậu...
Có lẽ nào, trận pháp bảo vệ chủ hồn A Lăng ở Đạo quán, việc hai hồn bảy phách thất lạc biến hóa thành 9 con người khác nhau đều có liên quan tới Tinh Văn?
Thời gian tỉnh lại của A Lăng, thời điểm tử vong của Mạnh Tình Trúc, khoảnh khắc ngư yêu bị tiêu diệt,... rốt cuộc có quan hệ gì với nhau?
...
Rời khỏi Lý gia, sắc trời đã tối. Lý Bạch Chưởng muốn giữ Lâm Mạc ở lại dùng cơm nhưng cậu từ chối.
Cậu suy nghĩ tới rối bời, khuôn mặt u sầu mệt mỏi, không nghĩ tới trên đường về lại đụng trúng người mà cậu không ngờ tới nhất.
"... Sao anh lại ở đây?" Nhìn thấy hắn, Lâm Mạc quyết định tạm bỏ qua những âu lo hiện tại.
Giải Chước tựa vào xe tươi cười: "Tới tìm em, con mèo nhỏ đáng yêu của tôi."
"Em nói là thích chiên ngập dầu phải không, người ta muốn nếm thử xem hương vị thế nào."
Lâm Mạc: "..."
"Hừ... Anh có thể nói chuyện tử tế được không, da gà nổi hết lên rồi."
"Vì sao? Người ta làm nũng với em một chút không được sao?"
"Không được, nghe muốn đánh."
Người này so với Lệ Trì còn cợt nhả hơn, không dựa vào khuôn mặt xuất sắc kia cậu đã sớm xuống tay rồi.
Giải Chước phiền muộn thở dài: "Em phải chịu trách nhiệm với tôi."
Lâm Mạc sửng sốt nghe hắn bất thình lình nói vậy: "Sao vậy?"
Giải Chước vươn tay: "Đây nhìn đi."
Lâm Mạc nghiêng người quan sát, nhìn thấy trong lòng bàn tay của hắn có 2 sợi tóc màu đen, cậu hoang mang đầy đầu là dấu chấm hỏi.
Giải Chước: "Bởi vì em, cho nên Tịch tổng quyết tâm gây khó dễ cho tôi, trừ hắn còn có Bạch gia, Mạnh gia, Trạm gia,... Tôi không thể kể hết. Em cũng hiểu rồi đấy, mị lực của mèo nhỏ đáng yêu quả thật không phải dạng vừa."
"Mà tôi, lần đầu tiên trong cuộc đời, u sầu đến rụng tóc!"
Hắn hất tay, hai sợi tóc u sầu cuốn theo chiều gió.
Bị Giải Chước dùng ánh mắt u oán nhìn chăm chú, Lâm Mạc đắc ý cười tươi: "Đáng đời!"
Giải Chước đột nhiên ôm ngực, vẻ mặt đáng thương nói: "Em nghe thấy không?"
Lâm Mạc: "... Nghe gì?"
"Tiếng con tim tôi tan vỡ..."
"..."
"Em là người đầu tiên mà tôi quan tâm đến vậy, nhưng lại nhẫn tâm làm tổn thương tôi."
"... Anh diễn vừa thôi." Lâm Mạc không biết nên nói gì hơn.
Cậu trước kia sao lại không nhận ra, A Lăng còn có loại thuộc tính này?
Giải Chước cười tủm tỉm: "Không chịu trách nhiệm cũng được, vậy phải bồi thường! Đi ăn cơm cùng tôi thế nào?"
Lâm Mạc chần chừ, híp mắt đánh giá.
"Đi thôi, tôi cũng có làm gì được em đâu~..."
Lâm Mạc nghiêng đầu liếc mắt, giơ cổ tay trái lắc lắc.
Không làm gì được sao? Anh cái gì cũng làm rồi nha!
Giải Chước vô cùng có lý giải thích: "Tôi đánh không lại em."
Lâm Mạc nghĩ một lúc, gật đầu đi theo, dù sao hiện tại cũng đang đói bụng, cọ một bữa miễn phí vậy.
- --
Lời editor: Về nhân vật Giải Chước, một lần nữa vấn đề danh xưng khiến tôi đau đầu...
7 nhân vật trước đó đều là người quen, sau khi được la bàn đánh dấu xác nhận tôi sẽ thuận tiện đổi luôn xưng hô thành "anh-em"
Nhưng ông Giải thì khác, la bàn đột nhiên làm việc hiệu suất cao quá, mới nói với nhau 2 câu đã đánh dấu ông ý rồi, mà trước đó tiểu Mạc lại chưa có tiếp xúc gì với nhân vật này cho nên đổi thành "anh-em" hơi gượng...
Còn 1 điều nữa, trong raw tất cả những câu thoại của Giải Chước đều có ký tự ~ này, không phải tôi tự ý thêm vào đâu, oan uổng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.