Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 345: Bất ngờ gặp nhau
Hà Vy
14/09/2022
Tô Ngưng đã thành công hẹn Du Ân đi suối nước nóng, nhưng chỉ hẹn sau
ngày sinh nhật của Du Ân, vì nhà họ Diệp sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho
cô vào ngày sinh nhật của Du Ân, nên Du Ân không thể đi chơi được.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Du Ân khi trở về với nhà họ Diệp, nhà họ Diệp rất coi trọng việc này và đã tụ họp người thân, bạn bè để cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Du Ân.
Vốn dĩ ông bà cụ nhà họ Diệp còn muốn sắp xếp một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô ở khách sạn lớn nhất thủ đô, nhưng Du Ân đã từ chối.
Cô hiểu được tình cảm của nhà họ Diệp dành cho mình, nhưng cô không phải loại thích khoe khoang, cũng không thích tổ chức sinh nhật để thu hút mọi người, cuối cùng bà cụ cũng đồng ý với cô.
Vì là sinh nhật của cô nê, phải tôn trọng ý kiến của cô, vì vậy cũng chỉ mời những người trong nhà họ Diệp tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ tại nhà cũ của nhà họ Diệp.
Tô Ngưng cũng được mời đến dự tiệc sinh nhật, uống xong ba vòng, Tô Ngưng vòng tay qua cổ Du Ân, không khỏi ghen tị nói: "Tớ thực sự ghen tị với tình cảm ấm áp mà cậu có được bây giờ đấy."
“Gia đình tớ… vĩnh viễn vô vọng mà.” Giọng điệu của Tô Ngưng tràn ngập sự cô đơn và tự giễu.
Du Ân an ủi cô ấy: “Sau này khi cậu lập một gia đình nhỏ của chính mình, nhất định sẽ rất êm ấm."
Tô Ngưng buồn bực nói: "Nếu không gả cho người đàn ông mình yêu, cho dù lập gia đình thì có gì mà ấm áp hạnh phúc chứ?"
“Vậy thì cố gắng kết hôn với Chu Trường Ninh đi.” Du Ân đương nhiên biết Tô Ngưng đang nghĩ gì.
Tô Ngưng nhếch miệng: “Quên đi, tớ đã chuẩn bị độc thân hết quãng đời còn lại rồi."
Tô Ngưng lại đột nhiên chuyển chủ đề: “Nói mới nhớ, tớ nghĩ việc cậu và Phó Đình Viễn chia tay như thế này thật sự rất đáng tiếc."
Du Ân khó hiểu nhìn cô ấy: “Không phải cậu luôn ủng hộ quyết định của tớ sao? Sao bây giờ lại nói thay anh ấy thế?"
Đúng là Tô Ngưng luôn ủng hộ bất cứ quyết định nào của cô, cô ấy ủng hộ cuộc hôn nhân của cô với Phó Đình Viễn, Tô Ngưng cũng ủng hộ việc ly hôn của cô, lần này cô chia tay với Phó Đình Viễn thì ngay từ đầu Tô Ngưng cũng ủng hộ cô, sao bây giờ lại nói đáng tiếc chứ?
Tô Ngưng thở dài: “Chẳng phải là do tình yêu của tớ quá khổ sao? Tớ chỉ hi vọng cậu có thể trân quý mối quan hệ hạnh phúc này."
Du Ân rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói: "Tớ cũng muốn quý trọng mà..."
Tô Ngưng nhân cơ hội thuyết phục cô: “Hãy bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu kia đi, cứ sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi?”
Du Ân biết ý của Tô Ngưng, bảo cô tiếp tục ở bên Phó Đình Viễn, bất chấp việc cô có thể có con hay không.
“Nhưng tớ không thể làm hại anh ấy được.” Cô vẫn rất lý trí: “Anh ấy xuất sắc như thế, xứng đáng có một mái ấm trọn vẹn và hoàn hảo.”
Một ngôi nhà không có con cái thì sao có thể trọn vẹn? Càng không thể gọi là hoàn hảo đúng không?
Tô Ngưng khịt mũi: “Những gia đình DINKs kia không phải vẫn sống hạnh phúc đó sao?"
“Hầu hết các gia đình DINKs đều không muốn có con, không phải là họ không thể có con, khác với trường hợp của tớ.” Du Ân nói tới đây lại nhíu mày hỏi Tô Ngưng: “Hôm nay cậu sao thế?”
Tô Ngưng đánh trống lảng: “Cậu cứ coi như tối nay tớ uống say, không thể khống chế đại não được đi."
Nói xong, cô ấy choáng váng ngã vào vai Du Ân, Du Ân cho rằng cô ấy thực sự đã uống quá nhiều nên không nghĩ nữa.
Ngày hôm sau, Du Ân và Tô Ngưng đi ngâm mình trong suối nước nóng. Diệp Văn và Thư Ninh rất vui vì Du Ân có thể ra ngoài đi dạo. Thứ nhất là cảm giác khi ngâm mình trong suối nước nóng vào mùa đông thật sự rất tuyệt, và thứ hai là Du Ân cũng có thể thư giãn.
Hai người còn đặc biệt dặn dò Tô Ngưng đưa Du Ân đi chơi vui vẻ, bọn họ qua đêm trong khu suối nước nóng cũng không thành vấn đề, Tô Ngưng mỉm cười gật đầu.
Trong khi Du Ân lái xe trên đường, Tô Ngưng ngồi thoải mái trên ghế phụ.
“Đã lâu rồi chúng ta không nhàn nhã như vậy nhỉ.” Tô Ngưng thở dài.
Khi còn học đại học, cả hai thường du sơn ngoạn thủy cùng nhau. Kể từ khi Du Ân kết hôn với Phó Đình Viễn, một lòng một dạ tập trung vào Phó Đình Viễn, làm sao còn thời gian để đi du lịch chứ?
Lúc đó, Du Ân cũng chán nản vì bị Phó Đình Viễn bỏ rơi, nên cũng không có tâm trạng đi chơi.
Hơn nữa, Tô Ngưng dần nổi tiếng vào thời điểm đó, nhất cử nhất động của cô ấy đều được phóng đại thành tiêu điểm, cô ấy cũng không thể ra ngoài bừa bãi.
Vì vậy, chuyến hành trình ngắn ngủi này hóa ra là lần đầu tiên cả hai đi cùng nhau sau nhiều năm như vậy.
“Ừ, khó khăn quá mà.” Du Ân cũng đầy xúc động.
“Tô Ngưng, cảm ơn cậu.” Du Ân biết lý do Tô Ngưng rủ cô đi tắm suối nước nóng là để giúp cô thư giãn.
Tô Ngưng được cô cảm ơn như vậy nhất thời cảm thấy rất áy náy, vội nói: "Không khí hơi buồn nhỉ, để tớ mở một bản nhạc nghe."
Nói xong, cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, cúi đầu tìm bài hát, nếu Du Ân biết cô ấy hẹn cô đi suối nước nóng là vì Phó Đình Viễn, chỉ sợ là cô sẽ đau lòng.
Hai người đến nơi thì đã là buổi trưa, sau bữa trưa ngắn ngủi tại biệt thự suối nước nóng, cả hai thay đồ bơi và đi đến suối nước nóng.
Sau khi ngâm mình trong hồ nước ấm, Du Ân bối rối hỏi Tô Ngưng: "Tại sao dọc đường tới đây đều không thấy ai nhỉ?"
Từ lúc nhận phòng ở quầy lễ tân rồi đến hồ bơi suối nước nóng, họ không thấy ai ngoại trừ nhân viên cả.
Theo lý thì mùa đông rất thích hợp để tắm nước nóng, biệt thự này cũng rất nổi tiếng, làm sao có thể không có ai chứ?
Tô Ngưng dựa vào tường suối nước nóng, cười nhẹ nói: "Tớ đã bao hết rồi mà."
“Hả?” Du Ân ngạc nhiên không thôi.
Tô Ngưng uể oải nói: "Dù sao tớ cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng, làm sao có thể thản nhiên ngâm mình trong suối nước nóng với rất nhiều người được chứ, nếu bị tên chó nào chụp những bức ảnh không phù hợp, chỉnh sửa rồi đăng lên mạng thì phải làm sao?"
Du Ân bừng tỉnh: "Đúng vậy."
Nhìn thấy Du Ân đã tin, trong lòng Tô Ngưng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay đúng là có người bao chỗ này, nhưng không phải cô ấy, đương nhiên là sếp lớn Phó Đình Viễn rồi.
Trước đó sếp Phó đã nói với cô ấy, anh đã giở thủ đoạn để hẹn Du Ân ra đây, anh không muốn bị người ta làm phiền.
Thứ hai, anh không muốn những người đàn ông khác nhìn thấy Du Ân mặc áo tắm. Suối nước nóng ở đây không phân biệt nam nữ nên nếu không bao hết thì những người đàn ông khác sẽ nhìn thấy da trắng mặt xinh dáng đẹp của Du Ân.
Tô Ngưng cứng họng khi nghe lý do của Phó Đình Viễn, vậy thì sau này bọn họ đi tắm biển thì phải làm sao? Bãi biển đầy những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc mát mẻ mà.
Nhưng Phó Đình Viễn sẵn sàng bao hết chỗ này, Tô Ngưng cũng không có ý kiến gì, cô ấy cũng muốn yên tĩnh, có trời mới biết đối với một ngôi sao nữ quá nổi tiếng sẽ bất tiện như thế nào.
Du Ân và Tô Ngưng ngâm mình thoải mái ở cả suối nước nóng trong nhà và ngoài trời, sau đó đi tắm, thay quần áo khô rồi đi đến khu giải trí trên tầng hai, chuẩn bị ăn một ít trái cây để bổ sung năng lượng.
Hai người bước vào khu giải trí, Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Du Ân bị chết cóng tại chỗ, không thể cử động, chuyện gì vậy chứ? Sao Phó Đình Viễn lại có thể ở đây?
Tô Ngưng ở bên cạnh cô lên tiếng trước, ngạc nhiên hỏi hai người: “Sếp Phó? Sếp Dịch? Sao các anh lại ở đây?"
Tô Ngưng không hổ là một diễn viên, biểu cảm ngạc nhiên này thực tế đến mức Du Ân cũng cho rằng đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Du Ân khi trở về với nhà họ Diệp, nhà họ Diệp rất coi trọng việc này và đã tụ họp người thân, bạn bè để cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Du Ân.
Vốn dĩ ông bà cụ nhà họ Diệp còn muốn sắp xếp một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô ở khách sạn lớn nhất thủ đô, nhưng Du Ân đã từ chối.
Cô hiểu được tình cảm của nhà họ Diệp dành cho mình, nhưng cô không phải loại thích khoe khoang, cũng không thích tổ chức sinh nhật để thu hút mọi người, cuối cùng bà cụ cũng đồng ý với cô.
Vì là sinh nhật của cô nê, phải tôn trọng ý kiến của cô, vì vậy cũng chỉ mời những người trong nhà họ Diệp tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ tại nhà cũ của nhà họ Diệp.
Tô Ngưng cũng được mời đến dự tiệc sinh nhật, uống xong ba vòng, Tô Ngưng vòng tay qua cổ Du Ân, không khỏi ghen tị nói: "Tớ thực sự ghen tị với tình cảm ấm áp mà cậu có được bây giờ đấy."
“Gia đình tớ… vĩnh viễn vô vọng mà.” Giọng điệu của Tô Ngưng tràn ngập sự cô đơn và tự giễu.
Du Ân an ủi cô ấy: “Sau này khi cậu lập một gia đình nhỏ của chính mình, nhất định sẽ rất êm ấm."
Tô Ngưng buồn bực nói: "Nếu không gả cho người đàn ông mình yêu, cho dù lập gia đình thì có gì mà ấm áp hạnh phúc chứ?"
“Vậy thì cố gắng kết hôn với Chu Trường Ninh đi.” Du Ân đương nhiên biết Tô Ngưng đang nghĩ gì.
Tô Ngưng nhếch miệng: “Quên đi, tớ đã chuẩn bị độc thân hết quãng đời còn lại rồi."
Tô Ngưng lại đột nhiên chuyển chủ đề: “Nói mới nhớ, tớ nghĩ việc cậu và Phó Đình Viễn chia tay như thế này thật sự rất đáng tiếc."
Du Ân khó hiểu nhìn cô ấy: “Không phải cậu luôn ủng hộ quyết định của tớ sao? Sao bây giờ lại nói thay anh ấy thế?"
Đúng là Tô Ngưng luôn ủng hộ bất cứ quyết định nào của cô, cô ấy ủng hộ cuộc hôn nhân của cô với Phó Đình Viễn, Tô Ngưng cũng ủng hộ việc ly hôn của cô, lần này cô chia tay với Phó Đình Viễn thì ngay từ đầu Tô Ngưng cũng ủng hộ cô, sao bây giờ lại nói đáng tiếc chứ?
Tô Ngưng thở dài: “Chẳng phải là do tình yêu của tớ quá khổ sao? Tớ chỉ hi vọng cậu có thể trân quý mối quan hệ hạnh phúc này."
Du Ân rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói: "Tớ cũng muốn quý trọng mà..."
Tô Ngưng nhân cơ hội thuyết phục cô: “Hãy bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu kia đi, cứ sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi?”
Du Ân biết ý của Tô Ngưng, bảo cô tiếp tục ở bên Phó Đình Viễn, bất chấp việc cô có thể có con hay không.
“Nhưng tớ không thể làm hại anh ấy được.” Cô vẫn rất lý trí: “Anh ấy xuất sắc như thế, xứng đáng có một mái ấm trọn vẹn và hoàn hảo.”
Một ngôi nhà không có con cái thì sao có thể trọn vẹn? Càng không thể gọi là hoàn hảo đúng không?
Tô Ngưng khịt mũi: “Những gia đình DINKs kia không phải vẫn sống hạnh phúc đó sao?"
“Hầu hết các gia đình DINKs đều không muốn có con, không phải là họ không thể có con, khác với trường hợp của tớ.” Du Ân nói tới đây lại nhíu mày hỏi Tô Ngưng: “Hôm nay cậu sao thế?”
Tô Ngưng đánh trống lảng: “Cậu cứ coi như tối nay tớ uống say, không thể khống chế đại não được đi."
Nói xong, cô ấy choáng váng ngã vào vai Du Ân, Du Ân cho rằng cô ấy thực sự đã uống quá nhiều nên không nghĩ nữa.
Ngày hôm sau, Du Ân và Tô Ngưng đi ngâm mình trong suối nước nóng. Diệp Văn và Thư Ninh rất vui vì Du Ân có thể ra ngoài đi dạo. Thứ nhất là cảm giác khi ngâm mình trong suối nước nóng vào mùa đông thật sự rất tuyệt, và thứ hai là Du Ân cũng có thể thư giãn.
Hai người còn đặc biệt dặn dò Tô Ngưng đưa Du Ân đi chơi vui vẻ, bọn họ qua đêm trong khu suối nước nóng cũng không thành vấn đề, Tô Ngưng mỉm cười gật đầu.
Trong khi Du Ân lái xe trên đường, Tô Ngưng ngồi thoải mái trên ghế phụ.
“Đã lâu rồi chúng ta không nhàn nhã như vậy nhỉ.” Tô Ngưng thở dài.
Khi còn học đại học, cả hai thường du sơn ngoạn thủy cùng nhau. Kể từ khi Du Ân kết hôn với Phó Đình Viễn, một lòng một dạ tập trung vào Phó Đình Viễn, làm sao còn thời gian để đi du lịch chứ?
Lúc đó, Du Ân cũng chán nản vì bị Phó Đình Viễn bỏ rơi, nên cũng không có tâm trạng đi chơi.
Hơn nữa, Tô Ngưng dần nổi tiếng vào thời điểm đó, nhất cử nhất động của cô ấy đều được phóng đại thành tiêu điểm, cô ấy cũng không thể ra ngoài bừa bãi.
Vì vậy, chuyến hành trình ngắn ngủi này hóa ra là lần đầu tiên cả hai đi cùng nhau sau nhiều năm như vậy.
“Ừ, khó khăn quá mà.” Du Ân cũng đầy xúc động.
“Tô Ngưng, cảm ơn cậu.” Du Ân biết lý do Tô Ngưng rủ cô đi tắm suối nước nóng là để giúp cô thư giãn.
Tô Ngưng được cô cảm ơn như vậy nhất thời cảm thấy rất áy náy, vội nói: "Không khí hơi buồn nhỉ, để tớ mở một bản nhạc nghe."
Nói xong, cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, cúi đầu tìm bài hát, nếu Du Ân biết cô ấy hẹn cô đi suối nước nóng là vì Phó Đình Viễn, chỉ sợ là cô sẽ đau lòng.
Hai người đến nơi thì đã là buổi trưa, sau bữa trưa ngắn ngủi tại biệt thự suối nước nóng, cả hai thay đồ bơi và đi đến suối nước nóng.
Sau khi ngâm mình trong hồ nước ấm, Du Ân bối rối hỏi Tô Ngưng: "Tại sao dọc đường tới đây đều không thấy ai nhỉ?"
Từ lúc nhận phòng ở quầy lễ tân rồi đến hồ bơi suối nước nóng, họ không thấy ai ngoại trừ nhân viên cả.
Theo lý thì mùa đông rất thích hợp để tắm nước nóng, biệt thự này cũng rất nổi tiếng, làm sao có thể không có ai chứ?
Tô Ngưng dựa vào tường suối nước nóng, cười nhẹ nói: "Tớ đã bao hết rồi mà."
“Hả?” Du Ân ngạc nhiên không thôi.
Tô Ngưng uể oải nói: "Dù sao tớ cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng, làm sao có thể thản nhiên ngâm mình trong suối nước nóng với rất nhiều người được chứ, nếu bị tên chó nào chụp những bức ảnh không phù hợp, chỉnh sửa rồi đăng lên mạng thì phải làm sao?"
Du Ân bừng tỉnh: "Đúng vậy."
Nhìn thấy Du Ân đã tin, trong lòng Tô Ngưng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay đúng là có người bao chỗ này, nhưng không phải cô ấy, đương nhiên là sếp lớn Phó Đình Viễn rồi.
Trước đó sếp Phó đã nói với cô ấy, anh đã giở thủ đoạn để hẹn Du Ân ra đây, anh không muốn bị người ta làm phiền.
Thứ hai, anh không muốn những người đàn ông khác nhìn thấy Du Ân mặc áo tắm. Suối nước nóng ở đây không phân biệt nam nữ nên nếu không bao hết thì những người đàn ông khác sẽ nhìn thấy da trắng mặt xinh dáng đẹp của Du Ân.
Tô Ngưng cứng họng khi nghe lý do của Phó Đình Viễn, vậy thì sau này bọn họ đi tắm biển thì phải làm sao? Bãi biển đầy những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc mát mẻ mà.
Nhưng Phó Đình Viễn sẵn sàng bao hết chỗ này, Tô Ngưng cũng không có ý kiến gì, cô ấy cũng muốn yên tĩnh, có trời mới biết đối với một ngôi sao nữ quá nổi tiếng sẽ bất tiện như thế nào.
Du Ân và Tô Ngưng ngâm mình thoải mái ở cả suối nước nóng trong nhà và ngoài trời, sau đó đi tắm, thay quần áo khô rồi đi đến khu giải trí trên tầng hai, chuẩn bị ăn một ít trái cây để bổ sung năng lượng.
Hai người bước vào khu giải trí, Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Du Ân bị chết cóng tại chỗ, không thể cử động, chuyện gì vậy chứ? Sao Phó Đình Viễn lại có thể ở đây?
Tô Ngưng ở bên cạnh cô lên tiếng trước, ngạc nhiên hỏi hai người: “Sếp Phó? Sếp Dịch? Sao các anh lại ở đây?"
Tô Ngưng không hổ là một diễn viên, biểu cảm ngạc nhiên này thực tế đến mức Du Ân cũng cho rằng đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.