Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 344: Bí mật hẹn cô
Hà Vy
14/09/2022
“Không quan trọng, mua căn dưới lầu cô ấy đi.” Phó Đình Viễn đưa ra một quyết định dứt khoát.
Anh không muốn giấu Du Ân quá lâu, chỉ cần Tinh Sang của Thiệu Kinh có thể giành được bộ phim mới của Diệp Văn, anh sẽ ngay lập tức xuất hiện để làm việc với Du Ân.
Anh đã tạo ra một vòng tròn lớn để tiếp cận Du Ân, để sống cùng cô.
Chu Nam lại hỏi: "Vậy anh muốn kiểm tra phòng tại chỗ một lần không?"
Bây giờ xem nhà cũng tiện và tiên tiến hơn rồi, có thể xem kỹ toàn bộ căn nhà qua vr trực tuyến. Cá nhân Chu Nam rất hài lòng với căn nhà đó, nhưng xét cho cùng thì sau này Phó Đình Viễn mới là người sống ở đó, anh nên tự xem mới được.
“Không cần, tôi tin tưởng mắt thẩm mỹ của cậu.” Chu Nam đã ở bên anh nhiều năm như vậy, nếu không lo được chuyện này thì làm sao có thể là trợ lý đặc biệt của chủ tịch chứ.
Chu Nam đáp: "Được, vậy tôi đi mua căn nhà này ngay."
Đang chuẩn bị tan sở, Phó Đình Viễn nhận được điện thoại của Tô Ngưng, Tô Ngưng mời anh đi ăn tối, nếu là nữ minh tinh khác mời anh, Phó Đình Viễn đã cúp điện thoại từ lâu, nhưng Tô Ngưng là bạn thân nhất của Du Ân, và đương nhiên Phó Đình Viễn phải đồng ý lời mời này.
Nơi hai người dùng bữa là trong nhà hàng của Dịch Thận Chi, vừa bước vào cửa, Tô Ngưng đã hung hăng hỏi anh: "Tại sao anh lại bảo với Du Ân là sẽ đợi cô ấy mười năm?"
Điều đó khiến Du Ân buồn khổ và khóc trên điện thoại với cô ấy một hồi lâu, khỏi phải nói Tô Ngưng đau lòng như thế nào.
Phó Đình Viễn tao nhã ngồi xuống: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi."
"Ăn ngay nói thật? Không phải anh đã ngầm đồng ý hai người chia tay rồi sao? Anh còn nói như vậy làm gì hả?" Tô Ngưng chống nạnh tức giận đứng lên, giọng điệu cũng không khá hơn là bao.
Phó Đình Viễn cau mày: “Con mắt nào nhìn thấy tôi đã đồng ý chia tay?"
Tô Ngưng khịt mũi: “Đã nhiều ngày như vậy không phải anh chưa từng liên lạc với cô ấy sao? Đó không phải là ngầm đồng ý thì là gì?"
Phó Đình Viễn "..."
Hóa ra anh không dám quấy rầy cô để cho cô thời gian phục hồi cơ thể và trấn tĩnh tâm trạng, nhưng trong mắt họ, đó là dấu hiệu cho thấy anh đã từ bỏ cô ư?
Anh nghiêm nghị nhìn Tô Ngưng rồi tự giải thích: “Tôi vì cô ấy mà thậm chí không tiếc cả mạng sống, cô nghĩ tôi sẽ từ bỏ cô ấy trong tình huống này sao?"
Hai tay Tô Ngưng chống trên bàn nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Ý của anh là gì? Ý của anh là anh vẫn còn yêu cô ấy ư?"
“Tất nhiên.” Phó Đình Viễn tuyên bố: “Tôi yêu cô ấy và sẽ không từ bỏ cô ấy.”
Tô Ngưng cau mày nhìn anh một cái, sau đó hỏi: "Vậy hiện tại anh không đi tìm cô ấy, là đang dùng kế hoãn binh?"
Mặc dù Tô Ngưng bị người ngoài cho rằng là một bình hoa di động, nhưng cô ấy thực sự là người cực kỳ thông minh.
“Phải.” Phó Đình Viễn cảm thấy trước mặt Tô Ngưng không cần che giấu ý nghĩ của mình, sau này nhất định phải dựa vào Tô Ngưng giúp anh nhiều việc.
Tô Ngưng ngồi trở lại ghế, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia giễu cợt mạnh mẽ: "Phó Đình Viễn, thành thật mà nói, trước đây tôi đã từng coi anh là đồ cặn bã rồi, nhìn dáng vẻ trìu mến tình thâm của anh bây giờ, tôi cảm thấy như đang mơ vậy."
Lý do khiến Tô Ngưng nói những lời như vậy là vì cô ấy bị sốc trước tình cảm sâu đậm của Phó Đình Viễn dành cho Du Ân.
Thật sự là ba năm Du Ân kết hôn với Phó Đình Viễn kết hôn đã quá khổ sở rồi, cho nên hình ảnh tiêu cực của Phó Đình Viễn trong tâm trí cô ấy quá sâu.
Mặc dù từ khi Du Ân về nước, Phó Đình Viễn đã nhận ra tâm ý của mình và bắt đầu theo đuổi bù đắp cho Du Ân, mặc dù Phó Đình Viễn đã bảo vệ Du Ân khi vụ tai nạn xe hơi xảy ra một thời gian trước, Tô Ngưng vẫn luôn cảm thấy mình như đang lơ lửng trên mây.
Cho đến tận lúc này, khi Phó Đình Viễn thẳng thắn thổ lộ tình cảm của mình dành với Du Ân trước mặt cô, Tô Ngưng đã có một cảm giác vững chắc, và chỉ sau đó cô ấy mới thực sự nhận ra Phó Đình Viễn rất nghiêm túc với Du Ân.
Đối mặt với xưng hô đồ cặn bã mà Tô Ngưng nói, Phó Đình Viễn không tức giận, ngược lại hỏi Tô Ngưng: "Hình như cô có thành kiến rất lớn với tôi nhỉ?"
Tô Ngưng không giấu giếm gì: “Không phải lớn bình thường đâu."
“Ồ?” Phó Đình Viễn đột nhiên muốn nghe mình đã từng là kẻ cặn bã như thế nào: “Vậy thì cô nói cô nghĩ gì về tôi đi?”
Tô Ngưng vừa mở miệng muốn phỉ nhổ Phó Đình Viễn, nhưng sau đó cô ấy nghĩ lại, những chuyện đó đã trôi qua từ lâu, bây giờ Phó Đình Viễn rất tình sâu nghĩa nặng, vì vậy cô ấy nuốt hết những lời muốn nói: “Quên đi, trước đây anh không yêu cô ấy, mỗi lời nói cử chỉ của cô ấy anh đều không để vào mắt."
Tô Ngưng không muốn truy cứu Phó Đình Viễn đã đối xử tệ bạc với Du Ân như thế nào trong quá khứ, sau này anh có thể quý trọng Du Ân như vậy là đủ rồi.
"Cuộc sống của cô ấy thực sự rất khổ, không có hạnh phúc và ấm áp trong nhiều năm như vậy. Vốn tưởng rằng có thể tu thành chín quả với anh, từ nay về sau sẽ có anh yêu thương cô ấy, nhưng ai ngờ lại có biến cố như vậy.”
Tô Ngưng nói xong, hai mắt đỏ hoe, thật sự cảm thấy đau lòng cho Du Ân.
Phó Đình Viễn buồn bã nói: "Hai người làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, tại sao sự vô tâm của cô lại không hề lây nhiễm cho cô ấy?"
“Anh mới là đồ vô tâm đấy!” Tô Ngưng bất mãn: “Nếu cô ấy giống như tôi, cô ấy sẽ không phải là Du Ân.”
Phó Đình Viễn thở dài: “Trong vấn đề này, tôi ước gì cô ấy sẽ vô tâm và không quan tâm đến ý kiến của người khác."
Phó Đình Viễn nói xong, liền rót cho Tô Ngưng một ly rượu đỏ, nâng ly nghiêm nghị nói: "Sau này xin cô nói nhiều lời tốt đẹp giúp tôi."
Tô Ngưng liếc xéo anh, không nhịn được cười thành tiếng, sau đó Phó Đình Viễn nói: "Nhân tiện, hãy khuyên cô ấy bớt gặp Hà Vĩ Niên, à và cả Chung Văn Thành nữa."
Tô Ngưng trợn to hai mắt: “Anh nổi máu ghen cũng vừa vừa thôi chứ?"
"Sếp Chung gặp cô ấy chỉ về việc hủy bỏ hợp đồng lao động. Hà Vĩ Niên đưa Du Ân ra ngoài thư giãn theo lệnh của chú Diệp thôi."
Phó Đình Viễn tức giận nhấn mạnh: “Bọn họ đều lấy cớ thôi, đúng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"
Họ chỉ lợi dụng hiện tại anh không tiện đi tìm Du Ân, cho nên mới tận dụng cơ hội để cố gắng hết sức có được cảm giác hiện diện trước mặt Du Ân.
“Được rồi, anh là sếp thì nói gì cũng đúng.” Tô Ngưng nói xong, bật cười trước sự ghen tuông của Phó Đình Viễn.
“Vài ngày nữa là sinh nhật của cô ấy, cô có kế hoạch gì không?” Phó Đình Viễn hỏi Tô Ngưng.
Sinh nhật của Du Ân là ngày 10 tháng 12 âm lịch, trước đây anh chưa bao giờ nhớ bất cứ chuyện gì về cô cả, nhưng hiện tại anh sẽ không quên điều gì cả.
Tô Ngưng nghiêm túc suy nghĩ về điều đó và nói: “Chắc là tôi quay phim trong đoàn rồi."
Phó Đình Viễn không hài lòng: “Cô không muốn tổ chức sinh nhật cho bạn thân của cô, ngược lại còn làm việc ư?"
Tô Ngưng buông hai tay: “Chúng tôi làm bạn nhiều năm như vậy, mấy kiểu hình thức này đã sớm bỏ qua từ lâu rồi."
Tô Ngưng đương nhiên biết dụng ý của Phó Đình Viễn: “Anh nói sắp xếp của anh đi, tôi sẽ phối hợp."
"Cô rủ cô ấy đi chơi suối nước nóng hay đi ăn cùng nhau. Tôi sẽ giả vờ tình cờ gặp cô ấy." Phó Đình Viễn chỉ có thể gặp cô bằng cách này. Tô Ngưng là bạn tốt của cô, chắc là cô sẽ không nghi ngờ Tô Ngưng giúp anh đâu.
Tô Ngưng tấm tắc: “Anh nghĩ hay quá nhỉ, đến lúc đó cô ấy biết tôi phản bội cô ấy, sẽ đoạn tuyệt với tôi thì làm sao?"
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô ấy bằng đôi mắt đen trĩu nặng, Tô Ngưng đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, tôi sẽ hẹn."
Anh không muốn giấu Du Ân quá lâu, chỉ cần Tinh Sang của Thiệu Kinh có thể giành được bộ phim mới của Diệp Văn, anh sẽ ngay lập tức xuất hiện để làm việc với Du Ân.
Anh đã tạo ra một vòng tròn lớn để tiếp cận Du Ân, để sống cùng cô.
Chu Nam lại hỏi: "Vậy anh muốn kiểm tra phòng tại chỗ một lần không?"
Bây giờ xem nhà cũng tiện và tiên tiến hơn rồi, có thể xem kỹ toàn bộ căn nhà qua vr trực tuyến. Cá nhân Chu Nam rất hài lòng với căn nhà đó, nhưng xét cho cùng thì sau này Phó Đình Viễn mới là người sống ở đó, anh nên tự xem mới được.
“Không cần, tôi tin tưởng mắt thẩm mỹ của cậu.” Chu Nam đã ở bên anh nhiều năm như vậy, nếu không lo được chuyện này thì làm sao có thể là trợ lý đặc biệt của chủ tịch chứ.
Chu Nam đáp: "Được, vậy tôi đi mua căn nhà này ngay."
Đang chuẩn bị tan sở, Phó Đình Viễn nhận được điện thoại của Tô Ngưng, Tô Ngưng mời anh đi ăn tối, nếu là nữ minh tinh khác mời anh, Phó Đình Viễn đã cúp điện thoại từ lâu, nhưng Tô Ngưng là bạn thân nhất của Du Ân, và đương nhiên Phó Đình Viễn phải đồng ý lời mời này.
Nơi hai người dùng bữa là trong nhà hàng của Dịch Thận Chi, vừa bước vào cửa, Tô Ngưng đã hung hăng hỏi anh: "Tại sao anh lại bảo với Du Ân là sẽ đợi cô ấy mười năm?"
Điều đó khiến Du Ân buồn khổ và khóc trên điện thoại với cô ấy một hồi lâu, khỏi phải nói Tô Ngưng đau lòng như thế nào.
Phó Đình Viễn tao nhã ngồi xuống: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi."
"Ăn ngay nói thật? Không phải anh đã ngầm đồng ý hai người chia tay rồi sao? Anh còn nói như vậy làm gì hả?" Tô Ngưng chống nạnh tức giận đứng lên, giọng điệu cũng không khá hơn là bao.
Phó Đình Viễn cau mày: “Con mắt nào nhìn thấy tôi đã đồng ý chia tay?"
Tô Ngưng khịt mũi: “Đã nhiều ngày như vậy không phải anh chưa từng liên lạc với cô ấy sao? Đó không phải là ngầm đồng ý thì là gì?"
Phó Đình Viễn "..."
Hóa ra anh không dám quấy rầy cô để cho cô thời gian phục hồi cơ thể và trấn tĩnh tâm trạng, nhưng trong mắt họ, đó là dấu hiệu cho thấy anh đã từ bỏ cô ư?
Anh nghiêm nghị nhìn Tô Ngưng rồi tự giải thích: “Tôi vì cô ấy mà thậm chí không tiếc cả mạng sống, cô nghĩ tôi sẽ từ bỏ cô ấy trong tình huống này sao?"
Hai tay Tô Ngưng chống trên bàn nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Ý của anh là gì? Ý của anh là anh vẫn còn yêu cô ấy ư?"
“Tất nhiên.” Phó Đình Viễn tuyên bố: “Tôi yêu cô ấy và sẽ không từ bỏ cô ấy.”
Tô Ngưng cau mày nhìn anh một cái, sau đó hỏi: "Vậy hiện tại anh không đi tìm cô ấy, là đang dùng kế hoãn binh?"
Mặc dù Tô Ngưng bị người ngoài cho rằng là một bình hoa di động, nhưng cô ấy thực sự là người cực kỳ thông minh.
“Phải.” Phó Đình Viễn cảm thấy trước mặt Tô Ngưng không cần che giấu ý nghĩ của mình, sau này nhất định phải dựa vào Tô Ngưng giúp anh nhiều việc.
Tô Ngưng ngồi trở lại ghế, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia giễu cợt mạnh mẽ: "Phó Đình Viễn, thành thật mà nói, trước đây tôi đã từng coi anh là đồ cặn bã rồi, nhìn dáng vẻ trìu mến tình thâm của anh bây giờ, tôi cảm thấy như đang mơ vậy."
Lý do khiến Tô Ngưng nói những lời như vậy là vì cô ấy bị sốc trước tình cảm sâu đậm của Phó Đình Viễn dành cho Du Ân.
Thật sự là ba năm Du Ân kết hôn với Phó Đình Viễn kết hôn đã quá khổ sở rồi, cho nên hình ảnh tiêu cực của Phó Đình Viễn trong tâm trí cô ấy quá sâu.
Mặc dù từ khi Du Ân về nước, Phó Đình Viễn đã nhận ra tâm ý của mình và bắt đầu theo đuổi bù đắp cho Du Ân, mặc dù Phó Đình Viễn đã bảo vệ Du Ân khi vụ tai nạn xe hơi xảy ra một thời gian trước, Tô Ngưng vẫn luôn cảm thấy mình như đang lơ lửng trên mây.
Cho đến tận lúc này, khi Phó Đình Viễn thẳng thắn thổ lộ tình cảm của mình dành với Du Ân trước mặt cô, Tô Ngưng đã có một cảm giác vững chắc, và chỉ sau đó cô ấy mới thực sự nhận ra Phó Đình Viễn rất nghiêm túc với Du Ân.
Đối mặt với xưng hô đồ cặn bã mà Tô Ngưng nói, Phó Đình Viễn không tức giận, ngược lại hỏi Tô Ngưng: "Hình như cô có thành kiến rất lớn với tôi nhỉ?"
Tô Ngưng không giấu giếm gì: “Không phải lớn bình thường đâu."
“Ồ?” Phó Đình Viễn đột nhiên muốn nghe mình đã từng là kẻ cặn bã như thế nào: “Vậy thì cô nói cô nghĩ gì về tôi đi?”
Tô Ngưng vừa mở miệng muốn phỉ nhổ Phó Đình Viễn, nhưng sau đó cô ấy nghĩ lại, những chuyện đó đã trôi qua từ lâu, bây giờ Phó Đình Viễn rất tình sâu nghĩa nặng, vì vậy cô ấy nuốt hết những lời muốn nói: “Quên đi, trước đây anh không yêu cô ấy, mỗi lời nói cử chỉ của cô ấy anh đều không để vào mắt."
Tô Ngưng không muốn truy cứu Phó Đình Viễn đã đối xử tệ bạc với Du Ân như thế nào trong quá khứ, sau này anh có thể quý trọng Du Ân như vậy là đủ rồi.
"Cuộc sống của cô ấy thực sự rất khổ, không có hạnh phúc và ấm áp trong nhiều năm như vậy. Vốn tưởng rằng có thể tu thành chín quả với anh, từ nay về sau sẽ có anh yêu thương cô ấy, nhưng ai ngờ lại có biến cố như vậy.”
Tô Ngưng nói xong, hai mắt đỏ hoe, thật sự cảm thấy đau lòng cho Du Ân.
Phó Đình Viễn buồn bã nói: "Hai người làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, tại sao sự vô tâm của cô lại không hề lây nhiễm cho cô ấy?"
“Anh mới là đồ vô tâm đấy!” Tô Ngưng bất mãn: “Nếu cô ấy giống như tôi, cô ấy sẽ không phải là Du Ân.”
Phó Đình Viễn thở dài: “Trong vấn đề này, tôi ước gì cô ấy sẽ vô tâm và không quan tâm đến ý kiến của người khác."
Phó Đình Viễn nói xong, liền rót cho Tô Ngưng một ly rượu đỏ, nâng ly nghiêm nghị nói: "Sau này xin cô nói nhiều lời tốt đẹp giúp tôi."
Tô Ngưng liếc xéo anh, không nhịn được cười thành tiếng, sau đó Phó Đình Viễn nói: "Nhân tiện, hãy khuyên cô ấy bớt gặp Hà Vĩ Niên, à và cả Chung Văn Thành nữa."
Tô Ngưng trợn to hai mắt: “Anh nổi máu ghen cũng vừa vừa thôi chứ?"
"Sếp Chung gặp cô ấy chỉ về việc hủy bỏ hợp đồng lao động. Hà Vĩ Niên đưa Du Ân ra ngoài thư giãn theo lệnh của chú Diệp thôi."
Phó Đình Viễn tức giận nhấn mạnh: “Bọn họ đều lấy cớ thôi, đúng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!"
Họ chỉ lợi dụng hiện tại anh không tiện đi tìm Du Ân, cho nên mới tận dụng cơ hội để cố gắng hết sức có được cảm giác hiện diện trước mặt Du Ân.
“Được rồi, anh là sếp thì nói gì cũng đúng.” Tô Ngưng nói xong, bật cười trước sự ghen tuông của Phó Đình Viễn.
“Vài ngày nữa là sinh nhật của cô ấy, cô có kế hoạch gì không?” Phó Đình Viễn hỏi Tô Ngưng.
Sinh nhật của Du Ân là ngày 10 tháng 12 âm lịch, trước đây anh chưa bao giờ nhớ bất cứ chuyện gì về cô cả, nhưng hiện tại anh sẽ không quên điều gì cả.
Tô Ngưng nghiêm túc suy nghĩ về điều đó và nói: “Chắc là tôi quay phim trong đoàn rồi."
Phó Đình Viễn không hài lòng: “Cô không muốn tổ chức sinh nhật cho bạn thân của cô, ngược lại còn làm việc ư?"
Tô Ngưng buông hai tay: “Chúng tôi làm bạn nhiều năm như vậy, mấy kiểu hình thức này đã sớm bỏ qua từ lâu rồi."
Tô Ngưng đương nhiên biết dụng ý của Phó Đình Viễn: “Anh nói sắp xếp của anh đi, tôi sẽ phối hợp."
"Cô rủ cô ấy đi chơi suối nước nóng hay đi ăn cùng nhau. Tôi sẽ giả vờ tình cờ gặp cô ấy." Phó Đình Viễn chỉ có thể gặp cô bằng cách này. Tô Ngưng là bạn tốt của cô, chắc là cô sẽ không nghi ngờ Tô Ngưng giúp anh đâu.
Tô Ngưng tấm tắc: “Anh nghĩ hay quá nhỉ, đến lúc đó cô ấy biết tôi phản bội cô ấy, sẽ đoạn tuyệt với tôi thì làm sao?"
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm cô ấy bằng đôi mắt đen trĩu nặng, Tô Ngưng đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, tôi sẽ hẹn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.