Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 318: Đúng là quá ngu xuẩn
Hà Vy
16/08/2022
Cũng không lâu lắm, Đổng Văn Huệ đã gọi lại lần nữa, đột nhiên Phó Đình Viễn có dự cảm chẳng chẳng lành, quả nhiên đã lập tức nghe thấy Đổng Văn Huệ khóc lóc trong điện thoại: "Đình Viễn, Thiến Thiến lại chạy đến nhà cái tên Từ Sướng kia nữa rồi, mẹ có nói thế nào nó cũng không trở về, còn nói muốn ở chung một chỗ với Từ Sướng."
Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu: "Nó quen với Từ Sướng từ lúc nào vậy?"
Đổng Văn Huệ vừa khóc vừa nói: "Mẹ cũng không biết, trước đây bọn họ chưa từng gặp nhau."
Sau khi Từ Sướng chuyển đến, Đổng Văn Huệ nhìn thấy Phó Thiến Thiến nói cười vui vẻ vô cùng nhiệt tình với Từ Sướng trong vườn hoa nhà mình, mới biết bọn họ có quen biết nhau, nhưng lúc đó bà ta không biết Từ Sướng lại có thể làm ra loại chuyện độc ác như vậy, cũng không biết cái chết của Lâm Như và chuyện Thẩm Dao ở tù đều do một tay Từ Sướng vẽ nên.
“Không đúng.” Bỗng nhiên Đổng Văn Huệ thốt lên một tiếng: “Gần đây Thiến Thiến giống như đang nói chuyện yêu đương với ai đó, mẹ thấy nó cười ngọt ngọt ngào ngào suốt cả ngày, mẹ còn từng hỏi nó có phải đang yêu đương hay không nữa."
"Thế mà nó không hề phủ nhận, mẹ hỏi đối phương là ai thì nó nói là quen biết trên mạng." Mãi cho đến tận lúc này Đổng Văn Huệ mới nhớ lại: "Hóa ra người đàn ông mà nó cười nói vui vẻ tràn đầy nhiệt tình hôm nọ lại chính là cái tên Từ Sướng này."
Đổng Văn Huệ hét toáng lên khiến trái tim Phó Đình Viễn lạnh đi một nửa, rõ ràng Từ Sướng đã lên kế hoạch tiếp cận Phó Thiến Thiến từ trước, anh ta giả vờ làm người đàn ông thâm tình ở trước mặt Thẩm Dao, đồng thời cũng trò chuyện qua mạng với Phó Thiến Thiến, hơn nữa đã từng bước lôi kéo Phó Thiến Thiến vào rọ, nếu không Phó Thiến Thiến cũng không đến nhà anh ta.
"Phải làm sao bây giờ? Nó sống chết không chịu đi, mẹ cũng không nghĩ ra được cách gì." Đổng Văn Huệ cực kỳ tuyệt vọng.
Phó Đình Viễn chỉ có thể dặn dò trước: "Con sẽ nghĩ cách khuyên nó sau, mẹ cứ đi trước đi."
“Được rồi.” Đổng Văn Huệ nghẹn ngào nói: “Đình Viễn, nhất định con phải cứu Thiến Thiến, mặc dù trước đây nó luôn chọc giận con, nhưng nói cho cùng nó vẫn là em gái của con mà…”
Phó Đình Viễn cực kỳ phiền lòng, không nói thêm gì đã cúp điện thoại.
Chuyện Phó Thiến Thiến chọc giận anh trước kia, anh có thể không nhắc đến, nhưng bây giờ rõ ràng là Phó Thiến Thiến đang tự tìm đường chết, cho dù trong đầu anh có nghĩ ra cách để cứu, nhưng nếu cô ta cứ tự tìm đường chết như vậy thì anh có thể làm gì được chứ?
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Phó Đình Viễn, Đổng Văn Huệ không nói hai lời lập tức xách hành lý của mình đi xuống lầu.
Phó Đình Viễn cho người vào giúp bà ta xách hành lý, Đổng Văn Huệ vẫn chưa từ bỏ ý định bèn đứng trong sân gọi với sang nhà bên cạnh của Từ Sướng nói một câu: “Phó Thiến Thiến, mẹ hỏi con lần nữa, con có đi hay không?"
Rèm của một căn phòng trên tầng hai được kéo ra, bóng dáng của Phó Thiến Thiến xuất hiện trong tầm mắt của Đổng Văn Huệ, Đổng Văn Huệ chỉ nhìn thoáng qua một cái đã giận đến mức trợn tròn mắt, không phải lý do nào khác mà là vì áo quần trên người Phó Thiến Thiến đã bị cởi hết một nửa, Từ Sướng ôm choàng lấy cô ta từ phía sau, mặt Phó Thiến Thiến đã rơi vào trạng thái ý loạn tình mê.
Cô ta nhoài người bên cửa sổ lười biếng nói với Đổng Văn Huệ: "Mẹ, con với Eric yêu thật lòng mà, sao mẹ lại muốn ép chúng con tách ra chứ? Không phải anh của con đã đuổi con ra khỏi nhà rồi à, mọi người cứ coi như không có con trong gia đình này đi."
Đổng Văn Huệ hét lên: "Yêu thật lòng cái gì? Chân trước của cậu ta còn đặt một chỗ với Thẩm Dao mà chân sau đã tình nồng với con rồi, một người đàn ông chân đạp hai thuyền như cậu ta thì có thể thật lòng đến thế nào đây?"
"Còn nữa, chính cậu ta là người đã hại Thẩm Dao phải vào ngục, Lâm Như cũng bị cậu ta ép đến con đường chết, cậu ta tiếp cận con là vì muốn trả thù chúng ta thôi."
Nhưng bất kể có tận tình khuyên bảo như thế nào, từ đầu đến cuối, Phó Thiến Thiến cũng không hề có ý định thay đổi quyết định, bà ta không thể làm gì khác ngoài việc cắn răng rời đi trước.
Lúc Đổng Văn Huệ chuẩn bị rời đi, đột nhiên bà ta nhìn thấy người đàn ông đang ôm Phó Thiến Thiến từ phía sau chợt bày ra một động tác cầm súng, không chỉ vậy, anh ta còn mô phỏng tư thế bắn súng khiến Đổng Văn Huệ run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn suýt nữa đã ngã khụy xuống đất.
Cái tên Từ Sướng này thật sự muốn mạng của tất cả bọn họ, chỉ đáng tiếc cho đứa con gái ngu ngốc của bà ta...
Suýt nữa Đổng Văn Huệ đã lăn ra đất, lúc bước lên xe do Phó Đình Viễn sắp xếp, khuôn mặt bà ta đã tái mét, lạnh lùng bảo tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Phía sau cửa sổ, Phó Thiến Thiến xoay người ôm cổ Từ Sướng, cả hai hôn nhau một cách nóng bỏng.
Lúc Phó Thiến Thiến đã cởi hết quần áo thì đột nhiên Từ Sướng dừng động tác lại, trầm giọng hỏi cô ta: "Tại sao em không đi cùng mẹ em? Mẹ em đã nói anh đến mức như vậy rồi mà em vẫn không sợ anh sao?"
Phó Thiến Thiến khinh thường nói: "Em không tin những lời bà ấy nói đâu, sao anh lại tìm cách trả thù bọn em chứ?"
Phó Thiến Thiến nói xong lại đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh rồi nói với giọng điệu si mê: "Một người đàn ông có lòng dạ độc ác sao có thể đẹp trai như này chứ?"
Từ Sướng nghe xong câu nói của cô ta bèn cười phá lên, Phó Thiến Thiến mếu mếu miệng nói: "Bây giờ đám người anh của em muốn tách em và anh ra, càng làm vậy em lại càng không tách ra, để cho anh ấy tức chết đi, ai bảo ngày nào anh ấy cũng giúp Du Ân kia rồi nổi điên với em."
Từ Sướng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Chỉ vì giận dỗi bọn họ mà ngay cả mạng em cũng không để tâm luôn à?"
Phó Thiến Thiến trả lời không chút do dự: "Tất nhiên rồi."
Tuy ngoài mặt Từ Sướng nở một nụ cười ấm áp nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét và khinh thường, Phó Thiến Thiến này đúng là quá ngu xuẩn.
Thật sự không hiểu tại sao rồng trong loài người như Phó Đình Viễn lại có một cô em gái ngu xuẩn như vậy.
Thấy Phó Thiến Thiến định câu cổ mình xuống để hôn lần nữa, Từ Sướng đứng thẳng dậy rồi nói: "Anh nghĩ trước tiên chúng ta nên uống một chút rượu giúp trợ hứng đi."
Phó Thiến Thiến không hài lòng: "Uầy, chúng ta đã thế này rồi còn cần trợ hứng gì nữa chứ?"
Quần áo cũng cởi hết rồi mà còn cần trợ hứng sao?
Từ Sướng kiên định nói: "Anh thích uống chút rượu, làm vậy rất có cảm giác tình thú."
Phó Thiến Thiến thỏa hiệp nói "Được rồi, tùy anh đó."
Từ Sướng hôn mạnh lên trán cô một cái rồi đứng dậy rót hai ly rượu đỏ tới, Phó Thiến Thiến lập tức ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó lẳng lơ dán vào người Từ Sướng nói với giọng điệu thúc giục: "Anh cũng mau uống đi mà, em đợi không nổi nữa rồi."
Từ lần trước cô ta bắt cóc Du Ân không thành, cô ta gần như bị anh cô ta giam lỏng ở nhà, chuyện này đối với người chưa bao giờ thiếu đàn ông ở bên cạnh như cô ta mà nói giống như ác mộng trần gian vậy.
Cô ta vô cùng cô đơn cho nên chỉ đành dành cả ngày tìm người nói chuyện yêu đương ở trên mạng, ngày đó cô ta cũng không hiểu tại sao cô ta và Từ Sướng lại thêm WeChat của nhau.
Không phải Phó Thiến Thiến không biết Từ Sướng đang hẹn hò với Thẩm Dao, cũng không phải không biết suốt ngày Thẩm Dao cứ khoe khoang Từ Sướng đối xử tốt với cô ta bao nhiêu, tình cảm hai người mặn nồng thế nào, nhưng cô ta vẫn giữ trạng thái mập mờ với Từ Sướng.
Trong lòng Phó Thiến Thiến cũng không vừa lòng Thẩm Dao, suốt ngày Thẩm Dao cứ ra vẻ cao cao tại thượng, thậm chí có lúc còn nhịn không được mà khó chịu với cô ta, nếu Thẩm Dao biết được người bạn trai si tình của cô ta đã bị cướp mất chẳng phải sẽ tức muốn chết à.
Từ trước đến giờ Phó Thiến Thiến chưa bao giờ để ý đến thứ gọi là tam quan, đặc biệt là khi nói đến đàn ông.
Trước đây cô ta thường chen chân vào phá hư chuyện tình cảm của người khác, những thứ càng kiêng kỵ thì cô ta càng thích, cho nên lúc biết Từ Sướng muốn sắp chuyển đến ở bên cạnh nhà mình, cô ta lập tức bày ra dáng vẻ hoan nghênh.
Hơn nữa lúc Từ Sướng chỉ vừa mới sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, cô ta đã chủ động đưa tới cửa, nóng lòng muốn hoan ái với Từ Sướng để giải tỏa nỗi cô đơn trong cơ thể.
Cộng với việc mẹ cô ta còn ép buộc bắt cô ta chuyển đi cũng đủ khiến cô ta có cơ hội bộc phát tính nổi loạn, rồi chạy sang ở nhờ nhà Từ Sướng.
Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu: "Nó quen với Từ Sướng từ lúc nào vậy?"
Đổng Văn Huệ vừa khóc vừa nói: "Mẹ cũng không biết, trước đây bọn họ chưa từng gặp nhau."
Sau khi Từ Sướng chuyển đến, Đổng Văn Huệ nhìn thấy Phó Thiến Thiến nói cười vui vẻ vô cùng nhiệt tình với Từ Sướng trong vườn hoa nhà mình, mới biết bọn họ có quen biết nhau, nhưng lúc đó bà ta không biết Từ Sướng lại có thể làm ra loại chuyện độc ác như vậy, cũng không biết cái chết của Lâm Như và chuyện Thẩm Dao ở tù đều do một tay Từ Sướng vẽ nên.
“Không đúng.” Bỗng nhiên Đổng Văn Huệ thốt lên một tiếng: “Gần đây Thiến Thiến giống như đang nói chuyện yêu đương với ai đó, mẹ thấy nó cười ngọt ngọt ngào ngào suốt cả ngày, mẹ còn từng hỏi nó có phải đang yêu đương hay không nữa."
"Thế mà nó không hề phủ nhận, mẹ hỏi đối phương là ai thì nó nói là quen biết trên mạng." Mãi cho đến tận lúc này Đổng Văn Huệ mới nhớ lại: "Hóa ra người đàn ông mà nó cười nói vui vẻ tràn đầy nhiệt tình hôm nọ lại chính là cái tên Từ Sướng này."
Đổng Văn Huệ hét toáng lên khiến trái tim Phó Đình Viễn lạnh đi một nửa, rõ ràng Từ Sướng đã lên kế hoạch tiếp cận Phó Thiến Thiến từ trước, anh ta giả vờ làm người đàn ông thâm tình ở trước mặt Thẩm Dao, đồng thời cũng trò chuyện qua mạng với Phó Thiến Thiến, hơn nữa đã từng bước lôi kéo Phó Thiến Thiến vào rọ, nếu không Phó Thiến Thiến cũng không đến nhà anh ta.
"Phải làm sao bây giờ? Nó sống chết không chịu đi, mẹ cũng không nghĩ ra được cách gì." Đổng Văn Huệ cực kỳ tuyệt vọng.
Phó Đình Viễn chỉ có thể dặn dò trước: "Con sẽ nghĩ cách khuyên nó sau, mẹ cứ đi trước đi."
“Được rồi.” Đổng Văn Huệ nghẹn ngào nói: “Đình Viễn, nhất định con phải cứu Thiến Thiến, mặc dù trước đây nó luôn chọc giận con, nhưng nói cho cùng nó vẫn là em gái của con mà…”
Phó Đình Viễn cực kỳ phiền lòng, không nói thêm gì đã cúp điện thoại.
Chuyện Phó Thiến Thiến chọc giận anh trước kia, anh có thể không nhắc đến, nhưng bây giờ rõ ràng là Phó Thiến Thiến đang tự tìm đường chết, cho dù trong đầu anh có nghĩ ra cách để cứu, nhưng nếu cô ta cứ tự tìm đường chết như vậy thì anh có thể làm gì được chứ?
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Phó Đình Viễn, Đổng Văn Huệ không nói hai lời lập tức xách hành lý của mình đi xuống lầu.
Phó Đình Viễn cho người vào giúp bà ta xách hành lý, Đổng Văn Huệ vẫn chưa từ bỏ ý định bèn đứng trong sân gọi với sang nhà bên cạnh của Từ Sướng nói một câu: “Phó Thiến Thiến, mẹ hỏi con lần nữa, con có đi hay không?"
Rèm của một căn phòng trên tầng hai được kéo ra, bóng dáng của Phó Thiến Thiến xuất hiện trong tầm mắt của Đổng Văn Huệ, Đổng Văn Huệ chỉ nhìn thoáng qua một cái đã giận đến mức trợn tròn mắt, không phải lý do nào khác mà là vì áo quần trên người Phó Thiến Thiến đã bị cởi hết một nửa, Từ Sướng ôm choàng lấy cô ta từ phía sau, mặt Phó Thiến Thiến đã rơi vào trạng thái ý loạn tình mê.
Cô ta nhoài người bên cửa sổ lười biếng nói với Đổng Văn Huệ: "Mẹ, con với Eric yêu thật lòng mà, sao mẹ lại muốn ép chúng con tách ra chứ? Không phải anh của con đã đuổi con ra khỏi nhà rồi à, mọi người cứ coi như không có con trong gia đình này đi."
Đổng Văn Huệ hét lên: "Yêu thật lòng cái gì? Chân trước của cậu ta còn đặt một chỗ với Thẩm Dao mà chân sau đã tình nồng với con rồi, một người đàn ông chân đạp hai thuyền như cậu ta thì có thể thật lòng đến thế nào đây?"
"Còn nữa, chính cậu ta là người đã hại Thẩm Dao phải vào ngục, Lâm Như cũng bị cậu ta ép đến con đường chết, cậu ta tiếp cận con là vì muốn trả thù chúng ta thôi."
Nhưng bất kể có tận tình khuyên bảo như thế nào, từ đầu đến cuối, Phó Thiến Thiến cũng không hề có ý định thay đổi quyết định, bà ta không thể làm gì khác ngoài việc cắn răng rời đi trước.
Lúc Đổng Văn Huệ chuẩn bị rời đi, đột nhiên bà ta nhìn thấy người đàn ông đang ôm Phó Thiến Thiến từ phía sau chợt bày ra một động tác cầm súng, không chỉ vậy, anh ta còn mô phỏng tư thế bắn súng khiến Đổng Văn Huệ run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn suýt nữa đã ngã khụy xuống đất.
Cái tên Từ Sướng này thật sự muốn mạng của tất cả bọn họ, chỉ đáng tiếc cho đứa con gái ngu ngốc của bà ta...
Suýt nữa Đổng Văn Huệ đã lăn ra đất, lúc bước lên xe do Phó Đình Viễn sắp xếp, khuôn mặt bà ta đã tái mét, lạnh lùng bảo tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Phía sau cửa sổ, Phó Thiến Thiến xoay người ôm cổ Từ Sướng, cả hai hôn nhau một cách nóng bỏng.
Lúc Phó Thiến Thiến đã cởi hết quần áo thì đột nhiên Từ Sướng dừng động tác lại, trầm giọng hỏi cô ta: "Tại sao em không đi cùng mẹ em? Mẹ em đã nói anh đến mức như vậy rồi mà em vẫn không sợ anh sao?"
Phó Thiến Thiến khinh thường nói: "Em không tin những lời bà ấy nói đâu, sao anh lại tìm cách trả thù bọn em chứ?"
Phó Thiến Thiến nói xong lại đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh rồi nói với giọng điệu si mê: "Một người đàn ông có lòng dạ độc ác sao có thể đẹp trai như này chứ?"
Từ Sướng nghe xong câu nói của cô ta bèn cười phá lên, Phó Thiến Thiến mếu mếu miệng nói: "Bây giờ đám người anh của em muốn tách em và anh ra, càng làm vậy em lại càng không tách ra, để cho anh ấy tức chết đi, ai bảo ngày nào anh ấy cũng giúp Du Ân kia rồi nổi điên với em."
Từ Sướng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Chỉ vì giận dỗi bọn họ mà ngay cả mạng em cũng không để tâm luôn à?"
Phó Thiến Thiến trả lời không chút do dự: "Tất nhiên rồi."
Tuy ngoài mặt Từ Sướng nở một nụ cười ấm áp nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét và khinh thường, Phó Thiến Thiến này đúng là quá ngu xuẩn.
Thật sự không hiểu tại sao rồng trong loài người như Phó Đình Viễn lại có một cô em gái ngu xuẩn như vậy.
Thấy Phó Thiến Thiến định câu cổ mình xuống để hôn lần nữa, Từ Sướng đứng thẳng dậy rồi nói: "Anh nghĩ trước tiên chúng ta nên uống một chút rượu giúp trợ hứng đi."
Phó Thiến Thiến không hài lòng: "Uầy, chúng ta đã thế này rồi còn cần trợ hứng gì nữa chứ?"
Quần áo cũng cởi hết rồi mà còn cần trợ hứng sao?
Từ Sướng kiên định nói: "Anh thích uống chút rượu, làm vậy rất có cảm giác tình thú."
Phó Thiến Thiến thỏa hiệp nói "Được rồi, tùy anh đó."
Từ Sướng hôn mạnh lên trán cô một cái rồi đứng dậy rót hai ly rượu đỏ tới, Phó Thiến Thiến lập tức ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó lẳng lơ dán vào người Từ Sướng nói với giọng điệu thúc giục: "Anh cũng mau uống đi mà, em đợi không nổi nữa rồi."
Từ lần trước cô ta bắt cóc Du Ân không thành, cô ta gần như bị anh cô ta giam lỏng ở nhà, chuyện này đối với người chưa bao giờ thiếu đàn ông ở bên cạnh như cô ta mà nói giống như ác mộng trần gian vậy.
Cô ta vô cùng cô đơn cho nên chỉ đành dành cả ngày tìm người nói chuyện yêu đương ở trên mạng, ngày đó cô ta cũng không hiểu tại sao cô ta và Từ Sướng lại thêm WeChat của nhau.
Không phải Phó Thiến Thiến không biết Từ Sướng đang hẹn hò với Thẩm Dao, cũng không phải không biết suốt ngày Thẩm Dao cứ khoe khoang Từ Sướng đối xử tốt với cô ta bao nhiêu, tình cảm hai người mặn nồng thế nào, nhưng cô ta vẫn giữ trạng thái mập mờ với Từ Sướng.
Trong lòng Phó Thiến Thiến cũng không vừa lòng Thẩm Dao, suốt ngày Thẩm Dao cứ ra vẻ cao cao tại thượng, thậm chí có lúc còn nhịn không được mà khó chịu với cô ta, nếu Thẩm Dao biết được người bạn trai si tình của cô ta đã bị cướp mất chẳng phải sẽ tức muốn chết à.
Từ trước đến giờ Phó Thiến Thiến chưa bao giờ để ý đến thứ gọi là tam quan, đặc biệt là khi nói đến đàn ông.
Trước đây cô ta thường chen chân vào phá hư chuyện tình cảm của người khác, những thứ càng kiêng kỵ thì cô ta càng thích, cho nên lúc biết Từ Sướng muốn sắp chuyển đến ở bên cạnh nhà mình, cô ta lập tức bày ra dáng vẻ hoan nghênh.
Hơn nữa lúc Từ Sướng chỉ vừa mới sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, cô ta đã chủ động đưa tới cửa, nóng lòng muốn hoan ái với Từ Sướng để giải tỏa nỗi cô đơn trong cơ thể.
Cộng với việc mẹ cô ta còn ép buộc bắt cô ta chuyển đi cũng đủ khiến cô ta có cơ hội bộc phát tính nổi loạn, rồi chạy sang ở nhờ nhà Từ Sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.