Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 317: Sóng trước chưa qua sóng sau đã tới

Hà Vy

16/08/2022

Nếu Từ Sướng tới báo thù, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai trong nhà họ Phó, từ thủ đoạn mà anh ta dùng với nhà họ Thẩm là hiểu.

Theo lý thuyết thì Thẩm Dao vô tội nhưng nhưng anh ta vẫn không hề nương tay với cô ta.

Vì thế Phó Đình Viễn không thể không chuẩn bị cho tốt, sau khi cúp điện thoại, Phó Đình Viễn nói cho Du Ân biết kết quả điều tra của Chu Nam, Du Ân ngạc nhiên đến mức đưa tay lên che miệng.

Không ngờ Từ Sướng lại là em trai của Mạnh Vân, anh ta đến báo thù sao?

Phó Đình Viễn dựa nửa người vào giường bệnh, đưa tay xoa xoa trán đầy mệt mỏi: "Cho dù thế nào đi nữa thì lúc đầu mẹ anh cũng không nên hùng hổ đi tìm Mạnh Vân như thế, nếu không Mạnh Vân cũng không đến mức chịu không nổi mấy lời mắng chửi mà nhảy lầu tự sát."

Nếu Mạnh Vân không nhảy lầu, có lẽ cha mẹ cô ta đã không phải chịu đã kích, nói không chừng nhà họ Mạnh sẽ không sụp đổ rồi rơi vào tình cảnh tan cửa nát nhà.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, Du Ân nhớ tới trong não của anh vẫn còn tụ máu bầm thì không nhịn được mà đau lòng đến đỏ cả hốc mắt.

Cô bước tới nhẹ nhàng ôm lấy anh, không biết làm sao nói: "Oan oan tương báo đến khi nào mới dứt đây?"

Cho dù năm đó đã xảy ra chuyện gì thì bây giờ Từ Sướng đã liên tiếp giết hại và làm tổn thương đến người khác, cũng đã rơi vào tình cảnh vạn kiếp khó quay đầu rồi.

Phó Đình Viễn choàng tay qua ôm cô sau đó nói quyết định ra của mình: "Em đến Bắc Kinh ở vài ngày đi, ở đó có thế lực của nhà họ Diệp bảo vệ em, nhất thời Từ Sướng sẽ không dám làm gì em đâu."

Thế lực của nhà họ Diệp ở thủ đô rất lớn, thậm chí ông cụ Diệp còn có thể điều động người trong quân đội, cho nên đó chính là nơi an toàn nhất đối với Du Ân.

Du Ân không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp lắc đầu: "Bây giờ anh vẫn còn đang nằm viện, sao em có thể bỏ anh lại một mình được chứ?"

“Hơn hết tình hình hiện tại của anh không mấy ổn định nữa, em sẽ không đi đâu.” Giọng điệu của Du Ân đầy kiên định.

Nếu như Phó Đình Viễn chỉ bị thương ở bên ngoài thì không sao, nhưng máu tụ trong não của anh vẫn chưa tan thì sao Du Ân có thể yên tâm cho được.

Phó Đình Viễn ôm chặt lấy cô, thở dài nói: "Anh sợ anh không thể bảo vệ tốt cho em, Từ Sướng mất trí rồi, không ai trong chúng ta biết anh ta sẽ làm gì tiếp theo."

Du Ân suy nghĩ một chút rồi nói: "Em biết có ở lại cũng không giúp được gì cho anh, nhưng em muốn chờ kết quả kiểm tra của anh rồi mới đi."

“Được rồi.” Phó Đình Viễn đồng ý.



Một lúc lâu sau anh bèn nói lời xin lỗi: "Vốn dĩ anh định sau khi xuất viện sẽ lập tức đến Bắc Kinh cầu hôn, nhưng tình hình hiện tại e rằng phải tạm gác chuyện này qua một bên rồi."

Bây giờ Từ Sướng giống như một quả bom hẹn giờ đang kêu tích tắc bên cạnh họ, nếu không xử lý anh ta thì chẳng ai còn lòng dạ nào mà yêu đương.

Dĩ nhiên Du Ân hiểu suy nghĩ của anh nên nhẹ giọng nói: "Không sao đâu."

Ngày nào Từ Sướng chưa bị loại bỏ, chắc chắn anh ta vẫn còn gây rắc rối cho cô và Phó Đình Viễn bằng nhiều cách khác nhau, cho dù bọn họ có muốn yêu đương cũng phải luôn lo lắng đề phòng.

Bởi vì sự việc lần này quá tồi tệ nên sau khi Du Ân gọi điện nói với Diệp Văn, Diệp Văn đã tức tốc bay đến Giang Thành ngay trong ngày hôm đó,  tiện thể còn đưa đến một người anh họ của Du Ân, người này vừa mới nhậm chức trong hệ thống cảnh sát.

Trong phòng bệnh của Phó Đình Viễn, Diệp Văn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta nhất định không được dung túng để Từ Sướng tiếp tục làm xằng làm bậy nữa, nếu cậu ta đã làm ra loại chuyện mất hết nhân tính thế này thì chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra bằng chứng."

Người anh họ kia nói: "Tôi nghĩ chúng ta có thể từ Thẩm Dao, khơi thông cho cô ta một chút xem cô ta có thể nói cho chúng ta biết một vài tin tức có lợi hay không?"

“Tôi cũng từng có suy nghĩ này.” Phó Đình Viễn nói: “Nhưng tôi sợ Thẩm Dao đã bị Từ Sướng hoàn toàn tẩy não, nên bây giờ cô ta sẽ không tin Từ Sướng là người xấu, vì thế khả năng cao là sẽ không chịu giúp chúng ta."

“Hơn nữa theo suy đoán của tôi thì cô ta sẽ không chịu gặp bất kỳ ai trong số chúng ta.” Đây là chuyện mà Phó Đình Viễn lo nhất.

Người anh họ nghe vậy cũng không khỏi thở dài: "Thủ đoạn của Từ Sướng là đánh vào tâm lý, đúng là dùng dao kề lưỡi."

Phó Đình Viễn nói: "Tôi đã nhờ người kiểm tra tài xế trong vụ tai nạn đã cướp đi mạng sống của ba thành viên trong gia đình người chú của Mạnh Vân, trước đây tin tức nói người tài xế kia chỉ có một thân một mình sau khi ly hôn, nhưng tôi cho rằng chuyện này có chỗ sơ hở."

"Nếu người tài xế kia không có chuyện gì ràng buộc, thì sao anh ta có thể đồng ý làm loại chuyện xấu xa như vậy thay Từ Sướng chứ?"

“Điểm cậu khai thác cũng đúng.” Diệp Văn nói tiếp: “Chắc hẳn Từ Sướng đã đưa cho tài xế kia một số tiền lớn, chỉ cần tra ra khoản tiền đó chuyển đi đâu rồi chúng ta theo đó mà lần theo manh mối."

Cuộc trò chuyện vừa mới kết thúc, Phó Đình Viễn đã lập tức nhận được một cuộc điện thoại.

Cuộc gọi đến là của tay mắt mà Phó Đình Viễn sắp xếp ở bên cạnh Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, người này báo cáo qua điện thoại: "Sếp Phó, Từ Sướng vừa mới chuyển đến cạnh nhà của mẹ và em gái anh, hơn nữa còn trò chuyện rất vui với cô Phó."

“Cái gì?" Phó Đình Viễn giận đến đau đầu.



Ngay cả Thẩm Dao còn bị Từ Sướng chơi đùa đến mức xoay vòng vòng, thì với chỉ số thông minh của Phó Thiến Thiến lại càng khỏi phải nói.

Cộng với cái đức hạnh chỉ thích đàn ông có ngoại hình đẹp trai xuất chúng của Phó Thiến Thiến, thấy mặt mũi lẫn khí chất Từ Sướng đều cực kỳ hơn người, chỉ cần anh ta hơi móc một cái, đoán chừng Phó Thiến Thiến sẽ lập tức mắc câu,

Một khi Phó Thiến Thiến bị Từ Sướng thao túng, quả thật Phó Đình Viễn không có cách nào tưởng tượng nổi đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

“Tôi biết rồi, các anh tiếp tục theo dõi đi.” Sau khi Phó Đình Viễn cúp điện thoại, trong lòng càng sốt ruột gấp mấy lần.

Đám người nghe Phó Đình Viễn nói Từ Sướng vừa dời đến trở thành hàng xóm của Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, bọn họ không ngờ Từ Sướng sẽ đi bước này, phong cách hành động của tên Từ Sướng này quả thật nham hiểm khó lường.

Diệp Văn nói: "Nếu đã như vậy thì hãy để mẹ và em gái cậu nhanh chóng chuyển ra ngoài đi."

Đầu Phó Đình Viễn càng lúc càng đau: "Bác không biết đó thôi, mẹ cháu vẫn có thể giao tiếp và thương lượng được, nhưng đứa em gái kia của cháu thật là..."

Thậm chí Phó Đình Viễn không cần suy nghĩ cũng biết Phó Thiến Thiến chắc chắn sẽ không chuyển đi, không cần bất kỳ lý do nào khác mà chỉ vì muốn đối nghịch với anh.

Nếu không sao lại nói Phó Thiến Thiến ngu xuẩn chứ, cô ta không bao giờ có thể phân biệt được chuyện nào quan trọng hơn mà chỉ biết sống như một món đồ hơi.

Mấy ngày trước anh đã đập cái ly trước mặt cô ta, còn nói ra mấy lời lẽ khó nghe muốn tống cổ cô ta ra khỏi nhà họ Phó, bây giờ anh lại bảo cô ta dọn đi thì chắc chắn cô ta sẽ không chịu rời đi, kể cả bọn họ có nói cho cô ta biết Từ Sướng sẽ làm hại cô ta, thậm chí còn muốn mạng của cô ta thì cô ta cũng không chịu dọn đi đâu.

Diệp Văn tức giận nói: "Có ai giống như cậu không? Bây giờ tính mạng của con bé đang bị đe dọa, cậu còn ở đó so đo với con bé làm gì?"

Với thủ đoạn của Từ Sướng, rất có thể anh ta sẽ gây bất lợi cho Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến.

Du Ân nhẹ giọng trấn an Phó Đình Viễn: "Anh gọi điện cho mẹ anh trước đi, nói những chuyện xấu xa mà Từ Sướng đã làm, xem thử mẹ anh có bị thuyết phục rồi bảo Phó Thiến Thiến nhanh chóng rời khỏi hay không?"

Hiện tại Phó Đình Viễn không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho Đổng Văn Huệ, Phó Đình Viễn vẫn khá yên tâm về Đổng Văn Huệ, bởi vì anh biết người mẹ này rất tham sống sợ chết, cho nên lúc anh nói hết những chuyện Từ Sướng đã làm với nhà họ Thẩm và suy đoán về thân phận của Từ Sướng cho Đổng Văn Huệ biết, Đổng Văn Huệ sợ đến mức giọng nói cũng run lên vì hoảng sợ.

"Cậu ta, cậu ta là em trai của Mạnh Vân ư?"

“Mẹ sẽ chuyển đi ngay lập tức.” Giọng điệu Đổng Văn Huệ chợt thay đổi, bà ta nói rất chắc chắn: “Mẹ kêu Thiến Thiến cũng chuyển đi, nếu nó không chịu chuyển thì cho dù phải đánh nó ngất xỉu, mẹ cũng phải đưa nó đi."

Sau khi Đổng Văn Huệ nói xong bèn cúp điện thoại, Phó Đình Viễn gọi cho người mà anh sắp xếp ở bên ngoài, đến lúc đó anh ta sẽ giúp Đổng Văn Huệ đưa Phó Thiến Thiến đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook