Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 25
Tam Tỷ Tỷ
24/04/2022
Sau khi bấm gọi, một giọng nói máy móc cho tôi biết điện thoại đã bị tắt nguồn.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, khóc không ra nước mắt. Nhưng nghĩ đến con gái vẫn chưa biết làm sao, tôi cắn răng mạnh mẽ đứng dậy, rút thẻ ra, quay người chạy về, chân như nhũn ra.
Tôi quay lại sảnh, lại gọi cho Y Mộc một cuộc điện thoại, nhưng cũng tắt máy.
Tôi lo lắng đến mức quay cuồng, sao đều tắt di động vậy chứ? Lúc này, tôi thật sự kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, đành phải gọi điện thoại cho nhà họ Tân. Vốn lúc này đã hơn một giờ sáng, tôi sợ làm kinh động hai ông bà.
Quả nhiên, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của mẹ chồng tôi có chút hoảng sợ: "Hoa Dao à, có chuyện gì vậy? Đã muộn thế này rồi, có, có chuyện gì vậy?"
Nghe câu hỏi của bà, tôi thực sự cảm thấy khó có thể mở miệng. Tôi xin lỗi rồi nói Điềm Điềm bị sốt cao trong bệnh viện, mà trong tay tôi không có tiền.
Đôi vợ chồng già nhanh chóng cúp máy, nói cho tôi biết sẽ đến bệnh viện ngay lập tức.
Khi bọn họ chạy đến, bác sĩ đã treo bình nước biển cho Điềm Điềm, viêm phổi cấp tính.
Tôi thấy bọn họ vội vàng chạy tới giữa đêm hôm khuya khoắt, cảm thấy có hơi áy náy: "Sao bố mẹ lại đến đây, để Hiểu Lan đưa tới cho con không phải là được rồi sao? Hơn nửa đêm rồi!"
"Nó nói là đi công tác với anh trai nó ở thành phố Lâm rồi! Không có ở nhà!" Bà cụ nói xong đi thẳng đến giường bệnh của Điềm Điềm: "Làm sao lại nghiêm trọng như vậy hả? Sốt bao nhiêu độ?"
“Bị sốt 39,5 độ, viêm phổi cấp tính. Bố mẹ trông chừng con bé giúp con trước, con đi đóng viện phí!” Tôi nói với hai ông bà.
Tôi vội vàng đi nộp viện phí, nhưng trong lòng vẫn thầm phàn nàn cái cô Tân Hiểu Lan này thật chẳng có một chút tác dụng gì. Đi làm việc với anh trai cô ta, cô ta có thể làm chuyện gì được chứ? Không làm rối tung lên là đã không tệ rồi.
Sau khi mọi việc xong xuôi, tôi bảo hai ông bà đi về. Bà cụ cũng không nán lại mà nói rằng bà sẽ về làm chút đồ ăn đưa tới cho chúng tôi.
Bọn họ đi rồi, tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở lại bình thường của con gái, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Nhưng chuyện tiền trong thẻ không cánh mà bay khiến trong lòng tôi vẫn xáo trộn không thôi. Các loại khả năng đều đổ vào đầu tôi, càng nghĩ càng thấy trong lòng không có cơ sở gì.
May mắn thay, Y Mộc khởi động máy rất sớm và gọi cho tôi khi chưa đến năm giờ: "Lăng Dao, có chuyện gì vậy? Nửa đêm qua gọi điện thoại làm gì thế? Tối hôm qua điện thoại của tớ hết pin rồi, cắm sạc xong quên bật lên!"
“Nửa đêm Điềm Điềm bị viêm phổi cấp tính, tớ đưa con bé đến bệnh viện rồi, kết quả lại không có tiền!” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nước mắt tôi đã chảy dài.
“Mẹ kiếp… Bệnh viện nào, cậu chờ tớ!” Y Mộc hấp tấp hỏi.
“Bệnh viện Trung tâm!” Tôi sụt sịt.
Trong vòng nửa giờ, Y Mộc tìm được chúng tôi, đưa tay sờ trán Điềm Điềm: "Đỡ hơn chưa?"
Tôi gật đầu: "Hạ sốt rồi!"
“Vậy cậu còn khóc cái gì?” Y Mộc trợn mắt nhìn tôi.
Tôi lau mắt, một năm một mười kể cho Y Mộc nghe rằng trong thẻ đã không còn tiền rồi.
Con ngươi của Y Mộc phút chốc thắt lại, sững sờ nhìn tôi với vẻ không thể tin. Tôi nói ra linh cảm của tôi.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Má nó, xem ra chúng ta vẫn chậm một bước!"
Được sự tán thành của Y Mộc, tôi bất lực che mặt, cố nén tiếng khóc thầm của mình. Tôi sợ mình đánh thức con rồi làm nó sợ. Con bé vẫn còn nhỏ, tôi không muốn nó biết gia đình của nó đang xảy ra biến cố.
Y Mộc vươn hai tay ra đặt lên bờ vai đang co rúm của tôi, lẳng lặng vuốt ve, cho tôi sức mạnh.
Hồi lâu sau, tôi bất chợt ngẩng mặt lên, nắm chặt nắm đấm, nhìn Y Mộc bằng đôi mắt màu đỏ tươi, nhỏ giọng gầm lên: "Tớ muốn hỏi anh ta, rốt cuộc anh ta định làm gì? Đó là tiền tiết kiệm gần mười năm của bọn tớ, là tất cả của bọn tớ, là sự đảm bảo cho Điềm Điềm. Lần này tớ phải hỏi cho rõ!"
Y Mộc lắc đầu: "Vẫn chưa tới lúc."
"Nhưng tớ không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, trơ mắt nhìn anh ta làm xằng làm bậy! Đó là sự đảm bảo của tớ và Điềm Điềm, Y Mộc, cậu biết mà, cậu biết không Y Mộc, khi bọn tớ tiết kiệm tấm thẻ này, anh ta đã nói để tớ cầm tiền thì trong lòng an tâm hơn nên cố ý giao thẻ cho tớ, còn cài thông báo tin nhắn. Nhưng cậu thấy đó, tiền chuyển đi đâu, chuyển từ khi nào, tớ không nhận được dù chỉ một nửa tin nhắn. Điều này có nghĩa là gì?"
Y Mộc cũng không trả lời, chỉ an ủi tôi đừng vội.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi rung "ù ù" lên. Tôi cầm lấy điện thoại và xem thử, đúng là cuộc gọi của Tân Hạo Đình. Tôi nhất thời cầm lấy điện thoại, định nhấc máy.
Y Mộc nhanh chóng ra tay, rút điện thoại ra từ trong tay tôi.
“Đưa cho tớ!” Tôi nổi giận gầm lên.
Y Mộc nhìn tôi, đặt hai tay lên vai tôi, nhìn vào ánh mắt tôi và nghiêm nghị hỏi tôi: "Lăng Dao, cậu có muốn lấy lại số tiền này không?"
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, khóc không ra nước mắt. Nhưng nghĩ đến con gái vẫn chưa biết làm sao, tôi cắn răng mạnh mẽ đứng dậy, rút thẻ ra, quay người chạy về, chân như nhũn ra.
Tôi quay lại sảnh, lại gọi cho Y Mộc một cuộc điện thoại, nhưng cũng tắt máy.
Tôi lo lắng đến mức quay cuồng, sao đều tắt di động vậy chứ? Lúc này, tôi thật sự kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, đành phải gọi điện thoại cho nhà họ Tân. Vốn lúc này đã hơn một giờ sáng, tôi sợ làm kinh động hai ông bà.
Quả nhiên, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của mẹ chồng tôi có chút hoảng sợ: "Hoa Dao à, có chuyện gì vậy? Đã muộn thế này rồi, có, có chuyện gì vậy?"
Nghe câu hỏi của bà, tôi thực sự cảm thấy khó có thể mở miệng. Tôi xin lỗi rồi nói Điềm Điềm bị sốt cao trong bệnh viện, mà trong tay tôi không có tiền.
Đôi vợ chồng già nhanh chóng cúp máy, nói cho tôi biết sẽ đến bệnh viện ngay lập tức.
Khi bọn họ chạy đến, bác sĩ đã treo bình nước biển cho Điềm Điềm, viêm phổi cấp tính.
Tôi thấy bọn họ vội vàng chạy tới giữa đêm hôm khuya khoắt, cảm thấy có hơi áy náy: "Sao bố mẹ lại đến đây, để Hiểu Lan đưa tới cho con không phải là được rồi sao? Hơn nửa đêm rồi!"
"Nó nói là đi công tác với anh trai nó ở thành phố Lâm rồi! Không có ở nhà!" Bà cụ nói xong đi thẳng đến giường bệnh của Điềm Điềm: "Làm sao lại nghiêm trọng như vậy hả? Sốt bao nhiêu độ?"
“Bị sốt 39,5 độ, viêm phổi cấp tính. Bố mẹ trông chừng con bé giúp con trước, con đi đóng viện phí!” Tôi nói với hai ông bà.
Tôi vội vàng đi nộp viện phí, nhưng trong lòng vẫn thầm phàn nàn cái cô Tân Hiểu Lan này thật chẳng có một chút tác dụng gì. Đi làm việc với anh trai cô ta, cô ta có thể làm chuyện gì được chứ? Không làm rối tung lên là đã không tệ rồi.
Sau khi mọi việc xong xuôi, tôi bảo hai ông bà đi về. Bà cụ cũng không nán lại mà nói rằng bà sẽ về làm chút đồ ăn đưa tới cho chúng tôi.
Bọn họ đi rồi, tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở lại bình thường của con gái, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Nhưng chuyện tiền trong thẻ không cánh mà bay khiến trong lòng tôi vẫn xáo trộn không thôi. Các loại khả năng đều đổ vào đầu tôi, càng nghĩ càng thấy trong lòng không có cơ sở gì.
May mắn thay, Y Mộc khởi động máy rất sớm và gọi cho tôi khi chưa đến năm giờ: "Lăng Dao, có chuyện gì vậy? Nửa đêm qua gọi điện thoại làm gì thế? Tối hôm qua điện thoại của tớ hết pin rồi, cắm sạc xong quên bật lên!"
“Nửa đêm Điềm Điềm bị viêm phổi cấp tính, tớ đưa con bé đến bệnh viện rồi, kết quả lại không có tiền!” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nước mắt tôi đã chảy dài.
“Mẹ kiếp… Bệnh viện nào, cậu chờ tớ!” Y Mộc hấp tấp hỏi.
“Bệnh viện Trung tâm!” Tôi sụt sịt.
Trong vòng nửa giờ, Y Mộc tìm được chúng tôi, đưa tay sờ trán Điềm Điềm: "Đỡ hơn chưa?"
Tôi gật đầu: "Hạ sốt rồi!"
“Vậy cậu còn khóc cái gì?” Y Mộc trợn mắt nhìn tôi.
Tôi lau mắt, một năm một mười kể cho Y Mộc nghe rằng trong thẻ đã không còn tiền rồi.
Con ngươi của Y Mộc phút chốc thắt lại, sững sờ nhìn tôi với vẻ không thể tin. Tôi nói ra linh cảm của tôi.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Má nó, xem ra chúng ta vẫn chậm một bước!"
Được sự tán thành của Y Mộc, tôi bất lực che mặt, cố nén tiếng khóc thầm của mình. Tôi sợ mình đánh thức con rồi làm nó sợ. Con bé vẫn còn nhỏ, tôi không muốn nó biết gia đình của nó đang xảy ra biến cố.
Y Mộc vươn hai tay ra đặt lên bờ vai đang co rúm của tôi, lẳng lặng vuốt ve, cho tôi sức mạnh.
Hồi lâu sau, tôi bất chợt ngẩng mặt lên, nắm chặt nắm đấm, nhìn Y Mộc bằng đôi mắt màu đỏ tươi, nhỏ giọng gầm lên: "Tớ muốn hỏi anh ta, rốt cuộc anh ta định làm gì? Đó là tiền tiết kiệm gần mười năm của bọn tớ, là tất cả của bọn tớ, là sự đảm bảo cho Điềm Điềm. Lần này tớ phải hỏi cho rõ!"
Y Mộc lắc đầu: "Vẫn chưa tới lúc."
"Nhưng tớ không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, trơ mắt nhìn anh ta làm xằng làm bậy! Đó là sự đảm bảo của tớ và Điềm Điềm, Y Mộc, cậu biết mà, cậu biết không Y Mộc, khi bọn tớ tiết kiệm tấm thẻ này, anh ta đã nói để tớ cầm tiền thì trong lòng an tâm hơn nên cố ý giao thẻ cho tớ, còn cài thông báo tin nhắn. Nhưng cậu thấy đó, tiền chuyển đi đâu, chuyển từ khi nào, tớ không nhận được dù chỉ một nửa tin nhắn. Điều này có nghĩa là gì?"
Y Mộc cũng không trả lời, chỉ an ủi tôi đừng vội.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi rung "ù ù" lên. Tôi cầm lấy điện thoại và xem thử, đúng là cuộc gọi của Tân Hạo Đình. Tôi nhất thời cầm lấy điện thoại, định nhấc máy.
Y Mộc nhanh chóng ra tay, rút điện thoại ra từ trong tay tôi.
“Đưa cho tớ!” Tôi nổi giận gầm lên.
Y Mộc nhìn tôi, đặt hai tay lên vai tôi, nhìn vào ánh mắt tôi và nghiêm nghị hỏi tôi: "Lăng Dao, cậu có muốn lấy lại số tiền này không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.