Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 26
Tam Tỷ Tỷ
24/04/2022
Tôi ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại ngay lập tức. Đúng vậy, tôi không thể cứ hồ đồ như vậy mà đánh mất tất cả, đánh mất đi những gì đáng lẽ thuộc về tôi. Cho dù tôi đấu tranh rồi, cuối cùng vẫn mất đi thì cũng không có gì hối tiếc.
Điện thoại không còn đổ chuông nữa.
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt bình tĩnh và kiên định của Y Mộc, tôi bình tĩnh lại một chút, suy nghĩ của tôi trở nên rõ ràng hơn.
"Tớ hiểu rồi!"
Tôi lau mặt, nói với Y Mộc: “Thật may là những lúc như vậy, tớ vẫn có thể có một người tỉnh táo ở bên cạnh tớ, từng giây từng phút nhắc nhở tớ nên làm như thế nào."
Lúc chuông điện thoại lại vang lên, tôi đã khống chế tốt mọi cảm xúc. Y Mộc đưa điện thoại qua, trịnh trọng gật đầu: "Cậu làm được!"
Hít một hơi thật sâu, tôi cầm lấy điện thoại, bình tĩnh mở màn hình lên: "Alo! Ông xã! Anh có thể gọi điện thoại rồi à, em hỏi anh, tiền trong thẻ của chúng ta đâu? Điềm Điềm bị viêm phổi cấp tính, đến bệnh viện giữa đêm, nhưng em không có tiền, lấy thẻ rút tiền thì chẳng có một xu nào! Sao lại thế này?"
Y Mộc vừa nghe tôi nói như vậy thì vỗ trán.
Nhưng tôi hiểu Tân Hạo Đình, chỉ khi nói như vậy thì mới phù hợp với tính cách nóng nảy của tôi. Nếu tôi không nhắc một lời thì Tân Hạo Đình mới càng đề phòng.
"A... bà xã! Em đừng sốt ruột! Tiền là anh dùng đó, khi trở về sẽ nói tỉ mỉ với em." Quả nhiên, Tân Hạo Đình lập tức an ủi tôi: "Điềm Điềm bây giờ thế nào rồi?"
"Bây giờ còn đang truyền nước biển, sốt đến 39,5 độ, hơi nghiêm trọng, khi nào anh mới về? Anh mau chóng về sớm đi!" Tôi vờ lo lắng nói: "Em sợ lắm! Nửa đêm nửa hôm mà phải làm khổ bố mẹ đến đây. Lần sau anh dùng tiền thì có thể báo trước cho em biết được không? Anh không ở nhà, anh có biết trong nhà sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Đoạn đối thoại kiểu này, đặt vào trước đây là chẳng thể bình thường hơn. Nhưng lúc này, đối với tôi mà nói, để duy trì giọng điệu bình thản này, tôi đã dùng biết bao nhiêu sức lực.
Tôi không khỏi cười nhạo bản thân cũng khá có khiếu nói dối.
"Anh biết rồi, anh sẽ về sớm nhất có thể. Em chăm sóc con gái cho tốt nhé. Sáng mai anh sẽ cố gắng trở về khi hoàn thành xong công việc." Tân Hạo Đình an ủi tôi: "Chăm sóc tốt cho bản thân em nữa, dành thời gian nghỉ ngơi một chút, vất vả cho em rồi, bà xã!"
Tôi chỉ biết nở nụ cười chua xót trước những lời an ủi và dặn dò của anh ta.
"Vậy thì cúp máy, nhé, anh đi làm đây."
Ngay lúc tôi chuẩn bị cúp điện thoại, khoảnh khắc điện thoại rời tai, trong điện thoại truyền đến một tiếng hờn dỗi.
Tôi nghe rất rành mạch, rất rõ ràng, rất chính xác, như thể ngay bên tai vậy, ngay lập tức rút cạn sức sống trong tôi.
Đó rõ ràng là giọng nói của một người phụ nữ. Chẳng lẽ trong lúc tôi ôm đứa con gái ốm yếu chạy đến bệnh viện giữa đêm hôm khuya khoắt, anh ta lại đang dẫn người yêu đi mây mưa thỏa thích ở thành phố Lâm?
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, một mùi tanh và mặn tràn vào cổ họng. Tôi ngã ngồi trên giường bệnh, điện thoại di động rơi lạch cạch trên mặt đất.
Y Mộc nhìn thấy bộ dạng của tôi thì hoảng sợ, ngay lập tức ngồi xổm trước mặt tôi, nắm chặt tay tôi, quan tâm hỏi: "Lăng Dao, sao vậy? Hả?"
Tôi ngây ngốc nhìn Y Mộc đang lo lắng, giọng nói dỗi hờn kia lại vang vọng bên tai tôi.
Y Mộc lắc cánh tay tôi: "Cậu nói chuyện đi chứ? Rốt cuộc anh ta nói gì rồi?"
Tôi thút thít: "Y Mộc, tìm cho tớ một luật sư đáng tin cậy!"
Cô ấy lập tức đứng dậy ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi: "Được rồi! Cậu đừng khóc."
Hai ngày sau, tôi gặp luật sư Khâu, người mà Y Mộc tìm cho tôi. Tôi kể lại và giới thiệu một chút với anh ta về tình hình trước mắt. Anh ta nói cho tôi biết rằng tất cả những gì tôi trình bày không có giá trị gì, chỉ có thể tóm gọn lại là bắt gió bắt bóng, không có chứng cớ đanh thép, tỷ lệ thắng là không lớn.
"Vậy thì tôi phải làm sao mới có thể tối đa hóa lợi ích của mình. Dù sao tôi còn có con nhỏ, con bé mới bốn tuổi thôi." Tôi sốt sắng hỏi: "Hơn nữa lúc trước, công ty là do tôi thành lập. Tôi phải bảo vệ quyền lợi của chính mình!"
Luật sư Khâu suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở tôi: "Hiện tại, nếu cô muốn tối đa hóa lợi ích của mình thì chỉ có thể thu thập một số bằng chứng có lợi. Hơn nữa, dựa theo tình hình trước mắt mà cô trình bày, anh ta vẫn không biết rõ ràng rằng cô đã nhận thấy hành vi ngoại tình của anh ta. Vậy thì việc thu thập tư liệu trong khi duy trì tình trạng như vậy là dễ dàng nhất. Nếu ngược lại thì rất khó để thu thập chứng cứ!"
Tôi cười nói một câu: "Cũng có nghĩa là tôi vẫn phải nhịn!"
Anh ta gật đầu theo cách rất thực tế, cho tôi một câu trả lời chính xác: "Đúng vậy!"
Khi rời khỏi công ty luật của luật sư Khâu, cả người tôi dường như sụp đổ. Tôi không có phần thắng. Cho dù anh ta chẳng biết xấu hổ mà ngoại tình, trắng trợn di chuyển tài sản, yên tâm thoải mái ngồi mát ăn bát vàng trong công ty của tôi, thì tôi vẫn không có phần thắng.
Ông trời ơi! Công bằng của ông đâu?
Tôi ngồi một mình bên bờ sông rất lâu, nhìn mặt nước gợn sóng, tôi thực sự không biết phải đi đâu.
Cho đến khi cuộc điện thoại của con gái đánh thức tôi, nó hỏi tôi qua điện thoại bằng giọng điệu ngây thơ: "Mẹ ơi, sao mẹ vẫn chưa về vậy? Mẹ bị lạc đường rồi à?"
Tôi nhếch miệng cười. Đúng vậy! Theo một mức độ nào đó, quả thật tôi đã bị lạc đường rồi.
Trên đường trở về, tôi gọi điện thoại cho Y Mộc. Không chờ tôi mở miệng thì cô ấy đã hưng phấn nói với tôi rằng có một tin vui muốn báo cho tôi.
Điện thoại không còn đổ chuông nữa.
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt bình tĩnh và kiên định của Y Mộc, tôi bình tĩnh lại một chút, suy nghĩ của tôi trở nên rõ ràng hơn.
"Tớ hiểu rồi!"
Tôi lau mặt, nói với Y Mộc: “Thật may là những lúc như vậy, tớ vẫn có thể có một người tỉnh táo ở bên cạnh tớ, từng giây từng phút nhắc nhở tớ nên làm như thế nào."
Lúc chuông điện thoại lại vang lên, tôi đã khống chế tốt mọi cảm xúc. Y Mộc đưa điện thoại qua, trịnh trọng gật đầu: "Cậu làm được!"
Hít một hơi thật sâu, tôi cầm lấy điện thoại, bình tĩnh mở màn hình lên: "Alo! Ông xã! Anh có thể gọi điện thoại rồi à, em hỏi anh, tiền trong thẻ của chúng ta đâu? Điềm Điềm bị viêm phổi cấp tính, đến bệnh viện giữa đêm, nhưng em không có tiền, lấy thẻ rút tiền thì chẳng có một xu nào! Sao lại thế này?"
Y Mộc vừa nghe tôi nói như vậy thì vỗ trán.
Nhưng tôi hiểu Tân Hạo Đình, chỉ khi nói như vậy thì mới phù hợp với tính cách nóng nảy của tôi. Nếu tôi không nhắc một lời thì Tân Hạo Đình mới càng đề phòng.
"A... bà xã! Em đừng sốt ruột! Tiền là anh dùng đó, khi trở về sẽ nói tỉ mỉ với em." Quả nhiên, Tân Hạo Đình lập tức an ủi tôi: "Điềm Điềm bây giờ thế nào rồi?"
"Bây giờ còn đang truyền nước biển, sốt đến 39,5 độ, hơi nghiêm trọng, khi nào anh mới về? Anh mau chóng về sớm đi!" Tôi vờ lo lắng nói: "Em sợ lắm! Nửa đêm nửa hôm mà phải làm khổ bố mẹ đến đây. Lần sau anh dùng tiền thì có thể báo trước cho em biết được không? Anh không ở nhà, anh có biết trong nhà sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Đoạn đối thoại kiểu này, đặt vào trước đây là chẳng thể bình thường hơn. Nhưng lúc này, đối với tôi mà nói, để duy trì giọng điệu bình thản này, tôi đã dùng biết bao nhiêu sức lực.
Tôi không khỏi cười nhạo bản thân cũng khá có khiếu nói dối.
"Anh biết rồi, anh sẽ về sớm nhất có thể. Em chăm sóc con gái cho tốt nhé. Sáng mai anh sẽ cố gắng trở về khi hoàn thành xong công việc." Tân Hạo Đình an ủi tôi: "Chăm sóc tốt cho bản thân em nữa, dành thời gian nghỉ ngơi một chút, vất vả cho em rồi, bà xã!"
Tôi chỉ biết nở nụ cười chua xót trước những lời an ủi và dặn dò của anh ta.
"Vậy thì cúp máy, nhé, anh đi làm đây."
Ngay lúc tôi chuẩn bị cúp điện thoại, khoảnh khắc điện thoại rời tai, trong điện thoại truyền đến một tiếng hờn dỗi.
Tôi nghe rất rành mạch, rất rõ ràng, rất chính xác, như thể ngay bên tai vậy, ngay lập tức rút cạn sức sống trong tôi.
Đó rõ ràng là giọng nói của một người phụ nữ. Chẳng lẽ trong lúc tôi ôm đứa con gái ốm yếu chạy đến bệnh viện giữa đêm hôm khuya khoắt, anh ta lại đang dẫn người yêu đi mây mưa thỏa thích ở thành phố Lâm?
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, một mùi tanh và mặn tràn vào cổ họng. Tôi ngã ngồi trên giường bệnh, điện thoại di động rơi lạch cạch trên mặt đất.
Y Mộc nhìn thấy bộ dạng của tôi thì hoảng sợ, ngay lập tức ngồi xổm trước mặt tôi, nắm chặt tay tôi, quan tâm hỏi: "Lăng Dao, sao vậy? Hả?"
Tôi ngây ngốc nhìn Y Mộc đang lo lắng, giọng nói dỗi hờn kia lại vang vọng bên tai tôi.
Y Mộc lắc cánh tay tôi: "Cậu nói chuyện đi chứ? Rốt cuộc anh ta nói gì rồi?"
Tôi thút thít: "Y Mộc, tìm cho tớ một luật sư đáng tin cậy!"
Cô ấy lập tức đứng dậy ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi: "Được rồi! Cậu đừng khóc."
Hai ngày sau, tôi gặp luật sư Khâu, người mà Y Mộc tìm cho tôi. Tôi kể lại và giới thiệu một chút với anh ta về tình hình trước mắt. Anh ta nói cho tôi biết rằng tất cả những gì tôi trình bày không có giá trị gì, chỉ có thể tóm gọn lại là bắt gió bắt bóng, không có chứng cớ đanh thép, tỷ lệ thắng là không lớn.
"Vậy thì tôi phải làm sao mới có thể tối đa hóa lợi ích của mình. Dù sao tôi còn có con nhỏ, con bé mới bốn tuổi thôi." Tôi sốt sắng hỏi: "Hơn nữa lúc trước, công ty là do tôi thành lập. Tôi phải bảo vệ quyền lợi của chính mình!"
Luật sư Khâu suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở tôi: "Hiện tại, nếu cô muốn tối đa hóa lợi ích của mình thì chỉ có thể thu thập một số bằng chứng có lợi. Hơn nữa, dựa theo tình hình trước mắt mà cô trình bày, anh ta vẫn không biết rõ ràng rằng cô đã nhận thấy hành vi ngoại tình của anh ta. Vậy thì việc thu thập tư liệu trong khi duy trì tình trạng như vậy là dễ dàng nhất. Nếu ngược lại thì rất khó để thu thập chứng cứ!"
Tôi cười nói một câu: "Cũng có nghĩa là tôi vẫn phải nhịn!"
Anh ta gật đầu theo cách rất thực tế, cho tôi một câu trả lời chính xác: "Đúng vậy!"
Khi rời khỏi công ty luật của luật sư Khâu, cả người tôi dường như sụp đổ. Tôi không có phần thắng. Cho dù anh ta chẳng biết xấu hổ mà ngoại tình, trắng trợn di chuyển tài sản, yên tâm thoải mái ngồi mát ăn bát vàng trong công ty của tôi, thì tôi vẫn không có phần thắng.
Ông trời ơi! Công bằng của ông đâu?
Tôi ngồi một mình bên bờ sông rất lâu, nhìn mặt nước gợn sóng, tôi thực sự không biết phải đi đâu.
Cho đến khi cuộc điện thoại của con gái đánh thức tôi, nó hỏi tôi qua điện thoại bằng giọng điệu ngây thơ: "Mẹ ơi, sao mẹ vẫn chưa về vậy? Mẹ bị lạc đường rồi à?"
Tôi nhếch miệng cười. Đúng vậy! Theo một mức độ nào đó, quả thật tôi đã bị lạc đường rồi.
Trên đường trở về, tôi gọi điện thoại cho Y Mộc. Không chờ tôi mở miệng thì cô ấy đã hưng phấn nói với tôi rằng có một tin vui muốn báo cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.