Chương 7: Cảm giác bị lãng quên
Hạ Hạ
03/11/2014
"Đói quá" Uyển Nhã đột nhiên ôm lấy cái bụng rỗng của mình, nhăn mặt nhó mày như một đứa trẻ xấu đói mà rên lên
"Em muốn ăn gì, tài xế này sẵn sàng tuân lệnh"
(Hạ Hạ: Tôi cũng đói này, sao không ai dẫn tôi đi ăn. Hạo ca ca à | Vĩnh Hạo : *liếc* tránh ra, đói mặc xác mi | Hạ Hạ : có cần vô tình thế không, đúng là trọng sắc hết thuốc chữa | Vĩnh Hạo * mắt rực lửa* Nói vậy, tức là cô không có sắc cho ta mê | Hạ Hạ *trừng mắt*)
"Đột nhiên nghĩ ra, rất thích bánh bột lọc* ở phố 14"
Nghĩ thế nào cũng không ra, một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, ăn bao nhiêu thứ ngon cao sang, nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ đến bánh bột lọc ngày bé cô trốn nhà với bạn tình cờ ăn được. Sau khi vú nuôi biết chuyện cô ăn bậy bạ ở ngoài, liền quở trách cô không ngừng nhưng vì thương cô cũng chẳng dám báo với ông bà chủ, sợ sẽ bị họ đánh. Ngay cả Khôi Nguyên ngày trước cũng cho rằng đó là thứ món ăn tầm thường.
Cứ cho là thần kinh cô có vấn đề đi, nhưng dù sao, thà ăn món mình thích, dù nó không cao sang nhưng trong lòng thấy thoải mái, còn hơn phải cố nhét thứ mình không thích vào miệng, sẽ rất khó nuốt trôi.
"Được, anh đưa em đi"
Bọn họ không ngồi xe buýt nữa, thay vào đó là Vĩnh Hạo chở cô đi.
"Em hình như không giống những vị tiểu thư khác"
"Không giống ở chỗ nào"
"Thì không lòe loẹt, chảnh chọe. Nói chung mấy cô ấy... khiến người ta rất sởn da gà" Vĩnh Hạo rùng mình nhớ lại những lúc đi ký hợp đồng với đối tác, mấy cô con gái của những ông chủ công ty khác, vì bị tổng giám đốc từ chối, lại chạy sang ve vãn anh, đúng là rất đáng sợ
Uyển Nhã thấy hành động của anh như thế, chợt thoáng mỉm cười.
Nhận ra ngườ kế bên đang cười mình khiến Vĩnh Hạo trở nên bối rối, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ đẹp trai như cũ. "Uyên Nhã tiểu thư, tại hạ đưa cô nương đi ăn"
Lời nói của anh khiến cô bật cười thực sự. Cũng lâu lắm rồi, mới được cười vui vẻ như thế này. Trên đường đi, bọn họ người góp một lời, tạo thành câu chuyện vui vẻ, khiến dọc đường khung cảnh cũng trở nên tươi vui, xinh đẹp hơn
* * *
"Khách quan, mời ngồi. Hai người muốn dùng gì" Bà chủ hàng thân thiện chào đón bọn họ.
"Cho tôi một phần bánh bột lọc" Uyển Nhã dịu dàng lên tiếng
"Tôi cũng giống cô ấy"
"Được được. Hai người chờ một chút, tôi sẽ bưng ra ngay"
"Nè, anh có cần bắt chước tôi như vậy không?" Gương mặt xinh đẹp đột nhiên khẽ nhăn lại, dáng vẻ vừa trách cứ, lại như vừa trêu chọc
Vĩnh Hạo cười cười nhìn cô "Dĩ nhiên, cái gì em thích, anh chắc chắn phải tập thích"
(Hạ Hạ :ban nãy lại type Vĩnh Hạo thành Vĩnh Hằng || Vĩnh Hạo :*lườm* tôi có thù oán với cô phải không)
"Nhiều khi tập quá, sẽ thành ra miễn cưỡng chính bản thân mình" Cũng giống như cô, miễn cưỡng tập theo sở thích của Khôi Nguyên, rốt cuộc cũng chính là tự đánh mất bản thân.
"Bởi vì rất vui vẻ, nên anh cam tâm làm"
"Ngốc thật" Uyển Nhã khẽ thở dài. Anh đúng là ngốc thật, cũng giống như chính cô ngày trước.
Bà chủ mang ra hai dĩa bột lọc thơm nhức, còn không quên cười chúc hai người ngon miệng rồi lẳng lặng bước sang bàn khác.
"Anh mà ngốc gì. Anh là siêu cấp đẹp trai thông minh hiếm có đó"
"Ghê tởm"
"Haha~ Mà nè, xét ra tuổi tác, em cũng nhỏ hơn anh, suốt ngày cứ xưng tôi mãi, muốn thành bà cô sao"
Ai da... lời này, thật giống bạn tốt của cô Lạc Hân cùng người chị chung phòng công tác Hoa Hoa nha. Chẳng lẽ, ai nhìn vào cũng thấy chữ "Bà cô" viết lên trán cô hay sao. Không phải nha, cô vẫn chưa có già đâu
"Nhìn tôi, rất giống bà cô sao?" Ánh mắt trong suốt chợt hiện lên vài tia lo lắng. Phụ nữ ai cũng muốn kéo giữ tuổi xuân, dĩ nhiên cô không ngoại lệ nha.
"Nếu như chịu đổi xưng hô, anh sẽ giúp em tẩy đi chữ Bà Cô Già nha"
Uyển Nhã lập tức nhận ra ý cười trong đôi mắt anh, cô ghim lấy một miếng bánh, bỏ ngay vào trong cái miệng chết tiệt đang thêm từ già để chòng ghẹo cô
"Nóng nóng... " Vĩnh Hạo mở lớn miệng, lấy hai tay không ngừng quạt quạt miệng mình
"Nóng chết anh" Vừa dứt lời, hai ba miếng bánh nữa tiếp tục tấn công cái miệng xinh đẹp kia.
Đôi mày kiếm của anh đột nhiên nhăn lại, ra sức thổi phù phù để giảm đi cái nóng trong miệng
"HaHa~ ai bảo dám chọc em"
Nhìn thấy nụ cười của cô rất ngây thơ, trong sáng khiến tâm anh có một hồi chấn động, động tác cũng dừng hẳn. Đôi mắt anh ngây ngốc nhìn cô, giống như cô là một báu vật trên đời mà anh không bao giờ bắt được lần thứ hai. Hôm nay đi cả ngày với cô, anh mới biết được cô gái đồng nghiệp trong công ty, không phải lúc nào cũng chăm chăm vào công việc, lạnh nhạt như mọi người thường bảo. Hình ảnh của cô hôm nay rất khác. Cô năng động chơi trò chơi, lại còn vui ra mặt khi được ăn món yêu thích. Hình ảnh này, rất đáng để lưu vào trí nhớ.
Nhận thấy sự biến đổi khác thường từ gương mặt anh, Uyển Nhã thôi cười, nhìn vào gương mặt của Vĩnh Hạo, có chút sự lo lắng
"Nè, anh sao vậy, có sao không"
"Không, không sao cả"
"Vậy mà làm em hết hồn, cứ tưởng..."
Vĩnh Hạo đứng người nhìn cô một lúc, rồi chợt nhận ra điều gì đó quan trọng, vui mừng reo lên "Nè nè, ngoan lắm, cuối cùng cũng xóa bỏ chữ bà cô già rồi"
"Em mới là không có" Uyển Nhã che tay lên miệng, dường như cô vừa nhận ra mình nói sai chữ gì đó nhưng không kịp thu lại.
"Có có. Rõ ràng là có."
"Ăn đi. Nói nhiều bộ no bụng sao" Đôi mắt trong sáng khẽ lườm anh, tay cô cấu lên vai anh một cái rõ đau.
"Được được. Ăn ăn. Có lời này của em ăn rất ngon"
Đôi trai gái vừa ăn vừa cười nói. Người con trai thì mang nét anh tuấn, thư sinh. Người con gái thì dịu dàng thùy mị. Quả là một cặp đôi trời sinh, khiến người ta phải thầm ngưỡng mộ.
Hình ảnh đó nhanh chóng lọt tới mắt của người đàn ông đứng sau cách hai dãy hàng quán. Hai tay anh bóp chặt lại với nhau, khiến những đường gân xanh nổi lên trên đôi tay thô ráp.
Đôi mắt Khôi Nguyên nhìn chằm chằm vào nhìn ảnh vợ cũ đang ngồi cười cười nói nói cùng người đàn ông. Chẳng qua hôm nay đột nhiên anh nhớ lại mùi vị của món bánh bột lọc mà Uyển Nhã thường ăn nên muốn đến đây mua, khéo sao lại gặp một màn hết sức thú vị. Qua ba tháng, gương mặt cô cũng trở nên hồng hào, thân người cũng không còn gầy gò, ốm yếu như ngày trước nữa. Xem ra thời gian qua, cô sống rất tốt, thật rất tốt nên mới đi kết giao với đàn ông.
Điều này lại khiến tâm tình của anh khó chịu, rất bức bối muốn đập vỡ cái gì đó. Anh muốn chạy vào đó, kéo tay cô đi, rời khỏi người đàn ông kia, muốn cô trở lại là Uyển Nhã, vợ anh, người luôn luôn bên anh.
Chỉ là bây giờ, anh lấy tư cách gì để mà đến bên cô, để mà giành giựt cô bây giờ. Cô đã cho anh mười năm, không biết quý trọng. Anh gây cho cô quá nhiều đau khổ, vậy thì lấy tư cách gì để một lần nữa muốn cô yêu anh
Chỉ là, cảm giác bị lãng quên, khó chịu hơn anh nghĩ. Cảm giác nhìn Uyển Nhã đi kế bên một người khác thật sự ảnh hưởng sâu sắc đến tâm tư của anh.
Nếu như, anh ba tháng trước nhận ra mình yêu cô, thì sẽ không để cô đi như thế này.
Có phải ông trời đang rất vui với trò đùa này không. Khi cô bên cạnh, anh thờ ơ không ngó, thậm chí còn có ý niệm hận cô. Khi cô đi, anh lại nhận ra bản thân yêu cô sâu sắc.
Người khi mất vật mới biết vật quý trọng - Cái gì khi mất đi người ta mới hoảng hốt nhận ra giá trị của nó.
Khôi Nguyên quay lưng lại, bước đi.
* * *
"Hôm qua hẹn hò vui không?"
"Cậu với A Hạo thật sự là một cặp chứ?"
"Kết quả sao rồi?"
Vừa mới bước vào văn phòng, đồng nghiệp liền bổ nhào đến cô như con sói vồ tiểu thỏ hỏi dồn dập khiến cô bối rối, không biết nên trả lời cái nào. Đột nhiên một thân hình cao lớn như hộ pháp đứng sau lưng, giúp cô phá vỡ vòng vây
"Được rồi, mọi người về làm việc đi"
Uyển Nhã ngước lên nhìn người đàn ông cao hơn mình hơn một cái đầu. Nở nụ cười nhẹ nhàng với anh "Trưởng phòng, cảm ơn"
"Anh có mua một phần bánh bột lọc cho em, gửi cho chị bếp rồi đó" Vĩnh Hạo cúi đầu nói nho nhỏ với Uyển Nhã, rồi lại quay lên nói lớn với mọi người xung quanh "Mọi người tập trung vào việc nào"
Nụ cười trên môi Uyển Nhã cũng Vĩnh Hảo làm mọi người trong phòng kinh doanh ngao ngán. Không ngao ngán buồn rầu sao được, chẳng phải bọn họ sẽ phải móc 100USD ra sao. Thật không cam tâm mà !
"Em muốn ăn gì, tài xế này sẵn sàng tuân lệnh"
(Hạ Hạ: Tôi cũng đói này, sao không ai dẫn tôi đi ăn. Hạo ca ca à | Vĩnh Hạo : *liếc* tránh ra, đói mặc xác mi | Hạ Hạ : có cần vô tình thế không, đúng là trọng sắc hết thuốc chữa | Vĩnh Hạo * mắt rực lửa* Nói vậy, tức là cô không có sắc cho ta mê | Hạ Hạ *trừng mắt*)
"Đột nhiên nghĩ ra, rất thích bánh bột lọc* ở phố 14"
Nghĩ thế nào cũng không ra, một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, ăn bao nhiêu thứ ngon cao sang, nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ đến bánh bột lọc ngày bé cô trốn nhà với bạn tình cờ ăn được. Sau khi vú nuôi biết chuyện cô ăn bậy bạ ở ngoài, liền quở trách cô không ngừng nhưng vì thương cô cũng chẳng dám báo với ông bà chủ, sợ sẽ bị họ đánh. Ngay cả Khôi Nguyên ngày trước cũng cho rằng đó là thứ món ăn tầm thường.
Cứ cho là thần kinh cô có vấn đề đi, nhưng dù sao, thà ăn món mình thích, dù nó không cao sang nhưng trong lòng thấy thoải mái, còn hơn phải cố nhét thứ mình không thích vào miệng, sẽ rất khó nuốt trôi.
"Được, anh đưa em đi"
Bọn họ không ngồi xe buýt nữa, thay vào đó là Vĩnh Hạo chở cô đi.
"Em hình như không giống những vị tiểu thư khác"
"Không giống ở chỗ nào"
"Thì không lòe loẹt, chảnh chọe. Nói chung mấy cô ấy... khiến người ta rất sởn da gà" Vĩnh Hạo rùng mình nhớ lại những lúc đi ký hợp đồng với đối tác, mấy cô con gái của những ông chủ công ty khác, vì bị tổng giám đốc từ chối, lại chạy sang ve vãn anh, đúng là rất đáng sợ
Uyển Nhã thấy hành động của anh như thế, chợt thoáng mỉm cười.
Nhận ra ngườ kế bên đang cười mình khiến Vĩnh Hạo trở nên bối rối, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ đẹp trai như cũ. "Uyên Nhã tiểu thư, tại hạ đưa cô nương đi ăn"
Lời nói của anh khiến cô bật cười thực sự. Cũng lâu lắm rồi, mới được cười vui vẻ như thế này. Trên đường đi, bọn họ người góp một lời, tạo thành câu chuyện vui vẻ, khiến dọc đường khung cảnh cũng trở nên tươi vui, xinh đẹp hơn
* * *
"Khách quan, mời ngồi. Hai người muốn dùng gì" Bà chủ hàng thân thiện chào đón bọn họ.
"Cho tôi một phần bánh bột lọc" Uyển Nhã dịu dàng lên tiếng
"Tôi cũng giống cô ấy"
"Được được. Hai người chờ một chút, tôi sẽ bưng ra ngay"
"Nè, anh có cần bắt chước tôi như vậy không?" Gương mặt xinh đẹp đột nhiên khẽ nhăn lại, dáng vẻ vừa trách cứ, lại như vừa trêu chọc
Vĩnh Hạo cười cười nhìn cô "Dĩ nhiên, cái gì em thích, anh chắc chắn phải tập thích"
(Hạ Hạ :ban nãy lại type Vĩnh Hạo thành Vĩnh Hằng || Vĩnh Hạo :*lườm* tôi có thù oán với cô phải không)
"Nhiều khi tập quá, sẽ thành ra miễn cưỡng chính bản thân mình" Cũng giống như cô, miễn cưỡng tập theo sở thích của Khôi Nguyên, rốt cuộc cũng chính là tự đánh mất bản thân.
"Bởi vì rất vui vẻ, nên anh cam tâm làm"
"Ngốc thật" Uyển Nhã khẽ thở dài. Anh đúng là ngốc thật, cũng giống như chính cô ngày trước.
Bà chủ mang ra hai dĩa bột lọc thơm nhức, còn không quên cười chúc hai người ngon miệng rồi lẳng lặng bước sang bàn khác.
"Anh mà ngốc gì. Anh là siêu cấp đẹp trai thông minh hiếm có đó"
"Ghê tởm"
"Haha~ Mà nè, xét ra tuổi tác, em cũng nhỏ hơn anh, suốt ngày cứ xưng tôi mãi, muốn thành bà cô sao"
Ai da... lời này, thật giống bạn tốt của cô Lạc Hân cùng người chị chung phòng công tác Hoa Hoa nha. Chẳng lẽ, ai nhìn vào cũng thấy chữ "Bà cô" viết lên trán cô hay sao. Không phải nha, cô vẫn chưa có già đâu
"Nhìn tôi, rất giống bà cô sao?" Ánh mắt trong suốt chợt hiện lên vài tia lo lắng. Phụ nữ ai cũng muốn kéo giữ tuổi xuân, dĩ nhiên cô không ngoại lệ nha.
"Nếu như chịu đổi xưng hô, anh sẽ giúp em tẩy đi chữ Bà Cô Già nha"
Uyển Nhã lập tức nhận ra ý cười trong đôi mắt anh, cô ghim lấy một miếng bánh, bỏ ngay vào trong cái miệng chết tiệt đang thêm từ già để chòng ghẹo cô
"Nóng nóng... " Vĩnh Hạo mở lớn miệng, lấy hai tay không ngừng quạt quạt miệng mình
"Nóng chết anh" Vừa dứt lời, hai ba miếng bánh nữa tiếp tục tấn công cái miệng xinh đẹp kia.
Đôi mày kiếm của anh đột nhiên nhăn lại, ra sức thổi phù phù để giảm đi cái nóng trong miệng
"HaHa~ ai bảo dám chọc em"
Nhìn thấy nụ cười của cô rất ngây thơ, trong sáng khiến tâm anh có một hồi chấn động, động tác cũng dừng hẳn. Đôi mắt anh ngây ngốc nhìn cô, giống như cô là một báu vật trên đời mà anh không bao giờ bắt được lần thứ hai. Hôm nay đi cả ngày với cô, anh mới biết được cô gái đồng nghiệp trong công ty, không phải lúc nào cũng chăm chăm vào công việc, lạnh nhạt như mọi người thường bảo. Hình ảnh của cô hôm nay rất khác. Cô năng động chơi trò chơi, lại còn vui ra mặt khi được ăn món yêu thích. Hình ảnh này, rất đáng để lưu vào trí nhớ.
Nhận thấy sự biến đổi khác thường từ gương mặt anh, Uyển Nhã thôi cười, nhìn vào gương mặt của Vĩnh Hạo, có chút sự lo lắng
"Nè, anh sao vậy, có sao không"
"Không, không sao cả"
"Vậy mà làm em hết hồn, cứ tưởng..."
Vĩnh Hạo đứng người nhìn cô một lúc, rồi chợt nhận ra điều gì đó quan trọng, vui mừng reo lên "Nè nè, ngoan lắm, cuối cùng cũng xóa bỏ chữ bà cô già rồi"
"Em mới là không có" Uyển Nhã che tay lên miệng, dường như cô vừa nhận ra mình nói sai chữ gì đó nhưng không kịp thu lại.
"Có có. Rõ ràng là có."
"Ăn đi. Nói nhiều bộ no bụng sao" Đôi mắt trong sáng khẽ lườm anh, tay cô cấu lên vai anh một cái rõ đau.
"Được được. Ăn ăn. Có lời này của em ăn rất ngon"
Đôi trai gái vừa ăn vừa cười nói. Người con trai thì mang nét anh tuấn, thư sinh. Người con gái thì dịu dàng thùy mị. Quả là một cặp đôi trời sinh, khiến người ta phải thầm ngưỡng mộ.
Hình ảnh đó nhanh chóng lọt tới mắt của người đàn ông đứng sau cách hai dãy hàng quán. Hai tay anh bóp chặt lại với nhau, khiến những đường gân xanh nổi lên trên đôi tay thô ráp.
Đôi mắt Khôi Nguyên nhìn chằm chằm vào nhìn ảnh vợ cũ đang ngồi cười cười nói nói cùng người đàn ông. Chẳng qua hôm nay đột nhiên anh nhớ lại mùi vị của món bánh bột lọc mà Uyển Nhã thường ăn nên muốn đến đây mua, khéo sao lại gặp một màn hết sức thú vị. Qua ba tháng, gương mặt cô cũng trở nên hồng hào, thân người cũng không còn gầy gò, ốm yếu như ngày trước nữa. Xem ra thời gian qua, cô sống rất tốt, thật rất tốt nên mới đi kết giao với đàn ông.
Điều này lại khiến tâm tình của anh khó chịu, rất bức bối muốn đập vỡ cái gì đó. Anh muốn chạy vào đó, kéo tay cô đi, rời khỏi người đàn ông kia, muốn cô trở lại là Uyển Nhã, vợ anh, người luôn luôn bên anh.
Chỉ là bây giờ, anh lấy tư cách gì để mà đến bên cô, để mà giành giựt cô bây giờ. Cô đã cho anh mười năm, không biết quý trọng. Anh gây cho cô quá nhiều đau khổ, vậy thì lấy tư cách gì để một lần nữa muốn cô yêu anh
Chỉ là, cảm giác bị lãng quên, khó chịu hơn anh nghĩ. Cảm giác nhìn Uyển Nhã đi kế bên một người khác thật sự ảnh hưởng sâu sắc đến tâm tư của anh.
Nếu như, anh ba tháng trước nhận ra mình yêu cô, thì sẽ không để cô đi như thế này.
Có phải ông trời đang rất vui với trò đùa này không. Khi cô bên cạnh, anh thờ ơ không ngó, thậm chí còn có ý niệm hận cô. Khi cô đi, anh lại nhận ra bản thân yêu cô sâu sắc.
Người khi mất vật mới biết vật quý trọng - Cái gì khi mất đi người ta mới hoảng hốt nhận ra giá trị của nó.
Khôi Nguyên quay lưng lại, bước đi.
* * *
"Hôm qua hẹn hò vui không?"
"Cậu với A Hạo thật sự là một cặp chứ?"
"Kết quả sao rồi?"
Vừa mới bước vào văn phòng, đồng nghiệp liền bổ nhào đến cô như con sói vồ tiểu thỏ hỏi dồn dập khiến cô bối rối, không biết nên trả lời cái nào. Đột nhiên một thân hình cao lớn như hộ pháp đứng sau lưng, giúp cô phá vỡ vòng vây
"Được rồi, mọi người về làm việc đi"
Uyển Nhã ngước lên nhìn người đàn ông cao hơn mình hơn một cái đầu. Nở nụ cười nhẹ nhàng với anh "Trưởng phòng, cảm ơn"
"Anh có mua một phần bánh bột lọc cho em, gửi cho chị bếp rồi đó" Vĩnh Hạo cúi đầu nói nho nhỏ với Uyển Nhã, rồi lại quay lên nói lớn với mọi người xung quanh "Mọi người tập trung vào việc nào"
Nụ cười trên môi Uyển Nhã cũng Vĩnh Hảo làm mọi người trong phòng kinh doanh ngao ngán. Không ngao ngán buồn rầu sao được, chẳng phải bọn họ sẽ phải móc 100USD ra sao. Thật không cam tâm mà !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.