Chương 6: Hẹn hò
Hạ Hạ
03/11/2014
"Nè, cậu tính là bà cô à" Lạc Hân nhìn hình ảnh của Uyển Nhã trong gương, tâm trạng bất mãn
được viết rõ lên trên mặt "Nhìn kiểu này, đúng là rất nhức mắt".
Không để cho Uyển Nhã có cơ hội phản bác, Lạc Hân liền lấy tay vơ lên tóc cô, khiến mái tóc búi bị xõa ra, từng lọn tóc đen xoăn nhẹ trôi bồng bềnh trên đôi vai gầy trắng noãn
"Như vậy coi mới được chứ"
"Nè... cậu làm gì đầu tóc mình thế" Đôi mày mỏng của cô khẽ nhăn lại
"Tránh cho cậu biến thành bà cô, còn không biết cảm tạ mình sao"
"Bà cô cái gì chứ"
"Thì gương mặt cậu đó. Chưa từng thấy, đi hẹn hò mà mặt mày trịnh trọng, không có chút gì gọi là hồi hộp. Thật là, cậu có quyết định kỹ chưa vậy?"
"Quyết định rồi" Uyển Nhã chắc chắn trả lời, dù sao thì cô cũng muốn như lời bạn tốt nói, cho bản thân một cơ hội để làm lại từ đầu.
"Vậy thì, chúc cậu một ngày vui vẻ" Lạc Hân cười cười nhìn cô, thần thần bí bí chêm thêm một câu khiến người ta đỏ mặt "Sáng mai nếu cậu có đi hai hàng, mình cũng sẽ không để ý đâu"
Vừa chấm dứt lời nói, chiếc điều khiển tivi cũng từ tay Uyển Nhã mà bay về phía Lạc Hân, khiến cô hoàn toàn bất ngờ, không kịp né tránh. Điều khiển như có mắt thần, nhắm ngay về phía trán cô mà phát ra âm thanh "Bốp"
Xoa xoa cái trán sưng đỏ của mình, miệng bất mãn trách người ra tay "Ai da... bổn cô nương chỉ có hảo tâm muốn chúc cậu, vậy mà cậu nỡ nào"
"Ghê tởm"
"Được được, bổn cô nương đi để cậu gặp mặt ý trung nhân"
Uyển Nhã nhìn trở lại bản thân mình trong gương, khẽ thở dài. Dù sao thì cô cũng nhận lời với người ta, nếu nuốt lời sẽ làm người ta buồn phiền. Nhưng tại sao cô lại không có chút muốn đi, thậm chí là muốn chạy trốn. Mà rốt cuộc là tại sao cô lại phải làm vậy ? Chẳng phải cô đã từng bảo cho bản thân cơ hội sao.
Ngốc nghếc, Uyển Nhã mắng thầm chính mình. Cô hít một hơi sâu, lấy dũng khí để bắt đầu một ngày hẹn hò, cũng như để mở chính cánh cửa của lòng mình.
* * *
Trông thấy bóng dáng mảnh khảnh của một cô gái đã khiến tâm tình của Vĩnh Hạo rạo rực không yên. Ai da~ Cô thực sự đến. Hôm nay bọn họ thực sự hẹn hò. Ý nghĩ như vậy thật là đẹp nha ~
"Xin lỗi, anh chờ tôi có lâu không?"
"Không, anh cũng vừa đến. Em có muốn đi ăn gì không?"
"Tôi không đói"
"Vậy à" Gương mặt A Hạo ngốc thoáng qua vẻ bối rối. Gì chứ, tạp chí bảo là bắt đầu hẹn hò phải là một bữa ăn vui vẻ mà bây giờ cô gái này lại từ chối. Xem ra, phải tiến đến bước hai thôi "Nếu vậy thì đi xem phim, dạo này có rất nhiều phim hay"
"... Tôi cũng không muốn đi xem phim..."
Trời, người ta nói phụ nữ khó chiều, đúng là không khoa trương. Bằng chứng là cô gái trước mặt anh đây này. Bước hai cũng không xong, vậy thì bước ba.
"Hay là mình đi dạo phố xem sao"
"Không thú vị" Uyển Nhã biểu môi nhìn anh. Nhìn bộ dạng của anh thật rất giống như túng quẫn càng khiến cô cảm thấy thân thiện, rất tự nhiên. Nếu như cứ từ từ thế này, đầu tiên xem anh là bạn bè, sau này chắc có lẽ sẽ tốt hơn. Chắc chắn là vậy đi
"A..."
Không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy nhìn thấy bộ dạng anh lúng túng nữa, cô đành nói ra một câu giải vây cho tình thế dở khóc dở cười của hai người bọn họ "Hay là đi công viên giải trí đi, nghe nói rất vui"
"Được được" Mỹ nhân đã lên tiếng yêu cầu, vương quân còn không thể cãi lời, huống chi anh chỉ là dân thường thầm mến mộ đây "Chúng ta lập tức đi công viên giải trí"
Vĩnh Hạo mở cửa xe, ý mời cô vào trong. Nhưng Uyển Nhã vẫn đứng đó, không chịu bước vào khiến anh rất khó hiểu không nhịn được buộc miệng "Cô nương khó chiều à, còn mong muốn gì nữa đây"
"Chúng ta, đi xe buýt đi" Uyển Nhã chỉ chỉ tay vào trạm đợi xe gần đó.
"Được, chúng ta đi xe buýt" Vĩnh Hạo không cãi lại, lập tức ngoan ngoãn nghe lời cô, tìm một chỗ đỗ xe tốt, cùng cô lên chiếc xe buýt màu xanh.
Bọn họ chọn một chỗ ngồi hàng năm, giữa chiếc xe. Uyển Nhã nhìn ra bên ngoài đường, trong mắt dâng lên tia mới lạ, bỡ ngỡ, cùng một chút thích thú
"Thành phố này, thật sự rất đông vui"
"Em chưa bao giờ đi xe buýt sao?"
"Chưa từng" Uyên Nhã lắc đầu ngao ngán "Từ đó tới giờ suốt ngày chỉ sống trong dinh thự, ra vào có người đưa rước, người nhà chưa từng một lần cho tôi ra ngoài" Chỉ là, chồng cũ của cô, được thay thế bằng từ người nhà mà thôi.
Vĩnh Hạo chỉ lặng lặng ngồi cạnh bên nghe cô kể chuyện, không như những người khác bàn tán, khuyên nhủ hay tức giận giúp cô. Nhưng anh thế này, thật khiến cô thoải mái. Anh giống như một cái máy ghi âm, chỉ có chức năng ghi, không hề có chức năng phát, khiến cô cảm thấy mình được lắng nghe và thấu hiểu
Dọc bên đường, từng hàng quán buổi sáng được dọn ra thật bắt mắt, ông chủ bà chủ cửa tiệm bên nhau cùng rao bán, cảnh một gia đình trung lưu đưa con đi học, người mẹ còn quyến luyến sửa sang lại đồng phục cho đứa con gái. Thật là những cảnh tượng thật đẹp mắt, khiến người ta phải ghen tị. Phải chi, cô cũng là một nhân vật trong đó thì tốt biết bao, cô có thể cũng Khôi Nguyên dựng một ngôi nhà nhỏ thì hay biết mấy
Uyển Nhã tự cười giễu cợt chính bản thân mình. Ước mơ đó đã cách xa cô quá xa rồi, sao cô lại cứ u mê nghĩ về nó. Giấc mộng này, tốt nhất là nên chấm dứt đi.
Xe buýt dừng lại ở bến đỗ gần một công viên giải trí. Uyển Nhã cùng Vĩnh Hạo xuống xe, hòa vào dòng người nô nức vui đùa, tiến vào bên trong.
"A..." Như một đứa bé lần đầu tiên được nhận món quà sinh nhật, một chút phấn chấn ngây ngô trong cô đột nhiên trỗi dậy "Em muốn chơi trò thuyền rồng*"
"Được được"
Một chút ý đồ đen tối chợt lóe lên trên gương mặt anh. Kiểu người thục nữ như cô, chắc chắn rất sợ độ cao, cũng sợ tốc độ, thường sẽ ôm chầm lấy người kế bên như những bộ phim tình cảm sướt mướt. Được, anh cũng muốn nhân cơ hội này, tranh thủ một chút để được làm người hùng.
Tuy nhiên, ý đồ của Vĩnh Hạo lại nhanh chóng bị dập tắt trong phút chốc. Người phụ nữ này, chẳng những không sợ, mà còn rất phấn khởi, hào hứng la hét lên như một đứa con nít trong khi anh bên cạnh muốn nôn mật xanh mật vàng. Chưa hết, cô còn "tân tình" dẫn anh đi đến những trò cảm giác mạnh như cá chép, tàu lượn, lại còn boomerang* khiến mặt anh mấy lần chạy đến nhà vệ sinh công cộng
"Anh, có sao không?" Thấy Vĩnh Hạo bước ra từ cửa nhà vệ sinh, Uyển Nhã đứng dậy rời băng ghế đi về phía anh, gương mặt xinh đẹp thoáng hiện lên chút lo lắng
"Không, anh không sao?"
"Tôi có mua một chút thức ăn nhanh cho anh"
Lòng sĩ diện của đàn ông, dĩ nhiên trên miệng luôn bảo không sao, nhưng mặt đã xanh hơn tàu lá chuối. Vừa nhìn thấy thức ăn trên tay của Uyển Nhã đã khiến anh không chịu nổi, lập tức quay đầu chạy vào nhà vệ sinh. Hành động của Vĩnh Hạo khiến Uyển Nhã dâng lên niềm lo lắng. Ôi trời... đàn ông, cứ nhất thiết là phải bảo vệ hình ảnh như vậy sao ?
Sức khỏe cũng đã khá hơn một tí, bọn họ không chơi trò chơi nữa mà dừng lại nghỉ chân bên một bờ sông nhỏ. Nắng hoàng hôn lấp lánh, khẽ phản chiếu lên hai bóng ngồi gần nhau, nhưng lại có khoảng cách trải dài trên bờ cỏ non mềm
"Anh thực sự không sao chứ?"
"Không sao, tôi không sao" Vĩnh Hạo cười, cố gắng vớt vát lại chút hình ảnh đã mất của mình trong cả ngày nay.
Cả hai người tiếp tục rơi vào trầm mặc. Bọn họ im lặng ngước nhìn ánh mặt dần buông sau con sông. Màu của nắng, hòa với màu của bóng tối vừa buông tạo thành màu tím loang nhẹ, trông mê lòng người.
"Hôm nay, tôi rất vui. Cảm ơn anh" Khóe môi của cô nở một nụ cười trong suốt nhìn về anh. Đúng vậy, hôm nay cô phát hiện ra, tâm tình của cô thực sự khá lên rất nhiều. Phát hiện này khiến cô mừng vui không ít. Có ý vọng, cô sẽ thoát ra được hoài niệm của quá khứ
Nhận được câu nói bất ngờ khiến tâm trí Vĩnh Hạo cảm thấy rối bời, anh đưa tay lên gãi gãi sau ót "Không... hôm nay anh phải cảm ơn em mới đúng"
"Anh có thể, chờ tôi được không?"
"Chờ ?" Nét khó hiểu xuất hiện trên gương mặt anh tuấn như điêu khắc của anh
"Đến khi nào tôi sẵn sàng"
Thật khó hiểu nha. Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu nhất trên thế giới này. Nói gì mà không đầu không đuôi, anh cũng không phải là nhà tâm lý hay có khả năng đọc suy nghĩ nha. Nhưng nói gì đi nữa, cũng không thể khiến cho cô gái trong lòng mình thất vọng. Dù sao thì với anh cô vẫn là trời. Ai bảo anh tự dưng đi đơn phương người ta sâu sắc làm gì
"Được"
"Anh hứa với tôi?"
"Dĩ nhiên được"
Uyển Nhã đưa ngón tay ra, móc lấy ngón út của anh. Một lời hứa hẹn trông giống như trẻ con nhưng lại khiến lòng cô cảm thấy chút bình yên nhẹ nhàng.
Cô bây giờ, chắc chắn vẫn chưa thể yêu ai. Nhưng một ngày nào đó, tin chắc rằng, người đàn ông trước mặt của mình sẽ lôi cô ra khỏi cái bóng của ngày xưa, giúp cô tìm lại bản thân mình. Chắc chắn rằng một ngày nào đó, cô sẽ yêu anh như cái cách cô từng yêu. Chỉ có điều ngày nào đó không phải hôm nay.
Vĩnh Hạo, xin thứ lỗi, tôi không thể nào lập tức tiếp nhận anh, nhưng xin anh hãy chờ tôi. Chỉ cần anh có kiên nhẫn, tôi nhất định sẽ vực dậy.
Không để cho Uyển Nhã có cơ hội phản bác, Lạc Hân liền lấy tay vơ lên tóc cô, khiến mái tóc búi bị xõa ra, từng lọn tóc đen xoăn nhẹ trôi bồng bềnh trên đôi vai gầy trắng noãn
"Như vậy coi mới được chứ"
"Nè... cậu làm gì đầu tóc mình thế" Đôi mày mỏng của cô khẽ nhăn lại
"Tránh cho cậu biến thành bà cô, còn không biết cảm tạ mình sao"
"Bà cô cái gì chứ"
"Thì gương mặt cậu đó. Chưa từng thấy, đi hẹn hò mà mặt mày trịnh trọng, không có chút gì gọi là hồi hộp. Thật là, cậu có quyết định kỹ chưa vậy?"
"Quyết định rồi" Uyển Nhã chắc chắn trả lời, dù sao thì cô cũng muốn như lời bạn tốt nói, cho bản thân một cơ hội để làm lại từ đầu.
"Vậy thì, chúc cậu một ngày vui vẻ" Lạc Hân cười cười nhìn cô, thần thần bí bí chêm thêm một câu khiến người ta đỏ mặt "Sáng mai nếu cậu có đi hai hàng, mình cũng sẽ không để ý đâu"
Vừa chấm dứt lời nói, chiếc điều khiển tivi cũng từ tay Uyển Nhã mà bay về phía Lạc Hân, khiến cô hoàn toàn bất ngờ, không kịp né tránh. Điều khiển như có mắt thần, nhắm ngay về phía trán cô mà phát ra âm thanh "Bốp"
Xoa xoa cái trán sưng đỏ của mình, miệng bất mãn trách người ra tay "Ai da... bổn cô nương chỉ có hảo tâm muốn chúc cậu, vậy mà cậu nỡ nào"
"Ghê tởm"
"Được được, bổn cô nương đi để cậu gặp mặt ý trung nhân"
Uyển Nhã nhìn trở lại bản thân mình trong gương, khẽ thở dài. Dù sao thì cô cũng nhận lời với người ta, nếu nuốt lời sẽ làm người ta buồn phiền. Nhưng tại sao cô lại không có chút muốn đi, thậm chí là muốn chạy trốn. Mà rốt cuộc là tại sao cô lại phải làm vậy ? Chẳng phải cô đã từng bảo cho bản thân cơ hội sao.
Ngốc nghếc, Uyển Nhã mắng thầm chính mình. Cô hít một hơi sâu, lấy dũng khí để bắt đầu một ngày hẹn hò, cũng như để mở chính cánh cửa của lòng mình.
* * *
Trông thấy bóng dáng mảnh khảnh của một cô gái đã khiến tâm tình của Vĩnh Hạo rạo rực không yên. Ai da~ Cô thực sự đến. Hôm nay bọn họ thực sự hẹn hò. Ý nghĩ như vậy thật là đẹp nha ~
"Xin lỗi, anh chờ tôi có lâu không?"
"Không, anh cũng vừa đến. Em có muốn đi ăn gì không?"
"Tôi không đói"
"Vậy à" Gương mặt A Hạo ngốc thoáng qua vẻ bối rối. Gì chứ, tạp chí bảo là bắt đầu hẹn hò phải là một bữa ăn vui vẻ mà bây giờ cô gái này lại từ chối. Xem ra, phải tiến đến bước hai thôi "Nếu vậy thì đi xem phim, dạo này có rất nhiều phim hay"
"... Tôi cũng không muốn đi xem phim..."
Trời, người ta nói phụ nữ khó chiều, đúng là không khoa trương. Bằng chứng là cô gái trước mặt anh đây này. Bước hai cũng không xong, vậy thì bước ba.
"Hay là mình đi dạo phố xem sao"
"Không thú vị" Uyển Nhã biểu môi nhìn anh. Nhìn bộ dạng của anh thật rất giống như túng quẫn càng khiến cô cảm thấy thân thiện, rất tự nhiên. Nếu như cứ từ từ thế này, đầu tiên xem anh là bạn bè, sau này chắc có lẽ sẽ tốt hơn. Chắc chắn là vậy đi
"A..."
Không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy nhìn thấy bộ dạng anh lúng túng nữa, cô đành nói ra một câu giải vây cho tình thế dở khóc dở cười của hai người bọn họ "Hay là đi công viên giải trí đi, nghe nói rất vui"
"Được được" Mỹ nhân đã lên tiếng yêu cầu, vương quân còn không thể cãi lời, huống chi anh chỉ là dân thường thầm mến mộ đây "Chúng ta lập tức đi công viên giải trí"
Vĩnh Hạo mở cửa xe, ý mời cô vào trong. Nhưng Uyển Nhã vẫn đứng đó, không chịu bước vào khiến anh rất khó hiểu không nhịn được buộc miệng "Cô nương khó chiều à, còn mong muốn gì nữa đây"
"Chúng ta, đi xe buýt đi" Uyển Nhã chỉ chỉ tay vào trạm đợi xe gần đó.
"Được, chúng ta đi xe buýt" Vĩnh Hạo không cãi lại, lập tức ngoan ngoãn nghe lời cô, tìm một chỗ đỗ xe tốt, cùng cô lên chiếc xe buýt màu xanh.
Bọn họ chọn một chỗ ngồi hàng năm, giữa chiếc xe. Uyển Nhã nhìn ra bên ngoài đường, trong mắt dâng lên tia mới lạ, bỡ ngỡ, cùng một chút thích thú
"Thành phố này, thật sự rất đông vui"
"Em chưa bao giờ đi xe buýt sao?"
"Chưa từng" Uyên Nhã lắc đầu ngao ngán "Từ đó tới giờ suốt ngày chỉ sống trong dinh thự, ra vào có người đưa rước, người nhà chưa từng một lần cho tôi ra ngoài" Chỉ là, chồng cũ của cô, được thay thế bằng từ người nhà mà thôi.
Vĩnh Hạo chỉ lặng lặng ngồi cạnh bên nghe cô kể chuyện, không như những người khác bàn tán, khuyên nhủ hay tức giận giúp cô. Nhưng anh thế này, thật khiến cô thoải mái. Anh giống như một cái máy ghi âm, chỉ có chức năng ghi, không hề có chức năng phát, khiến cô cảm thấy mình được lắng nghe và thấu hiểu
Dọc bên đường, từng hàng quán buổi sáng được dọn ra thật bắt mắt, ông chủ bà chủ cửa tiệm bên nhau cùng rao bán, cảnh một gia đình trung lưu đưa con đi học, người mẹ còn quyến luyến sửa sang lại đồng phục cho đứa con gái. Thật là những cảnh tượng thật đẹp mắt, khiến người ta phải ghen tị. Phải chi, cô cũng là một nhân vật trong đó thì tốt biết bao, cô có thể cũng Khôi Nguyên dựng một ngôi nhà nhỏ thì hay biết mấy
Uyển Nhã tự cười giễu cợt chính bản thân mình. Ước mơ đó đã cách xa cô quá xa rồi, sao cô lại cứ u mê nghĩ về nó. Giấc mộng này, tốt nhất là nên chấm dứt đi.
Xe buýt dừng lại ở bến đỗ gần một công viên giải trí. Uyển Nhã cùng Vĩnh Hạo xuống xe, hòa vào dòng người nô nức vui đùa, tiến vào bên trong.
"A..." Như một đứa bé lần đầu tiên được nhận món quà sinh nhật, một chút phấn chấn ngây ngô trong cô đột nhiên trỗi dậy "Em muốn chơi trò thuyền rồng*"
"Được được"
Một chút ý đồ đen tối chợt lóe lên trên gương mặt anh. Kiểu người thục nữ như cô, chắc chắn rất sợ độ cao, cũng sợ tốc độ, thường sẽ ôm chầm lấy người kế bên như những bộ phim tình cảm sướt mướt. Được, anh cũng muốn nhân cơ hội này, tranh thủ một chút để được làm người hùng.
Tuy nhiên, ý đồ của Vĩnh Hạo lại nhanh chóng bị dập tắt trong phút chốc. Người phụ nữ này, chẳng những không sợ, mà còn rất phấn khởi, hào hứng la hét lên như một đứa con nít trong khi anh bên cạnh muốn nôn mật xanh mật vàng. Chưa hết, cô còn "tân tình" dẫn anh đi đến những trò cảm giác mạnh như cá chép, tàu lượn, lại còn boomerang* khiến mặt anh mấy lần chạy đến nhà vệ sinh công cộng
"Anh, có sao không?" Thấy Vĩnh Hạo bước ra từ cửa nhà vệ sinh, Uyển Nhã đứng dậy rời băng ghế đi về phía anh, gương mặt xinh đẹp thoáng hiện lên chút lo lắng
"Không, anh không sao?"
"Tôi có mua một chút thức ăn nhanh cho anh"
Lòng sĩ diện của đàn ông, dĩ nhiên trên miệng luôn bảo không sao, nhưng mặt đã xanh hơn tàu lá chuối. Vừa nhìn thấy thức ăn trên tay của Uyển Nhã đã khiến anh không chịu nổi, lập tức quay đầu chạy vào nhà vệ sinh. Hành động của Vĩnh Hạo khiến Uyển Nhã dâng lên niềm lo lắng. Ôi trời... đàn ông, cứ nhất thiết là phải bảo vệ hình ảnh như vậy sao ?
Sức khỏe cũng đã khá hơn một tí, bọn họ không chơi trò chơi nữa mà dừng lại nghỉ chân bên một bờ sông nhỏ. Nắng hoàng hôn lấp lánh, khẽ phản chiếu lên hai bóng ngồi gần nhau, nhưng lại có khoảng cách trải dài trên bờ cỏ non mềm
"Anh thực sự không sao chứ?"
"Không sao, tôi không sao" Vĩnh Hạo cười, cố gắng vớt vát lại chút hình ảnh đã mất của mình trong cả ngày nay.
Cả hai người tiếp tục rơi vào trầm mặc. Bọn họ im lặng ngước nhìn ánh mặt dần buông sau con sông. Màu của nắng, hòa với màu của bóng tối vừa buông tạo thành màu tím loang nhẹ, trông mê lòng người.
"Hôm nay, tôi rất vui. Cảm ơn anh" Khóe môi của cô nở một nụ cười trong suốt nhìn về anh. Đúng vậy, hôm nay cô phát hiện ra, tâm tình của cô thực sự khá lên rất nhiều. Phát hiện này khiến cô mừng vui không ít. Có ý vọng, cô sẽ thoát ra được hoài niệm của quá khứ
Nhận được câu nói bất ngờ khiến tâm trí Vĩnh Hạo cảm thấy rối bời, anh đưa tay lên gãi gãi sau ót "Không... hôm nay anh phải cảm ơn em mới đúng"
"Anh có thể, chờ tôi được không?"
"Chờ ?" Nét khó hiểu xuất hiện trên gương mặt anh tuấn như điêu khắc của anh
"Đến khi nào tôi sẵn sàng"
Thật khó hiểu nha. Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu nhất trên thế giới này. Nói gì mà không đầu không đuôi, anh cũng không phải là nhà tâm lý hay có khả năng đọc suy nghĩ nha. Nhưng nói gì đi nữa, cũng không thể khiến cho cô gái trong lòng mình thất vọng. Dù sao thì với anh cô vẫn là trời. Ai bảo anh tự dưng đi đơn phương người ta sâu sắc làm gì
"Được"
"Anh hứa với tôi?"
"Dĩ nhiên được"
Uyển Nhã đưa ngón tay ra, móc lấy ngón út của anh. Một lời hứa hẹn trông giống như trẻ con nhưng lại khiến lòng cô cảm thấy chút bình yên nhẹ nhàng.
Cô bây giờ, chắc chắn vẫn chưa thể yêu ai. Nhưng một ngày nào đó, tin chắc rằng, người đàn ông trước mặt của mình sẽ lôi cô ra khỏi cái bóng của ngày xưa, giúp cô tìm lại bản thân mình. Chắc chắn rằng một ngày nào đó, cô sẽ yêu anh như cái cách cô từng yêu. Chỉ có điều ngày nào đó không phải hôm nay.
Vĩnh Hạo, xin thứ lỗi, tôi không thể nào lập tức tiếp nhận anh, nhưng xin anh hãy chờ tôi. Chỉ cần anh có kiên nhẫn, tôi nhất định sẽ vực dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.