Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 141
Cầm Gian Đích Luật Động
09/10/2020
Tối thứ sáu về nhà cùng Yen, qua hai buổi tối được nàng dạy múa, tôi căn bản là đã học xong tất cả động tác, nhưng không mấy linh hoạt, một vài
động tác thoạt nhìn đơn giản, nhưng nhảy thì không đơn giản. Chỉ cần cảm thấy hứng thú đối với một chuyện nào đó bạn sẽ làm không biết mệt, ngay cả hội chị em cũng đã yêu âm nhạc và vũ đạo của nhạc kịch này, cuối học kỳ này tới phòng tập nhảy để nhảy múa đã trở thành cách thức giải trí
lành mạnh mới mẻ của các nàng.
Bữa tối hôm nay là do hai đứa tự mình giải quyết, chú dì đi ăn tiệc cưới rồi, trong tủ lạnh chất đầy đồ ăn, tôi nhìn mà hoa cả mắt, chú mua rất nhiều món tôi thích, trong lòng cực kỳ cảm động.
"Thân ái, vẫn chưa nghĩ ra ăn gì à?" Yen đặt gọn đồ, khẽ ôm tôi từ phía sau, hỏi.
"Trời ạ! Loại nào tớ cũng muốn ăn, yêu ba cậu chết mất, tớ thích ăn gì chú ấy đều nhớ kỹ." Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm đồ ăn, bắt đầu có manh mối muốn ăn cái gì.
"Ha ha! Ba ba rất chú trọng việc ăn uống, không thích ăn ở bên ngoài, mặc dù bình thường rất bận phải bàn chuyện làm ăn, nhưng vẫn khá là lo cho gia đình, mẹ nấu cơm không ngon, dù bận rộn đi chăng nữa thì ông ấy cũng sẽ bớt thì giờ mua thức ăn về làm cơm, cậu qua đây nhiều rồi, lâu dần ông ấy sẽ biết cậu thích ăn cái gì." Yen đưa cằm dụi vào hõm vai của tôi, khoan thai nói.
"Ừm! Chú thật tốt. Thân ái, rất muốn sau này tớ cũng có thể mỗi ngày nấu cơm cho cậu như vậy, nấu món ăn mà cậu thích." Tôi quay người đưa hai tay ôm cổ của nàng.
"Ha ha! Muốn thôi thì chưa đủ, hai chúng ta phải cùng nhau nỗ lực mới được." Thỉnh thoảng Yen nói chuyện sẽ vô cùng lý tính.
"Ừm! Tớ đã nghĩ rất lâu, cảm thấy suy nghĩ trước kia của mình quá ích kỷ, luôn muốn cậu mãi mãi ở bên cạnh tớ, nhưng như vậy tớ sẽ ảnh hưởng đến triển vọng và phát triển trong tương lai của cậu, cho nên tớ ủng hộ cậu xuất ngoại đào tạo sâu, chờ cậu trở về." Tôi nhẹ vén lên tóc mái trêи trán nàng, dịu dàng nhìn nàng nói.
"Ôi! Giờ đây lòng tớ thật rối loạn, Tư Khiết nói đúng, nhưng nghĩ tới phải xa cách cậu chí ít ba năm thì tớ liền cảm thấy không thở nổi, tháng ngày không có cậu ở bên cạnh hết thảy đều là u ám, tớ không dám tưởng tượng." Yen cúi đầu mất mát nói.
"Chẳng phải tớ cũng vậy? ! Nhưng một đời người đâu thể nào cũng mười phân vẹn mười, có cho mới có được, coi như đây là thử thách mà ông trời giao cho chúng mình, thời gian mấy năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thì xem lòng của chúng ta." Tôi an ủi nàng, thực ra trong lòng khỏi nói có bao nhiêu khó chịu.
"Tớ xuất ngoại, nếu có soái ca mỹ nữ theo đuổi cậu thì làm sao bây giờ? Tớ sợ cậu sẽ chịu không nổi mê hoặc." Yen cắn môi nửa đùa nửa thật nói.
"Cậu nói vậy chẳng phải hơi thiếu tự tin vào bản thân sao? Yên tâm! Cậu hạ độc tớ đời này cũng đừng mong giải được, tớ sẽ an phận thủ thường chờ cậu trở về." Tôi đưa tay nắm lấy cằm của nàng, thơm môi nàng.
"Không nói những thứ này nữa, không muốn nghĩ nữa, nấu cơm đi! Tớ đói." Yen ỉu xìu nói, tôi biết nàng muốn tạm thời trốn tránh vấn đề này.
"Mạt nhi, cùng tớ uống chút rượu đỏ được không?" Tối nay chúng tôi làm gà sốt nước tương và cá tuyết, lúc Yen đang dọn bàn ăn thì hỏi.
"Được đó! Hiếm thấy chỉ có hai chúng mình." Tôi vui vẻ nói.
"Ha ha! Hai năm trước mua cây nến nhỏ tối hay phát huy công dụng rồi, giờ tớ đi lấy ra ngay." Yen hơi hưng phấn nhún nhảy về phòng.
Tắt đèn lớn, bật đèn nhỏ, rồi đốt cây nến đỏ đế cao, bầu không khí bỗng chốc trở nên lãng mạn, hai đứa ngồi đối diện nhau, nhìn nhau mỉm cười thật lâu không nói lời nào.
"Cheers!" Yen mở miệng trước, cầm lấy ly rượu thâm tình nhìn tôi, tôi hé miệng cười cụng ly cùng nàng, hai đứa nâng cốc một hơi uống vào, chúng tôi rất ít uống rượu đột nhiên uống hết non nửa ly, mặt đồng thời hơi nhăn lại, híp mắt, vai rụt lại.
"Ha ha!" Hai đứa nở nụ cười.
"Chén đi! Cứ nhìn nữa thức ăn nguội hết." Yen ngượng ngùng nói.
"Ừm! Cậu nếm thử xem hợp khẩu vị không?" Tôi cắt một miếng cá tuyết nhỏ, đưa nó tới bên miệng nàng, nàng vui vẻ há miệng ăn.
"Wow! The taste is great! (Oa! Mùi vị thật tuyệt!)." Yen tự nhiên thốt ra một câu tiếng Anh.
"Đúng rồi, ăn xong dạy tớ đọc lời kịch bằng tiếng Anh ha." Tôi nói.
"Không bằng bây giờ tớ thử dùng tiếng Anh đơn giản giao lưu cùng cậu, thế nào?" Ánh mắt Yen toả sáng nhìn tôi.
"OK! Say something easy (nói vài câu dễ thôi)" Tôi lập tức tiến vào trạng thái, bản thân thích thú nói lung ta lung tung, cũng không biết có đúng hay không.
"How about some more chicken? ( Ăn thêm ít thịt gà nữa nhé? )" Yen cắt lấy một miếng thịt gà đặt ở bên miệng tôi, mỉm cười nói.
"Thank you!" Hê! Có thể nghe hiểu.
"How does it taste? (Mùi vị ra sao? )" Yen hỏi.
"Very good!" Quá dễ dàng, ha ha (đang đắc ý. . . )
"How many people are there in your family? (gia đình cậu có mấy người)?" Yen hỏi tiếp.
"What?" Tốc độ nói quá nhanh, tôi không nghe rõ, Yen nói lại lần nữa.
"Ha ha! Three." Nghe hiểu, nhưng không biết hệ thống câu văn ra sao, chỉ có thể thốt ra một con số tiếng Anh không thể nào quen thuộc hơn được nữa, nàng hỏi tiếp mấy câu tôi đều trả lời một từ đơn ngắn gọn, tôi lại lần nữa đắc ý một phen vì sự khôn vặt của mình, Yen hết cách với tôi.
"It's been fun having dinner with you today (Hôm nay ăn tối cùng cậu thật vui vẻ)" Yen buông nĩa trong tay, vui vẻ nhìn tôi nói.
"That goes for me too. Let's do it more dinner (Tớ cũng vậy, chúng mình thường ăn tối cùng nhau nữa nhé)" Trời ạ, rốt cuộc có thể nghĩ ra câu dài, trong lòng đổ mồ hôi, Yen vui vẻ gật đầu, tiếp đó câu hỏi của nàng càng thêm khó khăn, tôi nghe mà đầu óc mơ màng, sững sờ nhìn nàng, hơi há miệng, nàng hỏi cái gì tôi đều đáp yes.
"Yes cái đầu cậu! Tớ đang hỏi cậu chúng mình yêu nhau từ khi nào? Bạn học Doãn Hạ Mạt, rốt cuộc cậu có nghe hiểu không?" Yen nhịn cười hỏi.
"Ây. . . nghe không hiểu! Tốc độ nói của cậu quá nhanh." Tôi đỏ mặt cúi đầu ăn.
"Không hiểu thì hỏi chứ, thật không khiêm tốn. Lần trước đi thi ngữ pháp dạy cậu đều quên hết rồi?" Yen hỏi.
"Ha ha! Đúng vậy, thi xong liền quên hết sạch." Lúc tôi gãi đầu nói, Yen cạn lời trực tiếp gục đầu xuống bàn.
"Thân ái, cậu đừng trông như chỉ tiếc mài sắt không nên kim có được không ? Tớ sẽ cố gắng nữa. Tớ cảm thấy tiếng Ý dễ học hơn nhiều, lại êm tai, ha ha." Tôi nói.
"Xem ra tối nay cậu đừng mơ xem phim nha, ngoan ngoãn bù lại cho tớ đi." Yen ngẩng đầu lên, cắt thịt trong đĩa, một hơi nuốt vào.
"A! ! ! ! Đừng mà!" Tôi nghe xong tỏ thái độ kêu lớn, tối nay muốn âu yếm nàng cùng xem VCD là không thể nào.
Cơm nước xong, hai đứa tranh nhau rửa bát, cả hai đều không muốn để cho đối phương mệt nhọc, dù tôi rất ghét rửa bát, cuối cùng bị Yen dùng ánh mắt có thể giết chết người mà giành thắng lợi, chưa từng thấy nàng nhìn tôi sắc bén như vậy, tôi lại có chút thích bị hành hạ mà yêu ánh mắt này của nàng chết mất thôi, nghe lời của nàng đi xem kịch bản.
"Ôi! Giết tớ đi, trong kịch bản này có một đoạn đối thoại muốn tớ tỏ tình với nam chính." Tôi ở phòng khách hô lớn.
"Ha ha! Chỉ là biểu diễn mà thôi." Yen rửa sạch bát, đang xếp bát ở nhà bếp.
"Đối thoại này quá buồn nôn, tớ thật không nói ra được." Người phương Tây đối thoại thật trắng trợn, tôi khó tiếp thụ.
"Diễn kịch nhất định phải cường điệu hóa, đến lúc đó cậu phải diễn thả lỏng một chút, sợ hãi rụt rè sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của cậu, tự tin là quan trọng nhất." Yen dọn xong lau tay đi tới ngồi bên cạnh tôi.
"Ừm! Đến lúc đó tớ sẽ coi nam chính như là cậu." Tôi cười híp mắt nói.
"Đứa ngốc!" Yen cưng chiều xoa đầu của tôi, hôn tôi một cái. Sau đó chính là lúc khổ luyện nói tiếng Anh, tôi đọc theo nàng mà xoắn cả lưỡi, tốc độ nhanh như lúc chúng tôi nói tiếng Trung, nghe nàng dịu dàng đọc đối thoại thật là êm tai, một tay tôi chống cằm, mê mẩn nhìn nàng.
"Trứng muối cậu tập trung một chút cho tớ!" Yen phát hiện tôi không có nghe, nghiêm túc vỗ đầu của tôi nói.
"Nếu không cậu lấy cái gì bịt mắt tớ lại đi, như vậy thì tớ sẽ không ngắm cậu, cũng sẽ không mất tập trung." Tôi tinh nghịch nói.
"Cậu thật đáng ghét! Khoan hẵng đọc, thừa dịp ba mẹ còn chưa về, chúng mình luyện múa ở phòng khách đi." Yen đặt xuống kịch bản rồi đứng lên.
"Được! Hai tối nay nghiện nhảy rồi." So với việc đọc mấy chữ xoắn lưỡi này thì tôi thích nhảy múa hơn, lại thích xem nàng nhảy hơn.
Không ngừng nghỉ nhảy theo nhạc suốt một tiếng, mỗi một động tác đều nghiêm túc làm đến nơi đến chốn, thời tiết mặc dù lạnh, nhưng cả người đã mồ hôi đầm đìa, Yen bảo tôi thử vừa hát vừa nhảy, lúc mới đầu có tiết tấu chậm thì hoàn toàn điều khiển được, nhưng đến lúc hát nhanh, tôi liền lực bất tòng tâm.
"A. . . dừng một lát! Tớ. . . không xong rồi." Hai tay tôi đỡ đầu gối thở mạnh.
"Nghỉ một lát đi! Vừa nhảy vừa hát rất khó khăn." Yen cầm khăn mặt giúp tôi lau mồ hôi.
"Giờ tớ biết tại sao có một số ca sĩ ra ngoài biểu diễn vào lúc hát mấy bài nhạc mạnh thì muốn hát nhép rồi, má ơi! Mệt chết đi được." Tôi trực tiếp nằm xuống đất dang hai tay hai chân.
"Ha ha! Thân ái, vậy chứng tỏ thể lực và sức thở của cậu không đủ, xem ra mỗi ngày cậu phải chạy bộ mới được." Yen vắt khăn mặt lên cổ, quỳ ngồi lên người tôi, nhìn tôi cười đùa nói.
"Hì hì! Tớ nghĩ nếu như mỗi ngày có thể cùng cậu ấy ấy. . . cũng có thể rèn luyện thể lực." Tôi cười xấu xa nói.
"Ha ha! Đồ dê con này, xem tớ trừng trị cậu như thế nào." Yen nghiêng người đè lại hai tay của tôi, muốn cắn tai tôi, tôi cười khanh khách phản kháng nàng, bắt đầu đùa giỡn…
"A! Các con đang làm cái gì vậy?" Khi chú dì đứng ở cửa nhìn chúng tôi, hai đứa chết đứng. Tiếng nhạc bật quá lớn, bọn họ trở về không nghe thấy tiếng mở cửa.
"Ha ha! Chúng con đang so xem ai mạnh hơn." Yen đứng lên, phản ứng nhanh và bình tĩnh nói, tôi cũng đứng vọt lên theo, tim sợ như muốn nổ tung.
"Con đừng bắt nạt Mạt Mạt, con xem các con mồ hôi khắp người, coi chừng bị lạnh." Mẹ Yen đi tới trước mặt hai đứa nói, cha Yen vẫn luôn cười, xem vẻ mặt của họ hẳn là không nghĩ nhiều về trò đùa của chúng tôi ban nãy.
"Chúng con vừa múa, giờ đi tắm rửa ngay ạ." Yen nói rồi kéo tôi về phòng.
"Chết chắc rồi, chết chắc rồi, chú dì có thể hoài nghi chúng mình không?" Đóng cửa phòng, tôi liền mất bình tĩnh nhỏ giọng hỏi Yen.
"Đừng lo lắng! Chúng mình chỉ đang đùa mà thôi, cũng không có thơm thơm, ba mẹ sẽ không hoài nghi." Yen mở ra tủ quần áo lấy ra áo ngủ, nói như không có chuyện gì xảy ra, tôi quả thực bái phục nàng trấn tĩnh như vậy.
Bữa tối hôm nay là do hai đứa tự mình giải quyết, chú dì đi ăn tiệc cưới rồi, trong tủ lạnh chất đầy đồ ăn, tôi nhìn mà hoa cả mắt, chú mua rất nhiều món tôi thích, trong lòng cực kỳ cảm động.
"Thân ái, vẫn chưa nghĩ ra ăn gì à?" Yen đặt gọn đồ, khẽ ôm tôi từ phía sau, hỏi.
"Trời ạ! Loại nào tớ cũng muốn ăn, yêu ba cậu chết mất, tớ thích ăn gì chú ấy đều nhớ kỹ." Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm đồ ăn, bắt đầu có manh mối muốn ăn cái gì.
"Ha ha! Ba ba rất chú trọng việc ăn uống, không thích ăn ở bên ngoài, mặc dù bình thường rất bận phải bàn chuyện làm ăn, nhưng vẫn khá là lo cho gia đình, mẹ nấu cơm không ngon, dù bận rộn đi chăng nữa thì ông ấy cũng sẽ bớt thì giờ mua thức ăn về làm cơm, cậu qua đây nhiều rồi, lâu dần ông ấy sẽ biết cậu thích ăn cái gì." Yen đưa cằm dụi vào hõm vai của tôi, khoan thai nói.
"Ừm! Chú thật tốt. Thân ái, rất muốn sau này tớ cũng có thể mỗi ngày nấu cơm cho cậu như vậy, nấu món ăn mà cậu thích." Tôi quay người đưa hai tay ôm cổ của nàng.
"Ha ha! Muốn thôi thì chưa đủ, hai chúng ta phải cùng nhau nỗ lực mới được." Thỉnh thoảng Yen nói chuyện sẽ vô cùng lý tính.
"Ừm! Tớ đã nghĩ rất lâu, cảm thấy suy nghĩ trước kia của mình quá ích kỷ, luôn muốn cậu mãi mãi ở bên cạnh tớ, nhưng như vậy tớ sẽ ảnh hưởng đến triển vọng và phát triển trong tương lai của cậu, cho nên tớ ủng hộ cậu xuất ngoại đào tạo sâu, chờ cậu trở về." Tôi nhẹ vén lên tóc mái trêи trán nàng, dịu dàng nhìn nàng nói.
"Ôi! Giờ đây lòng tớ thật rối loạn, Tư Khiết nói đúng, nhưng nghĩ tới phải xa cách cậu chí ít ba năm thì tớ liền cảm thấy không thở nổi, tháng ngày không có cậu ở bên cạnh hết thảy đều là u ám, tớ không dám tưởng tượng." Yen cúi đầu mất mát nói.
"Chẳng phải tớ cũng vậy? ! Nhưng một đời người đâu thể nào cũng mười phân vẹn mười, có cho mới có được, coi như đây là thử thách mà ông trời giao cho chúng mình, thời gian mấy năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thì xem lòng của chúng ta." Tôi an ủi nàng, thực ra trong lòng khỏi nói có bao nhiêu khó chịu.
"Tớ xuất ngoại, nếu có soái ca mỹ nữ theo đuổi cậu thì làm sao bây giờ? Tớ sợ cậu sẽ chịu không nổi mê hoặc." Yen cắn môi nửa đùa nửa thật nói.
"Cậu nói vậy chẳng phải hơi thiếu tự tin vào bản thân sao? Yên tâm! Cậu hạ độc tớ đời này cũng đừng mong giải được, tớ sẽ an phận thủ thường chờ cậu trở về." Tôi đưa tay nắm lấy cằm của nàng, thơm môi nàng.
"Không nói những thứ này nữa, không muốn nghĩ nữa, nấu cơm đi! Tớ đói." Yen ỉu xìu nói, tôi biết nàng muốn tạm thời trốn tránh vấn đề này.
"Mạt nhi, cùng tớ uống chút rượu đỏ được không?" Tối nay chúng tôi làm gà sốt nước tương và cá tuyết, lúc Yen đang dọn bàn ăn thì hỏi.
"Được đó! Hiếm thấy chỉ có hai chúng mình." Tôi vui vẻ nói.
"Ha ha! Hai năm trước mua cây nến nhỏ tối hay phát huy công dụng rồi, giờ tớ đi lấy ra ngay." Yen hơi hưng phấn nhún nhảy về phòng.
Tắt đèn lớn, bật đèn nhỏ, rồi đốt cây nến đỏ đế cao, bầu không khí bỗng chốc trở nên lãng mạn, hai đứa ngồi đối diện nhau, nhìn nhau mỉm cười thật lâu không nói lời nào.
"Cheers!" Yen mở miệng trước, cầm lấy ly rượu thâm tình nhìn tôi, tôi hé miệng cười cụng ly cùng nàng, hai đứa nâng cốc một hơi uống vào, chúng tôi rất ít uống rượu đột nhiên uống hết non nửa ly, mặt đồng thời hơi nhăn lại, híp mắt, vai rụt lại.
"Ha ha!" Hai đứa nở nụ cười.
"Chén đi! Cứ nhìn nữa thức ăn nguội hết." Yen ngượng ngùng nói.
"Ừm! Cậu nếm thử xem hợp khẩu vị không?" Tôi cắt một miếng cá tuyết nhỏ, đưa nó tới bên miệng nàng, nàng vui vẻ há miệng ăn.
"Wow! The taste is great! (Oa! Mùi vị thật tuyệt!)." Yen tự nhiên thốt ra một câu tiếng Anh.
"Đúng rồi, ăn xong dạy tớ đọc lời kịch bằng tiếng Anh ha." Tôi nói.
"Không bằng bây giờ tớ thử dùng tiếng Anh đơn giản giao lưu cùng cậu, thế nào?" Ánh mắt Yen toả sáng nhìn tôi.
"OK! Say something easy (nói vài câu dễ thôi)" Tôi lập tức tiến vào trạng thái, bản thân thích thú nói lung ta lung tung, cũng không biết có đúng hay không.
"How about some more chicken? ( Ăn thêm ít thịt gà nữa nhé? )" Yen cắt lấy một miếng thịt gà đặt ở bên miệng tôi, mỉm cười nói.
"Thank you!" Hê! Có thể nghe hiểu.
"How does it taste? (Mùi vị ra sao? )" Yen hỏi.
"Very good!" Quá dễ dàng, ha ha (đang đắc ý. . . )
"How many people are there in your family? (gia đình cậu có mấy người)?" Yen hỏi tiếp.
"What?" Tốc độ nói quá nhanh, tôi không nghe rõ, Yen nói lại lần nữa.
"Ha ha! Three." Nghe hiểu, nhưng không biết hệ thống câu văn ra sao, chỉ có thể thốt ra một con số tiếng Anh không thể nào quen thuộc hơn được nữa, nàng hỏi tiếp mấy câu tôi đều trả lời một từ đơn ngắn gọn, tôi lại lần nữa đắc ý một phen vì sự khôn vặt của mình, Yen hết cách với tôi.
"It's been fun having dinner with you today (Hôm nay ăn tối cùng cậu thật vui vẻ)" Yen buông nĩa trong tay, vui vẻ nhìn tôi nói.
"That goes for me too. Let's do it more dinner (Tớ cũng vậy, chúng mình thường ăn tối cùng nhau nữa nhé)" Trời ạ, rốt cuộc có thể nghĩ ra câu dài, trong lòng đổ mồ hôi, Yen vui vẻ gật đầu, tiếp đó câu hỏi của nàng càng thêm khó khăn, tôi nghe mà đầu óc mơ màng, sững sờ nhìn nàng, hơi há miệng, nàng hỏi cái gì tôi đều đáp yes.
"Yes cái đầu cậu! Tớ đang hỏi cậu chúng mình yêu nhau từ khi nào? Bạn học Doãn Hạ Mạt, rốt cuộc cậu có nghe hiểu không?" Yen nhịn cười hỏi.
"Ây. . . nghe không hiểu! Tốc độ nói của cậu quá nhanh." Tôi đỏ mặt cúi đầu ăn.
"Không hiểu thì hỏi chứ, thật không khiêm tốn. Lần trước đi thi ngữ pháp dạy cậu đều quên hết rồi?" Yen hỏi.
"Ha ha! Đúng vậy, thi xong liền quên hết sạch." Lúc tôi gãi đầu nói, Yen cạn lời trực tiếp gục đầu xuống bàn.
"Thân ái, cậu đừng trông như chỉ tiếc mài sắt không nên kim có được không ? Tớ sẽ cố gắng nữa. Tớ cảm thấy tiếng Ý dễ học hơn nhiều, lại êm tai, ha ha." Tôi nói.
"Xem ra tối nay cậu đừng mơ xem phim nha, ngoan ngoãn bù lại cho tớ đi." Yen ngẩng đầu lên, cắt thịt trong đĩa, một hơi nuốt vào.
"A! ! ! ! Đừng mà!" Tôi nghe xong tỏ thái độ kêu lớn, tối nay muốn âu yếm nàng cùng xem VCD là không thể nào.
Cơm nước xong, hai đứa tranh nhau rửa bát, cả hai đều không muốn để cho đối phương mệt nhọc, dù tôi rất ghét rửa bát, cuối cùng bị Yen dùng ánh mắt có thể giết chết người mà giành thắng lợi, chưa từng thấy nàng nhìn tôi sắc bén như vậy, tôi lại có chút thích bị hành hạ mà yêu ánh mắt này của nàng chết mất thôi, nghe lời của nàng đi xem kịch bản.
"Ôi! Giết tớ đi, trong kịch bản này có một đoạn đối thoại muốn tớ tỏ tình với nam chính." Tôi ở phòng khách hô lớn.
"Ha ha! Chỉ là biểu diễn mà thôi." Yen rửa sạch bát, đang xếp bát ở nhà bếp.
"Đối thoại này quá buồn nôn, tớ thật không nói ra được." Người phương Tây đối thoại thật trắng trợn, tôi khó tiếp thụ.
"Diễn kịch nhất định phải cường điệu hóa, đến lúc đó cậu phải diễn thả lỏng một chút, sợ hãi rụt rè sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của cậu, tự tin là quan trọng nhất." Yen dọn xong lau tay đi tới ngồi bên cạnh tôi.
"Ừm! Đến lúc đó tớ sẽ coi nam chính như là cậu." Tôi cười híp mắt nói.
"Đứa ngốc!" Yen cưng chiều xoa đầu của tôi, hôn tôi một cái. Sau đó chính là lúc khổ luyện nói tiếng Anh, tôi đọc theo nàng mà xoắn cả lưỡi, tốc độ nhanh như lúc chúng tôi nói tiếng Trung, nghe nàng dịu dàng đọc đối thoại thật là êm tai, một tay tôi chống cằm, mê mẩn nhìn nàng.
"Trứng muối cậu tập trung một chút cho tớ!" Yen phát hiện tôi không có nghe, nghiêm túc vỗ đầu của tôi nói.
"Nếu không cậu lấy cái gì bịt mắt tớ lại đi, như vậy thì tớ sẽ không ngắm cậu, cũng sẽ không mất tập trung." Tôi tinh nghịch nói.
"Cậu thật đáng ghét! Khoan hẵng đọc, thừa dịp ba mẹ còn chưa về, chúng mình luyện múa ở phòng khách đi." Yen đặt xuống kịch bản rồi đứng lên.
"Được! Hai tối nay nghiện nhảy rồi." So với việc đọc mấy chữ xoắn lưỡi này thì tôi thích nhảy múa hơn, lại thích xem nàng nhảy hơn.
Không ngừng nghỉ nhảy theo nhạc suốt một tiếng, mỗi một động tác đều nghiêm túc làm đến nơi đến chốn, thời tiết mặc dù lạnh, nhưng cả người đã mồ hôi đầm đìa, Yen bảo tôi thử vừa hát vừa nhảy, lúc mới đầu có tiết tấu chậm thì hoàn toàn điều khiển được, nhưng đến lúc hát nhanh, tôi liền lực bất tòng tâm.
"A. . . dừng một lát! Tớ. . . không xong rồi." Hai tay tôi đỡ đầu gối thở mạnh.
"Nghỉ một lát đi! Vừa nhảy vừa hát rất khó khăn." Yen cầm khăn mặt giúp tôi lau mồ hôi.
"Giờ tớ biết tại sao có một số ca sĩ ra ngoài biểu diễn vào lúc hát mấy bài nhạc mạnh thì muốn hát nhép rồi, má ơi! Mệt chết đi được." Tôi trực tiếp nằm xuống đất dang hai tay hai chân.
"Ha ha! Thân ái, vậy chứng tỏ thể lực và sức thở của cậu không đủ, xem ra mỗi ngày cậu phải chạy bộ mới được." Yen vắt khăn mặt lên cổ, quỳ ngồi lên người tôi, nhìn tôi cười đùa nói.
"Hì hì! Tớ nghĩ nếu như mỗi ngày có thể cùng cậu ấy ấy. . . cũng có thể rèn luyện thể lực." Tôi cười xấu xa nói.
"Ha ha! Đồ dê con này, xem tớ trừng trị cậu như thế nào." Yen nghiêng người đè lại hai tay của tôi, muốn cắn tai tôi, tôi cười khanh khách phản kháng nàng, bắt đầu đùa giỡn…
"A! Các con đang làm cái gì vậy?" Khi chú dì đứng ở cửa nhìn chúng tôi, hai đứa chết đứng. Tiếng nhạc bật quá lớn, bọn họ trở về không nghe thấy tiếng mở cửa.
"Ha ha! Chúng con đang so xem ai mạnh hơn." Yen đứng lên, phản ứng nhanh và bình tĩnh nói, tôi cũng đứng vọt lên theo, tim sợ như muốn nổ tung.
"Con đừng bắt nạt Mạt Mạt, con xem các con mồ hôi khắp người, coi chừng bị lạnh." Mẹ Yen đi tới trước mặt hai đứa nói, cha Yen vẫn luôn cười, xem vẻ mặt của họ hẳn là không nghĩ nhiều về trò đùa của chúng tôi ban nãy.
"Chúng con vừa múa, giờ đi tắm rửa ngay ạ." Yen nói rồi kéo tôi về phòng.
"Chết chắc rồi, chết chắc rồi, chú dì có thể hoài nghi chúng mình không?" Đóng cửa phòng, tôi liền mất bình tĩnh nhỏ giọng hỏi Yen.
"Đừng lo lắng! Chúng mình chỉ đang đùa mà thôi, cũng không có thơm thơm, ba mẹ sẽ không hoài nghi." Yen mở ra tủ quần áo lấy ra áo ngủ, nói như không có chuyện gì xảy ra, tôi quả thực bái phục nàng trấn tĩnh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.