Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 140: Phiên ngoại 5 – Yen
Cầm Gian Đích Luật Động
09/10/2020
Mạt: "Đã lâu không lái xe, tối nay để tớ lái ha."
Tôi: "Cậu chắc chắn chứ?"
Mạt: "Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt lo lắng đó có được không? Tớ chỉ là lái hơi chầm chậm thôi mà."
Tôi: "Vậy. . . được rồi!"
Tiến vào ga ra, lên xe. . . .
Mạt: "Thân ái, chúng mình đi hướng nào?"
Tôi: "Không phải đằng trước có cái bảng hướng dẫn viết 'cửa ra' rất lớn à?"
Mạt: "Ha ha! Mắt bị mù."
Tôi: "Đi thôi! Xe phía sau chờ đấy."
Mạt: "Ồ! Sườn dốc này thật chót vót, tớ hơi sợ."
Tôi: "Đừng sợ, tăng ga."
Nàng bỗng tăng số một cái, bỗng dừng ở bên trạm thu phí, tôi sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Mạt: "Ha ha! Kϊƈɦ thích."
Tôi: "Đi bên trái, đi bên trái!"
Mạt: "Ồ ồ! Quen đi bên phải."
Tôi: "Lão bà, cậu có thể lái nhanh nhanh một xíu được không? Tốc độ này sẽ ảnh hưởng ùn tắc giao thông."
Tốc độ của nàng vẫn duy trì ở giữa 30 và 40
Mạt: "Tại sao tớ cảm thấy rất nhanh nhỉ? Thân ái, giao lộ này đi bên nào?"
Tôi: "Trời ạ! Cậu là người sinh sống ở thành phố này sao? Con đường này chúng ta thường hay đi."
Mạt: "Tuy thường hay đi, nhưng tớ ngồi xe không để ý mấy."
Tôi: "Cậu thật sự rất không hợp lái xe, tớ ngồi bên cạnh cậu cảm thấy rất bất an."
Mạt: "Đó đều tại cậu bình thường luôn không cho tớ lái, tụi Mạn Văn khinh bỉ chết tớ rồi."
Tôi: "Ha ha, tớ đây không phải lo lắng cho cậu à."
Mạt: "Cậu đừng để ý tớ, tiếp tục trả lời trong topic đi, tớ biết đi như thế nào."
Nàng đã nói như vậy, tôi liền nghịch điện thoại di động của nàng, không canh chừng, mấy phút sau ngẩng đầu lên xem.
Tôi: "Oh my god! Cậu lái đi đâu rồi? Đi nhầm hướng rồi."
Mạt: "Hả? Không thể nào! Là con đường này mà."
Tôi: "Con đường này là đi nhà ba mẹ, cậu bị hồ đồ rồi hả."
Mạt: "Ừ! Tớ thật bị hồ đồ rồi, phía trước có quay đầu, ha ha."
Tôi: "Nếu không cậu đỗ ở ven đường để tớ lái đi."
Nàng lập tức trề môi, không nhìn tôi.
Tôi: "Ha ha! Khi tớ không nói, cậu cứ lái tiếp."
Trở mặt thật nhanh, toét miệng cười hì hì nhìn tôi, tôi thích tính cách như vậy của nàng, luôn khiến bạn không thể giận nổi với nàng, biết lỗi nhanh hơn ai hết, khi tức giận cũng chỉ giận một lúc, rất dễ chọc nàng cười. Cứ thế con đường về nhà ngắn ngủi mười mấy phút, bị nàng lái 53 phút mới an toàn về đến nhà, các bằng hữu ngủ ngon.
Yen
Tôi: "Cậu chắc chắn chứ?"
Mạt: "Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt lo lắng đó có được không? Tớ chỉ là lái hơi chầm chậm thôi mà."
Tôi: "Vậy. . . được rồi!"
Tiến vào ga ra, lên xe. . . .
Mạt: "Thân ái, chúng mình đi hướng nào?"
Tôi: "Không phải đằng trước có cái bảng hướng dẫn viết 'cửa ra' rất lớn à?"
Mạt: "Ha ha! Mắt bị mù."
Tôi: "Đi thôi! Xe phía sau chờ đấy."
Mạt: "Ồ! Sườn dốc này thật chót vót, tớ hơi sợ."
Tôi: "Đừng sợ, tăng ga."
Nàng bỗng tăng số một cái, bỗng dừng ở bên trạm thu phí, tôi sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Mạt: "Ha ha! Kϊƈɦ thích."
Tôi: "Đi bên trái, đi bên trái!"
Mạt: "Ồ ồ! Quen đi bên phải."
Tôi: "Lão bà, cậu có thể lái nhanh nhanh một xíu được không? Tốc độ này sẽ ảnh hưởng ùn tắc giao thông."
Tốc độ của nàng vẫn duy trì ở giữa 30 và 40
Mạt: "Tại sao tớ cảm thấy rất nhanh nhỉ? Thân ái, giao lộ này đi bên nào?"
Tôi: "Trời ạ! Cậu là người sinh sống ở thành phố này sao? Con đường này chúng ta thường hay đi."
Mạt: "Tuy thường hay đi, nhưng tớ ngồi xe không để ý mấy."
Tôi: "Cậu thật sự rất không hợp lái xe, tớ ngồi bên cạnh cậu cảm thấy rất bất an."
Mạt: "Đó đều tại cậu bình thường luôn không cho tớ lái, tụi Mạn Văn khinh bỉ chết tớ rồi."
Tôi: "Ha ha, tớ đây không phải lo lắng cho cậu à."
Mạt: "Cậu đừng để ý tớ, tiếp tục trả lời trong topic đi, tớ biết đi như thế nào."
Nàng đã nói như vậy, tôi liền nghịch điện thoại di động của nàng, không canh chừng, mấy phút sau ngẩng đầu lên xem.
Tôi: "Oh my god! Cậu lái đi đâu rồi? Đi nhầm hướng rồi."
Mạt: "Hả? Không thể nào! Là con đường này mà."
Tôi: "Con đường này là đi nhà ba mẹ, cậu bị hồ đồ rồi hả."
Mạt: "Ừ! Tớ thật bị hồ đồ rồi, phía trước có quay đầu, ha ha."
Tôi: "Nếu không cậu đỗ ở ven đường để tớ lái đi."
Nàng lập tức trề môi, không nhìn tôi.
Tôi: "Ha ha! Khi tớ không nói, cậu cứ lái tiếp."
Trở mặt thật nhanh, toét miệng cười hì hì nhìn tôi, tôi thích tính cách như vậy của nàng, luôn khiến bạn không thể giận nổi với nàng, biết lỗi nhanh hơn ai hết, khi tức giận cũng chỉ giận một lúc, rất dễ chọc nàng cười. Cứ thế con đường về nhà ngắn ngủi mười mấy phút, bị nàng lái 53 phút mới an toàn về đến nhà, các bằng hữu ngủ ngon.
Yen
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.