Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 87
Cầm Gian Đích Luật Động
09/10/2020
Trans: Pax Seven
Nghe thấy cửa gõ nhẹ ba tiếng, Tư Khiết lật đật chạy đi mở cửa. Khi tôi, mẹ, và Thiên Hi thấy Yen đứng trước cửa tất cả đều rất kinh ngạc.
"Ôi chao, Yen hả con? Mau vào đi, mau vào đi." Mẹ đang ngồi trêи ghế liền đứng bật dậy ra cửa niềm nở kéo tay Yen vào.
"Con chào cô, con nghe Thiên Hi nói Mạt Mạt nằm viện, nên hôm nay đến thăm cậu ấy, làm phiền cô rồi." Yen cười thẹn thùng chào mẹ, thoáng nhìn qua tôi. Tôi ngây ngốc nhìn nàng không nói nên lời. Từ khi nghỉ đông đến giờ chưa gặp nhau, bây giờ đột nhiên Yen xuất hiện trước mặt tôi, thật quá bất ngờ. Yen mặc áo khoác da ngắn màu nâu, quần jeans xanh navy kết hợp với giầy bata trắng, chỉ đeo ba lô nhỏ trêи lưng, tóc ngắn tươi trẻ, trông nàng cực kỳ xinh xắn. Tim tôi đập thình thịch, thình thịch, lòng tràn ngập hạnh phúc.
"Con nói gì vậy, cô lúc nào cũng chào mừng con tới mà, chỉ là để con đi cả quãng đường xa xôi tới thăm Mạt Mạt, thật là náy náy, vất vả cho con, mau ngồi xuống nghỉ một chút, tụi con cứ nói chuyện, cô đi lấy nước cho uống." Mặt mẹ tươi cười, thấy Yen đến thăm mẹ rất vui.
"Lão Tư thối, thì ra cậu biết Yen sẽ tới, sao không nói với tớ? Thật không nghĩa khí." Ba người vui vẻ ôm nhau, Thiên Hi oán trách Tư Khiết.
"Không nói với cậu đó, hứ!" Tư Khiết cười gian, tôi biết nàng không nói là vì muốn cho tôi niềm vui bất ngờ.
"Hehe, cậu đến rồi?" Yen đi về phía tôi, tôi rất mắc cỡ gãi đầu nói, cảm thấy có chút không tự nhiên, dáng vẻ lôi thôi thế này thật quá mất hình tượng mà.
"Bị thương ở đâu?" Yen lạnh lùng nhìn tôi. Tôi biết Yen đang giận, nhưng có thể nhìn ra sự đau lòng trong mắt nàng. Tôi hơi kéo áo ngủ để Yen thấy vết thương trêи ngực, chỉ thấy Yen khẽ chau mày.
"Ack…bầu không khí này là sao? Sao hai cậu nghiêm túc quá vậy? Không thấy vui mừng chút nào hết." Thiên Hi lấy làm lạ nhìn bọn tôi.
"Trong đầu cậu nghĩ bậy bạ gì đó? Đi, ra ngoài với tớ mua chút đồ về ăn, Yen ngồi xe lâu vậy chắc chắc đói lắm rồi." Tư Khiết nói rồi xách túi, kéo tay Thiên Hi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
"Cậu…sao không nói gì hết? Giận sao?" Tôi phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, kéo góc áo nàng rụt rè hỏi.
"Tớ biết cậu giấu tớ là không muốn tớ lo lắng, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, cậu có chuyện tớ lại không thể ở cạnh cậu. May Thiên Hi nói với tớ, biết cậu gặp tai nạn xe, tớ sợ đến ngây dại, vớ đại ba lô rồi chạy ra bến xe, tớ…" Yen ngồi bên giường nắm tay tôi, vẫn chưa nói hết thì mẹ vào.
"Yen, lát nữa cô về nhà, nấu đồ ngon cho con ăn, tối ba Mạt Mạt sẽ đến thay, con nghỉ sớm một chút, hôm nay ngồi xe chắc mệt lắm rồi." Mẹ rót nước đưa cho Yen nói.
"Cô ơi, tối nay cho con ở lại với Mạt Mạt được không ạ? Tụi con lâu rồi không gặp, có nhiều chuyện để nói lắm." Yen nói.
"Vậy sao được, ở đây sao con ngủ được, con gái không có chuyện gì thì không thể ở đây qua đêm được." Mẹ tôi không cho.
"Cô ơi, thật không sao mà, cô cứ yên tâm nha." Yen nháy mắt muốn tôi nói thêm vào.
"Mẹ ơi, cứ để Yen ở lại với con đi, cũng chỉ có một đêm thôi mà, không phải mai là con xuất viện rồi sao?" Tôi nói.
"Cái đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, không được, nghe lời mẹ." Thái độ của mẹ rất cương quyết, hai đứa đành bất lực nhìn nhau.
Yen ngồi đối diện với mẹ trò chuyện vui vẻ, nhìn hai người tôi lại bắt đầu mơ mộng, tưởng tượng nếu cuộc đời về sau đều có nàng thì tốt biết bao. Nếu như nàng có thể trở thành một thành viên trong gia đình tôi…haha, nghĩ nghĩ thôi khóe miệng liền cong lên.
"Giao hàng tới rồi! Mời quý khách mau mau đến thưởng thức pizza nào." Thiên Hi và Tư Khiết xách một cái hộp lớn, còn có cả nước ngọt bước vào.
"Hai con mua pizza hả? Cái này ăn vào nóng trong người, nhớ uống nhiều nước." Mẹ nói, nhưng bà vẫn để tôi ăn. Bà thường nói với tôi ăn uống không nên kiêng khem quá ngược lại sẽ không tốt. Nhìn thấy món ngon tôi thích ở trước mắt, thật quá thèm thuồng. Yen lấy trước một miếng đưa cho mẹ, rồi đưa một miếng lên miệng đút tôi ăn. Tôi đã há miệng thiệt lớn chờ sẵn rồi, không hề khách sáo mà cắn một miếng bự.
"Chu choa, Mạt nhi à, kiếp trước nhất định cậu là quỷ đói đầu thai, nhìn cậu ăn kìa, người không quen cậu còn thấy cậu là gái đẹp, quen cậu rồi thì hình tượng gì cũng chả còn." Thiên Hi vừa ăn vừa xỉa xói tôi, mọi người đều cười vui vẻ.
"Cậu cũng chẳng khá hơn tớ bao nhiêu đâu nhé, cơm cũng ăn không chừa hột nào." Tôi không phục cãi lại, nói hơi lớn tiếng ngực liền đau đớn, Yen căng thẳng nhìn tôi.
"Cậu đừng chọc cậu ấy nữa, bây giờ cậu ấy là bệnh nhân." Tư Khiết nói Thiên Hi, nàng lè lưỡi không nói nữa.
Sau khi tôi nài nỉ nhõng nhẽo không ngừng, còn có Tư Khiết nói giúp, cuối cùng thuyết phục được mẹ để Yen ở lại với tôi, không cần nói cũng biết tôi vui biết bao nhiêu. Yen về nhà tôi tắm rửa xong thì ba chở nàng tới. Lúc nhìn Yen bước vào nhưng không có ba đi theo, tôi cười híp mắt nhìn nàng, giang rộng hai tay đòi ôm.
"Hai cậu ấy đi rồi sao" Yen ôm tôi dịu dàng hỏi.
"Vừa đi rồi, cậu thơm quá." Tôi đưa mũi vào cổ nàng hít hít, làm nàng nhột liền lập tức tránh tôi ra.
"Cậu là cún nhỏ à." Yen mắc cỡ khẽ nói.
"Haha! Ah, bộ đồ này quen quá!" Tôi nhìn quần áo của Yen.
"Đồ ngốc, đây là đồ của cậu đó, đi gấp quá tớ quên mang, mẹ lấy đồ cậu cho tớ mặc." Yen ngại ngùng nói.
"Ôi, mỹ nữ nên mặc gì cũng đẹp hết, sao cậu mặc lên lại khác biệt dữ vậy?" Tôi ngưỡng mộ nói.
"Haha! Ba hoa, tớ đi lấy nước giúp cậu lau người." Yen nói rồi đứng dậy.
"Đừng đi!" Tôi kéo tay nàng, hai mắt quyến luyến nhìn Yen.
"Ngoan! Tớ quay lại liền" Yen xoa mặt tôi, mỉm cười quay lưng đi ra ngoài.
Đợi một lúc, thấy Yen mang nước vào, đổ vô thau, pha vừa đủ ấm rồi vắt khô khăn, nàng làm liền tù tì một mạch.
"Lại đây, lau mặt cậu trước." Yen đứng bên giường, hai tay tôi ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, ngẩng đầu ngoan ngoãn để Yen lau mặt.
"Thân ái à, có cậu thật tốt, cậu đến được tớ vui muốn chết, nhưng lại đau lòng cậu phải bôn ba mệt mỏi." Tôi áy náy nói.
"Đồ ngốc, tớ ở trêи xe ngủ được một giấc dài rồi, không mệt chút nào. Hơn nữa nhìn thấy cậu là tớ yên tâm rồi." Yen vừa nói vừa lau cổ tôi, tôi biết nàng chắc chắn lo đến không ngủ được, chỉ là an ủi tôi thôi.
"Cậu đi gấp vậy, cậu nói sao với ba mẹ thế?" Tôi hỏi.
"Ack…Tớ gấp quá chỉ nói với ba mẹ là cậu gặp tai nạn xe, bị thương rất nặng, muốn đi thăm cậu, hai người liền đồng ý." Giọng Yen càng nói càng nhỏ.
"Hả? Cậu trù tớ bị thương nặng à." Tôi giả bộ hờn giận nói.
"Xin lỗi! Tớ chỉ sợ ba mẹ không cho đi, nhất thời nhanh miệng nói thôi." Yen vội vàng giải thích.
"Hehe, chọc cậu thôi, tớ không ngại đâu." Tôi hôn lên bàn tay mềm mại của nàng, vui vẻ nói.
"Cởi quần ra." Yen bình tĩnh nói.
"Cái đó…để tự tớ lau đi" Tôi giành lấy khăn trêи tay Yen.
"Haha! Trước mặt tớ còn mắc cỡ gì chứ? Cậu đừng nhúc nhích." Nàng lấy lại khăn, tôi đỏ mặt không dám nhìn Yen.
Yen cẩn thận lau cho tôi xong, chỉnh lại giường rồi ngồi lên ghế gọt táo cho tôi. Thấy Yen không ngừng bận bịu vì tôi, cảm thấy rất hạnh phúc.
"Lại đang cười gì đó? Hôm nay cậu cười ngốc mấy lần rồi nha." Yen không nhìn tôi, cắt trái cây hỏi.
"Chỉ một chữ thôi—NGỌT!" Lúc này đây tôi chỉ nghĩ ra được chữ này để hình dung, nàng mỉm cười, cắn một miếng táo rồi đưa lên miệng tôi, tôi đón lấy rồi ngậm lấy môi nàng. Động tác này cứ giữ như thế rất lâu, đến khi thân thể cứng đờ mới buông ra..
Thời gian không còn sớm, thời tiết cũng rất lạnh, tôi để Yen thay đồ rồi nhanh nhanh lên giường đắp chăn. Giường phụ kế bên cứ để đó tôi không cho nàng ngủ, Yen nằm cạnh tôi không dám cử động, sợ làm tôi đau. Tôi chỉ có thể nằm ngửa ngủ, tránh không đè lên vết thương.
"Chật không?" Yen hỏi.
"So với lần trước ngủ trêи xe lửa, giường này rộng hơn nên thoải mái hơn nhiều." Tôi nắm chặt tay Yen.
"Tớ ôm cậu được không?" Yen nằm nghiêng nhìn tôi hỏi, tôi giơ tay ra, để nàng gối đầu lên cánh tay của tôi, tay nàng nhẹ đặt trêи bụng tôi.
"Phật tổ phù hộ! May mà cậu không sao, nếu không tớ thật không biết phải làm sao nữa." Yen khẽ thì thầm bên tai tôi.
"Nếu tớ trở thành người tàn phế, cậu còn yêu tớ không?" Tôi hỏi.
"Im lặng! Không cho cậu nói bậy, dù thế nào tớ vẫn sẽ ở bên cậu." Yen che miệng tôi lại.
"Lúc đó tớ đã nghĩ tớ cứ vậy xong đời rồi, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến cậu, sợ sẽ không được gặp cậu nữa." Tôi lấy tay nàng ra nói tiếp.
"Không sao rồi, sau này nhất định sẽ tốt mà, Mạt Mạt đáng yêu như vậy, thần linh sẽ bảo vệ cậu mà." Yen sờ bụng tôi, giống như mẹ gãi nhè nhẹ cho tôi.
"Uhm, ngày mai ra viện, tớ muốn đi chùa." Tôi nói.
"Được, mai tớ đi với cậu, ngày mốt tớ về" Yen nói.
"Hả, nhanh vậy?" Tôi có chút kϊƈɦ động, làm ngực lại đau!
"Cậu đừng kϊƈɦ động được không? Tớ cũng không muốn về nhanh vậy, nhưng hai hôm nữa chị tớ về rồi, phải chuẩn bị cho đám cưới, ba mẹ tớ cũng không muốn tớ ở nhà cậu làm phiền lâu vậy, sẽ nói tớ phiền cậu dưỡng bệnh, mấy hôm nữa là qua mùa xuân rồi, ở nhà còn nhiều chuyện phải làm, tớ sẽ bận lắm." Yen ngẩng đầu lên, chống cùi chỏ nhìn tôi nói. Đèn tắt rồi, chỉ còn ánh sáng mờ mờ khẽ xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy đôi mắt to tinh anh sáng ngời của nàng, tôi không nhịn được mà hôn lên.
"Thôi được, vậy cậu chờ tớ trở lại nha." Tôi xoa mặt nàng, hụt hẫng nói.
"Uhm, mau ngủ đi, trễ lắm rồi, ngủ ngon." Yen hôn lên trán tôi, nằm bên cạnh tôi, tôi nhanh chóng nghe thấy tiếng hít thở chìm vào giấc ngủ của nàng. Hôm nay hẳn là Yen mệt lắm, ngày mốt lại phải vội vã quay về rồi, thật đau lòng mà…
Nghe thấy cửa gõ nhẹ ba tiếng, Tư Khiết lật đật chạy đi mở cửa. Khi tôi, mẹ, và Thiên Hi thấy Yen đứng trước cửa tất cả đều rất kinh ngạc.
"Ôi chao, Yen hả con? Mau vào đi, mau vào đi." Mẹ đang ngồi trêи ghế liền đứng bật dậy ra cửa niềm nở kéo tay Yen vào.
"Con chào cô, con nghe Thiên Hi nói Mạt Mạt nằm viện, nên hôm nay đến thăm cậu ấy, làm phiền cô rồi." Yen cười thẹn thùng chào mẹ, thoáng nhìn qua tôi. Tôi ngây ngốc nhìn nàng không nói nên lời. Từ khi nghỉ đông đến giờ chưa gặp nhau, bây giờ đột nhiên Yen xuất hiện trước mặt tôi, thật quá bất ngờ. Yen mặc áo khoác da ngắn màu nâu, quần jeans xanh navy kết hợp với giầy bata trắng, chỉ đeo ba lô nhỏ trêи lưng, tóc ngắn tươi trẻ, trông nàng cực kỳ xinh xắn. Tim tôi đập thình thịch, thình thịch, lòng tràn ngập hạnh phúc.
"Con nói gì vậy, cô lúc nào cũng chào mừng con tới mà, chỉ là để con đi cả quãng đường xa xôi tới thăm Mạt Mạt, thật là náy náy, vất vả cho con, mau ngồi xuống nghỉ một chút, tụi con cứ nói chuyện, cô đi lấy nước cho uống." Mặt mẹ tươi cười, thấy Yen đến thăm mẹ rất vui.
"Lão Tư thối, thì ra cậu biết Yen sẽ tới, sao không nói với tớ? Thật không nghĩa khí." Ba người vui vẻ ôm nhau, Thiên Hi oán trách Tư Khiết.
"Không nói với cậu đó, hứ!" Tư Khiết cười gian, tôi biết nàng không nói là vì muốn cho tôi niềm vui bất ngờ.
"Hehe, cậu đến rồi?" Yen đi về phía tôi, tôi rất mắc cỡ gãi đầu nói, cảm thấy có chút không tự nhiên, dáng vẻ lôi thôi thế này thật quá mất hình tượng mà.
"Bị thương ở đâu?" Yen lạnh lùng nhìn tôi. Tôi biết Yen đang giận, nhưng có thể nhìn ra sự đau lòng trong mắt nàng. Tôi hơi kéo áo ngủ để Yen thấy vết thương trêи ngực, chỉ thấy Yen khẽ chau mày.
"Ack…bầu không khí này là sao? Sao hai cậu nghiêm túc quá vậy? Không thấy vui mừng chút nào hết." Thiên Hi lấy làm lạ nhìn bọn tôi.
"Trong đầu cậu nghĩ bậy bạ gì đó? Đi, ra ngoài với tớ mua chút đồ về ăn, Yen ngồi xe lâu vậy chắc chắc đói lắm rồi." Tư Khiết nói rồi xách túi, kéo tay Thiên Hi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
"Cậu…sao không nói gì hết? Giận sao?" Tôi phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, kéo góc áo nàng rụt rè hỏi.
"Tớ biết cậu giấu tớ là không muốn tớ lo lắng, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, cậu có chuyện tớ lại không thể ở cạnh cậu. May Thiên Hi nói với tớ, biết cậu gặp tai nạn xe, tớ sợ đến ngây dại, vớ đại ba lô rồi chạy ra bến xe, tớ…" Yen ngồi bên giường nắm tay tôi, vẫn chưa nói hết thì mẹ vào.
"Yen, lát nữa cô về nhà, nấu đồ ngon cho con ăn, tối ba Mạt Mạt sẽ đến thay, con nghỉ sớm một chút, hôm nay ngồi xe chắc mệt lắm rồi." Mẹ rót nước đưa cho Yen nói.
"Cô ơi, tối nay cho con ở lại với Mạt Mạt được không ạ? Tụi con lâu rồi không gặp, có nhiều chuyện để nói lắm." Yen nói.
"Vậy sao được, ở đây sao con ngủ được, con gái không có chuyện gì thì không thể ở đây qua đêm được." Mẹ tôi không cho.
"Cô ơi, thật không sao mà, cô cứ yên tâm nha." Yen nháy mắt muốn tôi nói thêm vào.
"Mẹ ơi, cứ để Yen ở lại với con đi, cũng chỉ có một đêm thôi mà, không phải mai là con xuất viện rồi sao?" Tôi nói.
"Cái đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, không được, nghe lời mẹ." Thái độ của mẹ rất cương quyết, hai đứa đành bất lực nhìn nhau.
Yen ngồi đối diện với mẹ trò chuyện vui vẻ, nhìn hai người tôi lại bắt đầu mơ mộng, tưởng tượng nếu cuộc đời về sau đều có nàng thì tốt biết bao. Nếu như nàng có thể trở thành một thành viên trong gia đình tôi…haha, nghĩ nghĩ thôi khóe miệng liền cong lên.
"Giao hàng tới rồi! Mời quý khách mau mau đến thưởng thức pizza nào." Thiên Hi và Tư Khiết xách một cái hộp lớn, còn có cả nước ngọt bước vào.
"Hai con mua pizza hả? Cái này ăn vào nóng trong người, nhớ uống nhiều nước." Mẹ nói, nhưng bà vẫn để tôi ăn. Bà thường nói với tôi ăn uống không nên kiêng khem quá ngược lại sẽ không tốt. Nhìn thấy món ngon tôi thích ở trước mắt, thật quá thèm thuồng. Yen lấy trước một miếng đưa cho mẹ, rồi đưa một miếng lên miệng đút tôi ăn. Tôi đã há miệng thiệt lớn chờ sẵn rồi, không hề khách sáo mà cắn một miếng bự.
"Chu choa, Mạt nhi à, kiếp trước nhất định cậu là quỷ đói đầu thai, nhìn cậu ăn kìa, người không quen cậu còn thấy cậu là gái đẹp, quen cậu rồi thì hình tượng gì cũng chả còn." Thiên Hi vừa ăn vừa xỉa xói tôi, mọi người đều cười vui vẻ.
"Cậu cũng chẳng khá hơn tớ bao nhiêu đâu nhé, cơm cũng ăn không chừa hột nào." Tôi không phục cãi lại, nói hơi lớn tiếng ngực liền đau đớn, Yen căng thẳng nhìn tôi.
"Cậu đừng chọc cậu ấy nữa, bây giờ cậu ấy là bệnh nhân." Tư Khiết nói Thiên Hi, nàng lè lưỡi không nói nữa.
Sau khi tôi nài nỉ nhõng nhẽo không ngừng, còn có Tư Khiết nói giúp, cuối cùng thuyết phục được mẹ để Yen ở lại với tôi, không cần nói cũng biết tôi vui biết bao nhiêu. Yen về nhà tôi tắm rửa xong thì ba chở nàng tới. Lúc nhìn Yen bước vào nhưng không có ba đi theo, tôi cười híp mắt nhìn nàng, giang rộng hai tay đòi ôm.
"Hai cậu ấy đi rồi sao" Yen ôm tôi dịu dàng hỏi.
"Vừa đi rồi, cậu thơm quá." Tôi đưa mũi vào cổ nàng hít hít, làm nàng nhột liền lập tức tránh tôi ra.
"Cậu là cún nhỏ à." Yen mắc cỡ khẽ nói.
"Haha! Ah, bộ đồ này quen quá!" Tôi nhìn quần áo của Yen.
"Đồ ngốc, đây là đồ của cậu đó, đi gấp quá tớ quên mang, mẹ lấy đồ cậu cho tớ mặc." Yen ngại ngùng nói.
"Ôi, mỹ nữ nên mặc gì cũng đẹp hết, sao cậu mặc lên lại khác biệt dữ vậy?" Tôi ngưỡng mộ nói.
"Haha! Ba hoa, tớ đi lấy nước giúp cậu lau người." Yen nói rồi đứng dậy.
"Đừng đi!" Tôi kéo tay nàng, hai mắt quyến luyến nhìn Yen.
"Ngoan! Tớ quay lại liền" Yen xoa mặt tôi, mỉm cười quay lưng đi ra ngoài.
Đợi một lúc, thấy Yen mang nước vào, đổ vô thau, pha vừa đủ ấm rồi vắt khô khăn, nàng làm liền tù tì một mạch.
"Lại đây, lau mặt cậu trước." Yen đứng bên giường, hai tay tôi ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, ngẩng đầu ngoan ngoãn để Yen lau mặt.
"Thân ái à, có cậu thật tốt, cậu đến được tớ vui muốn chết, nhưng lại đau lòng cậu phải bôn ba mệt mỏi." Tôi áy náy nói.
"Đồ ngốc, tớ ở trêи xe ngủ được một giấc dài rồi, không mệt chút nào. Hơn nữa nhìn thấy cậu là tớ yên tâm rồi." Yen vừa nói vừa lau cổ tôi, tôi biết nàng chắc chắn lo đến không ngủ được, chỉ là an ủi tôi thôi.
"Cậu đi gấp vậy, cậu nói sao với ba mẹ thế?" Tôi hỏi.
"Ack…Tớ gấp quá chỉ nói với ba mẹ là cậu gặp tai nạn xe, bị thương rất nặng, muốn đi thăm cậu, hai người liền đồng ý." Giọng Yen càng nói càng nhỏ.
"Hả? Cậu trù tớ bị thương nặng à." Tôi giả bộ hờn giận nói.
"Xin lỗi! Tớ chỉ sợ ba mẹ không cho đi, nhất thời nhanh miệng nói thôi." Yen vội vàng giải thích.
"Hehe, chọc cậu thôi, tớ không ngại đâu." Tôi hôn lên bàn tay mềm mại của nàng, vui vẻ nói.
"Cởi quần ra." Yen bình tĩnh nói.
"Cái đó…để tự tớ lau đi" Tôi giành lấy khăn trêи tay Yen.
"Haha! Trước mặt tớ còn mắc cỡ gì chứ? Cậu đừng nhúc nhích." Nàng lấy lại khăn, tôi đỏ mặt không dám nhìn Yen.
Yen cẩn thận lau cho tôi xong, chỉnh lại giường rồi ngồi lên ghế gọt táo cho tôi. Thấy Yen không ngừng bận bịu vì tôi, cảm thấy rất hạnh phúc.
"Lại đang cười gì đó? Hôm nay cậu cười ngốc mấy lần rồi nha." Yen không nhìn tôi, cắt trái cây hỏi.
"Chỉ một chữ thôi—NGỌT!" Lúc này đây tôi chỉ nghĩ ra được chữ này để hình dung, nàng mỉm cười, cắn một miếng táo rồi đưa lên miệng tôi, tôi đón lấy rồi ngậm lấy môi nàng. Động tác này cứ giữ như thế rất lâu, đến khi thân thể cứng đờ mới buông ra..
Thời gian không còn sớm, thời tiết cũng rất lạnh, tôi để Yen thay đồ rồi nhanh nhanh lên giường đắp chăn. Giường phụ kế bên cứ để đó tôi không cho nàng ngủ, Yen nằm cạnh tôi không dám cử động, sợ làm tôi đau. Tôi chỉ có thể nằm ngửa ngủ, tránh không đè lên vết thương.
"Chật không?" Yen hỏi.
"So với lần trước ngủ trêи xe lửa, giường này rộng hơn nên thoải mái hơn nhiều." Tôi nắm chặt tay Yen.
"Tớ ôm cậu được không?" Yen nằm nghiêng nhìn tôi hỏi, tôi giơ tay ra, để nàng gối đầu lên cánh tay của tôi, tay nàng nhẹ đặt trêи bụng tôi.
"Phật tổ phù hộ! May mà cậu không sao, nếu không tớ thật không biết phải làm sao nữa." Yen khẽ thì thầm bên tai tôi.
"Nếu tớ trở thành người tàn phế, cậu còn yêu tớ không?" Tôi hỏi.
"Im lặng! Không cho cậu nói bậy, dù thế nào tớ vẫn sẽ ở bên cậu." Yen che miệng tôi lại.
"Lúc đó tớ đã nghĩ tớ cứ vậy xong đời rồi, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến cậu, sợ sẽ không được gặp cậu nữa." Tôi lấy tay nàng ra nói tiếp.
"Không sao rồi, sau này nhất định sẽ tốt mà, Mạt Mạt đáng yêu như vậy, thần linh sẽ bảo vệ cậu mà." Yen sờ bụng tôi, giống như mẹ gãi nhè nhẹ cho tôi.
"Uhm, ngày mai ra viện, tớ muốn đi chùa." Tôi nói.
"Được, mai tớ đi với cậu, ngày mốt tớ về" Yen nói.
"Hả, nhanh vậy?" Tôi có chút kϊƈɦ động, làm ngực lại đau!
"Cậu đừng kϊƈɦ động được không? Tớ cũng không muốn về nhanh vậy, nhưng hai hôm nữa chị tớ về rồi, phải chuẩn bị cho đám cưới, ba mẹ tớ cũng không muốn tớ ở nhà cậu làm phiền lâu vậy, sẽ nói tớ phiền cậu dưỡng bệnh, mấy hôm nữa là qua mùa xuân rồi, ở nhà còn nhiều chuyện phải làm, tớ sẽ bận lắm." Yen ngẩng đầu lên, chống cùi chỏ nhìn tôi nói. Đèn tắt rồi, chỉ còn ánh sáng mờ mờ khẽ xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy đôi mắt to tinh anh sáng ngời của nàng, tôi không nhịn được mà hôn lên.
"Thôi được, vậy cậu chờ tớ trở lại nha." Tôi xoa mặt nàng, hụt hẫng nói.
"Uhm, mau ngủ đi, trễ lắm rồi, ngủ ngon." Yen hôn lên trán tôi, nằm bên cạnh tôi, tôi nhanh chóng nghe thấy tiếng hít thở chìm vào giấc ngủ của nàng. Hôm nay hẳn là Yen mệt lắm, ngày mốt lại phải vội vã quay về rồi, thật đau lòng mà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.