Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 88
Cầm Gian Đích Luật Động
09/10/2020
Buổi sáng tỉnh lại, phát hiện Yen không ở bên cạnh tôi, chống người lên
nhìn xung quanh, cầm lấy quần áo dày ở đầu giường, khoác lên người xuống giường đi tìm nàng.
"Trời lạnh như vậy cậu dậy làm gì? Mau mau nằm xuống lại." Tôi mới vừa đi tới cửa hành lang, đã nhìn thấy Yen xách theo bữa sáng trở về.
"Cậu sớm như vậy đã dậy đi mua bữa sáng? Lạnh lắm đó! Sau khi mẹ đi làm sẽ mang thức ăn cho chúng mình." Tôi đau lòng tiến lên nắm tay nàng, lạnh buốt.
"Tối hôm qua có cậu ở bên ngủ rất say, sáng nay tỉnh lại thì ngủ không được, liền muốn mua bữa sáng cho cậu." Yen ôm eo tôi cười ngọt ngào.
"Tối hôm qua tớ cũng ngủ rất ngon, bởi vì có cậu." Tôi thân mật hướng mặt tới trêи mặt nàng sượt sượt.
Ăn xong bữa sáng không bao lâu, ba mẹ liền đến, bọn họ ân cần hỏi han Yen tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt không, còn mang thêm một cái áo khoác dày cho nàng mặc vào, lúc này bác sĩ điều trị chính sang đây xem tôi, sau khi tỉ mỉ kiểm tra thân thể tôi xong, nói có thể yên tâm trở về nghỉ ngơi, tôi cao hứng thở phào nhẹ nhõm thật dài, Yen cũng vui vẻ cười.
Thu thập xong đồ đạc, ba ba đưa chúng tôi về nhà, ở trêи đường tôi muốn xin đi chùa chiền dâng hương, có Yen đi cùng ba ba liền đồng ý, xe đến cửa chùa thì dừng lại, ba dặn tôi đi chậm một chút, còn cho tôi tiền muốn tôi dẫn Yen đi ăn món chay nổi tiếng nơi đây.
"Hương hỏa ở đây thật thịnh vượng!" Yen nắm tay tôi đi chậm, ngắm nghía.
"Đúng vậy, mặc dù không có lớn như ngôi chùa lúc trước cậu dẫn tớ đi, nhưng nghe nói nơi này rất linh nghiệm, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều tín đồ tới đây. Đi! Trước tiên chúng mình đi mua hương." Tôi chỉ về đằng trước nói.
Nhen lửa hương, hai đứa quỳ gối trước mặt Phật tổ, thành kính cúi lạy ba cái, tôi cầu khẩn gia đình và nàng đều có thể bình bình an an, thân thể khỏe mạnh. Lúc tôi đứng dậy, nhìn thấy Yen còn đang quỳ, trong miệng liên tục nhỏ giọng lẩm bẩm, mỗi lần tới trước mặt một vị tượng Phật, nàng đều quỳ rất lâu, hơn nữa ở mỗi một cái hòm quyên tiền đều thả một ít tiền đèn nhang.
"Ha ha! Phật tổ đều ghét cậu dài dòng, cậu liên tục nói với họ gì thế?" Dâng hương xong, lúc đi tới cửa chính, tôi không nhịn được hỏi nàng.
"Người cầu khẩn rất nhiều, tớ sợ Phật tổ không nghe được lời tớ nói, tớ liền không ngừng lặp lại nói mấy lần, để người nhận được đó!" Nét mặt của Yen đáng yêu cực kỳ, tôi cười ha ha nhìn nàng, véo nhẹ gò má của nàng, rất muốn cắn một cái.
"Tớ rất yêu thích một mặt đáng yêu này của cậu, thấy vẻ mặt đó tớ thật muốn nuốt cậu vào trong bụng." Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của nàng.
"Ha ha, bên cậu thời gian dài, bị cậu cảm hoá." Yen đem mặt tiến đến trước mặt tôi, sắp đụng tới cái mũi rồi, xung quanh rất nhiều người, tôi căng thẳng thụt lùi phía sau, nàng cười đắc ý, đây là cố tình.
"Ây. . . đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Tôi đỏ mặt nhìn nàng nói.
"Món chay ở gần đây sao?" Yen cười hỏi.
"Ngay ở bên cạnh, nếu không gọi tụi Tư Khiết ra đây ăn cùng nhau? Tớ nhớ các cậu ấy chưa từng tới." Tôi đề nghị.
"Được! Ban ngày có thể nói chuyện phiếm, ngày mai sẽ trở về, buổi tối chỉ tớ và cậu, được không?" Yen lắc tay của tôi hỏi, tôi hé miệng cười, gật đầu nói được.
Gọi điện thoại cho hai nàng, vừa mới rời giường, còn muốn trang điểm mới có thể ra ngoài, tôi và Yen sớm đến hiệu ăn trước, chúng tôi đều thích tìm vị trí ngồi sát cửa sổ, sau khi ngồi xuống nhìn tranh ảnh thực đơn tuyệt đẹp, nàng hưng phấn đến mức mỗi loại đều muốn ăn, tôi cười ha ha nói đều gọi tới thử xem, nàng dùng ngón tay gõ nhẹ trán tôi nói tôi xa xỉ lãng phí, tôi cũng chỉ là thuận tiện nói một chút, sẽ không thật sự gọi hết.
Qua một giờ, hai vị mỹ nhân trang điểm lộng lẫy đến rồi, thời gian nhanh hơn so với tôi tưởng tượng, nếu như thường ngày chưa được nửa giờ là không ra cửa.
"Ô! Hai cậu ăn mặc như đi kết thân vậy, tuyệt đẹp. . . . chà chà!" Ngón tay tôi nhẹ xoa cằm, đắm đuối nhìn hai nàng từ dưới lên trêи nói.
"Trước tiên thu hồi ánh mắt ɖâʍ tà này của cậu ha, cái này cậu sẽ không hiểu đâu, chúng tớ cực kỳ coi trọng lần gặp mặt này nên mới ăn mặc đẹp đẽ chút, cái này gọi là tôn trọng, hiểu không?" Thiên Hi giả vờ chính đáng bắt đầu thuyết giáo, Yen cùng Tư Khiết trao đổi ánh mắt, sau đó nở nụ cười.
"Không cho cười, tớ nói rất là nghiêm túc." Thiên Hi liền không chịu được người khác cười nhạo nàng.
"Được rồi! Mỹ nhân, nhanh nhanh gọi món ăn đi." Yen cười nàng đưa thực đơn cho các nàng.
"Hả? Hai cậu ngồi ở đây nửa ngày làm gì mà không gọi? Tớ đều sắp chết đói rồi." Thiên Hi oán trách.
"Đây cũng không phải là hai chúng tớ tôn trọng các cậu sao, phải nhất trí chọn món ăn mình thích thì mới lên món chứ." Tôi học Thiên Hi nói, Tư Khiết bất đắc dĩ nở nụ cười.
Mọi người cùng nhau vui vẻ nhất chính là bạn một câu tớ một câu thương lượng ăn cái gì, cái gì vừa ăn ngon vừa tiện nghi, vì thế nhiều năm như vậy khẩu vị ẩm thực của chúng tôi đều rất nhất trí, đi ra ngoài gọi món đều rất ăn ý biết mọi người muốn ăn cái gì.
"Món chay ở đây thật ngon, tên gọi cũng độc nhất vô nhị, thật mới mẻ." Tư Khiết vừa ăn vừa tán thưởng.
"Tớ cũng cảm thấy ăn ngon. Tiểu Bảo, ngày mai dẫn cậu đi nông thôn ăn mỹ thực, bảo đảm đầu lưỡi cậu nhảy loạn." Thiên Hi khoe khoang.
"Sáng sớm ngày mai tớ phải trở về rồi, lần sau nhé." Yen rót trà cho chúng tôi nói.
"Hả? Nhanh như vậy đã đi à?" Hai nàng đồng thời kêu, Yen giải thích nguyên nhân muốn sớm trở về, lúc này một món ăn cuối cùng lên bàn, là khoai tây sợi, nhưng không nghĩ tới là cay, hơn nữa còn rất cay, tôi ăn không hết.
"Cho, tớ dùng nước chần qua nó, cũng không quá cay nữa." Yen đặt khoai tây ở trong bát, dùng nước chần qua rồi đem nó đặt ở trong bát của tôi, tôi vui vẻ tự nhiên nhận lấy, quên mất đối diện còn ngồi hai người.
"Khụ khụ. . . sao hai cậu càng xem càng như cái kia thế?" Thiên Hi bất chợt hỏi một câu.
"Hả? Cái gì cơ?" Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tư Khiết có chút không đúng.
"Chính là nữ yêu nữ đó, gần đây phát hiện hai cậu quá mức thân mật, nếu người khác thấy sẽ hiểu lầm, chú ý một chút ha." Thiên Hi thuận miệng nói.
"Cậu cứ thích nói linh tinh, nhanh nhanh ăn cơm." Tư Khiết gắp một đũa thức ăn vào trong bát của Thiên Hi, muốn bịt miệng của nàng, mặt của tôi xoạt đỏ lên, cúi đầu ăn cơm không lên tiếng.
"Nếu như hai chúng tớ đúng là nữ yêu nữ, cậu sẽ nhìn chúng tớ như thế nào?" Không nghĩ tới Yen sẽ hỏi Thiên Hi vấn đề này, động tác tôi ăn cơm cứng lại rồi, con mắt nhanh chóng liếc nhìn ánh mắt của các nàng, Tư Khiết cùng Thiên Hi đều sửng sốt.
"Chuyện cười này không buồn cười một tý nào ha, chúng ta nói những chuyện khác. . . ." Thiên Hi muốn nói sang chuyện khác.
"Tớ là nói thật." Yen ngừng lại lời của nàng.
"Các cậu. . . không phải là thật chứ? Vừa nãy tớ chỉ là tùy tiện nói đùa một chút mà thôi." Vài giây trôi qua, Thiên Hi chớp mắt nhiều lần, khó mà tin nổi nhìn chúng tôi, lòng bàn tay của tôi bắt đầu đổ mồ hôi, toàn thân nóng lên, Yen nhìn tôi, tôi cũng nhìn nàng, tiếp theo đồng thời nhìn về phía Thiên Hi, gật gật đầu.
"Ôi trời ơi!" Thiên Hi thấy hai chúng tôi gật đầu thừa nhận, miệng há to đến mức có thể bỏ vào một cái bánh màn thầu, hai tay gắt gao ngắt lấy cánh tay Tư Khiết.
"Xíttt! Nhẹ chút, đau!" Tư Khiết đau đến mức đẩy ra tay nàng.
"Nóng quá! Nóng quá! Nhân viên phục vụ. . . nhân viên phục vụ. . . có nước đá không? Cho cốc nước đá. . ." Chỉ thấy Thiên Hi luống cuống dùng tay làm quạt quạt mặt, kϊƈɦ động hô, con mắt không dám đối diện chúng tôi.
"Cậu bình tĩnh đi, đừng kêu loạn, người chung quanh đều nhìn về bên này đấy." Tư Khiết dùng tay đè lại đùi Thiên Hi, nhỏ giọng nói nàng.
"Bình tĩnh? Cậu bảo tớ làm sao bình tĩnh? Thế nhưng chuyện này lại phát sinh ở trêи người chị em tốt của tớ đó! Chuyện này. . . chuyện này cũng quá khó mà tin nổi rồi, chẳng trách Mạt nhi vừa xảy ra chuyện Tiểu Bảo liền chạy như bay sang đây xem cậu ấy, ôi chao ơi! Sao cậu không phản ứng hả? Đây chính là đại sự đó?" Giọng Thiên Hi kϊƈɦ động cao quãng tám hỏi Tư Khiết, Tư Khiết không lên tiếng.
"Âu Tư Khiết. . . cậu sẽ không đã sớm biết chứ?" Thiên Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay người về phía Tư Khiết hỏi.
"Biết sớm hơn cậu một chút mà thôi." Tư Khiết lúng túng cười.
"Các cậu được lắm! Đều gạt tớ, Mạn Văn và Tiểu Đằng đều biết rồi hả ?" Thiên Hi hơi giận nhìn chúng tôi hỏi.
"Không phải muốn gạt các cậu, là sợ các cậu sẽ có ý kiến gì đối với chúng tớ, sợ các cậu sau khi biết sẽ không để ý đến chúng tớ, Mạn Văn và Tiểu Đằng đều không biết, Tư Khiết biết là bởi vì bị cậu ấy phát hiện." Tôi nhỏ giọng cẩn thận nói, nhân viên phục vụ đưa tới một cốc nước lọc, Thiên Hi cầm lấy cốc liền một hơi ục ục uống vào.
"Làm sao sẽ không để ý đến các cậu chứ, chẳng qua là tớ cảm thấy quá kinh ngạc, siêu cấp chấn động các cậu biết không? Ai có thể nghĩ tới hai cậu sẽ yêu nhau chứ? Trời ơi, đêm nay tớ khẳng định mất ngủ rồi." Thiên Hi kϊƈɦ động đỏ cả mặt nói, phản ứng của nàng lớn hơn tôi tưởng tượng, nhìn vẻ mặt của nàng vừa hài hước vừa tức cười, sau đó chính là thời gian "thẩm phạm".
"Hai cậu yêu khi nào hả?" Bát quái tinh bắt đầu lên người rồi.
"Khoảng chừng vào mùa đông." Tôi nhịn cười trêu đùa nàng.
"Doãn Hạ Mạt, đứng đắn một chút cho tớ, đây là vấn đề rất nghiêm túc." Hai tay Thiên Hi ôm cánh tay vẻ mặt giả vờ chính đáng hỏi, Yen cùng Tư Khiết đều mím môi nhẫn nhịn cười.
"Ai yêu ai trước?" Tiếp tục hỏi.
"Không phân trước sau, đồng thời bị trúng sét." Tôi tiếp tục đáp.
"Hừ! Nhất định là cậu trêu chọc Tiểu Bảo trước tiên, khi đó người ta cùng Trương Khải vẫn còn tốt đấy." Thiên Hi không tin tôi, khinh bỉ nhìn tôi.
"Ây. . . Mạt Mạt nói là sự thật." Yen ngượng ngùng chen vào một câu.
"Chà chà. . . Tư Khiết cậu xem xem. . . cậu xem xem. . ." Thiên Hi rùng mình một cái, lại dùng sức ngắt lấy cánh tay Tư Khiết.
"Vậy hiện tại hai cậu. . . phát triển thành mức độ nào rồi hả?" Nàng còn thật hỏi nghiện rồi.
"Mức độ gì cơ?" Hai đứa đồng thời giả ngu.
"Chính là có cái đó đó không? Ôi ôi ôi, nóng quá!" Thiên Hi gấp rồi.
"…" Hai đứa duy trì im lặng, đều không nói lời nào.
"Khà khà! Đó chính là vượt rào rồi, ôi chúa ơi! Tớ có phải là đang nằm mơ, mau tới đánh thức tớ đi." Một tay Thiên Hi xách eo, một tay đặt ở trêи trán, làm hình dáng thống khổ. Chợt nghe thấy "bốp" một tiếng, Tư Khiết dùng tay vỗ mạnh vào trêи đùi Thiên Hi, sợ đến mức thân thể nàng ngồi thẳng lên.
"Tỉnh rồi chứ? Nói cho cậu biết, đây là thật, đừng nói ra ha, trước tiên tạm thời cũng đừng nói cho Mạn Văn và Tiểu Đằng." Tư Khiết nghiêm túc nhìn Thiên Hi nói.
"Tại sao không nói với hai cậu ấy, đều là chị em tốt mà." Thiên Hi không rõ.
"Tớ chỉ nói là trước tiên tạm thời không nói, cũng không biết các cậu ấy có phản ứng gì đâu, từ từ đi, không vội vàng được, nhưng việc này chỉ có chúng ta biết, nếu như cậu tám đi ra ngoài cậu sẽ biết tay." Tư Khiết nói.
"Xì! Cậu coi tớ thành loại người gì vậy hả? Tớ biết nặng nhẹ có được hay không?" Thiên Hi ghét bỏ nhìn Tư Khiết.
"Thiên Hi, vậy là cậu không có ý kiến gì với hai chúng tớ à?" Tôi hỏi.
"Có thể có ý kiến gì chứ? Đây là chuyện của hai cậu, chỉ cần yêu nhau liền oanh oanh liệt liệt yêu đi, nhưng mà tớ muốn hỏi các cậu không phải vui đùa chứ?" Thiên Hi nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên không phải vui đùa, chúng tớ là rất nghiêm túc." Tôi nói.
"Vậy cha mẹ các cậu biết rồi thì làm sao bây giờ? Chắc chắn sẽ không đồng ý." Thiên Hi hỏi.
"Chúng tớ chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó, tìm được cơ hội thích hợp nói sau." Yen đáp.
"Khó lắm! Nhưng mà chúng mình có thể cùng nghĩ đối sách, phải không?" Thiên Hi nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy thật là cảm động, nàng không có phản đối chúng tôi, mà đứng ở bên chúng tôi.
"Đúng! Còn có chúng tớ làm hậu thuẫn cho các cậu đấy, yên tâm!" Tư Khiết an ủi.
"Cảm ơn các cậu! Có các cậu thật tốt." Yen cảm động nói.
"Cảm ơn cái gì chứ? Chỉ muốn các cậu hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi, nhưng mà nói thật, hai cậu bên nhau, những chàng trai kia đều hận chết, thật lãng phí mà!" Thiên Hi lại bắt đầu không nghiêm chỉnh, Tư Khiết ngắt lấy cổ của nàng lắc qua lắc lại, hai chúng tôi lộ ra nụ cười xán lạn. . .
"Trời lạnh như vậy cậu dậy làm gì? Mau mau nằm xuống lại." Tôi mới vừa đi tới cửa hành lang, đã nhìn thấy Yen xách theo bữa sáng trở về.
"Cậu sớm như vậy đã dậy đi mua bữa sáng? Lạnh lắm đó! Sau khi mẹ đi làm sẽ mang thức ăn cho chúng mình." Tôi đau lòng tiến lên nắm tay nàng, lạnh buốt.
"Tối hôm qua có cậu ở bên ngủ rất say, sáng nay tỉnh lại thì ngủ không được, liền muốn mua bữa sáng cho cậu." Yen ôm eo tôi cười ngọt ngào.
"Tối hôm qua tớ cũng ngủ rất ngon, bởi vì có cậu." Tôi thân mật hướng mặt tới trêи mặt nàng sượt sượt.
Ăn xong bữa sáng không bao lâu, ba mẹ liền đến, bọn họ ân cần hỏi han Yen tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt không, còn mang thêm một cái áo khoác dày cho nàng mặc vào, lúc này bác sĩ điều trị chính sang đây xem tôi, sau khi tỉ mỉ kiểm tra thân thể tôi xong, nói có thể yên tâm trở về nghỉ ngơi, tôi cao hứng thở phào nhẹ nhõm thật dài, Yen cũng vui vẻ cười.
Thu thập xong đồ đạc, ba ba đưa chúng tôi về nhà, ở trêи đường tôi muốn xin đi chùa chiền dâng hương, có Yen đi cùng ba ba liền đồng ý, xe đến cửa chùa thì dừng lại, ba dặn tôi đi chậm một chút, còn cho tôi tiền muốn tôi dẫn Yen đi ăn món chay nổi tiếng nơi đây.
"Hương hỏa ở đây thật thịnh vượng!" Yen nắm tay tôi đi chậm, ngắm nghía.
"Đúng vậy, mặc dù không có lớn như ngôi chùa lúc trước cậu dẫn tớ đi, nhưng nghe nói nơi này rất linh nghiệm, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều tín đồ tới đây. Đi! Trước tiên chúng mình đi mua hương." Tôi chỉ về đằng trước nói.
Nhen lửa hương, hai đứa quỳ gối trước mặt Phật tổ, thành kính cúi lạy ba cái, tôi cầu khẩn gia đình và nàng đều có thể bình bình an an, thân thể khỏe mạnh. Lúc tôi đứng dậy, nhìn thấy Yen còn đang quỳ, trong miệng liên tục nhỏ giọng lẩm bẩm, mỗi lần tới trước mặt một vị tượng Phật, nàng đều quỳ rất lâu, hơn nữa ở mỗi một cái hòm quyên tiền đều thả một ít tiền đèn nhang.
"Ha ha! Phật tổ đều ghét cậu dài dòng, cậu liên tục nói với họ gì thế?" Dâng hương xong, lúc đi tới cửa chính, tôi không nhịn được hỏi nàng.
"Người cầu khẩn rất nhiều, tớ sợ Phật tổ không nghe được lời tớ nói, tớ liền không ngừng lặp lại nói mấy lần, để người nhận được đó!" Nét mặt của Yen đáng yêu cực kỳ, tôi cười ha ha nhìn nàng, véo nhẹ gò má của nàng, rất muốn cắn một cái.
"Tớ rất yêu thích một mặt đáng yêu này của cậu, thấy vẻ mặt đó tớ thật muốn nuốt cậu vào trong bụng." Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của nàng.
"Ha ha, bên cậu thời gian dài, bị cậu cảm hoá." Yen đem mặt tiến đến trước mặt tôi, sắp đụng tới cái mũi rồi, xung quanh rất nhiều người, tôi căng thẳng thụt lùi phía sau, nàng cười đắc ý, đây là cố tình.
"Ây. . . đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Tôi đỏ mặt nhìn nàng nói.
"Món chay ở gần đây sao?" Yen cười hỏi.
"Ngay ở bên cạnh, nếu không gọi tụi Tư Khiết ra đây ăn cùng nhau? Tớ nhớ các cậu ấy chưa từng tới." Tôi đề nghị.
"Được! Ban ngày có thể nói chuyện phiếm, ngày mai sẽ trở về, buổi tối chỉ tớ và cậu, được không?" Yen lắc tay của tôi hỏi, tôi hé miệng cười, gật đầu nói được.
Gọi điện thoại cho hai nàng, vừa mới rời giường, còn muốn trang điểm mới có thể ra ngoài, tôi và Yen sớm đến hiệu ăn trước, chúng tôi đều thích tìm vị trí ngồi sát cửa sổ, sau khi ngồi xuống nhìn tranh ảnh thực đơn tuyệt đẹp, nàng hưng phấn đến mức mỗi loại đều muốn ăn, tôi cười ha ha nói đều gọi tới thử xem, nàng dùng ngón tay gõ nhẹ trán tôi nói tôi xa xỉ lãng phí, tôi cũng chỉ là thuận tiện nói một chút, sẽ không thật sự gọi hết.
Qua một giờ, hai vị mỹ nhân trang điểm lộng lẫy đến rồi, thời gian nhanh hơn so với tôi tưởng tượng, nếu như thường ngày chưa được nửa giờ là không ra cửa.
"Ô! Hai cậu ăn mặc như đi kết thân vậy, tuyệt đẹp. . . . chà chà!" Ngón tay tôi nhẹ xoa cằm, đắm đuối nhìn hai nàng từ dưới lên trêи nói.
"Trước tiên thu hồi ánh mắt ɖâʍ tà này của cậu ha, cái này cậu sẽ không hiểu đâu, chúng tớ cực kỳ coi trọng lần gặp mặt này nên mới ăn mặc đẹp đẽ chút, cái này gọi là tôn trọng, hiểu không?" Thiên Hi giả vờ chính đáng bắt đầu thuyết giáo, Yen cùng Tư Khiết trao đổi ánh mắt, sau đó nở nụ cười.
"Không cho cười, tớ nói rất là nghiêm túc." Thiên Hi liền không chịu được người khác cười nhạo nàng.
"Được rồi! Mỹ nhân, nhanh nhanh gọi món ăn đi." Yen cười nàng đưa thực đơn cho các nàng.
"Hả? Hai cậu ngồi ở đây nửa ngày làm gì mà không gọi? Tớ đều sắp chết đói rồi." Thiên Hi oán trách.
"Đây cũng không phải là hai chúng tớ tôn trọng các cậu sao, phải nhất trí chọn món ăn mình thích thì mới lên món chứ." Tôi học Thiên Hi nói, Tư Khiết bất đắc dĩ nở nụ cười.
Mọi người cùng nhau vui vẻ nhất chính là bạn một câu tớ một câu thương lượng ăn cái gì, cái gì vừa ăn ngon vừa tiện nghi, vì thế nhiều năm như vậy khẩu vị ẩm thực của chúng tôi đều rất nhất trí, đi ra ngoài gọi món đều rất ăn ý biết mọi người muốn ăn cái gì.
"Món chay ở đây thật ngon, tên gọi cũng độc nhất vô nhị, thật mới mẻ." Tư Khiết vừa ăn vừa tán thưởng.
"Tớ cũng cảm thấy ăn ngon. Tiểu Bảo, ngày mai dẫn cậu đi nông thôn ăn mỹ thực, bảo đảm đầu lưỡi cậu nhảy loạn." Thiên Hi khoe khoang.
"Sáng sớm ngày mai tớ phải trở về rồi, lần sau nhé." Yen rót trà cho chúng tôi nói.
"Hả? Nhanh như vậy đã đi à?" Hai nàng đồng thời kêu, Yen giải thích nguyên nhân muốn sớm trở về, lúc này một món ăn cuối cùng lên bàn, là khoai tây sợi, nhưng không nghĩ tới là cay, hơn nữa còn rất cay, tôi ăn không hết.
"Cho, tớ dùng nước chần qua nó, cũng không quá cay nữa." Yen đặt khoai tây ở trong bát, dùng nước chần qua rồi đem nó đặt ở trong bát của tôi, tôi vui vẻ tự nhiên nhận lấy, quên mất đối diện còn ngồi hai người.
"Khụ khụ. . . sao hai cậu càng xem càng như cái kia thế?" Thiên Hi bất chợt hỏi một câu.
"Hả? Cái gì cơ?" Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tư Khiết có chút không đúng.
"Chính là nữ yêu nữ đó, gần đây phát hiện hai cậu quá mức thân mật, nếu người khác thấy sẽ hiểu lầm, chú ý một chút ha." Thiên Hi thuận miệng nói.
"Cậu cứ thích nói linh tinh, nhanh nhanh ăn cơm." Tư Khiết gắp một đũa thức ăn vào trong bát của Thiên Hi, muốn bịt miệng của nàng, mặt của tôi xoạt đỏ lên, cúi đầu ăn cơm không lên tiếng.
"Nếu như hai chúng tớ đúng là nữ yêu nữ, cậu sẽ nhìn chúng tớ như thế nào?" Không nghĩ tới Yen sẽ hỏi Thiên Hi vấn đề này, động tác tôi ăn cơm cứng lại rồi, con mắt nhanh chóng liếc nhìn ánh mắt của các nàng, Tư Khiết cùng Thiên Hi đều sửng sốt.
"Chuyện cười này không buồn cười một tý nào ha, chúng ta nói những chuyện khác. . . ." Thiên Hi muốn nói sang chuyện khác.
"Tớ là nói thật." Yen ngừng lại lời của nàng.
"Các cậu. . . không phải là thật chứ? Vừa nãy tớ chỉ là tùy tiện nói đùa một chút mà thôi." Vài giây trôi qua, Thiên Hi chớp mắt nhiều lần, khó mà tin nổi nhìn chúng tôi, lòng bàn tay của tôi bắt đầu đổ mồ hôi, toàn thân nóng lên, Yen nhìn tôi, tôi cũng nhìn nàng, tiếp theo đồng thời nhìn về phía Thiên Hi, gật gật đầu.
"Ôi trời ơi!" Thiên Hi thấy hai chúng tôi gật đầu thừa nhận, miệng há to đến mức có thể bỏ vào một cái bánh màn thầu, hai tay gắt gao ngắt lấy cánh tay Tư Khiết.
"Xíttt! Nhẹ chút, đau!" Tư Khiết đau đến mức đẩy ra tay nàng.
"Nóng quá! Nóng quá! Nhân viên phục vụ. . . nhân viên phục vụ. . . có nước đá không? Cho cốc nước đá. . ." Chỉ thấy Thiên Hi luống cuống dùng tay làm quạt quạt mặt, kϊƈɦ động hô, con mắt không dám đối diện chúng tôi.
"Cậu bình tĩnh đi, đừng kêu loạn, người chung quanh đều nhìn về bên này đấy." Tư Khiết dùng tay đè lại đùi Thiên Hi, nhỏ giọng nói nàng.
"Bình tĩnh? Cậu bảo tớ làm sao bình tĩnh? Thế nhưng chuyện này lại phát sinh ở trêи người chị em tốt của tớ đó! Chuyện này. . . chuyện này cũng quá khó mà tin nổi rồi, chẳng trách Mạt nhi vừa xảy ra chuyện Tiểu Bảo liền chạy như bay sang đây xem cậu ấy, ôi chao ơi! Sao cậu không phản ứng hả? Đây chính là đại sự đó?" Giọng Thiên Hi kϊƈɦ động cao quãng tám hỏi Tư Khiết, Tư Khiết không lên tiếng.
"Âu Tư Khiết. . . cậu sẽ không đã sớm biết chứ?" Thiên Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay người về phía Tư Khiết hỏi.
"Biết sớm hơn cậu một chút mà thôi." Tư Khiết lúng túng cười.
"Các cậu được lắm! Đều gạt tớ, Mạn Văn và Tiểu Đằng đều biết rồi hả ?" Thiên Hi hơi giận nhìn chúng tôi hỏi.
"Không phải muốn gạt các cậu, là sợ các cậu sẽ có ý kiến gì đối với chúng tớ, sợ các cậu sau khi biết sẽ không để ý đến chúng tớ, Mạn Văn và Tiểu Đằng đều không biết, Tư Khiết biết là bởi vì bị cậu ấy phát hiện." Tôi nhỏ giọng cẩn thận nói, nhân viên phục vụ đưa tới một cốc nước lọc, Thiên Hi cầm lấy cốc liền một hơi ục ục uống vào.
"Làm sao sẽ không để ý đến các cậu chứ, chẳng qua là tớ cảm thấy quá kinh ngạc, siêu cấp chấn động các cậu biết không? Ai có thể nghĩ tới hai cậu sẽ yêu nhau chứ? Trời ơi, đêm nay tớ khẳng định mất ngủ rồi." Thiên Hi kϊƈɦ động đỏ cả mặt nói, phản ứng của nàng lớn hơn tôi tưởng tượng, nhìn vẻ mặt của nàng vừa hài hước vừa tức cười, sau đó chính là thời gian "thẩm phạm".
"Hai cậu yêu khi nào hả?" Bát quái tinh bắt đầu lên người rồi.
"Khoảng chừng vào mùa đông." Tôi nhịn cười trêu đùa nàng.
"Doãn Hạ Mạt, đứng đắn một chút cho tớ, đây là vấn đề rất nghiêm túc." Hai tay Thiên Hi ôm cánh tay vẻ mặt giả vờ chính đáng hỏi, Yen cùng Tư Khiết đều mím môi nhẫn nhịn cười.
"Ai yêu ai trước?" Tiếp tục hỏi.
"Không phân trước sau, đồng thời bị trúng sét." Tôi tiếp tục đáp.
"Hừ! Nhất định là cậu trêu chọc Tiểu Bảo trước tiên, khi đó người ta cùng Trương Khải vẫn còn tốt đấy." Thiên Hi không tin tôi, khinh bỉ nhìn tôi.
"Ây. . . Mạt Mạt nói là sự thật." Yen ngượng ngùng chen vào một câu.
"Chà chà. . . Tư Khiết cậu xem xem. . . cậu xem xem. . ." Thiên Hi rùng mình một cái, lại dùng sức ngắt lấy cánh tay Tư Khiết.
"Vậy hiện tại hai cậu. . . phát triển thành mức độ nào rồi hả?" Nàng còn thật hỏi nghiện rồi.
"Mức độ gì cơ?" Hai đứa đồng thời giả ngu.
"Chính là có cái đó đó không? Ôi ôi ôi, nóng quá!" Thiên Hi gấp rồi.
"…" Hai đứa duy trì im lặng, đều không nói lời nào.
"Khà khà! Đó chính là vượt rào rồi, ôi chúa ơi! Tớ có phải là đang nằm mơ, mau tới đánh thức tớ đi." Một tay Thiên Hi xách eo, một tay đặt ở trêи trán, làm hình dáng thống khổ. Chợt nghe thấy "bốp" một tiếng, Tư Khiết dùng tay vỗ mạnh vào trêи đùi Thiên Hi, sợ đến mức thân thể nàng ngồi thẳng lên.
"Tỉnh rồi chứ? Nói cho cậu biết, đây là thật, đừng nói ra ha, trước tiên tạm thời cũng đừng nói cho Mạn Văn và Tiểu Đằng." Tư Khiết nghiêm túc nhìn Thiên Hi nói.
"Tại sao không nói với hai cậu ấy, đều là chị em tốt mà." Thiên Hi không rõ.
"Tớ chỉ nói là trước tiên tạm thời không nói, cũng không biết các cậu ấy có phản ứng gì đâu, từ từ đi, không vội vàng được, nhưng việc này chỉ có chúng ta biết, nếu như cậu tám đi ra ngoài cậu sẽ biết tay." Tư Khiết nói.
"Xì! Cậu coi tớ thành loại người gì vậy hả? Tớ biết nặng nhẹ có được hay không?" Thiên Hi ghét bỏ nhìn Tư Khiết.
"Thiên Hi, vậy là cậu không có ý kiến gì với hai chúng tớ à?" Tôi hỏi.
"Có thể có ý kiến gì chứ? Đây là chuyện của hai cậu, chỉ cần yêu nhau liền oanh oanh liệt liệt yêu đi, nhưng mà tớ muốn hỏi các cậu không phải vui đùa chứ?" Thiên Hi nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên không phải vui đùa, chúng tớ là rất nghiêm túc." Tôi nói.
"Vậy cha mẹ các cậu biết rồi thì làm sao bây giờ? Chắc chắn sẽ không đồng ý." Thiên Hi hỏi.
"Chúng tớ chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó, tìm được cơ hội thích hợp nói sau." Yen đáp.
"Khó lắm! Nhưng mà chúng mình có thể cùng nghĩ đối sách, phải không?" Thiên Hi nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy thật là cảm động, nàng không có phản đối chúng tôi, mà đứng ở bên chúng tôi.
"Đúng! Còn có chúng tớ làm hậu thuẫn cho các cậu đấy, yên tâm!" Tư Khiết an ủi.
"Cảm ơn các cậu! Có các cậu thật tốt." Yen cảm động nói.
"Cảm ơn cái gì chứ? Chỉ muốn các cậu hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi, nhưng mà nói thật, hai cậu bên nhau, những chàng trai kia đều hận chết, thật lãng phí mà!" Thiên Hi lại bắt đầu không nghiêm chỉnh, Tư Khiết ngắt lấy cổ của nàng lắc qua lắc lại, hai chúng tôi lộ ra nụ cười xán lạn. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.