Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 29:
Thục Đào
15/09/2024
Chương 29
Cơ thể gã đàn ông run rẩy không tự chủ được, cuối cùng gã cũng sợ hãi, cô gái trước mặt rõ ràng đang cười, nhưng hắn lại cảm nhận được sát khí kinh thiên động địa đang bao trùm lấy mình, sắc mặt tái nhợt, gần như ngạt thở.
"Súng lục Glock 17 kiểu 9mm, không tệ, chắc là đồ quân dụng nhỉ." Vân Tô khẽ cử động, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ thì khẩu súng đã bị tháo rời thành một đống linh kiện.
Gã đàn ông trợn tròn mắt, thủ pháp này nếu không chơi súng mười mấy năm thì đừng hòng luyện được, thế mà con nhỏ này mới bao nhiêu tuổi, đôi tay lại trắng nõn nà, không hề có vết chai sạn nào, thật đáng sợ, đây tuyệt đối là quái vật!
Sắc mặt Tần Thừa biến ảo, súng quân dụng? Rốt cuộc cô là ai?
Tần Thừa nhìn Vân Tô, ánh mắt dò xét, thật kỳ lạ, một nữ học sinh được cho là chuyển từ quê lên lại có thân thủ phi phàm, am hiểu súng ống như vậy, tuyệt đối không phải gia đình bình thường có thể dạy dỗ được, nhưng dù sao người ta cũng vừa cứu mình, cậu sẽ không hỏi nhiều.
Vân Tô lớn lên ở nông thôn sao biết mấy thứ này được, nhưng Vân Tô ở thời đại tinh tế từng vào sinh ra tử, chơi súng đối với cô chỉ dễ như trở bàn tay.
Tần Thừa không nói nhảm nữa, dứt khoát đánh ngất đám người kia.
"Tôi là Tần Thừa, sau này nếu cần gì cứ việc nói."
"Không cần đâu, tôi cũng không phải vì cậu." Vân Tô thản nhiên đáp, rồi cứ thế bước ra khỏi con hẻm.
Tần Thừa và Liên Dụ trố mắt nhìn nhau, "Ý cậu ấy là sao, Thừa ca, chẳng lẽ cậu ấy ra tay vì em?" Liên Dụ lại giở vẻ cà lơ cà phất.
"Chưa gì đã nằm mơ rồi." Tần Thừa vỗ một cái vào đầu cậu ta.
"Chứ chẳng phải chỉ có hai chúng ta ở đây sao!" Liên Dụ ấm ức nói.
Tần Thừa: "Người ta thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thì sao?"
"Thì..." Liên Dụ còn định nói gì đó.
Điện thoại reo, Tần Thừa bắt máy, "Chú Giao." Cậu chỉnh đốn sắc mặt, giọng điệu cung kính.
"Quay lại đây." Giọng nam trầm ấm vang lên.
"Chú, chú đến Lan Thành rồi sao?" Tần Thừa vui mừng quay đầu lại.
Một chiếc xe hơi màu đen không biết từ lúc nào đã lặng lẽ dừng ở đầu ngõ, cửa kính xe phía sau từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ vô song, ngũ quan như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm, toàn thân toát lên khí chất cao quý.
"Chú út." Liên Dụ cũng theo Tần Thừa gọi người đàn ông kia, Tần gia và Liên gia là thế gia, quen biết nhau đã lâu.
Cơ thể gã đàn ông run rẩy không tự chủ được, cuối cùng gã cũng sợ hãi, cô gái trước mặt rõ ràng đang cười, nhưng hắn lại cảm nhận được sát khí kinh thiên động địa đang bao trùm lấy mình, sắc mặt tái nhợt, gần như ngạt thở.
"Súng lục Glock 17 kiểu 9mm, không tệ, chắc là đồ quân dụng nhỉ." Vân Tô khẽ cử động, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ thì khẩu súng đã bị tháo rời thành một đống linh kiện.
Gã đàn ông trợn tròn mắt, thủ pháp này nếu không chơi súng mười mấy năm thì đừng hòng luyện được, thế mà con nhỏ này mới bao nhiêu tuổi, đôi tay lại trắng nõn nà, không hề có vết chai sạn nào, thật đáng sợ, đây tuyệt đối là quái vật!
Sắc mặt Tần Thừa biến ảo, súng quân dụng? Rốt cuộc cô là ai?
Tần Thừa nhìn Vân Tô, ánh mắt dò xét, thật kỳ lạ, một nữ học sinh được cho là chuyển từ quê lên lại có thân thủ phi phàm, am hiểu súng ống như vậy, tuyệt đối không phải gia đình bình thường có thể dạy dỗ được, nhưng dù sao người ta cũng vừa cứu mình, cậu sẽ không hỏi nhiều.
Vân Tô lớn lên ở nông thôn sao biết mấy thứ này được, nhưng Vân Tô ở thời đại tinh tế từng vào sinh ra tử, chơi súng đối với cô chỉ dễ như trở bàn tay.
Tần Thừa không nói nhảm nữa, dứt khoát đánh ngất đám người kia.
"Tôi là Tần Thừa, sau này nếu cần gì cứ việc nói."
"Không cần đâu, tôi cũng không phải vì cậu." Vân Tô thản nhiên đáp, rồi cứ thế bước ra khỏi con hẻm.
Tần Thừa và Liên Dụ trố mắt nhìn nhau, "Ý cậu ấy là sao, Thừa ca, chẳng lẽ cậu ấy ra tay vì em?" Liên Dụ lại giở vẻ cà lơ cà phất.
"Chưa gì đã nằm mơ rồi." Tần Thừa vỗ một cái vào đầu cậu ta.
"Chứ chẳng phải chỉ có hai chúng ta ở đây sao!" Liên Dụ ấm ức nói.
Tần Thừa: "Người ta thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thì sao?"
"Thì..." Liên Dụ còn định nói gì đó.
Điện thoại reo, Tần Thừa bắt máy, "Chú Giao." Cậu chỉnh đốn sắc mặt, giọng điệu cung kính.
"Quay lại đây." Giọng nam trầm ấm vang lên.
"Chú, chú đến Lan Thành rồi sao?" Tần Thừa vui mừng quay đầu lại.
Một chiếc xe hơi màu đen không biết từ lúc nào đã lặng lẽ dừng ở đầu ngõ, cửa kính xe phía sau từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ vô song, ngũ quan như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm, toàn thân toát lên khí chất cao quý.
"Chú út." Liên Dụ cũng theo Tần Thừa gọi người đàn ông kia, Tần gia và Liên gia là thế gia, quen biết nhau đã lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.