Sau Trọng Sinh, Đại Lão Khoa Học Vừa Đẹp Vừa Ngầu
Chương 28:
Thục Đào
15/09/2024
Chương 28
"Là cậu à, bạn học Tần, còn có bạn học Liên.", Trùng hợp vậy sao? Vân Tô không ngờ lại là bạn cùng lớp với mình, Tần Thừa và Liên Dụ, chỉ là không ngờ Tần Thừa lại là người của Tần gia ở thủ đô.
Tần Thừa và Liên Dụ giật mình, đây không phải là học sinh mới chuyển đến sao? Tần Thừa thầm nhíu mày, nếu là cậu và Liên Dụ thì có khi còn có thể toàn mạng rút lui, nhưng thêm Vân Tô nữa thì cậu không chắc chắn, Vân Tô còn vừa tiết lộ tin tức ba người quen biết nhau.
Quả nhiên! Người đàn ông nghe nói ba người là bạn học, sắc mặt vốn đã không kiên nhẫn lại càng thay đổi, xem ra không thể để con nhỏ này đi được rồi.
Người đàn ông ra hiệu bằng ánh mắt, hai người đàn ông lặng lẽ đi đến phía sau Vân Tô, cây gậy gỗ to bằng cổ tay giơ lên...
"Cẩn thận!", Tần Thừa và Liên Dụ đồng thanh.
Yên tĩnh…
Liên Dụ há hốc mồm, rốt cuộc là ai nói cô là con bé nhà quê chứ! Người nhà quê sao đọc được nguyên bản [Của cải của các quốc gia]? Người nhà quê sao có thân thủ nhanh nhẹn thế này! Chẳng lẽ ở quê cô ấy đi săn bắn à!
Gã đàn ông cũng kinh ngạc, gã không ngờ một cô nhóc lại có bản lĩnh như thế, gã vung tay lên, đám người kia lập tức xông vào, Tần Thừa và Liên Dụ nhân cơ hội vùng vẫy thoát ra.
Đám người lập tức hỗn chiến, Vân Tô thân pháp kỳ dị, di chuyển linh hoạt giữa vòng vây, mỗi lần ra tay đều nhanh gọn, chính xác, đánh trúng tử huyệt. Cô am hiểu kinh mạch huyệt vị trên cơ thể người, chuyên tấn công vào những điểm yếu ớt nhất, chiêu thức thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa uy lực kinh người.
Ba người hợp sức, rất nhanh đã kết thúc trận chiến, tiếng kêu rên vang lên, Tần Thừa ngồi xổm xuống, nhìn kẻ cầm đầu nói: "Tôi không cần biết là người của ai, về nói với hắn ta, chuyện này… chưa xong đâu."
Nói xong, cậu nhặt cây búa trên đất lên, giơ lên rồi hạ xuống, đập nát xương bánh chè của gã đàn ông.
"A..." Tiếng hét thảm thiết của gã đàn ông vang lên, trong mắt gã lóe lên tia oán hận, bàn tay len lén đưa về phía sau…
"Ông tìm cái này à?" Vân Tô cười khẽ nhìn gã, trên bàn tay trắng nõn bỗng xuất hiện một khẩu súng lục lắp nòng giảm thanh, thân súng đen bóng, tỏa ra hơi lạnh.
Gã đàn ông lạnh sống lưng, run lên bần bật, gã thậm chí còn không biết khẩu súng đã bị lấy đi từ lúc nào! Con nhỏ này là yêu quái phương nào chứ!
Vân Tô chậm rãi lên đạn, chĩa thẳng vào giữa trán gã đàn ông…
"Là cậu à, bạn học Tần, còn có bạn học Liên.", Trùng hợp vậy sao? Vân Tô không ngờ lại là bạn cùng lớp với mình, Tần Thừa và Liên Dụ, chỉ là không ngờ Tần Thừa lại là người của Tần gia ở thủ đô.
Tần Thừa và Liên Dụ giật mình, đây không phải là học sinh mới chuyển đến sao? Tần Thừa thầm nhíu mày, nếu là cậu và Liên Dụ thì có khi còn có thể toàn mạng rút lui, nhưng thêm Vân Tô nữa thì cậu không chắc chắn, Vân Tô còn vừa tiết lộ tin tức ba người quen biết nhau.
Quả nhiên! Người đàn ông nghe nói ba người là bạn học, sắc mặt vốn đã không kiên nhẫn lại càng thay đổi, xem ra không thể để con nhỏ này đi được rồi.
Người đàn ông ra hiệu bằng ánh mắt, hai người đàn ông lặng lẽ đi đến phía sau Vân Tô, cây gậy gỗ to bằng cổ tay giơ lên...
"Cẩn thận!", Tần Thừa và Liên Dụ đồng thanh.
Yên tĩnh…
Liên Dụ há hốc mồm, rốt cuộc là ai nói cô là con bé nhà quê chứ! Người nhà quê sao đọc được nguyên bản [Của cải của các quốc gia]? Người nhà quê sao có thân thủ nhanh nhẹn thế này! Chẳng lẽ ở quê cô ấy đi săn bắn à!
Gã đàn ông cũng kinh ngạc, gã không ngờ một cô nhóc lại có bản lĩnh như thế, gã vung tay lên, đám người kia lập tức xông vào, Tần Thừa và Liên Dụ nhân cơ hội vùng vẫy thoát ra.
Đám người lập tức hỗn chiến, Vân Tô thân pháp kỳ dị, di chuyển linh hoạt giữa vòng vây, mỗi lần ra tay đều nhanh gọn, chính xác, đánh trúng tử huyệt. Cô am hiểu kinh mạch huyệt vị trên cơ thể người, chuyên tấn công vào những điểm yếu ớt nhất, chiêu thức thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa uy lực kinh người.
Ba người hợp sức, rất nhanh đã kết thúc trận chiến, tiếng kêu rên vang lên, Tần Thừa ngồi xổm xuống, nhìn kẻ cầm đầu nói: "Tôi không cần biết là người của ai, về nói với hắn ta, chuyện này… chưa xong đâu."
Nói xong, cậu nhặt cây búa trên đất lên, giơ lên rồi hạ xuống, đập nát xương bánh chè của gã đàn ông.
"A..." Tiếng hét thảm thiết của gã đàn ông vang lên, trong mắt gã lóe lên tia oán hận, bàn tay len lén đưa về phía sau…
"Ông tìm cái này à?" Vân Tô cười khẽ nhìn gã, trên bàn tay trắng nõn bỗng xuất hiện một khẩu súng lục lắp nòng giảm thanh, thân súng đen bóng, tỏa ra hơi lạnh.
Gã đàn ông lạnh sống lưng, run lên bần bật, gã thậm chí còn không biết khẩu súng đã bị lấy đi từ lúc nào! Con nhỏ này là yêu quái phương nào chứ!
Vân Tô chậm rãi lên đạn, chĩa thẳng vào giữa trán gã đàn ông…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.