Say Mê Không Về

Chương 30: CHUẨN BỊ XUỐNG NÚI

Đông Tẫn Hoan

21/11/2014

Tựa hồ về tới tháng tư, toàn thân đều ấm áp, bên cạnh còn có một người thích hợp để dựa vào, hệt như lúc nhỏ nằm trên nôi bà ngoại, thoải mái an ổn, dựa vào thật ấm áp, Thi Hiểu Nhiên thật lâu chưa được ngủ say sưa như thế. Nắng ban mai ló dậy, mọi khi đây là lúc Cố Bắc Viễn luyện công, hắn nhìn người trong lòng, chỉ cảm thấy ấm áp tràn ngập cõi lòng, luyến tiếc rời đi. Đêm qua thật sự quá muộn, nàng lại ngủ mơ màng, cầm lấy vạt áo hắn không buông, Cố Bắc Viễn đành phải đặt nàng ở bên người mình. Cảm giác như vậy chưa bao giờ có, giống như ánh dương chiếu rọi trong ngực, hoa tươi từng phiến nở rộ, trong lòng một mảnh mềm mại cùng thỏa mãn. Cố Bắc Viễn nhẹ nhích người, người trong lòng giống như bị quấy rầy, mi tâm hơi nhíu, miệng không tiếng động chu lên vài cái, tay chân đồng thời gắt gao cuốn lấy, tự giác tìm kiếm tư thế ngủ thoải mái, cuối cùng tựa đầu ở cần cổ hắn, mới vừa lòng hơi nhếch khóe miệng tiếp tục say sưa đại mộng. Cố Bắc Viễn khóe miệng cong lên, cuối cùng quên đi dự định luyện công, cho đến giờ Thìn mới cẩn thận đứng dậy. Cảm giác ngủ được thật thoải mái, Thi Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy thiên địa hòa hợp, noãn dương cao chiếu, vô cùng an toàn thoải mái, tới gần buổi trưa mới mơ hồ mở mắt ra, nhìn đến hai viên dạ minh châu được gắn trên đỉnh giường trạm hoa phát ra ánh sáng nhu hòa, mới hậu tri hậu giác nhớ tới đây không phải là phòng của mình. Quét mắt khắp phòng, Cố Bắc Viễn đang ngồi bên bàn nhỏ tay cầm quyển sách xem. Cố Bắc Viễn thấy nàng tỉnh ngủ, buông sách xuống, đứng dậy ngồi xuống bên giường, trong mắt gợn sóng nhu tình,“Ngủ ngon không?” Thi Hiểu Nhiên vẫn còn mơ màng, hoài niệm tối hôm qua ôm ấp ấm áp, không tự giác vươn tay vòng qua thắt lưng hắn. Cố Bắc Viễn khóe miệng khẽ cong, sợ tay nàng đặt ở bên ngoài lạnh lẽo, nửa nằm trên giường, kê gối, đắp chăn lên, ôm nàng vào lòng. Eo bị sít chặt, Thi Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy ôm hắn thực an ổn, bả đầu nhẹ nhàng tựa vào bên người hắn, tiếp tục cảm giác ngủ lúc nãy. Vào đông ánh dương ấm áp xuyên qua nóc nhà theo phương nghiêng vào trong điện, phúc trạch tĩnh sái, nhân gian an ổn. Quần áo trên người hắn rất mỏng, bên ngoài trung y chỉ khoác thêm một bộ ngoại bào màu đen, Thi Hiểu Nhiên đầu óc thanh tỉnh đôi chút, ôn tồn nói:“Mặc ít như vậy, chàng không lạnh sao?” “Không lạnh, ta không sợ hàn.” thanh âm Cố Bắc Viễn ôn hòa vang lên từ đỉnh đầu . Quả là, trên người hắn vẫn thực ấm, đại khái là người tập võ khả năng chịu lạnh hơi mạnh, không giống như nàng trong ba tầng, ngoài ba tầng, xuất môn còn muốn thêm áo choàng lông cáo dài. Thi Hiểu Nhiên ôm thắt lưng của hắn, lui ở trong lòng hắn thực hạnh phúc, tuy rằng hiện tại hai người đồng giường cộng chẩm có chút vượt quá, nhưng nàng luyến tiếc buông ra, hơn nữa Cố Bắc Viễn lại không thể ăn nàng. ( V-Emy: ai nói Cố Bắc Viễn không thể “ăn” tỷ vậy? Hắc hắc * cười gian*) “Chàng khi nào thì dậy ? Sao không gọi ta?” Thi Hiểu Nhiên nhìn nắng, chắc đã qua giờ Tỵ rồi. “Nhìn nàng ngủ thật sự an ổn, ta không đành lòng đánh thức nàng.” “Vậy chàng đang đợi ta tỉnh ngủ sao? Chẳng phải là rất nhàm chán sao?” Thi Hiểu Nhiên điều chỉnh dáng người, làm cho mình nằm càng thoải mái. “tán gẫu một chút, trong lòng cảm thấy thực thỏa mãn, lúc không có nàng mới nhàm chán.” Cố Bắc Viễn nhẹ nhàng vờn làn tóc mềm mại của nàng. “Nhị cung chủ, chàng thích ta từ khi nào?” “Không biết. Có lẽ……thời điểm ở trong rừng cây nàng thay ta băng bó , có lẽ…… lúc ở trên nóc nhà, hoặc có lẽ……năm tháng ở Trầm Hoa điện …… Ta cũng không nói rõ được, nhưng thời điểm nàng ở trước mắt tâm tình ta liền đặc biệt tốt.” Cố Bắc Viễn nói rất chậm, hắn luôn luôn ngôn ít ngữ hẹp, cũng không hiểu lời ngon tiếng ngọt là cái gì, chỉ là nghĩ đến cái gì liền nói thế đấy. “Còn có,” Cố Bắc Viễn một tay đặt ở trên mặt nàng, ngón tay ấm áp lướt qua da thịt mềm mại tinh tế, nơi bị chạm tới đều cảm thấy từng trận nhột,“Đừng gọi ta là nhị cung chủ, gọi ta là Bắc Viễn.” Trái tim như là một đóa hoa ấm áp nở rộ, giữa một thoáng quang hoa chi cực, nàng chỉ nghe qua đại ca hắn gọi hắn như vậy, thế có nghĩa là chí thân của hắn. “Bắc Viễn,” Thi Hiểu Nhiên mặc niệm một tiếng, lúm đồng tiền trên mặt lộ ra, lại nhẹ giọng kêu hai tiếng. Tên như rơi vào đáy lòng, Cố Bắc Viễn nghe thanh âm nàng mềm mại, nhu tình đầy trời ngập đất. Thi Hiểu Nhiên bắt lấy ngón tay hắn, ngón tay thon dài xinh đẹp, lòng bàn tay có vết chai. Ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn, mũi cao thẳng, mắt tựa như hồ nước mát lạnh, có ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa thoáng hiện. Nam tử vĩ đại thế này, từ nhỏ đã rời xa mọi người, cô độc một mình hành tẩu nhân gian, chỉ lấy việc tập võ làm thú vui. Thi Hiểu Nhiên sinh ra một cỗ đau lòng, Trầm Hoa điện lãnh lãnh thanh thanh, hệt như nhân sinh của hắn. Hắn có cơ hội trở thành thường nhân, lại lựa chọn cứu nàng, nam tử nhà ai ôn nhu được như thế? Thi Hiểu Nhiên ngầm hạ quyết tâm, nửa đời trước của hắn nàng không thể nào tham dự, nửa đời sau nhất định phải phụng bồi đến cùng. Nàng nửa đứng dậy, nhìn hắn, nói:“ độc của chàng phải làm sao mới có thể giải?” Cố Bắc Viễn mâu sắc tối đi vài phần,“Điều này, độc không phải là hạ trong một hai ngày, muốn giải sợ là không dễ. Đại ca luôn luôn lo liệu việc đó, ta cũng không rõ ràng lắm, dường như không nắm chắc.” “chuyện của bản thân chàng sao lại không rõ ràng lắm?” “Thân thể này ta cũng đã quen. Nếu không có gì nắm chắc, sẽ không để ý .” Thi Hiểu Nhiên có chút ảo não, hắn chính là người nhạt nhẽo như vậy, đối với chuyện của bản thân không để ý nhiều. Sợ là Cố Nam Viễn đối với hắn cũng không có cách, trong mắt nàng chợt lóe một tia ranh mãnh, Thi Hiểu Nhiên kề sát vào cổ hắn, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ở trên làn da hắn liếm một chút, một đường thấm ướt thẳng tới bên tai, nói nhỏ:“Thật sự không quan tâm sao?” Hơi thở ấm áp phun trên da thịt, khiến cho toàn thân tê dại, thanh âm mị hoặc vang ở bên tai, Cố Bắc Viễn đang ôm sát nàng, vội tạo khoảng cách, hơi thở bất ổn,” quan tâm.” “Chúng ta cùng đi tìm biện pháp giải độc, được không?” Thi Hiểu Nhiên mềm mại hỏi. “Được, đợi ta đến hỏi Tiết thần y.” Thi Hiểu Nhiên thừa dịp hắn chưa chuẩn bị ở hai gò má hắn hôn đi hôn lại, xong lại rời đi, như con mèo nhỏ trộm thịt, trên mặt lộ vẻ đắc ý. Cố Bắc Viễn không chịu nổi nàng lộn xộn trong ngực, buông tay ra, bừng bừng đứng dậy xuống giường, nói:“Sắp đến trưa rồi, nàng có đói bụng không?” “Hơi đói.” Thi Hiểu Nhiên có chút bất mãn, thử kéo tay hắn. Cố Bắc Viễn lui về phía sau vài bước,“Đứng dậy đi, trưa cũng chỉ có thể ăn nhẹ .” Nói xong liền như một trận gió chạy ra ngoài cửa. ( V-Emy: ôi thông cảm, anh đang thẹn thùng! :D) Trong vườn người tới người lui, phó nhân phụ giúp bày đặt mấy cây tùng bách nhỏ trên xe đẩy, hoa tượng xem xét bố cục vườn chỉ điểm phương vị để đặt cây xuống, ngày xưa Trầm Hoa điện quạnh quẽ giờ náo nhiệt không ít. Trầm Hoa điện vào đông rất tiêu điều buồn tẻ, Thi Hiểu Nhiên đề nghị di chuyển hoa mộc đến trang trí một chút, liền đi tìm hoa tượng. Vườn tràn đầy sinh động, Cố Bắc Viễn đứng trước phòng ngủ đại điện xa xa nhìn mọi người bận rộn. Thi Hiểu Nhiên bế một bồn trúc Nam Thiên nhỏ lại,“Chàng xem cái này có được không?” Cố Bắc Viễn liền tiếp nhận từ tay nàng ,“Rất đẹp.” “Đặt ở trong phòng đi.” Thi Hiểu Nhiên nhìn nhìn, chỉ hé ra cái bàn, để cho hắn đặt xuống. Lại vòng vo chuyển phương vị, để cho mặt bồn hoa đẹp bày ra, gảy vài phiến lá, mới vừa lòng. Lại lôi kéo hắn cùng đứng ở cửa đại điện, nhìn bên ngoài thân ảnh hoa tượng tiểu phó bận rộn, nói:“Năm sau chúng ta trồng ở trong vườn nhiều loại chút, hoa nè, cỏ nè, từng mùa đều có hoa nở, như vậy thật thư thái! Ta thấy Lạc Hà Cung so ra không đẹp bằng.” Trầm Hoa điện đến mùa đông không có gì để xem, Cố Bắc Viễn biết nàng thích những thứ xinh xắn, nói:“Phía sau tẩm điện của đại ca có một mai viên, khi hoa nở đẹp không sao tả xiết, qua vài ngày ta mang nàng ngắm.” Ở bên kia của Cố Nam Viễn, Thi Hiểu Nhiên còn lâu mới nhìn tới, làm không tốt mất nhiều hơn được, trên núi này cũng không phải chỉ có nơi đó mới có hoa mai,“Ta muốn tự mình trồng, muốn trồng thật nhiều thật nhiều cây đào, phấn hồng, tốt nhất là trồng trên hai ba dặm, mùa xuân một mảnh phấn hồng, gió thổi qua, đóa hoa phiến phiến bay, khẳng định so với cái mai viên kia còn đẹp hơn, đến mùa hè còn có đào ăn.” “Nàng thích ta liền phân phó hoa tượng đi trồng, trên núi lớn như vậy, nếu nàng thích, trồng trên mười dặm cũng được.” Ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ, lại có chút thư thái. Thi Hiểu Nhiên nghe trong lòng vui mừng, bất ngờ kiễng chân lúc hắn không kịp phòng bị nhẹ hôn lên hai gò má hắn một chút,“vậy sang năm liền trồng.” “Được.” Cố Bắc Viễn mặt mày mang theo chút ý cười. Xa xa đi tới một người, dáng người cao ngất, Thi Hiểu Nhiên vừa nhìn thấy, liền buông tay hắn,“Ta đi chỉ điểm hoa tượng chỗ để đặt hoa và cây.” Cố Nam Viễn thấy nàng chạy xa, trong lòng cười nhạo một tiếng, bước lên bậc thang trước điện,“Ta thấy vườn của đệ thật quạnh quẽ, đệ rốt cuộc cũng chuyển tính.” “Đệ căn bản không quan tâm,” Cố Bắc Viễn xoay người,“Đại ca, vào nhà nói.” Hai người vào phòng, ở giữa bàn là một bình ngọc lưu ly cắm một đóa hoa mai, Cố Nam Viễn hai mắt xem xét,” tố tâm mai vàng này trên đỉnh núi mới có, không phải nha đầu kia chiết chứ?” “Là đệ đem về.” Đây là hôm qua Cố Bắc Viễn luyện công xong nhìn thấy, nhớ tới nàng thích, liền thuận tay chiết một phen. “Đệ thật đúng là thích nàng.” Cố Nam Viễn chân mày hơi nhướng, mắt phượng nghiêng nghiêng,“Đệ đi tìm Tiết thần y hỏi về chuyện bài độc ?” “Đúng.” “Khó có được đệ chủ động quan tâm việc này.” Cố Nam Viễn sao lại không rõ huyền diệu bên trong, song trong mắt vẫn không một gợn nước. Cố Bắc Viễn không đáp lời. Tuy có hỏi qua, nhưng tìm dược cuối cùng là việc khó. “Sau khi đệ cầm thứ kia đi ta liền lại phái người ra ngoài. Tìm nhiều năm như vậy tuy nói là không thu hoạch được gì, rõ ràng vẫn phải có. Gần như toàn bộ Tây Trần đều bị lục lọi qua , duy chỉ còn một chỗ, giao giới với Đại Mục có một đoạn nhai cốc, kéo dài trăm dặm, hai nước coi đây là ranh giới. Đoạn nhai dốc đứng hiểm trở, rốt cuộc sâu bao nhiêu cũng không rõ. Sườn dốc độc xà độc trùng rải rác, bởi vì độc trùng độc thảo sinh sôi, chướng khí bao phủ, dò xét vô số lần đều không thể xuống dưới sâu. Thâm cốc đoạn nhai sản sinh ra linh dược, ta vẫn một lòng nghi ngờ bên trong có dược liệu cần tìm.” “Đại ca là ý gì?” “Đệ không sợ độc, võ công lại thượng thừa, đi thăm dò rất thích hợp. Nếu đệ đã muốn ở cùng nha đầu kia, dù chỉ có một tia cơ hội, cũng nên chớp lấy.” Cố Bắc Viễn ánh mắt trong trẻo, nhẹ gật đầu,“Chờ khi nào ít chuyện rồi đi.” “ Hai ngày tới đệ phải đi, không thể bỏ qua cơ hội Hoàng Kim hoa nở lần này. Nếu không có, lại bàn bạc kỹ hơn.” Cố Nam Viễn cướp lời. “Gần đây Đằng Vân Các cùng Huyền Kiếm môn ngày càng mật thiết, nếu là liên thủ, thế cục sẽ bất lợi cho Thất Dương Cung.” “Liên thủ? Sao dễ dàng vậy. Huyền Kiếm môn xưa nay âm hiểm, mặc dù vẫn bất hòa với Thất Dương Cung, nhưng chỉ là đụng chạm nhỏ, ích lợi không đủ lớn, đâu chịu ra tay tấn công Thất Dương Sơn? Sợ là tọa sơn quan hổ đấu*. Núi Thất Dương Cung cách xa sông, mười mấy năm trước lụi bại thành vậy, cũng không có người công phá. Đã có ta ở đây, đệ không cần quan tâm.” *tọa sơn quan hổ đấu: tựa như nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Thấy hắn còn muốn nói nữa, Cố Nam Viễn lại nói:“Không cần nhiều lời, đệ giải độc xong ta liền an lòng. Việc trong cung ta sẽ an bài, có động tĩnh gì cũng sẽ truyền tin cho đệ. Đệ chuẩn bị an bài một chút liền xuất phát.” “Được.” Đại ca làm việc luôn luôn cẩn thận, Cố Bắc Viễn biết hắn đã quyết định, khó có thể thay đổi. “Ngược lại đệ phải cẩn thận, nếu Đằng Vân Các đã muốn phóng xuất, vô luận người của môn phái nào giết đệ, đều lẳng lặng theo đường thủy cập duyên sông để ra ngoài, đệ nên mang theo người của ta. Dưới nhai cũng rất hung hiểm, nếu là không thể, chớ cưỡng cầu, đi sớm về sớm.” Cố Nam Viễn trong mắt mang theo nồng đậm quan tâm. Cố Bắc Viễn gật đầu đáp ứng. Không có chuyện gì khác, Cố Nam Viễn đơn giản thân thiết vài câu, khi xuất môn hai mắt nhìn Thi Hiểu Nhiên ở xa xa đang bận rộn, nói:“đệ đối với chuyện của mình phải để tâm nhiều hơn, nếu đệ có chút chuyện xảy ra, ta sẽ không lưu nàng lại.” Ý tứ đơn giản nhưng minh bạch, hắn cực kì không quen nhìn Cố Bắc Viễn một bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm, lưu nàng lại cũng được. Nếu lại gặp chuyện không may, hắn sẽ không nuông chiều một nha đầu. Sau khi Cố Nam Viễn đi, Thi Hiểu Nhiên trở lại điện, trên tay dính không ít bùn. Cố Bắc Viễn đưa cho nàng một cái khăn mặt, nói:“ hai ngày nữa ta muốn đi ra ngoài một chuyến.” Thi Hiểu Nhiên chà sát hai tay hỏi:“Đi nơi nào? Mất bao lâu?” “Đi phía tây biên cảnh Đại Mục, tìm dược giải độc. Phỏng chừng hơn một tháng.” “Ta và chàng cùng đi.” “Bên kia là vực sâu khe hẹp, không có gì hay để chơi, nàng cũng không thể đi xuống.” “Không phải chàng nói sẽ cùng đi tìm dược sao? Chàng đi rồi ta sẽ thực nhàm chán.” Thi Hiểu Nhiên nói xong túm túm vạt áo của hắn, chuẩn bị nhõng nhẽo hay cứng rắn gì thì nhất định cũng phải đi cùng. Cố Bắc Viễn cũng không muốn bỏ lại nàng một mình, lần trước bế quan không bao lâu nàng liền xảy ra chuyện, lần này cách xa như vậy, trong lòng không nỡ, liền gật đầu đáp ứng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Say Mê Không Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook