Chương 31: ĐOẠN NHAI CỐC
Đông Tẫn Hoan
21/11/2014
Tây Trần chỉ là một tiểu quốc, quốc thổ còn không bằng một phần tư Đại Mục, đoạn nhai cốc thuộc Thương Tín sơn
nằm ở phía tây Đại Mục – giao giới giữa hai quốc gia.
Thương Tín sơn núi non hùng vĩ, độ hiểm trở vượt xa Đại Lang sơn Thi Hiểu Nhiên từng đến lúc trước. Đến vực núi Thương Tín, ngẩng đầu nhìn, những ngọn núi xa xa nối tiếp nhau không
ngừng, như trường long phi thiên. Rừng núi đan xen, núi non trùng điệp
hiu hắt, giống như những cơn sóng to chồng chất lên nhau.
Núi cao sườn dốc, đại thụ che trời,
rừng tùng rậm tập, mặt đất phủ kín lá khô héo úa, xe ngựa không thể tiến lên, Cố Bắc Viễn liền mang theo Thi Hiểu Nhiên bắt đầu cưỡi ngựa.
Thất Dương Cung từng phái người thăm dò đoạn nhai cốc nhiều lần, lần này vẫn đi đường cũ, dây leo chằng chịt đã được dọn dẹp, miễn cưỡng tạo thành một đường nhỏ cỡ một người đi qua.
Sơn ngoại thanh sơn, quanh co, đi ở
trong núi năm ngày sau mới tới đoạn nhai. Đội ngũ đóng quân cách vách đá hơn năm mươi trượng, Thi Hiểu Nhiên chỉ thấy một mảnh thâm cốc mây mù
lượn lờ, gió lớn như sáp thiên lợi kiếm, thẳng thượng thanh vân, Thi
Hiểu Nhiên ngửa đầu nhìn thấy, thiếu chút nữa đánh rớt cả mũ, đoạn nhai
dựng đứng, giống như bị búa lớn bổ ra, mỏm đá được gió được mưa tắm táp, trơn một mảnh, đôi chỗ có một hai cây tùng thụ xanh ngắt như tiên nhân
đứng ở vách đá, bên cạnh có mấy đám cỏ khô héo làm bạn.
Mà nơi trước mắt nàng, cũng giống như ngọn núi bên cạnh.
Thi Hiểu Nhiên cẩn thận nắm chặt tay Cố Bắc Viễn, chậm rãi đi đến vách đá, quả nhiên cũng là một đường thẳng
tắp, vách đá nghiêng, phía dưới một mảnh sương mù dày đặc sâu thâm thẩm, sợ tới mức tim của nàng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cố Bắc Viễn ôm đầu nàng vào trước ngực, nhẹ giọng:“Đừng nhìn, sẽ chóng mặt đó.”
Nói xong mang nàng rời xa vách đá.
“Chàng muốn đi xuống sao?” Thi Hiểu Nhiên thật là sầu lo.
“Không cần lo lắng, đoạn nhai này Mặc
Tứ còn có thể xuống, ta tự nhiên sẽ không có việc gì.” Cố Bắc Viễn vuốt
ve đầu nàng, an ủi.
Bởi vì có Thi Hiểu Nhiên đi theo, Cố
Bắc Viễn dẫn theo hơn hai mươi người, đều là cao thủ, bao gồm Mặc Tứ
cùng Bạch Cửu, còn dẫn theo người thông hiểu y lý. Mặc Tứ thường ra
ngoài tìm dược suốt, đoạn nhai cốc này hắn tổ chức người đến thăm dò vài lần, nhiều nhất cũng chỉ xuống chừng trăm trượng, đã thấy độc xà trải
rộng, nhện lớn cỡ bàn tay, xuống chút nữa độc vật càng nhiều, còn có
chướng khí, làm chết không ít người, nên đành phải từ bỏ.
Tương truyền Hồi Lung Quả cuối mùa thu
kết quả, quả treo lơ lửng ở đầu nhánh ba tháng không rơi, quả rơi ba
tháng không héo. Vào đông mặc dù rét lạnh, nhưng đoạn nhai cốc này rất
ít tuyết rơi, đại đa số độc xà độc hạt ngủ đông, cũng là thời cơ thám
hiểm tốt.
Lần này ra đi chuẩn bị đầy đủ, công cụ, đệm chăn cùng quần áo chống rét đều mang không thiếu thứ gì. Buổi chiều lều trại dựng xong, lửa trại dấy lên, người trong võ lâm rất có kinh
nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại, bắt chim trĩ, thỏ hoang, lợn rừng, vải lên một chút gia vị qua loa là hương thơm ngào ngạt cả núi rừng.
Trên núi đêm lạnh, buổi tối Thi Hiểu
Nhiên tất nhiên là ở trong trướng của Cố Bắc Viễn. Nằm ở trong trướng ấm áp, Thi Hiểu Nhiên vẫn không tránh khỏi lo lắng:“Ngày mai bao nhiêu
người các chàng cùng hạ nhai?”
“Một mình ta thôi, nhai hạ có chướng khí, không thích hợp cho bọn họ đi xuống.”
“Sao chàng biết chướng khí đối với
chàng không có tác dụng?” Thi Hiểu Nhiên tuy biết hắn không sợ độc,
nhưng câu hỏi vẫn bật ra khỏi cửa miệng.
Cố Bắc Viễn đem nàng ôm chặt,“Đừng lo
lắng, ta đều có chừng mực, vách núi Thất Dương Sơn cũng toàn là vách đá
thẳng đứng, không có một ngọn cỏ, ta cũng thường xuyên leo đó thôi.”
“Vậy chàng phải mang theo công cụ tốt.”
“Ừm. Chờ ta tìm được dược, chúng ta có thể ở bên nhau mãi.”
“Cho dù không tìm thấy, chàng cũng phải trăm ngàn lần cẩn thận. Chúng ta hiện tại cũng rất tốt mà.”
Cố Bắc Viễn đem cằm đặt ở trên đỉnh đầu nàng cọ cọ, ôm nàng trong ngực quả thực tốt lắm, nhưng hắn còn muốn cho nàng nhiều hơn.
Hôm sau, Cố Bắc Viễn leo xuống vách núi đen.
Thi Hiểu Nhiên còn lâu mới tin không có gì nguy hiểm, nếu là đơn giản như vậy, còn cần cung chủ hắn tự mình
xuống vách núi đen sao. Cẩn thận kiểm tra trang bị của hắn, thấy hắn
trên tay hai cuộn dây thừng dài, trên đùi một phen chủy thủ, một phen
sài đao cắm trên lưng, thân đao đen nhánh, phiếm hàn quang, một cái tiểu bố bao được buộc chặt, nhét không ít phòng xà trùng dược, đao thuốc trị thương, đạn tín hiệu linh tinh, Thi Hiểu Nhiên còn nhét thêm vào trong
đó mấy khối lương khô. Cuối cùng Cố Bắc Viễn mang theo cả một cái tiểu
trúc lâu trên lưng, khi xuống vách núi đen, nhìn thấy cái gì hiếm lạ hắn đều thuận tiện bỏ vào.
Thi Hiểu Nhiên vẫn rất lo lắng, luôn
mãi tự hỏi thật sự không cần buộc cái dây an toàn ư, Cố Bắc Viễn chỉ
thản nhiên cười, lắc lắc đầu, còn Bạch Cửu ở xa xa nghe được lời của
nàng thì tỏ vẻ khinh miệt.
Trước khi xuống vách núi đen, Thi Hiểu
Nhiên cứ luôn dặn dò mãi, nhất định phải đi lên sớm một chút, cuối cùng ở trên mặt hắn chụt nhẹ một cái. Cố Bắc Viễn phân phó Bạch Cửu chiếu cố
nàng tốt, mới nhảy xuống vách núi đen.
Cố Bắc Viễn khi thì bắt lấy mỏm đá nhô
ra, khi thì bắt lấy nhánh cây mọc trên đá, hệt như linh hầu leo xuống
phía dưới vách núi đen, nơi không có chỗ mượn lực, liền đưa tay bắn sợi
dây thừng ra, trên đầu dây có buộc móc sắc nhọn vững vàng khóa chặt vào
vách đá, lại vung người tiếp tục cuộc chinh phục.
Mới bắt đầu vách đá trơn trượt dốc
ngược, cây cỏ cực ít, leo xuống phải cực kì chậm chạp và cẩn thận. Tám-
chín mươi trượng sau, cỏ cây dần nhiều hơn, trừ mấy loại cây tùng thông
thường, đa số là thực vật có độc. Trăm trượng sau, nhai thượng bị bao
phủ bởi dây leo chằng chịt, trên dây leo có mọc những đầu nhọn, đây
không phải loại dây leo bình thường, bị mũi nhọn đâm phải sẽ trúng độc;
Cũng có rất nhiều loài bò sát không tên, có một con đen đen lớn lên
giống bọ cánh cứng gì đó đang bám trên dây, nhỏ hơn bàn tay không bao
nhiêu, vung cái càng dài đánh về phía hắn, Cố Bắc Viễn tuy là động tác
linh mẫn, song vẫn bị cắn vài phát, chỉ là đối với hắn mà nói, cái này
so với muỗi cắn cũng không có gì khác biệt.
Xuống chút nữa sương mù tan hết, không
khí dần dần ấm áp, nhai thượng hoa nhỏ lay động, nhưng độc vật càng
nhiều, con nhện to bằng nắm tay trên người hồng hoa cúc văn đan xen,
động tác thật sự rất nhanh, có thể nhảy ra xa hai ba thước. Mấy cái chân xù xì của nó bị hắn chém đứt đoạn, chảy ra nước đen đặc tanh tưởi, nước bắn tung tóe tới chỗ có một hai loại hoa cỏ nhỏ, chúng liền nhanh chóng héo rũ. Xung quanh còn có vài loại lá cây trông giống thực vật bình
thường, nhưng một khi có con nhện hay loài bò sát bò lên mặt lá, trong
nháy mắt đều bị nuốt chửng……
Cố Bắc Viễn mặc dù không sợ độc, nhưng
phải đi thật cẩn thận, do đã quen nên mắt nhìn một cái là biết loại dược nào cần ngắt lấy. Hắn ở nhai thượng leo trèo ngang dọc.
Ở trên nhai Thi Hiểu Nhiên lo lắng
không thôi, nhịn không được đi đến bờ vách núi đen, cách vực còn một hai trượng lại có người ngăn nàng, Bạch Cửu tuổi trẻ, lại cùng nàng gặp qua nhiều lần, nhíu nhíu mày, nói:“Cô đừng có đi đi lại lại nữa, phiền chết đi được.”
“Ta đang lo lắng.” Thi Hiểu Nhiên nhịn không được dậm chân.
“Nhị cung chủ võ công rất tốt, sẽ không có việc gì đâu. Loại vách đá này ta cũng có thể leo được, chỉ là phía
dưới có chướng khí độc trùng ta mới không thể đi xuống, nhị cung chủ
bách độc bất xâm, cô lo lắng cái gì?”
Thấy trên mặt bọn hắn tin tưởng tràn đầy, Thi Hiểu Nhiên mới hơi an tâm, hắn khẳng định là không có việc gì đâu.
Bạch Cửu tiếp tục nói:“ Đến trưa cô muốn ăn cái gì? Gà rừng hay là thỏ, muốn nướng hay nấu lên?”
“Sao cũng được.” Thi Hiểu Nhiên hiện giờ không có nhiều tâm tình lắm.
“Còn nữa, về sau cô không được ở ban
ngày ban mặt mà làm cái loại chuyện đồi phong bại tục như lúc nãy, thật
là làm bại hoại uy danh của nhị cung chủ.”
Chuyện đồi phong bại tục? Thi Hiểu
Nhiên hồi tưởng lại một chút lời hắn nói, tất nhiên là lúc trước khi Cố
Bắc Viễn hạ nhai nàng hôn hắn một cái. Đúng là cổ đại có vẻ bảo thủ,
trước mặt nhiều cấp dưới làm chuyện như vậy không biết thì khẳng định là không ổn. Hơn nữa, nàng thường xuyên làm thế, Cố Bắc Viễn cũng không để ý, liền nói:“Nhị cung chủ còn chưa nói là đồi phong bại tục!”
Bạch Cửu phát điên, quả thật là nữ tử
vô sỉ,“Nhị cung chủ vẫn luôn ở một mình, nào biết lễ nghi giữa nam nữ,
cô… nữ tử này, cũng, cũng thật sự là…… Không biết…, cô không có người
dạy à?”
Thật đúng là không có người dạy nàng
mà, Thi Hiểu Nhiên định há miệng nói nhưng liền thôi. Cố Bắc Viễn thuở
nhỏ bị bắt, sau lấy được tự do nhưng vẫn ở một mình, tất nhiên là không
biết, cũng không để ý những lễ nghi đó. Cố Nam Viễn thật ra có thấy hai người làm thế một lần, nhưng hắn bễ nghễ ngạo mạn, không đem lễ pháp
đặt trong lòng, lại vì đau lòng cho đệ đệ, nên cũng mặc kệ hắn. Thi Hiểu Nhiên cùng Cố Bắc Viễn hai người ở Trầm Hoa điện thân ái ngọt ngào cũng rất tự nhiên.
Thi Hiểu Nhiên nhìn hắn nhiều nhất cũng hơn hai mươi thôi, nàng liền trêu ghẹo:“Bạch Cửu , ngươi còn chưa thành thân phải không, nhìn ngươi bộ dạng cũng rất tuấn tú, Thất Dương Cung
mỹ nữ lại nhiều, chờ nhị cung chủ trở về ta sẽ nói với y một tiếng, để
cho y ưu tiên giúp ngươi giải quyết việc chung thân đại sự, cho ngươi cơ hội làm chuyện đồi phong bại tục một phen.”
Bạch Cửu vừa nghe xong, trên mặt liền
phun ra một mảng đỏ ửng, cuối cùng không nhịn được,“Không cần cô xen vào việc của người khác!”
Tức giận đến tránh ra xa, không thèm để ý đến nàng nữa.
Thời gian trôi qua thật sự chậm chạp,
Thi Hiểu Nhiên mặc vài tầng quần áo, cả người quấn lại giống y như cái
bánh chưng, ngồi ở bên cạnh rừng cây nướng thịt, thỉnh thoảng nhìn xung
quanh vách đá, hơi có chút tư vị mỏi mắt chờ mong.
Ước chừng đến giờ Dậu, nhìn từ phương
xa thấy có một người đang chạy tới, Thi Hiểu Nhiên nhảy dựng lên, nhanh
chóng chạy vội qua.
Cố Bắc Viễn thấy nàng, khóe miệng khẽ nhếch, mâu sắc một mảnh ý mừng.
Thi Hiểu Nhiên đang muốn ôm cánh tay hắn, Cố Bắc Viễn lại vội vàng né tránh,“ chờ ta thay quần áo trước đã.”
Thi Hiểu Nhiên nhìn thấy hắn quần áo bị cắt qua vài chỗ, dính không ít chất dịch vàng vàng trắng trắng, lo lắng hắn trên người bị thương, vội vàng hỏi:“Chàng không phải là bị thương
chứ?”
“Không có, đi xuống dưới đó khó tránh khỏi có một ít nọc độc, nàng đừng để dính vào người. Đợi ta rửa sạch một chút.”
Cố Bắc Viễn buông thứ trên tay, tiến vào trướng, chốc lát, ở trong trướng lại gọi người đưa nước ấm vào.
Thi Hiểu Nhiên nghe xong vội vàng đi
bưng bồn nước ấm, thẳng hướng vọt vào trong trướng, mắt lại choáng váng, chỉ thấy Cố Bắc Viễn vừa thoát áo, lộ ra phần thân trên rắn chắc, tinh
mỹ, bả vai rộng, thắt lưng thon dài, lộ ra một tam giác thật hoàn mỹ.
Thi Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt huyết đang trào dâng trong
người mình.
Cố Bắc Viễn thấy là nàng, cũng không
nói gì, trên mặt tươi cười thản nhiên,“Đổ nước vào đi.” Nói xong cầm lấy bạch y khoác vào người.
Hắn vừa động, Thi Hiểu Nhiên mới phát
hiện phía sau lưng hắn, trên cánh tay có nhiều vết cắn, xanh tím, điểm
nhiều vết máu, ngang dọc loang lổ. Suy nghĩ từ trong cơn mê đắm sắc đẹp
thanh tỉnh, Thi Hiểu Nhiên một trận đau lòng, buông bồn nước lại, nắm
lấy tay hắn xem xét cẩn thận.
Cố Bắc Viễn vội dung y phục che lại,“Không có việc gì.”
Thấy vạt áo hắn lộ ra hơn phân nửa, Thi Hiểu Nhiên mới cảm thấy chính mình làm thế là không ổn, liền thu tay
lại, cắn cắn môi,“Chàng phải thoa dược trước, rồi hãy mặc quần áo, cùng
lắm thì ta đi ra ngoài trước vậy.”
Cố Bắc Viễn không ngại nàng xem, hắn
vốn không am hiểu quan niệm nam nữ thế tục gì cả, chỉ không muốn để nàng thấy mấy vết thương xấu xí dữ tợn này thôi, hắn liền sửa sang lại quần
áo,“Thế này không tính là bị thương, không cần bôi thuốc.”
Thi Hiểu Nhiên vốn muốn đi ra ngoài,
nghe hắn nói vậy, liền dùng khẩu khí cứng rắn nói:“Chàng cũng không phải chỉ có một mình, không biết sẽ có người đau lòng vì chàng sao? Chàng
ngồi đấy, ta đến giúp chàng bôi thuốc.”
Nói xong lại bắt đầu lục tìm thuốc trị thương.
Thấy nàng có chút giận, Cố Bắc Viễn
trong lòng một mảnh mềm mại, đến bên người nàng kéo kéo tay áo nàng, ôn
tồn nhỏ nhẹ:“Đừng buồn bực, nàng muốn bôi thuốc thì bôi đi.”
Nghe thanh âm hắn ôn nhu như cơn gió
nhẹ, Thi Hiểu Nhiên thấy trên mặt hắn mỉm cười thanh nhã như hoa sen,
anh tuấn xuất trần, tâm thần nàng thoáng hoảng hốt, nói:“Chàng gột rửa
trước đi, đợi ta đến thay chàng thoa dược.”
Chờ nàng ra khỏi doanh trướng, Cố Bắc
Viễn bắt đầu xoa bóp thân thể. Hôm nay của hắn, xác thực đã xuống đến
đáy cốc, nơi đó ấm áp như xuân, cỏ cây tươi tốt, ngay cả nơi đặt chân
cũng không có, dòng suối nhỏ nước ánh bóng cây. Rắn rết cũng không ngủ
đông, khắp nơi đều có, con mang theo kịch độc, con ẩn kín trong bụi cỏ,
con chiếm cứ trên mặt đất, con leo trên cây thò ra cái đầu tam giác…… Đa số đều là giống hiếm thấy, tính công kích rất mạnh, tuy hắn khắp nơi
đều cẩn thận, nhưng cũng thường xuyên bị cắn.
Vô luận là đoạn nhai hay là đáy cốc,
cho dù thân mang võ nghệ, vẫn hung hiểm dị thường, chính là Cố Bắc Viễn
vừa may không trúng độc thôi, thực ứng với nhân hòa.
Lúc Thi Hiểu Nhiên bôi thuốc cho hắn,
nhìn đến mấy dấu răng cắn lưu lại vết thương thật sâu này, hốc mắt đều
đỏ cả lên. Tuy biết vết thương nhỏ như thế này đối với hắn hay người tập võ cùng lắm cũng chỉ xem như bị muỗi cắn bình thường, nhưng nàng thế
nào lại gặp qua nhiều vết cắn như vậy, trừ mấy vết này còn có rất nhiều
vết sẹo mờ nhạt, trải qua năm tháng dài tẩy lễ không nhìn kỹ, quả thật
là nhìn không ra. Nghe người ta nói qua, hắn mới trước đây từng sống
trong cảnh rất bi thảm, mấy vết sẹo mờ này đúng là xác minh.
Nàng động tác nhẹ nhàng ôn nhu, ngón tay dính cao dược màu xanh biếc, ở trên làn da hắn chậm rãi vẽ loạn.
Chỉ nghe thanh âm hắn như thanh tuyền vang lên:“Trên đời này cũng chỉ có nàng là tự tay giúp ta thoa dược, băng bó vết thương.”
“nhưng thật ra, ta tình nguyện không bao giờ có loại cơ hội này nữa.”
“người tập võ bị mấy thương tích nhỏ
tất nhiên không tính là cái gì, nhưng nàng thay ta bôi thuốc, ta lại cảm thấy như một loại hưởng thụ.”
“lần sau ta đây sẽ xát muối lên vết
thương của chàng, xem chàng còn thấy hưởng thụ nữa hay không, dù sao
muối cũng có thể tiêu độc.”
Ngón tay nàng lướt qua trên làn da hắn, Cố Bắc Viễn khóe miệng cười nhợt nhạt cong lên, sâu kín nhộn nhạo, hai
mắt nhu tình một mảnh, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nàng.
Thi Hiểu Nhiên bị nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, sẵng giọng:“Nhìn chằm chằm ta làm cái gì? Chưa thấy qua mỹ nữ à?”
“Nàng thật sự rất đẹp.” Cố Bắc Viễn khẩu khí chân thành.
Cái này làm Thi Hiểu Nhiên thực ngượng ngùng, nhưng trong lòng nàng giống như nở hoa, cúi đầu mừng thầm.
Cố Bắc Viễn nâng đầu ngón tay tựa xuân
phong hóa vũ ở trên gò má nàng ôn nhu vuốt ve, da dẻ nữ tử mềm mại có
cảm giác như gấm như lụa, cái miệng nhỏ nhắn mang theo quang hoa lấp
lánh, không hiểu sao, có một dòng khô nóng từ dưới bụng hắn dâng lên,
tâm thầm tâm niệm nếu cắn thử một ngụm, khẳng định sẽ là thiên thượng mỹ vị.
Ý niệm trong đầu vừa thoáng hiện, hắn vội vàng bóp diệt, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.
“Làm sao vậy?” Vừa thoa xong dược, Thi Hiểu Nhiên thu tay.
“Không có gì.”
Thu hồi buồn bã, Cố Bắc Viễn đứng lên bắt đầu mặc quần áo.
Thi Hiểu Nhiên thoải mái thưởng thức
cảnh mĩ nam thay xiêm y, dáng người tốt như vậy, vừa rồi vì sao không
thừa dịp thoa dược sờ sờ một chút nhỉ? Ôi~ hối hận, hối hận quá!!!
Cố Bắc Viễn thấy nàng hai mắt tỏa sáng, giống như sói nhìn thấy thịt, trong lòng run lên, hơi hơi nghiêng người đi.
Thi Hiểu Nhiên trong lòng vui vẻ, thẳng thắng nói:“Bắc Viễn, có ai từng khen dáng người chàng rất đẹp chưa?”
“Nàng nhàm chán quá nên nói nhảm phải không?” Thanh âm hơi mất tự nhiên.
“Thật sự rất đẹp mà, ở cái thế giới kia của ta thì chàng dư sức làm người mẫu.”
Cố Bắc Viễn đã quen cái miệng nhỏ nhắn
của nàng thường thường toát ra những từ mới mẻ, mặc dù không biết người
mẫu là cái gì, nhưng nghe nàng khen ngợi chính mình thì sinh ra mấy phần vui sướng. Sửa sang lại quần áo, nói:“Ta đi lấy cho nàng thứ này.”
Nói xong hắn ra trướng, lát sau, cầm
trên tay về hai quả có hình dáng như quả dương đào màu vàng, trong suốt
long lanh, có điểm những đốm màu đỏ bên trong thịt quả.
“Đây là cái gì?” Thi Hiểu Nhiên lập tức bị thứ trái cây kỳ lạ trên tay hắn hấp dẫn, dù nàng từng ở siêu thị gặp qua không ít hoa quả nước ngoài, song vẫn như cũ không nhận ra.
“Quả này rất ngọt, hẳn là nàng thích.”
Thi Hiểu Nhiên tiếp nhận, cầm một quả
cẩn thận xem, trái cây này bộ dạng thực tại đẹp mắt, so với quả dương
đào* nhỏ một chút, không hạt, giống thủy tinh vàng trong suốt, bên trong còn mang chút màu đỏ của huyết lệ, tản ra hương khí dịu nhẹ, ngửi khiến cho người ta thần thanh khí sảng.
“Cho ta ăn ư? Chàng tìm được ở dưới đó sao?”
Cố Bắc Viễn nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhưng mà nó trông rất đẹp, ta cũng
không nhẫn tâm ăn nó. Nó tên là gì?” Đại khái nữ nhân đối với những thứ
lấp lánh trong suốt đều rất yêu thích, Thi Hiểu Nhiên cầm hai quả yêu
thích không buông tay.
Cố Bắc Viễn cong cong môi, lộ ra tươi
cười nhợt nhạt,“Quả này gọi là quy linh, đối với thân thể nàng rất có
lợi. Loại quả này khi hái khỏi cây, ba ngày sau sẽ héo mất. Nàng nhìn
nhiều rồi thì ăn ngay đi.”
Thật đúng là đáng tiếc, bằng không còn
có thể lấy làm vật bài trí. Thi Hiểu Nhiên cắn một miếng, hương khí đạm
đạm thanh thanh tràn ngập, tỏa ra ở trong miệng, thịt quả dậy lên vị
ngọt vô cùng, nghĩ đến ngày đó thiên thượng bàn đào nhiều nhất cũng là
như thế, Thi Hiểu Nhiên lập tức khen:“ ăn rất ngon .”
“Nếu nàng thích, lần sau ta lại tìm về nhiều hơn.”
Thi Hiểu Nhiên hoan vui mừng hỉ, ngày
thứ hai mới biết được quả này căn bản không phải loại trái cây bình
thường, cũng không như Cố Bắc Viễn phong khinh vân đạm nói dễ dàng tìm
được như vậy. Đây là Bạch Cửu nói cho nàng biết, lúc ấy Cố Bắc Viễn đã
xuống vách núi đen, nàng cầm còn lại một quả quy linh trên tay xem qua
xem lại, Bạch Cửu tựa hồ cũng bị nó hấp dẫn, đến gần ngắm nghía.
“Rất đẹp phải không?” Xem ra Bạch Cửu này tuy trẻ tuổi nhưng cũng rất biết thưởng thức à nha.
“Đây là quy linh?” Bạch Cửu dường như rất kinh ngạc, lại thực vui sướng.
“Đúng vậy, ăn ngon lắm.”
“Cô ăn rồi à?”
“Ừ.” Thi Hiểu Nhiên vui sướng thản nhiên đáp,“Ta cũng là lần đầu gặp loại quả này, trông đẹp như vậy, hương vị cũng rất ngon.”
“Cô không luyện công, ăn cái này làm gì?” Bạch Cửu trên mặt một mảnh đau đớn vô cùng, giậm chân giận dữ.
“Hả?” Thi Hiểu Nhiên mơ hồ.
Thấy nàng trên mặt một mảnh nghi hoặc,
Bạch Cửu ngắm trái cây, giải thích:“ quy linh là loài cây ăn quả chuyên
mọc trên trên vách đá hiểm nhai, hoàn cảnh sinh trưởng yêu cầu cao, là
loài độc sinh (sinh sống một mình), trăm dặm cũng không tìm được cây thứ hai, khả ngộ bất khả cầu (tình cờ có thể thấy chứ không thể cầu). Ăn
một quả, nội công sự bán công bội (làm ít mà hưởng được nhiều), ở trong
chốn võ lâm có nhiều tiền cũng khó cầu, bao nhiêu người muốn một quả còn không được. Cô thế nhưng lại ăn, thật sự là……”
Thì ra loại quả này, thật sự là so với
thủy tinh rất đáng giá. Thi Hiểu Nhiên hai mắt lấp lánh, đột nhiên hạ
thấp đầu,“Thế thì Bắc Viễn nên tự mình ăn, vì sao lại đưa cho ta?”
“Nhị cung chủ trăn hóa nhập cảnh, không thể ăn lung tung.”
Nàng không luyện công, ăn cũng có công
hiệu cường thân kiện thể, nhưng rất uổng phí. Xem ra nhị cung chủ quả
nhiên thích nàng liền sủng đến tận trời. Bạch Cửu lại nhìn nhìn quy linh quả vàng óng kia, thu hồi ánh mắt thèm nhỏ dãi của chính mình, cực kì
không cam lòng quay đi.
Bạch Cửu luôn biết khắc chế, ánh mắt
vừa rồi giống như bình thường nàng thấy hoàng kim vậy, Thi Hiểu Nhiên
sao lại không hiểu ý tứ của hắn, hơi do dự một chút, cuối cùng gọi hắn
lại, đưa qua cho hắn,“Vậy cho ngươi, ta ăn cũng lãng phí, vả lại ngày
hôm qua ta cũng lãng phí một quả rồi.”
Bạch Cửu kinh ngạc, cuối cùng lại không tiếp nhận, trên mặt rối rắm,“Đây là nhị cung chủ đưa cho cô.”
“Đã cho ta thì tự nhiên là của ta.
Nhưng quả này ngọt quá, ta không muốn ăn. Nói không chừng buổi chiều y
còn mang về thứ khác ăn ngon hơn.” Nói xong nàng nhét quả vào trong tay
Bạch Cửu,“Vẫn là gà nướng ăn ngon hơn, trưa nay ăn gà nướng đi.”
Nói xong nàng chạy đi cho rảnh nợ.
Bạch Cửu sao lại không rõ ý tứ của nàng.
Nhưng thật ra bởi vì sự kiện này,
khoảng cách giữa nàng và Bạch Cửu đã được kéo gần, thời điểm ở bên vách
núi đen chờ đợi, nàng thường xuyên cùng hắn nói đùa, nhờ vậy mà bao lo
lắng cùng nhàm chán cũng được xua tan.
* quả dương đào: trái kiwi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.