Quyển 1 - Chương 1182: Hậu sự.
Nguyệt Quan
27/04/2016
Share: MTQ Banlong
Vi Trạc nổi trống gọi tướng, các tướng lĩnh vội vàng khoác áo chạy đến đại trướng trung quân. Trong thời gian hai nén nhang bọn họ đều phải vội trở về doanh trại tập hợp đội quân của mình, trong quân doanh rối loạn khôn xiết.
Cát Phúc Thuận trở lại đại trướng trung quân của mình, lập tức ra lệnh toàn bộ quân binh tập hợp, nhanh chóng buông màn trướng nhìn đám người Dương Phàm nói:
- Vi Trạc đột nhiên truyền lệnh tập hợp tất cả Phi Kỵ tập trung ở Hoành Nhai.
Đám người Dương Phàm ngẩn ngơ không hiểu, hành động này ban ngày cũng rất hiếm khi xảy ra, huống chi lại đúng vào lúc nửa đêm thế này lại mang binh vào thành, tiến chiếm giữ cung thành ư? Hay muốn điều gì khác?
- Hay là Vi thị phát động binh biến?
Ý nghĩ này vừa chớm nảy lên đã bị Dương Phàm quả quyết bác bỏ: Không có khả năng! Gia tộc Vi thị hiện như mặt trời chói lọi không lý nào lại làm chuyện thế này, hết thẩy mọi chuyện này đều do Lý Hiển gây nên.
Vi gia hiện tại rất cần lấy Lý Hiển ra làm chiêu bài, bồi dưỡng tâm phúc căn cơ lớn mạnh, tuyệt đối không thể tùy tiện làm khó dễ, làm kẻ địch của toàn thiên hạ, nên dù Vi hậu thấy lợi tối mắt muốn một bước lên trời nhưng toàn bộ tập đoàn Vi thị cũng sẽ không đồng ý.
Mặc dù Vi hậu hoặc tập đoàn Vi thị có mâu thuẫn cùng Lý Hiển, cũng có thể nóng lòng muốn "đá văng" ông ta ra, phương pháp xử lý thỏa đáng nhất chính là giam cầm Lý Hiển, mang danh Thiên tử ra lệnh cho chư hầu, đợi khi mọi chuyện trôi qua có cơ hội sẽ lên xưng đế.
Vi hậu không phải luôn luôn học hỏi Võ Tắc Thiên đó ư? Chính trước kia Võ Tắc Thiên cũng làm như vậy, bà ta giam cầm con trai của Hoàng đế là Lý Đán tám năm, khi chuẩn bị sẵn sàng mới khiến cho Hoàng đế Lý Đán hữu danh vô thực truyền ngôi.
Nhưng hôm nay Vi thị điều binh vào thành, nếu không có ý đồ bức vua thoái vị thì bọn họ muốn làm gì? Dương Phàm thật sự không thể hiểu được.
Cát Phúc Thuận nói:
- Vi Trạc chiếm giữ hổ phủ điều lệnh của Trường An binh mã Đại tổng quản Vi Ôn, vô cùng xác thực, hiện tại binh mã các doanh trại đều được điều động tập trung, các vị lúc này rời đi thật sự không dễ dàng chút nào, không bằng theo mạt tướng vào thành, lợi dụng thời cơ rời đi.
Đám người Dương Phàm vì che mắt người ta đã mặc quần áo quân sĩ, cũng không cần thay đổi gì, Cát Phúc Thuận vừa dứt lời, đưa mắt nhìn Mã Kiều nói:
- Mã tướng quân, bộ phận của ngươi cũng sợ đã bị điều động, ngươi không thể về kịp thời vậy nên làm thế nào?
Mã Kiều đáp:
- Cũng không sao cả, mấy ngày gần đây ta toàn đi ra ngoài không ở trong quân doanh.
Dương Phàm suy nghĩ một chút quyết đoán nói:
- Vầy đi, ta và ngươi nhanh chóng đóng giả làm binh lính của Cát tướng quân lẻn vào thành, tùy theo hoàn cảnh hành động.
.............
Trong thành Trường An nhiều đội binh sĩ vội vàng quay về đằng đằng sát khí.
Phi Kỵ,Vạn Kỵ, Thiên Ngưu Vệ và cả các vệ cấm quân ở cung thành đều đã có quân đóng, trên đường đi Dương Phàm quan sát đánh giá một chút, lúc này binh lính canh giữ ở xung quanh cung thành ít nhất có bốn vạn người, không khỏi âm thầm kinh hãi.
Vi Trạc cầm giữ Hổ phù điều lệnh của Binh mã đại tổng quản Vi Ôn, trên đường đi không ngừng có cấm quân đề ra nghi vấn, nghiệm minh điều lệnh Hổ Phù mới cho đi.
Đợi khi bọn họ đến cửa chính Thái Cực cung, ở trên đường phố trước Thừa Thiên môn, Vi Trạc cao giọng hạ lệnh:
- Toàn quân đóng nơi này, không có thủ dụ của Vi Đại tổng quản cấm không cho bất cứ kẻ nào vào ra, người nào vi phạm giết không tha.
Mấy ngàn cấm quân tinh nhuệ huấn luyện có tố chất nhanh chóng hành động, trên đường dài không nghe thấy chút tiếng ồn ào nhưng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, giáp trụ kêu leng keng, đao lá chắn cùng binh khí va chạm thành một đội quân doanh với bầu không khí nghiêm khắc.
Bọn họ lưng quay vào Thừa Thiên môn, mặt hướng ra đường Chu Tước, vừa dứt một chuỗi âm thanh vang vọng, liền có chiếc xe khinh vội vã thẳng tiến. Xung quanh xe này có vài chục quân sĩ, mình mặc áo giáp Minh Quang với hoa văn tinh xảo, không phải bất kỳ tướng sĩ nào cũng có thể có, ngoại trừ những tướng sĩ trong đại nội.
Dù là như thế Vi Trạc vẫn tự mình tiến lên cản lại để kiểm tra, một tên kỵ sĩ trong đó tiến lên đưa thủ lệnh của Vi Ôn cho gã, Vi Trạc xem xét kĩ lưỡng dưới cây đuốc, lại nói nhỏ vài câu với kỵ sĩ liền quay đầu quát nói:
- Mở cửa cung!
Cửa cao lớn nặng nề được mở ra, Vi Trạc lại ra lệnh:
- Kéo bậc cửa!
Cửa cung vừa dài lại vừa cao, rộng mấy trượng, cao hai thước được làm bằng gỗ rắn chắc, bên ngoài còn bao một lớp da, rất nặng, hơn hai mươi Phi Kỵ vạm vỡ mới có thể kéo được cửa này, khinh xe nhanh chóng tiến qua.
Dương Phàm đứng ngoài Thừa Thiên môn, ngay góc tường vắng vẻ quan sát chiếc xe thần bí kia hắn tự nhủ: Quái thật! Trong xe là ai? Không ngờ có thể ngồi trên xe vào thẳng trong cung.
Vương Mao Trọng do dự lặng lẽ đến gần Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Đại tướng quân dường như.....Xảy ra chuyện lớn rồi.
Giọng nói của Vương Mao Trọng có chút khẩn trương, giọng như khàn khàn, lại so với giọng nói kiên nghị của Lý Nghi Đức có kém hơn vì thuở nhỏ ở trong phủ Tương Vương làm nô bộc nên Vương Mao Trọng dĩ nhiên là trung thành, tận tâm, nhưng dũng khí thì hơi không đủ.
Dương Phàm cười cười nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng, binh mã bốn phía cung thành đều có thứ tự rành mạch, hiện tại người được Vi đại tổng quản ra lệnh có thể tự do ra vào cung đình có thể vẫn chưa có chuyện gì phát sinh không cần lo lắng.
Đoạn đường này binh mã Cát tướng quân canh giữ ở ngoài, thuận tiện cho chúng ta rời đi, nếu muốn chúng ta hiện tại có thể thoát đi, nhưng có được cơ hội này chúng ta dại gì mà đi chứ.
Vương Mao Trọng cười ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
- Kẻ tiện nhân này tính mệnh thì có đáng gì, chỉ sợ hỏng chuyện đại sự của quận Vương, trong tình hình này thực sự không biết nên làm thế nào, mọi chuyện đều do Đại tướng quân chỉ bảo.
........................
Trong điện Cam Lộ, Vi Hậu lẳng lặng ngồi yên trên ghế Lý Hiển thường ngồi, dung nhan như được tạc nên từ khối ngọc bạch, không thấy chút hồng hào khí huyết nào cả, dưới ánh đèn chói rọi ánh mắt nàng như không còn sinh khí.
Cam Lộ điện là tẩm cung của Hoàng Đế, nàng không dám trở lại Lập Chính điện. Lập Chính điện là cung của hoàng hậu, Trưởng Tôn Hoàng hậu từng ở nơi đó, Vương Hoàng hậu từng ở nơi đó, Võ Tắc Thiên cũng từng ở nơi đó.
Trưởng Tôn Hoàng hậu mất từ khi còn khá trẻ, Vương Hoàng hậu bị phế nên đày vào lãnh cung, cuối cùng là bị Võ Tắc Thiên tàn nhẫn tra tấn đến chết, mà Võ Tắc Thiên lại từ Hoàng hậu trở thành Hoàng đế, rồi từ Hoàng đế trở thành Hoàng hậu cuối cùng cũng chết khá thê lương.
Trước mỗi lần Vi Hậu đảm nhiệm Hoàng hậu, số mệnh cả đời vô cùng ưu việt, bất kể dù thành công hay thất bại nhưng....Còn chưa được mặc áo Hoàng đế đã chết ở tẩm cung Hoàng hậu, Vi Hậu sợ như thế nên không dám ở nơi đó, nàng sợ hãi vì chỉ cần nhắm mắt nàng có thể thấy được những cặp mắt kia đang nhìn nàng chăm chú.
- Nương nương, nương nương.....
Một nữ quan lo sợ hét lớn vài tiếng, âm thanh run rẩy, bề ngoài Vi Hậu khá bình tĩnh, bên trong vô cùng hoảng loạn, đến khi nữ quan kia hét tiếng thứ năm mới bừng tĩnh nói:
- Cái gì?
- Nương nương, Thượng Quan Chiêu Dung tới rồi.
Vi Hậu bỗng đứng phắt lên vội la lớn:
- Mau, mau mời nàng ta vào!
Một lát sau Thượng Quan Uyển Nhi nhanh bước vào đại điện.
Nàng từ nhà vội vàng đi ngựa chạy thẳng đến trước điện mới dừng lại, dọc đường đi cửa sổ đóng chặt, nàng cũng không biết nguyên nhân truyền nàng tiến cung, cũng không nhìn được tình hình bên ngoài, chỉ khi đến nơi hỏi khẩu lệnh mới giao binh phù ra để kiểm nghiệm, nàng cảm giác có chuyện đại sự xảy ra.
Nàng đã trải qua chuyện hai tòa cung Thiên Đường, Minh Đường độc nhất vô nhị bị mồi lửa đốt thành tàn tro, nàng cũng trải qua Thần long chính biến, cũng trải qua Thái tử mưu phản nhưng nàng chưa bao giờ gặp cục diện thế này.
Thượng Quan Uyển Nhi còn tưởng rằng chính Hoàng Đế Lý Hiển triệu kiến nàng, nhưng khi nàng vội chạy đến đại điện lại nhìn thấy Vi hậu trong vẻ mặt lo lắng lại lộ ra tia vui mừng, trái tim Thượng Quan Uyển Nhi nhất thời trầm xuống, mơ hồ có điềm xấu xảy ra.
- Uyển Nhi bái kiến Hoàng hậu nương nương, không biết đêm khuya nương nương triệu kiến có chuyện gì chăng!
Thượng Quan Uyển Nhi vừa dứt lời Vi hậu liền tiến lên, nắm chặt tay nàng, nàng cảm thấy hai tay Vi hậu lạnh lẽo không có chút ấm áp nào, giọng nói Vi Hậu run lên:
- Uyển Nhi, Bệ hạ...Băng hà rồi!
..........................
Uyển Nhi kinh hãi khôn cùng, Vi Hậu hướng nàng ta giải thích Hoàng đế băng hà: Tối đến Hoàng đế cùng Hoàng hậu trong hậu cung, bệnh cũ của người đột nhiên bộc phát, chưa kịp trị đã chết, thật sự chính bà ta kích thích quan hệ cùng hoàng thượng nên mới xảy ra chuyện này.
Nhưng điều quan trọng lúc này Lý Hiển không phải một người chồng, người cha bình thường, mà là Hoàng đế của Đại Đường đế quốc, ông ta đã chết rồi, chuyện quan trọng ai sẽ là người thay thế Hoàng đế.
Uyển Nhi nhanh chóng tỉnh táo trở lại, Tắc Thiên đại đế xảy ra biến cố lớn như vậy nàng cũng đã gặp, vị trí vị Thiên tử sợ vợ, vị Hoàng đế yếu đuối này trong nàng thật sự không cao nên trong lòng nàng cũng không có quá nhiều sợ hãi.
Nàng bình tĩnh nói với Vi hậu:
- Nương nương định làm gì?
Vi hậu khẩn trương đi đi lại lại trên đại điện nói:
- Khi ngươi còn chưa tới ai gia đã cân nhắc chuyện này, vì sợ tin tức lộ ra ngoài có thể có biến cố xảy ra, nên ai gia đã phái năm vạn cấm quân ở Bắc môn bảo vệ cung thành, nghiêm cấm xuất nhập, cố giữ an toàn.
Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu cười nói:
- Nương nương hành động thế là ổn thỏa cả.
Tuy rằng Vi Hậu xuất thân là tiểu thư khuê các, nhưng tiểu thư khuê các học tập chính là cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú mà không học qua quy chế pháp luật quốc gia đại sự, sau khi nàng ta thành Hoàng hậu cũng có học hỏi qua nhưng so với Thượng Quan Uyển Nhi còn thua xa.
Những thứ khác không nói, nếu rời xa Uyển Nhi làm sao một mình nàng làm sao có thể biết được phong cách của Lý Hiển, sao có thể khiến cho người trong thiên hạ tin tưởng di chiếu, tất nhiên nàng ta không làm được còn chưa nói đến nhiều mặt phức tạp khác, lúc này nghe được câu nói tán thành của Uyển Nhi, trong lòng Vi hậu cảm thấy thoải mái phần nào.
Vi hậu lại nói:
- Ai gia nghĩ, kế tiếp cần làm gấp một việc chính tìm ra người kế thừa Thiên tử, Hoàng đế chết đột nhột, khi còn sống lại không lập Thái tử, theo quy tắc phải do ai gia và quần thần tiến hành thảo luận chọn ra.
Nhưng nước không thể một ngày không có vua, Tiếu Vương lại ở phía xa Lĩnh Nam nhanh nhất một tháng mới về được. Hơn nữa tư chất hắn bình thường không có gì nổi bật, ai gia nghĩ chỉ có lập Trọng Phúc làm Thái tử là tốt nhất.
Ánh mắt Uyển Nhi chợt lóe lên, trực tiếp hỏi đến vấn đề mấu chốt:
- Hoàng tứ tử còn nhỏ tuổi nếu lập tứ Hoàng tử làm Hoàng đế mà nói....ai phụ chính.
Vi Hậu hít sâu một hơi ưỡn ngực nói:
- Ai gia là mẫu thân Trọng Phúc, là đương kim Hoàng hậu, không! Ai gia lập tức sẽ thành Hoàng thái hậu, tất nhiên sẽ do ai gia nhiếp chính.
Uyển nhi chỉ hỏi "phụ chính", Vi Hậu lại nói đến "nhiếp chính", chỉ khác một chữ mà nghĩa khác một trời một vực.
Uyển Nhi nhìn vẻ mơ hồ khẩn trương, vẻ mặt hưng phấn này dường như nàng ta đã được nhìn thấy năm đó của Võ Mị Nương, tuy hai người ấy có nhiều điểm khác nhau nhưng vẻ mặt lúc này của họ chẳng khác gì nhau.
Vi Trạc nổi trống gọi tướng, các tướng lĩnh vội vàng khoác áo chạy đến đại trướng trung quân. Trong thời gian hai nén nhang bọn họ đều phải vội trở về doanh trại tập hợp đội quân của mình, trong quân doanh rối loạn khôn xiết.
Cát Phúc Thuận trở lại đại trướng trung quân của mình, lập tức ra lệnh toàn bộ quân binh tập hợp, nhanh chóng buông màn trướng nhìn đám người Dương Phàm nói:
- Vi Trạc đột nhiên truyền lệnh tập hợp tất cả Phi Kỵ tập trung ở Hoành Nhai.
Đám người Dương Phàm ngẩn ngơ không hiểu, hành động này ban ngày cũng rất hiếm khi xảy ra, huống chi lại đúng vào lúc nửa đêm thế này lại mang binh vào thành, tiến chiếm giữ cung thành ư? Hay muốn điều gì khác?
- Hay là Vi thị phát động binh biến?
Ý nghĩ này vừa chớm nảy lên đã bị Dương Phàm quả quyết bác bỏ: Không có khả năng! Gia tộc Vi thị hiện như mặt trời chói lọi không lý nào lại làm chuyện thế này, hết thẩy mọi chuyện này đều do Lý Hiển gây nên.
Vi gia hiện tại rất cần lấy Lý Hiển ra làm chiêu bài, bồi dưỡng tâm phúc căn cơ lớn mạnh, tuyệt đối không thể tùy tiện làm khó dễ, làm kẻ địch của toàn thiên hạ, nên dù Vi hậu thấy lợi tối mắt muốn một bước lên trời nhưng toàn bộ tập đoàn Vi thị cũng sẽ không đồng ý.
Mặc dù Vi hậu hoặc tập đoàn Vi thị có mâu thuẫn cùng Lý Hiển, cũng có thể nóng lòng muốn "đá văng" ông ta ra, phương pháp xử lý thỏa đáng nhất chính là giam cầm Lý Hiển, mang danh Thiên tử ra lệnh cho chư hầu, đợi khi mọi chuyện trôi qua có cơ hội sẽ lên xưng đế.
Vi hậu không phải luôn luôn học hỏi Võ Tắc Thiên đó ư? Chính trước kia Võ Tắc Thiên cũng làm như vậy, bà ta giam cầm con trai của Hoàng đế là Lý Đán tám năm, khi chuẩn bị sẵn sàng mới khiến cho Hoàng đế Lý Đán hữu danh vô thực truyền ngôi.
Nhưng hôm nay Vi thị điều binh vào thành, nếu không có ý đồ bức vua thoái vị thì bọn họ muốn làm gì? Dương Phàm thật sự không thể hiểu được.
Cát Phúc Thuận nói:
- Vi Trạc chiếm giữ hổ phủ điều lệnh của Trường An binh mã Đại tổng quản Vi Ôn, vô cùng xác thực, hiện tại binh mã các doanh trại đều được điều động tập trung, các vị lúc này rời đi thật sự không dễ dàng chút nào, không bằng theo mạt tướng vào thành, lợi dụng thời cơ rời đi.
Đám người Dương Phàm vì che mắt người ta đã mặc quần áo quân sĩ, cũng không cần thay đổi gì, Cát Phúc Thuận vừa dứt lời, đưa mắt nhìn Mã Kiều nói:
- Mã tướng quân, bộ phận của ngươi cũng sợ đã bị điều động, ngươi không thể về kịp thời vậy nên làm thế nào?
Mã Kiều đáp:
- Cũng không sao cả, mấy ngày gần đây ta toàn đi ra ngoài không ở trong quân doanh.
Dương Phàm suy nghĩ một chút quyết đoán nói:
- Vầy đi, ta và ngươi nhanh chóng đóng giả làm binh lính của Cát tướng quân lẻn vào thành, tùy theo hoàn cảnh hành động.
.............
Trong thành Trường An nhiều đội binh sĩ vội vàng quay về đằng đằng sát khí.
Phi Kỵ,Vạn Kỵ, Thiên Ngưu Vệ và cả các vệ cấm quân ở cung thành đều đã có quân đóng, trên đường đi Dương Phàm quan sát đánh giá một chút, lúc này binh lính canh giữ ở xung quanh cung thành ít nhất có bốn vạn người, không khỏi âm thầm kinh hãi.
Vi Trạc cầm giữ Hổ phù điều lệnh của Binh mã đại tổng quản Vi Ôn, trên đường đi không ngừng có cấm quân đề ra nghi vấn, nghiệm minh điều lệnh Hổ Phù mới cho đi.
Đợi khi bọn họ đến cửa chính Thái Cực cung, ở trên đường phố trước Thừa Thiên môn, Vi Trạc cao giọng hạ lệnh:
- Toàn quân đóng nơi này, không có thủ dụ của Vi Đại tổng quản cấm không cho bất cứ kẻ nào vào ra, người nào vi phạm giết không tha.
Mấy ngàn cấm quân tinh nhuệ huấn luyện có tố chất nhanh chóng hành động, trên đường dài không nghe thấy chút tiếng ồn ào nhưng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, giáp trụ kêu leng keng, đao lá chắn cùng binh khí va chạm thành một đội quân doanh với bầu không khí nghiêm khắc.
Bọn họ lưng quay vào Thừa Thiên môn, mặt hướng ra đường Chu Tước, vừa dứt một chuỗi âm thanh vang vọng, liền có chiếc xe khinh vội vã thẳng tiến. Xung quanh xe này có vài chục quân sĩ, mình mặc áo giáp Minh Quang với hoa văn tinh xảo, không phải bất kỳ tướng sĩ nào cũng có thể có, ngoại trừ những tướng sĩ trong đại nội.
Dù là như thế Vi Trạc vẫn tự mình tiến lên cản lại để kiểm tra, một tên kỵ sĩ trong đó tiến lên đưa thủ lệnh của Vi Ôn cho gã, Vi Trạc xem xét kĩ lưỡng dưới cây đuốc, lại nói nhỏ vài câu với kỵ sĩ liền quay đầu quát nói:
- Mở cửa cung!
Cửa cao lớn nặng nề được mở ra, Vi Trạc lại ra lệnh:
- Kéo bậc cửa!
Cửa cung vừa dài lại vừa cao, rộng mấy trượng, cao hai thước được làm bằng gỗ rắn chắc, bên ngoài còn bao một lớp da, rất nặng, hơn hai mươi Phi Kỵ vạm vỡ mới có thể kéo được cửa này, khinh xe nhanh chóng tiến qua.
Dương Phàm đứng ngoài Thừa Thiên môn, ngay góc tường vắng vẻ quan sát chiếc xe thần bí kia hắn tự nhủ: Quái thật! Trong xe là ai? Không ngờ có thể ngồi trên xe vào thẳng trong cung.
Vương Mao Trọng do dự lặng lẽ đến gần Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Đại tướng quân dường như.....Xảy ra chuyện lớn rồi.
Giọng nói của Vương Mao Trọng có chút khẩn trương, giọng như khàn khàn, lại so với giọng nói kiên nghị của Lý Nghi Đức có kém hơn vì thuở nhỏ ở trong phủ Tương Vương làm nô bộc nên Vương Mao Trọng dĩ nhiên là trung thành, tận tâm, nhưng dũng khí thì hơi không đủ.
Dương Phàm cười cười nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng, binh mã bốn phía cung thành đều có thứ tự rành mạch, hiện tại người được Vi đại tổng quản ra lệnh có thể tự do ra vào cung đình có thể vẫn chưa có chuyện gì phát sinh không cần lo lắng.
Đoạn đường này binh mã Cát tướng quân canh giữ ở ngoài, thuận tiện cho chúng ta rời đi, nếu muốn chúng ta hiện tại có thể thoát đi, nhưng có được cơ hội này chúng ta dại gì mà đi chứ.
Vương Mao Trọng cười ngượng ngùng nhỏ giọng nói:
- Kẻ tiện nhân này tính mệnh thì có đáng gì, chỉ sợ hỏng chuyện đại sự của quận Vương, trong tình hình này thực sự không biết nên làm thế nào, mọi chuyện đều do Đại tướng quân chỉ bảo.
........................
Trong điện Cam Lộ, Vi Hậu lẳng lặng ngồi yên trên ghế Lý Hiển thường ngồi, dung nhan như được tạc nên từ khối ngọc bạch, không thấy chút hồng hào khí huyết nào cả, dưới ánh đèn chói rọi ánh mắt nàng như không còn sinh khí.
Cam Lộ điện là tẩm cung của Hoàng Đế, nàng không dám trở lại Lập Chính điện. Lập Chính điện là cung của hoàng hậu, Trưởng Tôn Hoàng hậu từng ở nơi đó, Vương Hoàng hậu từng ở nơi đó, Võ Tắc Thiên cũng từng ở nơi đó.
Trưởng Tôn Hoàng hậu mất từ khi còn khá trẻ, Vương Hoàng hậu bị phế nên đày vào lãnh cung, cuối cùng là bị Võ Tắc Thiên tàn nhẫn tra tấn đến chết, mà Võ Tắc Thiên lại từ Hoàng hậu trở thành Hoàng đế, rồi từ Hoàng đế trở thành Hoàng hậu cuối cùng cũng chết khá thê lương.
Trước mỗi lần Vi Hậu đảm nhiệm Hoàng hậu, số mệnh cả đời vô cùng ưu việt, bất kể dù thành công hay thất bại nhưng....Còn chưa được mặc áo Hoàng đế đã chết ở tẩm cung Hoàng hậu, Vi Hậu sợ như thế nên không dám ở nơi đó, nàng sợ hãi vì chỉ cần nhắm mắt nàng có thể thấy được những cặp mắt kia đang nhìn nàng chăm chú.
- Nương nương, nương nương.....
Một nữ quan lo sợ hét lớn vài tiếng, âm thanh run rẩy, bề ngoài Vi Hậu khá bình tĩnh, bên trong vô cùng hoảng loạn, đến khi nữ quan kia hét tiếng thứ năm mới bừng tĩnh nói:
- Cái gì?
- Nương nương, Thượng Quan Chiêu Dung tới rồi.
Vi Hậu bỗng đứng phắt lên vội la lớn:
- Mau, mau mời nàng ta vào!
Một lát sau Thượng Quan Uyển Nhi nhanh bước vào đại điện.
Nàng từ nhà vội vàng đi ngựa chạy thẳng đến trước điện mới dừng lại, dọc đường đi cửa sổ đóng chặt, nàng cũng không biết nguyên nhân truyền nàng tiến cung, cũng không nhìn được tình hình bên ngoài, chỉ khi đến nơi hỏi khẩu lệnh mới giao binh phù ra để kiểm nghiệm, nàng cảm giác có chuyện đại sự xảy ra.
Nàng đã trải qua chuyện hai tòa cung Thiên Đường, Minh Đường độc nhất vô nhị bị mồi lửa đốt thành tàn tro, nàng cũng trải qua Thần long chính biến, cũng trải qua Thái tử mưu phản nhưng nàng chưa bao giờ gặp cục diện thế này.
Thượng Quan Uyển Nhi còn tưởng rằng chính Hoàng Đế Lý Hiển triệu kiến nàng, nhưng khi nàng vội chạy đến đại điện lại nhìn thấy Vi hậu trong vẻ mặt lo lắng lại lộ ra tia vui mừng, trái tim Thượng Quan Uyển Nhi nhất thời trầm xuống, mơ hồ có điềm xấu xảy ra.
- Uyển Nhi bái kiến Hoàng hậu nương nương, không biết đêm khuya nương nương triệu kiến có chuyện gì chăng!
Thượng Quan Uyển Nhi vừa dứt lời Vi hậu liền tiến lên, nắm chặt tay nàng, nàng cảm thấy hai tay Vi hậu lạnh lẽo không có chút ấm áp nào, giọng nói Vi Hậu run lên:
- Uyển Nhi, Bệ hạ...Băng hà rồi!
..........................
Uyển Nhi kinh hãi khôn cùng, Vi Hậu hướng nàng ta giải thích Hoàng đế băng hà: Tối đến Hoàng đế cùng Hoàng hậu trong hậu cung, bệnh cũ của người đột nhiên bộc phát, chưa kịp trị đã chết, thật sự chính bà ta kích thích quan hệ cùng hoàng thượng nên mới xảy ra chuyện này.
Nhưng điều quan trọng lúc này Lý Hiển không phải một người chồng, người cha bình thường, mà là Hoàng đế của Đại Đường đế quốc, ông ta đã chết rồi, chuyện quan trọng ai sẽ là người thay thế Hoàng đế.
Uyển Nhi nhanh chóng tỉnh táo trở lại, Tắc Thiên đại đế xảy ra biến cố lớn như vậy nàng cũng đã gặp, vị trí vị Thiên tử sợ vợ, vị Hoàng đế yếu đuối này trong nàng thật sự không cao nên trong lòng nàng cũng không có quá nhiều sợ hãi.
Nàng bình tĩnh nói với Vi hậu:
- Nương nương định làm gì?
Vi hậu khẩn trương đi đi lại lại trên đại điện nói:
- Khi ngươi còn chưa tới ai gia đã cân nhắc chuyện này, vì sợ tin tức lộ ra ngoài có thể có biến cố xảy ra, nên ai gia đã phái năm vạn cấm quân ở Bắc môn bảo vệ cung thành, nghiêm cấm xuất nhập, cố giữ an toàn.
Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu cười nói:
- Nương nương hành động thế là ổn thỏa cả.
Tuy rằng Vi Hậu xuất thân là tiểu thư khuê các, nhưng tiểu thư khuê các học tập chính là cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú mà không học qua quy chế pháp luật quốc gia đại sự, sau khi nàng ta thành Hoàng hậu cũng có học hỏi qua nhưng so với Thượng Quan Uyển Nhi còn thua xa.
Những thứ khác không nói, nếu rời xa Uyển Nhi làm sao một mình nàng làm sao có thể biết được phong cách của Lý Hiển, sao có thể khiến cho người trong thiên hạ tin tưởng di chiếu, tất nhiên nàng ta không làm được còn chưa nói đến nhiều mặt phức tạp khác, lúc này nghe được câu nói tán thành của Uyển Nhi, trong lòng Vi hậu cảm thấy thoải mái phần nào.
Vi hậu lại nói:
- Ai gia nghĩ, kế tiếp cần làm gấp một việc chính tìm ra người kế thừa Thiên tử, Hoàng đế chết đột nhột, khi còn sống lại không lập Thái tử, theo quy tắc phải do ai gia và quần thần tiến hành thảo luận chọn ra.
Nhưng nước không thể một ngày không có vua, Tiếu Vương lại ở phía xa Lĩnh Nam nhanh nhất một tháng mới về được. Hơn nữa tư chất hắn bình thường không có gì nổi bật, ai gia nghĩ chỉ có lập Trọng Phúc làm Thái tử là tốt nhất.
Ánh mắt Uyển Nhi chợt lóe lên, trực tiếp hỏi đến vấn đề mấu chốt:
- Hoàng tứ tử còn nhỏ tuổi nếu lập tứ Hoàng tử làm Hoàng đế mà nói....ai phụ chính.
Vi Hậu hít sâu một hơi ưỡn ngực nói:
- Ai gia là mẫu thân Trọng Phúc, là đương kim Hoàng hậu, không! Ai gia lập tức sẽ thành Hoàng thái hậu, tất nhiên sẽ do ai gia nhiếp chính.
Uyển nhi chỉ hỏi "phụ chính", Vi Hậu lại nói đến "nhiếp chính", chỉ khác một chữ mà nghĩa khác một trời một vực.
Uyển Nhi nhìn vẻ mơ hồ khẩn trương, vẻ mặt hưng phấn này dường như nàng ta đã được nhìn thấy năm đó của Võ Mị Nương, tuy hai người ấy có nhiều điểm khác nhau nhưng vẻ mặt lúc này của họ chẳng khác gì nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.