Chương 4: Ám Sát
Mộc Tử Lãng (Lãng Lãng)
27/08/2015
Khách sạn Four Seasons rộng lớn được bao trọn. Kiến trúc nguy nga tráng lệ vạn phần. Four seaons toạ lạc tại New York, được biết đến với không gian rộng lớn thoáng đãng. Những bức tường sơn màu kem làm cho nó thêm phần rộng lớn. Khách sạn thoáng đãng nhưng không vì thế mà mất đi vẻ đẹp của thời đại. Vì vậy đây chính là nơi lí tưởng nhất cho những buổi dạ hội của những người giàu sang cao quý.
Lãnh Ngân Tuyết nhấp tiếp một ngụm rượu nhỏ để khỏi mang tiếng thất lễ. Người đàn ông kia không những không nể mặt Nam Triển Phong ở đây mà buông tha cô. Ngược lại còn tạo vẻ hứng thú chơi đùa nói:
-Em là không nể mặt tôi uống hết ly rượu này sao?
Cô không lấy làm lạ, tiếp tục ung dung mà hỏi lại:
-Rượi whisky cứ như vậy mà uống cạn? Xưa nay tôi không uống được nhiều rượu. Chẳng lẽ vị tiên sinh đây thật muốn tôi mất mặt ở đây?
Cô hiểu rất rõ tâm cơ của anh ta. Whisky là một loại rượu vang mạnh, đừng nói tửu lượng cô không quá cao mà ngay cả những người uống rượu như nước lã chỉ cần một ly như vậy là đủ say.
Anh ta cũng không tiếp tục ép Lãnh Ngân Tuyết nữa, chỉ cúi đầu nói nhỏ bên tai Nam Triển Phong:
-Cậu không muốn đêm nay thêm phần hứng thú hả?
Hắn như có như không cười cười, trên gương mặt tuấn mĩ đầy vẻ thờ ơ:
-Cô ấy đủ chủ động, không có giống như đám cá chết của cậu đâu.
Lãnh Ngân Tuyết thật không ngờ rằng hắn lại có thể nói ra những lời như thế trước mặt đám đông. Cô có phần xấu hổ vì thế mặt có chút hồng hồng. Thật không hiểu tại sao ông trời lại có thể sinh ra một tên biến thái vô sỉ như hắn.
Sắc mặt người đàn ông kia ngay lập tức tối sầm lại, có vẻ như rất tức giận:
-Nam Triển Phong, cậu trọng sắc khinh bạn. Tớ không thích loại phụ nữ không sạch như cô ta. Cậu cũng nên nếm thử lần đầu tiên của con gái kích thích như thế nào.
Nói rồi anh ta bỏ đi ngay lập tức. Mấy tên đàn ông khác vẫn ở bên cạnh hắn tiếp tục cười cợt và nịnh nọt. Chúng còn không quên nhìn cô bằng ánh mặt đầy dục vọng cùng tiếc nuối. Thế mà Nam Triển Phong vẫn im lặng, không thèm nói một lời cũng chẳng liếc nhìn cô lấy một cái.
Mặt Lãnh Ngân Tuyết càng thêm đỏ hơn. Thật sự xấu hổ không biết chui đi đâu chỉ đành thầm chửi mắng hắn trong lòng. Hắn không những là một tên tàn nhẫn lãnh khốc vô tình mà còn xấu xa, bỉ ổi, vô sỉ, hạ lưu,…Cô không biết vì cái gì mà những thói xấu của con người lại tụ tập hết trên người hắn như vậy.
Mấy cô gái không quên bao vây quanh Nam Triển Phong, động tay động chân vuốt ve bắp tay cùng ngực của hắn. Không những thế lại còn kề sát ngực cọ cọ trên người hắn trông hết sức gợi tình. Hắn không có đẩy ra, vẫn ung dung nhàn hạ ngồi đó xã giao với mấy tên thương nhân kia. Lúc này đây trông hắn thật sự giống một vị vua cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng mà xung quanh là đám cung tần mĩ nữ cùng quan lại a dua nịnh nọt. Nam Triển Phong hắn chỉ cần ngồi yên như vậy nhưng lại không hề che giấu đi sự nguy hiểm cùng khí thế bức người.
Buổi dạ tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Nam Triển Phong không uống nhiều rượu nhưng phảng phất hương rượu trên người hắn hoà trộn cùng mùi xạ hương càng thêm mê hoặc. Còn Lãnh Ngân Tuyết cô thì cũng vì uống chút rượu cộng thêm mấy lời nói của người đàn ông kia làm xấu hổ nên mặt hơi ửng hồng. Mặc dù cô có giỏi xã giao thế nào đi nữa nhưng thật sự những câu nói kia làm cô muốn độn thổ mà chốn thật kĩ.
Bước ra đến sảnh của khách sạn Four Seasons, hắn lại không chút kiêng kị ôm Lãnh Ngân Tuyết đi đến chiếc xe Bentley phiên bản hạn chế. Một tiếng "vút" mang đầy sát khí bay trong gió. Nam Triển Phong kéo mạnh tay cô né người sang phải nhưng vẫn là "dao chậm hơn súng", "phập" một phát găm vào người cô. Hắn ôm cô nấp vào xe, chỉ thấy máu đã nhuộm đỏ cả lòng bàn tay hắn. Mấy tên vệ sĩ không hổ là những bậc tinh anh thân cận bện cạnh hắn, lập tức rút súng ra. Một người giúp Nam Triển Phong đưa Lãnh Ngân Tuyết vào trong xe, phần còn lại giơ súng lên bao quanh xe hắn nhằm hộ tống 2 người được an toàn. Đến khi Nam Triển Phong ôm cô ngồi yên vị trong xe, cận vệ mới tiến tới chiếc xe thương vụ bên cạnh, dần thu súng về rồi ngồi vào. Hai chiếc xe xé gió băng băng trên đường đông người, tưởng trừng như không muốn sống nữa.
Trong chiếc xe Bentley đắt giá, Lãnh Ngân Tuyết được một vòng tay hữu lực ôm chặt, để cô tựa vào ngực mình. Nam Triển Phong bịt chặt miệng vết thương do đạn bắn của cô. Một người vệ sĩ ngay tức thì lấy hộp cứu thương luôn để ở trong xe ra. Nam Triển Phong một tay vẫn bịt chặt, tay kia lấy băng gạc quấn chặt gần ngực cô. Lúc này cô đã không biết gì nữa, cứ như vậy nằm trong lòng Nam Triển Phong. Sự siết chắt như vậy thật khiến người ta đau đớn. Nhưng lúc này, cô còn biết được sao?
Nam Triển Phong không nói tiếng nào, cứ như vậy mà ôm cô. Tài xế kia cũng theo hắn nhiều năm, không dám chậm trễ lái xe nhanh như tên bắn tới bệnh viện.
Bệnh viện nổi tiếng Bellevue.
Nam Triển Phong bế Lãnh Ngân Tuyết vào, bác sĩ cùng y tá ngay lập tức đặt cô lên giường đưa vào phòng mổ. Nghe tin người phụ nữ của Nam Triển Phong bị thương, hiểu rõ sự cưng chiều của hắn với nữ nhân bên cạnh nên viện trưởng ngay lập tức điều bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện tới và cũng tự mình đi xem tình hình.
Đèn phòng mổ sáng lên. Cái thứ ánh sáng trắng làm người ta não lòng như mờ ảo hư vô. Nam Triển Phong ngồi ở ngoài, ánh mắt hiện lê tia lo lắng nhưng không lâu lại bị sự nghi ngờ cùng tia nguy hiểm che lấp. Rất nhanh, mấy cận vệ khác chạy tới có vẻ vô cùng cấp bách. Người đàn ông dẫn đầu ngay lập tức lên tiếng hỏi:
-Phong thiếu, ngài không sao chứ?
Chỉ thấy thanh âm hắn lạnh lùng đáp lại:
-Không sao? Cậu lập tức điều tra cho tôi.
-Dạ.
Khoảng hơn 20 phút sau,cửa phòng phẫu thuật mở ra, le lói ánh đèn ảm đạm của bệnh viện. Nam Triển Phong vẫn ngồi ở đó, lên tiếng uy nghiêm:
-Sao rồi?
-Vết thương ở gần ngực, găm sâu khoảng 3 phân. Tuy được sơ cứu kịp thời nhưng mất rất nhiều máu. Hiện tại bệnh viện chúng tôi đã hết loại máu này, do khoảng cách xa nên chưa thể vận chuyển tới ngay được.
-Cô ấy nhóm máu gì?
Người y tá lập tức nói:
-Là nhóm máu A.
Giọng Nam Triển Phong lại vang lên, có chút lo lắng nhưng chưa kịp thể hiện ra đã bị che dấu:
-Lấy của tôi.
Y tá ngay lập tức đưa hắn vào phòng.
Thời gian, trôi đi một cách chậm chạp. Ước chừng hơn nửa tiếng sau, Nam Triển Phong được đẩy ra ngoài.
Thời gian, lại lần nữa trôi qua trong im lặng.
-Phong thiếu!
-Thế nào rồi?
-Đã qua cơn nguy hiểm. Vết thương sâu như vậy lại cách tim có hơn 2 phân, có lẽ là do đã có thích ứng với nhiều vết thương cùng thể lực nổi trội hơn so với những cô gái khác nên cơ thể mới có thể vượt qua. Nhưng tạm thời vẫn sẽ hôn mê khoảng 1 ngày.
Nam Triển Phong không hỏi gì nữa. Thấy hắn không nói lời nào, bác sĩ cùng y tá cũng không nhiều lời, mau chóng rời đi.
Không gian yên lặng dị thường.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của người đàn ông, đầu dây bên kia truyền tới giọng của một nam nhân khác:
-Phong thiếu, theo tôi điều tra được đây là loại đạn cận âm hạng nặng SP-6 lực sát thương cực lớn. Nếu gần vị trí quan trọng thì chết không cần nghĩ. Loại đạn này có lẽ được bắn ra từ súng trường giảm thanh SR-3M Vikhr. Đây là súng hạn chế sản xuất. Lô hàng mới nhất theo tôi tra được là nhập lậu cho Hồ Thương Đường. Vì vậy đây ắt hẳn là do người của Hồ Thương Đường lợi dụng nơi đông người để giảm âm nhỏ nhất, cũng có khả năng có kẻ mạo danh Hồ Thương Đường để gây hiềm khích. Về phần này tôi sẽ điều tra rõ hơn. Xin ngài yên tâm, tôi sẽ rất nhanh tra ra được.
Nam Triển Phong im lặng một lúc, sau đó hỏi người đàn ông kia:
-Khải Tuyên, cậu nghĩ việc này do ai làm?
Anh tan ngay lập tức đáp lại:
-Phong thiếu, theo tôi biết Hồ Thương Đường xưa nay luôn an phận thủ thường không dám làm càn. Tôi nghĩ đây là do Hắc Trạch Đường muốn mượn tay Huyết Đường chúng ta để giệt trừ Hồ Thương Đường, trở thành ngư ông đắc lợi.
Anh ta hiểu rõ Nam Triển Phong cũng sẽ nghĩ như vậy nên chỉ ngắn gọn nói ý chính. Nên biết hắn là người thâm sâu khó dò nên không thể nào không nghĩ ra được việc này. Có lẽ Nam Triển Phong không muốn nói nhiều nên muốn anh ta tự hiểu và hành động. Ngay sau đó Khải Tuyên tiếp tục lên tiếng:
-Tôi đã biết phải làm thế nào rồi.
Nam Triển Phong không nói gì, cúp điện thoại.
Lãnh Ngân Tuyết nhấp tiếp một ngụm rượu nhỏ để khỏi mang tiếng thất lễ. Người đàn ông kia không những không nể mặt Nam Triển Phong ở đây mà buông tha cô. Ngược lại còn tạo vẻ hứng thú chơi đùa nói:
-Em là không nể mặt tôi uống hết ly rượu này sao?
Cô không lấy làm lạ, tiếp tục ung dung mà hỏi lại:
-Rượi whisky cứ như vậy mà uống cạn? Xưa nay tôi không uống được nhiều rượu. Chẳng lẽ vị tiên sinh đây thật muốn tôi mất mặt ở đây?
Cô hiểu rất rõ tâm cơ của anh ta. Whisky là một loại rượu vang mạnh, đừng nói tửu lượng cô không quá cao mà ngay cả những người uống rượu như nước lã chỉ cần một ly như vậy là đủ say.
Anh ta cũng không tiếp tục ép Lãnh Ngân Tuyết nữa, chỉ cúi đầu nói nhỏ bên tai Nam Triển Phong:
-Cậu không muốn đêm nay thêm phần hứng thú hả?
Hắn như có như không cười cười, trên gương mặt tuấn mĩ đầy vẻ thờ ơ:
-Cô ấy đủ chủ động, không có giống như đám cá chết của cậu đâu.
Lãnh Ngân Tuyết thật không ngờ rằng hắn lại có thể nói ra những lời như thế trước mặt đám đông. Cô có phần xấu hổ vì thế mặt có chút hồng hồng. Thật không hiểu tại sao ông trời lại có thể sinh ra một tên biến thái vô sỉ như hắn.
Sắc mặt người đàn ông kia ngay lập tức tối sầm lại, có vẻ như rất tức giận:
-Nam Triển Phong, cậu trọng sắc khinh bạn. Tớ không thích loại phụ nữ không sạch như cô ta. Cậu cũng nên nếm thử lần đầu tiên của con gái kích thích như thế nào.
Nói rồi anh ta bỏ đi ngay lập tức. Mấy tên đàn ông khác vẫn ở bên cạnh hắn tiếp tục cười cợt và nịnh nọt. Chúng còn không quên nhìn cô bằng ánh mặt đầy dục vọng cùng tiếc nuối. Thế mà Nam Triển Phong vẫn im lặng, không thèm nói một lời cũng chẳng liếc nhìn cô lấy một cái.
Mặt Lãnh Ngân Tuyết càng thêm đỏ hơn. Thật sự xấu hổ không biết chui đi đâu chỉ đành thầm chửi mắng hắn trong lòng. Hắn không những là một tên tàn nhẫn lãnh khốc vô tình mà còn xấu xa, bỉ ổi, vô sỉ, hạ lưu,…Cô không biết vì cái gì mà những thói xấu của con người lại tụ tập hết trên người hắn như vậy.
Mấy cô gái không quên bao vây quanh Nam Triển Phong, động tay động chân vuốt ve bắp tay cùng ngực của hắn. Không những thế lại còn kề sát ngực cọ cọ trên người hắn trông hết sức gợi tình. Hắn không có đẩy ra, vẫn ung dung nhàn hạ ngồi đó xã giao với mấy tên thương nhân kia. Lúc này đây trông hắn thật sự giống một vị vua cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng mà xung quanh là đám cung tần mĩ nữ cùng quan lại a dua nịnh nọt. Nam Triển Phong hắn chỉ cần ngồi yên như vậy nhưng lại không hề che giấu đi sự nguy hiểm cùng khí thế bức người.
Buổi dạ tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Nam Triển Phong không uống nhiều rượu nhưng phảng phất hương rượu trên người hắn hoà trộn cùng mùi xạ hương càng thêm mê hoặc. Còn Lãnh Ngân Tuyết cô thì cũng vì uống chút rượu cộng thêm mấy lời nói của người đàn ông kia làm xấu hổ nên mặt hơi ửng hồng. Mặc dù cô có giỏi xã giao thế nào đi nữa nhưng thật sự những câu nói kia làm cô muốn độn thổ mà chốn thật kĩ.
Bước ra đến sảnh của khách sạn Four Seasons, hắn lại không chút kiêng kị ôm Lãnh Ngân Tuyết đi đến chiếc xe Bentley phiên bản hạn chế. Một tiếng "vút" mang đầy sát khí bay trong gió. Nam Triển Phong kéo mạnh tay cô né người sang phải nhưng vẫn là "dao chậm hơn súng", "phập" một phát găm vào người cô. Hắn ôm cô nấp vào xe, chỉ thấy máu đã nhuộm đỏ cả lòng bàn tay hắn. Mấy tên vệ sĩ không hổ là những bậc tinh anh thân cận bện cạnh hắn, lập tức rút súng ra. Một người giúp Nam Triển Phong đưa Lãnh Ngân Tuyết vào trong xe, phần còn lại giơ súng lên bao quanh xe hắn nhằm hộ tống 2 người được an toàn. Đến khi Nam Triển Phong ôm cô ngồi yên vị trong xe, cận vệ mới tiến tới chiếc xe thương vụ bên cạnh, dần thu súng về rồi ngồi vào. Hai chiếc xe xé gió băng băng trên đường đông người, tưởng trừng như không muốn sống nữa.
Trong chiếc xe Bentley đắt giá, Lãnh Ngân Tuyết được một vòng tay hữu lực ôm chặt, để cô tựa vào ngực mình. Nam Triển Phong bịt chặt miệng vết thương do đạn bắn của cô. Một người vệ sĩ ngay tức thì lấy hộp cứu thương luôn để ở trong xe ra. Nam Triển Phong một tay vẫn bịt chặt, tay kia lấy băng gạc quấn chặt gần ngực cô. Lúc này cô đã không biết gì nữa, cứ như vậy nằm trong lòng Nam Triển Phong. Sự siết chắt như vậy thật khiến người ta đau đớn. Nhưng lúc này, cô còn biết được sao?
Nam Triển Phong không nói tiếng nào, cứ như vậy mà ôm cô. Tài xế kia cũng theo hắn nhiều năm, không dám chậm trễ lái xe nhanh như tên bắn tới bệnh viện.
Bệnh viện nổi tiếng Bellevue.
Nam Triển Phong bế Lãnh Ngân Tuyết vào, bác sĩ cùng y tá ngay lập tức đặt cô lên giường đưa vào phòng mổ. Nghe tin người phụ nữ của Nam Triển Phong bị thương, hiểu rõ sự cưng chiều của hắn với nữ nhân bên cạnh nên viện trưởng ngay lập tức điều bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện tới và cũng tự mình đi xem tình hình.
Đèn phòng mổ sáng lên. Cái thứ ánh sáng trắng làm người ta não lòng như mờ ảo hư vô. Nam Triển Phong ngồi ở ngoài, ánh mắt hiện lê tia lo lắng nhưng không lâu lại bị sự nghi ngờ cùng tia nguy hiểm che lấp. Rất nhanh, mấy cận vệ khác chạy tới có vẻ vô cùng cấp bách. Người đàn ông dẫn đầu ngay lập tức lên tiếng hỏi:
-Phong thiếu, ngài không sao chứ?
Chỉ thấy thanh âm hắn lạnh lùng đáp lại:
-Không sao? Cậu lập tức điều tra cho tôi.
-Dạ.
Khoảng hơn 20 phút sau,cửa phòng phẫu thuật mở ra, le lói ánh đèn ảm đạm của bệnh viện. Nam Triển Phong vẫn ngồi ở đó, lên tiếng uy nghiêm:
-Sao rồi?
-Vết thương ở gần ngực, găm sâu khoảng 3 phân. Tuy được sơ cứu kịp thời nhưng mất rất nhiều máu. Hiện tại bệnh viện chúng tôi đã hết loại máu này, do khoảng cách xa nên chưa thể vận chuyển tới ngay được.
-Cô ấy nhóm máu gì?
Người y tá lập tức nói:
-Là nhóm máu A.
Giọng Nam Triển Phong lại vang lên, có chút lo lắng nhưng chưa kịp thể hiện ra đã bị che dấu:
-Lấy của tôi.
Y tá ngay lập tức đưa hắn vào phòng.
Thời gian, trôi đi một cách chậm chạp. Ước chừng hơn nửa tiếng sau, Nam Triển Phong được đẩy ra ngoài.
Thời gian, lại lần nữa trôi qua trong im lặng.
-Phong thiếu!
-Thế nào rồi?
-Đã qua cơn nguy hiểm. Vết thương sâu như vậy lại cách tim có hơn 2 phân, có lẽ là do đã có thích ứng với nhiều vết thương cùng thể lực nổi trội hơn so với những cô gái khác nên cơ thể mới có thể vượt qua. Nhưng tạm thời vẫn sẽ hôn mê khoảng 1 ngày.
Nam Triển Phong không hỏi gì nữa. Thấy hắn không nói lời nào, bác sĩ cùng y tá cũng không nhiều lời, mau chóng rời đi.
Không gian yên lặng dị thường.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của người đàn ông, đầu dây bên kia truyền tới giọng của một nam nhân khác:
-Phong thiếu, theo tôi điều tra được đây là loại đạn cận âm hạng nặng SP-6 lực sát thương cực lớn. Nếu gần vị trí quan trọng thì chết không cần nghĩ. Loại đạn này có lẽ được bắn ra từ súng trường giảm thanh SR-3M Vikhr. Đây là súng hạn chế sản xuất. Lô hàng mới nhất theo tôi tra được là nhập lậu cho Hồ Thương Đường. Vì vậy đây ắt hẳn là do người của Hồ Thương Đường lợi dụng nơi đông người để giảm âm nhỏ nhất, cũng có khả năng có kẻ mạo danh Hồ Thương Đường để gây hiềm khích. Về phần này tôi sẽ điều tra rõ hơn. Xin ngài yên tâm, tôi sẽ rất nhanh tra ra được.
Nam Triển Phong im lặng một lúc, sau đó hỏi người đàn ông kia:
-Khải Tuyên, cậu nghĩ việc này do ai làm?
Anh tan ngay lập tức đáp lại:
-Phong thiếu, theo tôi biết Hồ Thương Đường xưa nay luôn an phận thủ thường không dám làm càn. Tôi nghĩ đây là do Hắc Trạch Đường muốn mượn tay Huyết Đường chúng ta để giệt trừ Hồ Thương Đường, trở thành ngư ông đắc lợi.
Anh ta hiểu rõ Nam Triển Phong cũng sẽ nghĩ như vậy nên chỉ ngắn gọn nói ý chính. Nên biết hắn là người thâm sâu khó dò nên không thể nào không nghĩ ra được việc này. Có lẽ Nam Triển Phong không muốn nói nhiều nên muốn anh ta tự hiểu và hành động. Ngay sau đó Khải Tuyên tiếp tục lên tiếng:
-Tôi đã biết phải làm thế nào rồi.
Nam Triển Phong không nói gì, cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.