Chương 5: Điều Tra Thân Thế
Mộc Tử Lãng (Lãng Lãng)
27/08/2015
Đôi chân đầy hữu lực của người đàn ông tiến vào phòng bệnh, ngồi tại ghế sofa. Hai chân nhàn nhã gác lên bàn nhìn Lãnh Ngân Tuyết. Đôi mắt hắn lúc này không hề che giấu tâm trạng nữa, sự nghi ngờ hiện lên rất rõ trong đáy đầm thâm sâu. Viên đạn SP-6 găm vào cách tim hơn 2 phân. Nếu là người đàn ông khoẻ mạnh bình thường dù có sơ cứu tốt thế nào cũng sẽ lâm vào cơn nguy kịch, huống chi cô lại là phụ nữ. Hơn nữa đêm đó, ở lưng cô hắn còn nhớ rõ có một vết sẹo mờ nhạt do súng bắn. Mặc dù rất khó có thể nhận ra nhưng khi chạm vào vẫn sẽ có thể đoán được.
Nếu cô là sát thủ…Đối với một người từng được đặc huấn thì việc này có thể dễ dàng giải thích. Trải qua rèn luyện, không những thể lực con người có thể nâng cao mà tuần hoàn máu cũng tăng cường sẽ thích ứng được với vết thương nhanh hơn người bình thường. Vết thương này tuy không phải trí mạng nhưng cũng không phải nhỏ. Vượt qua được mà không rơi vào trạng thái hôn mê sâu dài ngày cũng phải là thích ứng rất tốt với thương tật…
Nam Triển Phong móc điện thoại trong túi quần tây, nhấn một dãy số rồi gọi đi. Rất nhanh vang lên thanh âm cung kính của Khải Tuyên:
-Phong thiếu, ngài có gì sai bảo?
-Điều tra cô gái này.
Hắn chỉ lạnh nhạt nói một câu như vậy. Khải Tuyên đi theo hắn bấy lâu nay, rất rõ ràng người hắn nói tới là ai nên lập tức nhận lệnh.
Nhìn tư thế nhàn nhã của cô khi ngủ, Nam Triển Phong thấy trong lòng có gì đó nhẹ nhàng thoải mái, tựa hồ khi người con gái này cứ an an tĩnh tĩnh mà ngủ như vậy tạo cho hắn một chút an tâm nhưng lại rất nhanh biến mất dạng. Từ đêm qua sau khi ân ái cùng cô, hắn nhận ra hắn thật sự mê luyến tư vị người phụ nữ đang nằm trên giường kia. Sự chặt khít cùng mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng của cô làm cho dục vọng của hắn khó kìm nén được, cũng làm Nam Triển Phong thêm hứng thú với sát thủ là cô. Nếu cô vẫn chưa động thủ, vậy thì hắn cũng không ngại im lặng nà hưởng thụ cô…
Lại một hồi chuông điện thoại vang lên. Nam Triển Phong vô cùng ưu nhã bắt máy:
-Tra ra chưa?
Hắn nhàn nhạt hỏi, có cảm giác như sự việc không liên quan tới mình vậy. Đầu dây bên kia vang lê giọng đàn ông trầm trầm:
-Đã tra ra, nhưng không có gì đặc biệt.
Nam Triển Phong lại tiếp tục ra lệnh:
-Nói!
-Lãnh Ngân Tuyết, 22 tuổi. Mẹ mất sớm, cha vì đau khổ mà rơi vào rượu chè cờ bạc. Mỗi lúc say rượu đều gây sự đánh đập con gái. Năm 7 tuổi từng phải nhập viện do bị vết thương khá sâu ở lưng. Không lâu sau người cha cũng bỏ đi. Từ đó sống ở cô nhi viện. Do thông minh và thành tích học tập tốt nên được viện trưởng ưu ái cho học đại học. Tốt nghiệp Saint-Cyr, là học sinh ưu tú của trường.
Khải Tuyên đem những gì điều tra được báo cáo rõ ràng. Chỉ thấy im lặng hồi lâu rồi xuất hiện thanh âm của Nam Triển Phong:
-Thành tích như vậy tại sao lại phục vụ ở Mị Hoặc?
-Như ngài biết Mị Hoặc là nơi truỵ lạc, vì vậy lương ở đây rất cao, còn hơn mấy phần so với lương chính phủ. Hơn nữa Lãnh Ngân Tuyết này là người khá thực dụng và lạnh lùng. Không bạn bè, chỉ sống vì tiền và không quan tâm đến những thứ khác. Hơn nữa hẳn ngài rất rõ cô ta là có mục đính tiếp cận, có lẽ là vì tiền.
Nghe xong, Nam Triển Phong không nói gì thêm, cúp máy chìm vào trầm tư suy nghĩ. Lúc đầu hắn nghĩ cô là sát thủ, nhưng theo điều tra cho thấy chỉ là nữ sinh quân sự bình thường. Nếu vậy việc cô tiếp cận hắn vì tiền là không có gì đáng nói. Hơn nữa vết thương này cũng do từng phải chịu nhiều từ nhỏ cộng thêm rèn luyện 4 năm ở Saint-Cyr nên có thể vượt qua mà không hôn mê cũng có thể lí giải được.
Nhưng cái tên này…Hắn có cảm giác đã từng nghe ở đâu đó. Đáng chết là nhất thời lại không thể nhớ ra được. Hắn lại nhìn cô, không một biểu cảm nào. Không lâu sau cũng nhanh chóng rời đi.
Ánh bình minh lại bao trùm toàn thành phố, ghé qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh cao cấp. Nhãn quan người con gái hé mở để lộ tia ảm đạm mà lạnh lùng.Nếu cô đã hành động thì tất nhiên phải có tính toán kĩ càng. Tuy lần này là ngoài ý muốn nhưng cũng không thể phủ nhận đây là cơ hội tốt để giảm bớt sự nghi ngờ trong lòng hắn. Nam Triển Phong là ai? Là ông trùm xã hội đen khét tiếng. Vì vậy để ở bên cạnh hắn mà không bị nghi ngờ nhiều trong lúc hành sự hay tự bảo vệ mình trước các bang phái khác cô đã học quân sự. Rèn luyện 4 năm, nếu cô không quá phô trương thì chắc hẳn không ai ngờ tới thân phận thật sự của cô. Hơn nữa cô chính là muốn tạo ra một quá khứ đầy vết thương trên cơ thể để nếu kiểm tra thì hệ tuần hoàn thích ứng được như vậy cũng là bình thường. Khoé môi người con gái hơi nhếch lên nhưng nụ cười lại chan chứa đau thương.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Một y tá bước vào, có lẽ là tới thay băng gạc cho Lãnh Ngân Tuyết. Tuy là bệnh viện nhưng căn phòng này lại không bị bao bọc bởi mùi thuốc khử trùng khó chịu. Tường lăn sơn màu phấn hồng, bài trí đơn giản nhưng vẫn toát lê vẻ sa hoa. Chiếc giường bệnh rộng lớn với chăn nệm trắng không những không gợi sự chết chóc nơi phòng bệnh mà tạo cảm giác như rất êm ái dễ chịu khiến người ta chỉ muốn vùi vào mà ngủ thật sâu. Tủ đầu giường được là bằng gỗ mộc bền, chắc hoà với hương sơn gỗ nhẹ vừa mộc mạc mà lại thanh tao. Đèn nê ông với thứ ánh sáng về đêm luôn trầm ấm, dìu dịu không bức bách như đèn phòng giải phẫu. Bên cửa sổ còn có chậu hoa phong lan rực rỡ khoe mình trước ánh dương. Cách sắp xếp này làm người bệnh tưởng như đang nghỉ ngơi trong ngôi nhà ấm áp mà lại không mất đi sự xa xỉ vốn có.
Người y tá nhẹ nhàng cởi áo bệnh nhân của Lãnh Ngân Tuyết ra, tháo từng lớp gạc băng bó trên người cô đã sớm bị máu thấm ra ngoài. Cảm giác đau đớn từ miệng vết thương tràn vào tận sâu trong tim phổi. Đây có lẽ là vết thương nặng nhất của cô từ trước đến giờ. Sau nhiều năm không nếm mùi máu tanh, cô có chút khó chịu. Thế nhưng cũng rất nhanh thích ứng. Điều quan trọng nhất của một sát thủ chính là không cố kị với hoàn cảnh.
Người y tá cũng rất nhẹ nhàng, vừa làm việc vừa lên tiếng nói chuyện để cô quên được phần nào cơn đau:
-Lãnh tiểu thư, tôi không ngờ Phong thiếu có thể vì cô mà lấy máu trong cơ thể mình truyền cho cô.
Lời nói của nữ y tá làm cô có chút ấm áp nhưng cũng rất nhanh tan biến. Nam Triển Phong hắn luôn đối mặt với hiểm nguy như vậy lại có thể vì cô mà hiến máu. Nếu là thương thế bình thường cũng phải tới 200 CC chứ đừng nói là vết thương sâu và mất nhiều máu như vậy. Bây giờ chỉ cần hắn trúng đạn, nếu không tiếp máu kịp thời cũng rất dễ nguy hiểm tới tính mạng. Tuy đây không phải là hết sức yêu thương che chở hay hy sinh tính mạng nhưng cũng là có sự quan tâm. Lãnh Ngân Tuyết cô lúc này thật không hiểu vì sao hắn lại có thể làm như vậy. Nếu là tâm kế, cô quả là bái phục đầu óc của hắn. Nếu là thực sự quan tâm…Không thể nào. Hắn làm sao có thể quan tâm một người xa lạ với ý định tiếp cận hắn như vậy.
Lúc này cô cũng không còn để ý tới người y tá kia nói gì nữa, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ tại sao Nam Triển Phong lại có thể như vậy. Mà nữ y tá kia cũng không nói gì thêm nữa, yên lặng làm việc của mình.
Nếu cô là sát thủ…Đối với một người từng được đặc huấn thì việc này có thể dễ dàng giải thích. Trải qua rèn luyện, không những thể lực con người có thể nâng cao mà tuần hoàn máu cũng tăng cường sẽ thích ứng được với vết thương nhanh hơn người bình thường. Vết thương này tuy không phải trí mạng nhưng cũng không phải nhỏ. Vượt qua được mà không rơi vào trạng thái hôn mê sâu dài ngày cũng phải là thích ứng rất tốt với thương tật…
Nam Triển Phong móc điện thoại trong túi quần tây, nhấn một dãy số rồi gọi đi. Rất nhanh vang lên thanh âm cung kính của Khải Tuyên:
-Phong thiếu, ngài có gì sai bảo?
-Điều tra cô gái này.
Hắn chỉ lạnh nhạt nói một câu như vậy. Khải Tuyên đi theo hắn bấy lâu nay, rất rõ ràng người hắn nói tới là ai nên lập tức nhận lệnh.
Nhìn tư thế nhàn nhã của cô khi ngủ, Nam Triển Phong thấy trong lòng có gì đó nhẹ nhàng thoải mái, tựa hồ khi người con gái này cứ an an tĩnh tĩnh mà ngủ như vậy tạo cho hắn một chút an tâm nhưng lại rất nhanh biến mất dạng. Từ đêm qua sau khi ân ái cùng cô, hắn nhận ra hắn thật sự mê luyến tư vị người phụ nữ đang nằm trên giường kia. Sự chặt khít cùng mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng của cô làm cho dục vọng của hắn khó kìm nén được, cũng làm Nam Triển Phong thêm hứng thú với sát thủ là cô. Nếu cô vẫn chưa động thủ, vậy thì hắn cũng không ngại im lặng nà hưởng thụ cô…
Lại một hồi chuông điện thoại vang lên. Nam Triển Phong vô cùng ưu nhã bắt máy:
-Tra ra chưa?
Hắn nhàn nhạt hỏi, có cảm giác như sự việc không liên quan tới mình vậy. Đầu dây bên kia vang lê giọng đàn ông trầm trầm:
-Đã tra ra, nhưng không có gì đặc biệt.
Nam Triển Phong lại tiếp tục ra lệnh:
-Nói!
-Lãnh Ngân Tuyết, 22 tuổi. Mẹ mất sớm, cha vì đau khổ mà rơi vào rượu chè cờ bạc. Mỗi lúc say rượu đều gây sự đánh đập con gái. Năm 7 tuổi từng phải nhập viện do bị vết thương khá sâu ở lưng. Không lâu sau người cha cũng bỏ đi. Từ đó sống ở cô nhi viện. Do thông minh và thành tích học tập tốt nên được viện trưởng ưu ái cho học đại học. Tốt nghiệp Saint-Cyr, là học sinh ưu tú của trường.
Khải Tuyên đem những gì điều tra được báo cáo rõ ràng. Chỉ thấy im lặng hồi lâu rồi xuất hiện thanh âm của Nam Triển Phong:
-Thành tích như vậy tại sao lại phục vụ ở Mị Hoặc?
-Như ngài biết Mị Hoặc là nơi truỵ lạc, vì vậy lương ở đây rất cao, còn hơn mấy phần so với lương chính phủ. Hơn nữa Lãnh Ngân Tuyết này là người khá thực dụng và lạnh lùng. Không bạn bè, chỉ sống vì tiền và không quan tâm đến những thứ khác. Hơn nữa hẳn ngài rất rõ cô ta là có mục đính tiếp cận, có lẽ là vì tiền.
Nghe xong, Nam Triển Phong không nói gì thêm, cúp máy chìm vào trầm tư suy nghĩ. Lúc đầu hắn nghĩ cô là sát thủ, nhưng theo điều tra cho thấy chỉ là nữ sinh quân sự bình thường. Nếu vậy việc cô tiếp cận hắn vì tiền là không có gì đáng nói. Hơn nữa vết thương này cũng do từng phải chịu nhiều từ nhỏ cộng thêm rèn luyện 4 năm ở Saint-Cyr nên có thể vượt qua mà không hôn mê cũng có thể lí giải được.
Nhưng cái tên này…Hắn có cảm giác đã từng nghe ở đâu đó. Đáng chết là nhất thời lại không thể nhớ ra được. Hắn lại nhìn cô, không một biểu cảm nào. Không lâu sau cũng nhanh chóng rời đi.
Ánh bình minh lại bao trùm toàn thành phố, ghé qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh cao cấp. Nhãn quan người con gái hé mở để lộ tia ảm đạm mà lạnh lùng.Nếu cô đã hành động thì tất nhiên phải có tính toán kĩ càng. Tuy lần này là ngoài ý muốn nhưng cũng không thể phủ nhận đây là cơ hội tốt để giảm bớt sự nghi ngờ trong lòng hắn. Nam Triển Phong là ai? Là ông trùm xã hội đen khét tiếng. Vì vậy để ở bên cạnh hắn mà không bị nghi ngờ nhiều trong lúc hành sự hay tự bảo vệ mình trước các bang phái khác cô đã học quân sự. Rèn luyện 4 năm, nếu cô không quá phô trương thì chắc hẳn không ai ngờ tới thân phận thật sự của cô. Hơn nữa cô chính là muốn tạo ra một quá khứ đầy vết thương trên cơ thể để nếu kiểm tra thì hệ tuần hoàn thích ứng được như vậy cũng là bình thường. Khoé môi người con gái hơi nhếch lên nhưng nụ cười lại chan chứa đau thương.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Một y tá bước vào, có lẽ là tới thay băng gạc cho Lãnh Ngân Tuyết. Tuy là bệnh viện nhưng căn phòng này lại không bị bao bọc bởi mùi thuốc khử trùng khó chịu. Tường lăn sơn màu phấn hồng, bài trí đơn giản nhưng vẫn toát lê vẻ sa hoa. Chiếc giường bệnh rộng lớn với chăn nệm trắng không những không gợi sự chết chóc nơi phòng bệnh mà tạo cảm giác như rất êm ái dễ chịu khiến người ta chỉ muốn vùi vào mà ngủ thật sâu. Tủ đầu giường được là bằng gỗ mộc bền, chắc hoà với hương sơn gỗ nhẹ vừa mộc mạc mà lại thanh tao. Đèn nê ông với thứ ánh sáng về đêm luôn trầm ấm, dìu dịu không bức bách như đèn phòng giải phẫu. Bên cửa sổ còn có chậu hoa phong lan rực rỡ khoe mình trước ánh dương. Cách sắp xếp này làm người bệnh tưởng như đang nghỉ ngơi trong ngôi nhà ấm áp mà lại không mất đi sự xa xỉ vốn có.
Người y tá nhẹ nhàng cởi áo bệnh nhân của Lãnh Ngân Tuyết ra, tháo từng lớp gạc băng bó trên người cô đã sớm bị máu thấm ra ngoài. Cảm giác đau đớn từ miệng vết thương tràn vào tận sâu trong tim phổi. Đây có lẽ là vết thương nặng nhất của cô từ trước đến giờ. Sau nhiều năm không nếm mùi máu tanh, cô có chút khó chịu. Thế nhưng cũng rất nhanh thích ứng. Điều quan trọng nhất của một sát thủ chính là không cố kị với hoàn cảnh.
Người y tá cũng rất nhẹ nhàng, vừa làm việc vừa lên tiếng nói chuyện để cô quên được phần nào cơn đau:
-Lãnh tiểu thư, tôi không ngờ Phong thiếu có thể vì cô mà lấy máu trong cơ thể mình truyền cho cô.
Lời nói của nữ y tá làm cô có chút ấm áp nhưng cũng rất nhanh tan biến. Nam Triển Phong hắn luôn đối mặt với hiểm nguy như vậy lại có thể vì cô mà hiến máu. Nếu là thương thế bình thường cũng phải tới 200 CC chứ đừng nói là vết thương sâu và mất nhiều máu như vậy. Bây giờ chỉ cần hắn trúng đạn, nếu không tiếp máu kịp thời cũng rất dễ nguy hiểm tới tính mạng. Tuy đây không phải là hết sức yêu thương che chở hay hy sinh tính mạng nhưng cũng là có sự quan tâm. Lãnh Ngân Tuyết cô lúc này thật không hiểu vì sao hắn lại có thể làm như vậy. Nếu là tâm kế, cô quả là bái phục đầu óc của hắn. Nếu là thực sự quan tâm…Không thể nào. Hắn làm sao có thể quan tâm một người xa lạ với ý định tiếp cận hắn như vậy.
Lúc này cô cũng không còn để ý tới người y tá kia nói gì nữa, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ tại sao Nam Triển Phong lại có thể như vậy. Mà nữ y tá kia cũng không nói gì thêm nữa, yên lặng làm việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.