Chương 10: Càng Thêm Căm Phẫn(18+)
Mộc Tử Lãng (Lãng Lãng)
27/08/2015
Lãnh Ngân Tuyết thật sự không thể ngờ khi mình nói ra câu đó lại có cảm giác chân thật như vậy. Thanh âm rất nhẹ nhưng như chứa một cảm xúc gì đó khó nói. Là cô đóng kịch giỏi hay từ tận đáy lòng dâng lên xúc cảm tự nhiên. Không! Không thể! Cô làm sao lại có cảm giác với hắn được…
Nam Triển Phong khựng lại một chút. Ánh mắt có đôi chút gì đó ấm áp rồi lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén. Hắn quay người lại, nhìn vào đôi mắt vừa tĩnh lặng mà đầy bí hiểm của cô như muốn xuyên thấu cô vậy. Vòng tay lại không cố kị gì ôm lấy cô, để gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Ngân Tuyết vùi vào ngực mình. Cái hương thơm dịu nhẹ tản mát từ người cô lại làm nhãn quan hắn có phần dịu dàng hơn một chút. Ngọn lửa trong người Nam Triển Phong lại bùng cháy một cách dữ dội. Bàn tay phải mơn chớn trên cái lưng mịn màng của cô, vuốt ve như muốn lột tả từng đường nét trên cơ thể cô vậy. Sự tiếp xúc này làm Lãnh Ngân Tuyết như ngồi trên đống lửa không cách nào thoát ra. Một nụ hôn lại vội vàng ập tới không hề có chút dấu hiệu trước đó. Đầu lưỡi Nam Triển Phong vô cùng linh hoạt ở trong miệng cô càn quấy. Bàn tay vừa rồi ở nơi lưng mềm mại của cô không biết tự lúc nào đã thấp dần xuống, đặt tại mông căng tròn của cô. Cảm giác khí lực bị hắn rút sạch cùng sự nóng bỏng nơi bàn tay hắn làm Ngân Tuyết như không còn là chính mình nữa. Cái lưỡi trong miệng lại hùa theo hắn dây dưa quấn quýt. Hai chân cô tựa hồ vô lực không trụ vững nữa. Người ta nói phụ nữ khi động tình rất mềm yếu quả thật không sai chút nào. Cánh tay cô cứ như thế mà ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông như một đôi nam nữ hết lòng yêu thương đang thân mật vậy.
Nam Triển Phong lập tức đè cô xuống cái giường rộng lớn, ra sức càn quấy khoang miệng của Ngân Tuyết. Tay còn không quên vỗ nhẹ cặp mông của cô phát ra tiếng kêu vô cùng ái muội. Hắn trút sạch quần áo trên người cả hai, môi bạc nóng rực không còn ở trên khuôn mặt cô nữa mà ngậm lấy nhũ hoa đang dựng đứng lên cắn mút thoả thích. Đầu người đàn ông vùi sâu vào ngực cô, cảm nhận sự mềm mại thanh mát từ nơi đẫy đà đó. Lý trí lại bay đi rồi! Lãnh Ngân Tuyết không phản kháng gì cứ như vậy để hắn làm càn trên người mình. Vật gì đó đang ma sát ở bụng cô hình như càng ngày càng to lớn. Đột nhiên hắn bắt lấy một cánh tay của cô, đặt tại cái vật nóng bỏng vừa rồi. Khi Ngân Tuyết nhận ra thì đã muộn rồi. Bàn tay cô lại đang phủ ở cái đó. Hai mắt cô trừng lớn, hoảng sợ vạn phần. Cô lập tức rút tay lại nhưng lại bị bàn tay thô ráp của hắn dữ chặt tại nơi đó.
-Đừng sợ!
Thanh âm khàn khàn của Nam Triển Phong vang lên, khêu gợi lòng người. Lãnh Ngân Tuyết không biết phải làm sao nữa, chỉ thấy trong người dâng lên một ngọn lửa không thể dập tắt. Bàn tay hắn bao phủ bàn tay nhỏ bé của cô, hơi dùng sức siết chặt lại làm cô càng hoảng sợ. Cứ như thế Ngân Tuyết lại càng cảm nhận rõ ràng cự long của người đàn ông lớn lên nhanh chóng thực sự làm cô sợ đến run người. Cô là một sát thủ, một kẻ được bồi dưỡng để cầm đầu một tổ chức xã hội đen lại có thể run sợ như thế này quá ư mất mặt chăng?
Môi hắn đi tới đâu hoàn toàn để lại dấu vết không cách nào mờ nhạt. Có mờ cũng chỉ là màu đỏ hồng ở làn da chứ những nơi hắn chạm vào đều không ai phủ nhận được. Trong lòng, trong tâm trí, trong tim,…cô mãi là người phụ nữ của hắn. Tay hắn không còn dữ chặt bàn tay nhỏ xinh của Ngân Tuyết nữa, cô nhận thấy điều đó nên lập tức thu về. Chưa kịp có hành động nào khác thì người đàn ông đã mạnh mẽ tiến vào. Cô không chịu nổi sự đột ngột này mà khẽ rên rỉ. Cô trong vô thức nhắm mặt lại, không dám tin vào chính mình nữa. Nhưng giọng nói người đàn ông lại bức cô như muốn phát điên:
-Mở mắt ra! Nhìn tôi!
Lãnh Ngân Tuyết như không biết phản kháng là gì nữa, từ từ mở đôi mắt ra nhìn Nam Triển Phong. Gương mặt tuấn mĩ của hắn lại đập vào mắt cô. Thật chói mắt, thật yêu nghiệt làm cô không cưỡng lại được vẻ ngoài xuất chúng của hắn. Cô nhìn hắn như nhìn một bức tranh tuyệt mĩ có một không hai trên thế giới, bị vẻ đẹp của nó thu hút tầm mắt đến không dứt ra được.
Nam Triển Phong từng đợt tiến vào rồi lại rút ra. Vừa đột ngột vừa mạnh bạo đưa Ngân Tuyết lên thiên đường rồi lại xuống địa ngục. Cảm giác này làm cô thấy thống hận chính bản thân mình. Cô lại cứ như thế mà không phản kháng gì cả, ngược lại còn có một cơn khoái cảm dâng lên trong cơ thể như thiêu đốt đi một chút lí trí còn sót lại. Tay cô gắt gao ôm chặt eo hắn. Tay phải không tự chủ được còn đan vào mái tóc đen ngắn cắt tỉa gọn gàng của người đàn ông. Nam Triển Phong như một con quái thú không biết thoả mãn mà ra sức luận động trong cơ thể Ngân Tuyết, lấp đầy cô trong phút chốc.
-Nói em yêu tôi!_hắn lại khàn khàn ra lệnh, thanh âm mị hoặc vạn phần.
-Không!_cô yếu ớt đáp lại. Lúc này cô không muốn giả dối như khi nãy nữa, cô không đủ sức để tiếp tục làm một “diễn viên” nữa rồi.
-Ngoan! Nói em yêu tôi!_Nam Triển Phong lại một lần nữa dùng giọng nói đầy dục tính yêu cầu cô.
Lãnh Ngân Tuyết ngoảnh mặt đi. Cô không muốn đối mặt với hắn nữa. Cô đã sức cùng lực kiệt rồi. Thế nhưng người đàn ông lại đâu có dễ gì buông tha cô như vậy? Hắn nâng cằm cô lên, vừa để cô nhìn rõ hắn, cũng vừa muốn cô đối mặt với chính mình. Vừa rút ra xong hắn lại mạnh mẽ tiến vào. Đau! Quả thật rất đau! Vật nam tính kia thế nhưng không ở đó lâu mà lại rút ra ngay lập tức, không tiến vào nữa mà cứ ma sát ở vùng nhạy cảm của Ngân Tuyết. Hắn cứ chêu ghẹo cô như vậy, không tiến vào cũng không rời đi làm lửa dục trong người cô lại tăng lên mãnh liệt. Nam Triển Phong lão luyện tình trường lại nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng trần trụi của cô càng làm cô khó chịu. Lãnh Ngân Tuyết không chịu đựng nổi cảm giác này nữa, nếu đau cô vẫn có thể cắn răng không kêu nhưng xúc cảm này cô không thể nào khống chế được bản thân.
-Em yêu anh!_cô bất lực nói rất nhỏ.
Cô thật sự bất lực. Hừ…không ngờ một người luôn nghe theo lí trí như cô lại dễ dàng bị dục vọng dẫn dắt như vậy. Đôi mắt trong nhìn nam nhân trên cơ thể mình vừa căm ghét phẫn nộ mà cũng như có gì đó yêu thương. Cô không chống lại được sự nóng bỏng thiêu đốt ở hạ thân, cứ như vậy trầm luân theo từng động tác của Nam Triển Phong. Cô luôn tự hào về cái gọi là lí trí của mình, giờ lại thành ra như vậy. Cô đã tính sai rồi. Cô trăm tính ngàn tính nhưng lại bỏ sót dục vọng của chính mình. Là Lãnh Ngân Tuyết cô đáng như vậy, cũng là tự chuốc lấy nhục nhã còn gì?
Nam Triển Phong như một con ngựa thoát cương ở trong cô đua tốc độ. Hắn như không biết thoả mãn là gì cứ mãi ra vào không biết bao nhiêu lần. Cô mệt rồi, cô muốn buông thả bản thân. Cô muốn ngủ, rất muốn an an ổn ổn mà chìm vào mộng…
Nắng lại lan toả. Người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất chiêm ngưỡng ánh sáng. Hắn thừa hưởng gương mặt tuấn mĩ của người Hàn Quốc cùng với sự mạnh mẽ nam tính nổi bật của người Hoa Kỳ. Mái tóc đen ẩm ướt thỉnh thoảng nhỏ xuống cổ và vai những giọt nước mát lạnh. Đặc biệt là lọn tóc mái đằng trước rũ xuống càng thêm mị hoặc. Ông trời vốn không công bằng. Đã cho nam nhân kia vẻ ngoài cuốn hút nổi bật lại thêm trí tuệ hơn người, thâm sâu khó đoán. Nếu nói về tàn độc, trên thương trường có lẽ không ai bằng. Vì thế mà chỉ trong thời gian ngắn hắn lại có thể đưa Minh Dương lên một tầm cao như vậy. Trên đời, không gì đến một cách dễ dàng. Nếu như không có thủ đoạn nhanh và độc, cứ giữ khư khư cái vỏ trắng sáng thì có lẽ không thể đứng lên. Hắn không thông minh nhất thế giới, không thừa hưởng gia sản lớn hay một công ti hùng mạnh. Thế nhưng những năm tuổi thơ với súng đạn và máu tanh đã tôi luyện nên một con người sắt đá thâm độc đến thế. Cái duy nhất hắn hơn nhiều người khác chính là thủ đoạn. “Vô gian bất thương” là hoàn toàn đúng.
Nam Triển Phong có lẽ vừa tắm xong nên chỉ quấn một cái khăn tắm che đi nửa người dưới để lộ bụng và ngực màu đồng rắn chắc. Lãnh Ngân Tuyết vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh chói mắt này. Cô khẽ nhắm mắt lại. Nếu khi bị dục vọng dẫn dắt mất đi lí trí thì những lúc tỉnh táo này cô phải hành động thật rứt khoát mới được.
Ngân Tuyết vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Đêm qua quả thật là bị dày vò không nhẹ. Cô càng căm phẫn sự cầm thú của hắn. Hắn thế nhưng giết cha mẹ cô-người nhận nuôi hắn. Tuy cha cô có để hắn trải qua đặc huấn gian khổ, ngoi lên trong biển máu thì ông cũng đã tin tưởng và cho hắn sống. Vậy mà hắn lấy oán báo ơn. Sau khi hại họ lại có thể sống ung dung tự do như vậy. Dù có mất cả tính mạng cô cũng tuyệt không tha cho hắn.
Người ta nói yêu càng nhiều, hận càng sâu. Chỉ là cô không nhận ra tâm tình mình đang có phần dối dắm mà thôi…
Nam Triển Phong khựng lại một chút. Ánh mắt có đôi chút gì đó ấm áp rồi lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén. Hắn quay người lại, nhìn vào đôi mắt vừa tĩnh lặng mà đầy bí hiểm của cô như muốn xuyên thấu cô vậy. Vòng tay lại không cố kị gì ôm lấy cô, để gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Ngân Tuyết vùi vào ngực mình. Cái hương thơm dịu nhẹ tản mát từ người cô lại làm nhãn quan hắn có phần dịu dàng hơn một chút. Ngọn lửa trong người Nam Triển Phong lại bùng cháy một cách dữ dội. Bàn tay phải mơn chớn trên cái lưng mịn màng của cô, vuốt ve như muốn lột tả từng đường nét trên cơ thể cô vậy. Sự tiếp xúc này làm Lãnh Ngân Tuyết như ngồi trên đống lửa không cách nào thoát ra. Một nụ hôn lại vội vàng ập tới không hề có chút dấu hiệu trước đó. Đầu lưỡi Nam Triển Phong vô cùng linh hoạt ở trong miệng cô càn quấy. Bàn tay vừa rồi ở nơi lưng mềm mại của cô không biết tự lúc nào đã thấp dần xuống, đặt tại mông căng tròn của cô. Cảm giác khí lực bị hắn rút sạch cùng sự nóng bỏng nơi bàn tay hắn làm Ngân Tuyết như không còn là chính mình nữa. Cái lưỡi trong miệng lại hùa theo hắn dây dưa quấn quýt. Hai chân cô tựa hồ vô lực không trụ vững nữa. Người ta nói phụ nữ khi động tình rất mềm yếu quả thật không sai chút nào. Cánh tay cô cứ như thế mà ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông như một đôi nam nữ hết lòng yêu thương đang thân mật vậy.
Nam Triển Phong lập tức đè cô xuống cái giường rộng lớn, ra sức càn quấy khoang miệng của Ngân Tuyết. Tay còn không quên vỗ nhẹ cặp mông của cô phát ra tiếng kêu vô cùng ái muội. Hắn trút sạch quần áo trên người cả hai, môi bạc nóng rực không còn ở trên khuôn mặt cô nữa mà ngậm lấy nhũ hoa đang dựng đứng lên cắn mút thoả thích. Đầu người đàn ông vùi sâu vào ngực cô, cảm nhận sự mềm mại thanh mát từ nơi đẫy đà đó. Lý trí lại bay đi rồi! Lãnh Ngân Tuyết không phản kháng gì cứ như vậy để hắn làm càn trên người mình. Vật gì đó đang ma sát ở bụng cô hình như càng ngày càng to lớn. Đột nhiên hắn bắt lấy một cánh tay của cô, đặt tại cái vật nóng bỏng vừa rồi. Khi Ngân Tuyết nhận ra thì đã muộn rồi. Bàn tay cô lại đang phủ ở cái đó. Hai mắt cô trừng lớn, hoảng sợ vạn phần. Cô lập tức rút tay lại nhưng lại bị bàn tay thô ráp của hắn dữ chặt tại nơi đó.
-Đừng sợ!
Thanh âm khàn khàn của Nam Triển Phong vang lên, khêu gợi lòng người. Lãnh Ngân Tuyết không biết phải làm sao nữa, chỉ thấy trong người dâng lên một ngọn lửa không thể dập tắt. Bàn tay hắn bao phủ bàn tay nhỏ bé của cô, hơi dùng sức siết chặt lại làm cô càng hoảng sợ. Cứ như thế Ngân Tuyết lại càng cảm nhận rõ ràng cự long của người đàn ông lớn lên nhanh chóng thực sự làm cô sợ đến run người. Cô là một sát thủ, một kẻ được bồi dưỡng để cầm đầu một tổ chức xã hội đen lại có thể run sợ như thế này quá ư mất mặt chăng?
Môi hắn đi tới đâu hoàn toàn để lại dấu vết không cách nào mờ nhạt. Có mờ cũng chỉ là màu đỏ hồng ở làn da chứ những nơi hắn chạm vào đều không ai phủ nhận được. Trong lòng, trong tâm trí, trong tim,…cô mãi là người phụ nữ của hắn. Tay hắn không còn dữ chặt bàn tay nhỏ xinh của Ngân Tuyết nữa, cô nhận thấy điều đó nên lập tức thu về. Chưa kịp có hành động nào khác thì người đàn ông đã mạnh mẽ tiến vào. Cô không chịu nổi sự đột ngột này mà khẽ rên rỉ. Cô trong vô thức nhắm mặt lại, không dám tin vào chính mình nữa. Nhưng giọng nói người đàn ông lại bức cô như muốn phát điên:
-Mở mắt ra! Nhìn tôi!
Lãnh Ngân Tuyết như không biết phản kháng là gì nữa, từ từ mở đôi mắt ra nhìn Nam Triển Phong. Gương mặt tuấn mĩ của hắn lại đập vào mắt cô. Thật chói mắt, thật yêu nghiệt làm cô không cưỡng lại được vẻ ngoài xuất chúng của hắn. Cô nhìn hắn như nhìn một bức tranh tuyệt mĩ có một không hai trên thế giới, bị vẻ đẹp của nó thu hút tầm mắt đến không dứt ra được.
Nam Triển Phong từng đợt tiến vào rồi lại rút ra. Vừa đột ngột vừa mạnh bạo đưa Ngân Tuyết lên thiên đường rồi lại xuống địa ngục. Cảm giác này làm cô thấy thống hận chính bản thân mình. Cô lại cứ như thế mà không phản kháng gì cả, ngược lại còn có một cơn khoái cảm dâng lên trong cơ thể như thiêu đốt đi một chút lí trí còn sót lại. Tay cô gắt gao ôm chặt eo hắn. Tay phải không tự chủ được còn đan vào mái tóc đen ngắn cắt tỉa gọn gàng của người đàn ông. Nam Triển Phong như một con quái thú không biết thoả mãn mà ra sức luận động trong cơ thể Ngân Tuyết, lấp đầy cô trong phút chốc.
-Nói em yêu tôi!_hắn lại khàn khàn ra lệnh, thanh âm mị hoặc vạn phần.
-Không!_cô yếu ớt đáp lại. Lúc này cô không muốn giả dối như khi nãy nữa, cô không đủ sức để tiếp tục làm một “diễn viên” nữa rồi.
-Ngoan! Nói em yêu tôi!_Nam Triển Phong lại một lần nữa dùng giọng nói đầy dục tính yêu cầu cô.
Lãnh Ngân Tuyết ngoảnh mặt đi. Cô không muốn đối mặt với hắn nữa. Cô đã sức cùng lực kiệt rồi. Thế nhưng người đàn ông lại đâu có dễ gì buông tha cô như vậy? Hắn nâng cằm cô lên, vừa để cô nhìn rõ hắn, cũng vừa muốn cô đối mặt với chính mình. Vừa rút ra xong hắn lại mạnh mẽ tiến vào. Đau! Quả thật rất đau! Vật nam tính kia thế nhưng không ở đó lâu mà lại rút ra ngay lập tức, không tiến vào nữa mà cứ ma sát ở vùng nhạy cảm của Ngân Tuyết. Hắn cứ chêu ghẹo cô như vậy, không tiến vào cũng không rời đi làm lửa dục trong người cô lại tăng lên mãnh liệt. Nam Triển Phong lão luyện tình trường lại nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng trần trụi của cô càng làm cô khó chịu. Lãnh Ngân Tuyết không chịu đựng nổi cảm giác này nữa, nếu đau cô vẫn có thể cắn răng không kêu nhưng xúc cảm này cô không thể nào khống chế được bản thân.
-Em yêu anh!_cô bất lực nói rất nhỏ.
Cô thật sự bất lực. Hừ…không ngờ một người luôn nghe theo lí trí như cô lại dễ dàng bị dục vọng dẫn dắt như vậy. Đôi mắt trong nhìn nam nhân trên cơ thể mình vừa căm ghét phẫn nộ mà cũng như có gì đó yêu thương. Cô không chống lại được sự nóng bỏng thiêu đốt ở hạ thân, cứ như vậy trầm luân theo từng động tác của Nam Triển Phong. Cô luôn tự hào về cái gọi là lí trí của mình, giờ lại thành ra như vậy. Cô đã tính sai rồi. Cô trăm tính ngàn tính nhưng lại bỏ sót dục vọng của chính mình. Là Lãnh Ngân Tuyết cô đáng như vậy, cũng là tự chuốc lấy nhục nhã còn gì?
Nam Triển Phong như một con ngựa thoát cương ở trong cô đua tốc độ. Hắn như không biết thoả mãn là gì cứ mãi ra vào không biết bao nhiêu lần. Cô mệt rồi, cô muốn buông thả bản thân. Cô muốn ngủ, rất muốn an an ổn ổn mà chìm vào mộng…
Nắng lại lan toả. Người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất chiêm ngưỡng ánh sáng. Hắn thừa hưởng gương mặt tuấn mĩ của người Hàn Quốc cùng với sự mạnh mẽ nam tính nổi bật của người Hoa Kỳ. Mái tóc đen ẩm ướt thỉnh thoảng nhỏ xuống cổ và vai những giọt nước mát lạnh. Đặc biệt là lọn tóc mái đằng trước rũ xuống càng thêm mị hoặc. Ông trời vốn không công bằng. Đã cho nam nhân kia vẻ ngoài cuốn hút nổi bật lại thêm trí tuệ hơn người, thâm sâu khó đoán. Nếu nói về tàn độc, trên thương trường có lẽ không ai bằng. Vì thế mà chỉ trong thời gian ngắn hắn lại có thể đưa Minh Dương lên một tầm cao như vậy. Trên đời, không gì đến một cách dễ dàng. Nếu như không có thủ đoạn nhanh và độc, cứ giữ khư khư cái vỏ trắng sáng thì có lẽ không thể đứng lên. Hắn không thông minh nhất thế giới, không thừa hưởng gia sản lớn hay một công ti hùng mạnh. Thế nhưng những năm tuổi thơ với súng đạn và máu tanh đã tôi luyện nên một con người sắt đá thâm độc đến thế. Cái duy nhất hắn hơn nhiều người khác chính là thủ đoạn. “Vô gian bất thương” là hoàn toàn đúng.
Nam Triển Phong có lẽ vừa tắm xong nên chỉ quấn một cái khăn tắm che đi nửa người dưới để lộ bụng và ngực màu đồng rắn chắc. Lãnh Ngân Tuyết vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh chói mắt này. Cô khẽ nhắm mắt lại. Nếu khi bị dục vọng dẫn dắt mất đi lí trí thì những lúc tỉnh táo này cô phải hành động thật rứt khoát mới được.
Ngân Tuyết vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Đêm qua quả thật là bị dày vò không nhẹ. Cô càng căm phẫn sự cầm thú của hắn. Hắn thế nhưng giết cha mẹ cô-người nhận nuôi hắn. Tuy cha cô có để hắn trải qua đặc huấn gian khổ, ngoi lên trong biển máu thì ông cũng đã tin tưởng và cho hắn sống. Vậy mà hắn lấy oán báo ơn. Sau khi hại họ lại có thể sống ung dung tự do như vậy. Dù có mất cả tính mạng cô cũng tuyệt không tha cho hắn.
Người ta nói yêu càng nhiều, hận càng sâu. Chỉ là cô không nhận ra tâm tình mình đang có phần dối dắm mà thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.