Sẽ Mãi Yêu Anh

Chương 9: Nếu Em Nói Vừa Gặp Đã Yêu, Anh Có Tin Không?

Mộc Tử Lãng (Lãng Lãng)

27/08/2015

Căn biệt thự lại hiện lên trong tư thế sừng sững với màu tường trắng kem. Thuỷ Hoàng Các ở vùng ngoại ô New York. Chiếc xe chạy trên đường quốc lộ. Từ cửa kính nhìn ra ngoài thấy rõ một sắc trời vào sáng sớm vô cùng ảo diệu. Mặt trời đã nhô lên hẳn, ánh sáng không quá yếu ớt mà cũng không chói loà quá mức.Những cây phong ngả sang màu vàng, thỉnh thoảng lác đác những chiếc lá đã đỏ rực như làm rạng rỡ hơn sắc trời thiên nhiên…

Nam Triển Phong vừa xuống xe, lại vòng tay qua eo cô mà siết chặt đi thẳng tới phòng khách.

-Phong thiếu!

Tống Vũ nhìn thấy Nam Triển Phong, kính cẩn lên tiếng chào hỏi.

-Vừa về?_hắn nhàn nhạt hỏi.

-Dạ.

-Chuyện lô hàng thế nào?

-Đã giao tận tay Dilan.

Nam Triển Phong quay sang nhìn Lãnh Ngân Tuyết:

-Kêu người làm dọn đồ ăn.

Tống Vũ thấy vậy định ra về, nhưng Nam Triển Phong lại lên tiếng:

-Cậu theo tôi lên thư phòng.

-Phong thiếu?

-Người tối qua âm thầm giúp chúng ta tra ra chưa?

-Chưa rõ là ai. Nhưng dựa vào viên đạn người đó để lại thì là đạn của chúng ta. Có lẽ là người của Huyết Đường.

-Không thể. Tuy tôi đã bố trí mai phục nhưng do lúc đó quá ấp bách nên không thể tới chỗ đó. Dãy contenơ cách khu vực mai phục rất xa.

-Vậy…?_Gương mặt Tống Vũ đầy vẻ băn khoăn cùng lo lắng.

-Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.

Do thời gian làm việc ở nước ngoài khá lâu cộng thêm môi trường oi bức, Tống Vũ nhìn có vể rất mệt mỏi. Anh ta lại cung kính nhìn Nam Triển Phong:

-Dạ.

Nam Triển Phong tắm xong rồi xuống lầu tới phòng ăn. Hắn ngồi đối diện với Lãnh Ngân Tuyết, vừa ăn vừa âm thầm quan sát cô. Trên cánh tay trắng nõn của người con gái xuất hiện vết sước nhỏ càng làm hắn không khỏi nghi ngờ. Nhận thấy có ánh mắt rõi theo mình, cô vẫn rất điềm tĩnh ăn xong bữa sáng. Mà Nam Triển Phong cũng không nói gì.

Sau bữa sáng, Nam Triển Phong như chẳng có việc gì với sức khoẻ của mình lại đến công ti:

-Em cùng tôi tới Nam thị.

Đột nhiên hắn lại ra lệnh như vậy làm cô hơi sửng sốt. Người đàn ông này làm sao vậy, tự dưng muốn cô tới Nam thị làm gì chứ?



Như biết được suy nghĩ hiện giờ của cô, hắn trầm trầm lên tiếng:

-Em sẽ làm thư kí của tôi.

Hắn bị điên gì vậy? Tuy cô thừa sức giải quyết công việc của một thư kí nhưng hắn sao hắn lại muốn cô làm việc này? Trong cái đầu nhỏ của cô lúc này ngàn vạn dấu hỏi xuất hiện. Kỳ thật Lãnh Ngân Tuyết chưa từng bất ngờ bởi suy nghĩ một người như vậy.

-Tôi không biết chuyên ngành này.

-Không sao, tôi sẽ dạy em.

Lãnh Ngân Tuyết thật hết lời với người đàn ông này. Lòng dạ của hắn quá sâu làm cô không thể lường được. Cô chẳng còn cách nào khác, cứ theo lời hắn vậy. Dù sao nếu vào Nam thị thì cũng dễ dàng thực hiện kế hoạch hơn.

Khi chiếc xe Bentley dừng trước cửa Thắng Nam, hai người vệ sĩ nhanh chóng mở cửa xe. Nam Triển Phong cùng Lãnh Ngân Tuyết bước vào làm toàn bộ nhân viên chú ý. Nam Triển Phong không bao giờ muốn phụ nữ can thiệp vào chỗ hắn làm việc. Dù cho trong giờ làm việc họ đến hắn cũng sẽ không gặp. Nhưng hôm nay Nam tổng của bọn họ lại dẫn nữ nhân tới công ti như vậy làm toàn bộ nhân viên có mặt lúc này hết sức ngạc nhiên.

-Nam tổng!_tất cả mọi người đều đồng thanh mà chào hỏi kính cẩn, không quên cúi người 30 độ để tỏ thành kính.

Nam Triển Phong thanh âm lãnh đạm tuyên bố:

-Từ hôm nay cô ấy là thư kí của tôi. Mọi việc cần báo cáo thông qua cô ấy.

-Dạ!

Thì ra là thư kí mới. Ách…thật khổ cho nữ thư kí trước rồi, cô ấy vừa mới nhận chức chưa được hai tháng nữa là.

Những người nhân viên lại xôn xao bàn tán, nhưng cũng do Nam Triển Phong vẫn chưa đi xa nên chỉ dám nói nhỏ.

-Các cô không mau chóng đi làm việc!_người quản lí nhân sự gằn lên rất khó nghe.

Họ không dám chậm trễ, lập tức đi làm việc của mình.

Nam Triển Phong cứ như vậy kéo Lãnh Ngân Tuyết đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc lên tầng 100-tầng cao nhất cũng là nơi không được phép ra vào tuỳ tiện của Nam thị.

-Phong thiếu, tôi thật sự không có kinh nghiệm.

Nam Triển Phong nhìn cô, cặp mắt hẹp dài ẩn chứa tia sắc lạnh rất khó nhìn ra.

-Công việc của em rất đơn giản, chỉ cần thông báo lịch làm việc và văn kiện các phòng vụ gửi lên.

Lãnh Ngân Tuyết nhìn chỗ làm việc của mình thì không khỏi than phục thư kí của Nam Triển Phong. Bàn làm việc cùng không gian có thể nói là rộng rãi nhưng đáng chết lại chỉ có một bức tường thuỷ tinh ngăn cách giữa phòng thư kí với phòng tổng giám đốc. Hơn nữa vị trí ngồi lại vừa vặn tầm mắt của người đàn ông kia. Không phải hắn có cái sở thích biến thái là nhìn thư kí của mình làm việc đó chứ?

Tuy vậy cô không có từ chối, mặc dù bị hạn chế tự do hơn nhưng không phải cô rất mong như vậy để hắn tin tưởng mình hơn sao!

Đối với Lãnh Ngân Tuyết, công việc này vô cùng nhàm chán. Tất cả mọi việc cô đều xử lí ổn thoả. Dĩ nhiên cô cũng không phải thư kí duy nhất của hắn nên cũng chẳng bận bịu gì nhiều. Hơn nữa toàn việc quá ư dễ dàng, có làm tốt hắn cũng chẳng thể nghi ngờ.

Một ngày ở Thắng Nam cuối cùng cũng kết thúc. Nam Triển Phong từ phòng của mình mở cánh cửa thông sang phòng cô, lên tiếng:

-Đúng là học rất nhanh.

-Phong thiếu, ngài quá khen.



Hừ…hắn coi cô là gì chứ? Cái công việc đơn giản như vậy ai không làm được đâm đầu chết đi cho xong. Chỉ cần cẩn thận một chút coi như hoàn toàn yên ổn. Lãnh Ngân Tuyết cô không thể hiểu nổi tại sao hắn lại đưa cô tới đây nữa.

-Đừng gọi tôi là “Phong thiếu” nữa._hắn ra lệnh không cho phép người khác chối từ.

-Dạ._cô cũng chỉ đáp lại như vậy.

Thanh âm người đàn ông lại dịu đi, khêu gợi vô cùng:

-Chúng ta đi ăn cơm.

Lãn Ngân Tuyết không chối từ, dù sao tối qua cô không ngủ cộng thêm cả ngày hôm nay bị bó buộc ở đây cô cũng vừa mệt vừa đói. Đúng là lâu ngày không trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh sức chịu đựng có vẻ kém đi khá nhiều.

Nhà hàng Bruno Jamais với món ăn Pháp vô cùng hấp dẫn. Kiến trúc không quá xa hoa nhưng vô cùng rộng rãi. Màu sơn tường ấm áp khiến mọi người cảm giác như đang ở trong nhà của mình vậy. Nam Triển Phong đưa cô lên tầng hai, chọn một phòng VIP. Hắn ăn vô cùng ưu nhã, mỗi động tác rất thản nhiên nhưng lại tản ra vô vàn sức cuốn hút khiến người ta mê đắm.

-Tôi đẹp trai lắm sao?

Lãnh Ngân Tuyết thu hồi tầm mắt, ngay lập tức cúi mặt xuống. Kì thật cô không thể giải thích nguyên nhân mình nhìn hắn là gì, đúng là khó hiểu mà. Cô luôn lãnh đạm lạnh lùng lại có thể bị một người đàn ông thu hút tầm mắt một cách vô thức như vậy, lại còn là kẻ thù giết cha mẹ mình nữa chứ. Nhưng không thể phủ nhận Nam Triển Phong kia rất yêu nghiệt đi. Gương mặt hắn như được trạm trổ bởi nhà điêu khắc thiên tài vậy. Mà nói như vậy cũng không đúng, hắn hoàn toàn được ông trời tặng cho vẻ đẹp tà mị nam tính vô cùng tự nhiên. Thêm một nét không được mà bớt một nét trên khuôn mặt kia cũng không xong…

Sau khi dùng xong bữa tối, chiếc xe Bentley lại lướt nhẹ trong đêm trở về Thuỷ Hoàng Các. Nam Triển Phong cùng cô đi lên lầu, nhìn cô một hồi lâu mà không thấy lên tiếng. Hắn tính trả đũa sao, khi nãy cô nhìn hắn giờ lại đến hắn nhìn cô. Đúng là cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm không dễ chịu chút nào.

Đột nhiên Nam Triển Phong lại cúi đầu xuống hôn cô. Chiếc môi mỏng của người đàn ông không chút thương tiếc chà đạp cánh môi đỏ mọng của cô. Người con gái này quả thật rất mê người, mỗi lần nhìn thấy cô ở cự li gần là hạ thân hắn lại dấy lên dục vọng quen thuộc. Đầu lưỡi Nam Triển Phong cuộn chặt lấy cái lưỡi nhỏ của cô, càn quấy trong khoang miệng Lãnh Ngân Tuyết. Cô như bị rút hết sinh khí, lại như lần trước đắm chìm trong nụ hôn của hắn. Nam Triển Phong vừa hôn vừa đưa tay trái cởi cúc áo của cô ra. Từng cái từng cái một. Lãnh Ngân Tuyết đột nhiên trừng lớn hai mắt nhưng lúc này đã quá muộn.

Trên làn da trắng ngần hiện rõ dấu vết bị đạn sượt qua, băng gạc có chút màu đỏ. Cô không nói gì, cũng đã dự tính câu trả lời.

Đôi mắt thâm u của Nam Triển Phong khẽ nheo lại. Vết đạn ở đầu vai này cộng thêm vết sước ở tay cô sáng nay hoàn toàn giải thích rõ người tối qua âm thầm giúp hắn là ai. Giọng nói hắn trầm trầm, không nghe rõ vui hay buồn:

-Là em?

Lãnh Ngân Tuyết cũng không phủ nhận:

-Đúng!

-Tại sao lại giúp tôi?

Không phải cô chỉ muốn tiếp cận hắn sao? Cũng đâu cần phải hành động nguy hiểm như vậy. Nhưng là hắn đánh giá cô hơi thấp đi. Nam Triển Phong hắn quả không ngờ cô thâm sâu đến mức này. Nhãn quan hắn thoáng rét lạnh như muốn đông cứng người trước mắt.

-Tôi không muốn anh bị thương.

Nói thật cô rất muốn hắn chết đi cho rồi. Cái gì mà “không muốn anh bị thương”? Hắn hoả thiêu cha mẹ cô, cô lại có thể vì hắn mà liều mạng như vậy sao?

Thế nhưng Lãnh Ngân Tuyết cô đâu biết rằng khi nhìn thấy viên đạn găm vào tay hắn, trong lòng cô có chút gì đó không muốn. Rất mỏng manh nhưng không thể nói là không đáng quan tâm. Cảm xúc của con người không thể quản nổi. Yêu? Không cần lí do. Ghét? Không thể hiểu được. Nhưng cũng chính vì thế mà con người ta không thể hiểu được từ tận đáy lòng mình đang có cảm giác gì.

-Vì sao?_hắn lại lên tiếng…

Thời gian như ngừng lại. Mà không gian cũng yên lặng một cách đáng sợ. Ngay lúc Nam Triển Phong định đi vào phòng tắm, thanh âm nhẹ nhàng của Lãnh Ngân Tuyết vang lên:

-Nếu em nói vừa gặp đã yêu, anh có tin không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sẽ Mãi Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook