Chương 8: Hoán Đổi Thân Phận
Bạch Trà Cửu Cửu
29/12/2024
Diệp Dịch Hành vừa nghĩ như vậy, đối phương vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Ngay sau đó, hai người kinh ngạc mở to hai mắt, đồng thời lên tiếng hỏi: "Cậu là ai!?"
"Cậu nói trước đi!"
Hai người lại đồng thời thốt lên.
Diệp Dịch Hành mặc quần xong, cau mày, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới.
Phong Diệc Lâm nghiêm mặt, cũng đang đánh giá cậu bé.
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu đều lộ ra vẻ khó chịu.
"Sao cậu lại trông giống tôi như vậy?"
Hai giọng nói trẻ con non nớt lại vang lên.
Phong Diệc Lâm nhíu mày, giọng nói không giận mà uy: "Không được bắt chước tôi nói."
Diệp Dịch Hành khinh thường hừ nhẹ: "Ai bắt chước cậu! Cậu rốt cuộc là ai?"
Cứ giằng co như vậy cũng không phải cách, Phong Diệc Lâm đi đến trước mặt cậu bé, chủ động mở lời: "Tôi là Phong Diệc Lâm. Còn cậu?"
Diệp Dịch Hành cũng không giả vờ nữa: "Diệp Dịch Hành."
Hai tiểu bảo bối đáng yêu giới thiệu đơn giản, rất nhanh đã thảo luận về vấn đề ngoại hình.
Cuối cùng, sau khi đại khái hiểu rõ tình hình của nhau, Phong Diệc Lâm nghiêm túc trầm tư: "Cậu chỉ có mẹ, tôi chỉ có ba, hai chúng ta lại giống nhau, cậu nói xem chúng ta có phải là người một nhà không?"
Diệp Dịch Hành trực tiếp phủ nhận: "Không thể nào, ba tôi mất lâu rồi, hơn nữa tôi chỉ có một em gái thôi."
Nghe vậy, Phong Diệc Lâm nhíu mày.
Trên thế giới này đúng là có người có khuôn mặt giống mình như đúc, nhưng lại không có quan hệ huyết thống.
Chẳng lẽ cậu lại gặp phải xác suất này sao?
"Cậu chủ nhỏ, cậu đi vệ sinh xong chưa? Sao còn chưa về lớp? Cần tôi vào không?"
Trong lúc ngẩn người, ngoài nhà vệ sinh vang lên một tiếng gọi.
Phong Diệc Lâm hoàn hồn, vội vàng đáp: "Sắp xong rồi! Không được vào!"
Diệp Dịch Hành lộ vẻ chán ghét: "Cậu chủ nhỏ? Chậc, cậu còn dẫn theo bảo mẫu đến trung tâm chăm sóc à? Thật là đỏng đảnh!"
Phong Diệc Lâm vừa xấu hổ vừa tức giận, không hiểu sao lại có cảm giác bị cậu bé xem thường.
Nhưng rất nhanh, cậu bé sáng mắt, cười vô hại: "Bạn học Diệp, đã có khuôn mặt giống nhau như vậy rồi, có muốn chơi một trò chơi không?"
Diệp Dịch Hành trực giác mách bảo không nên đồng ý, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, tiến đến gần hỏi: "Trò gì?"
Một lát sau.
Một bóng dáng mặc vest nhỏ từ nhà vệ sinh đi ra.
Bảo mẫu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên nắm tay cậu bé: "Cậu chủ nhỏ, chúng ta về lớp thôi!"
May mà không chạy lung tung, nếu không cô ấy khó mà ăn nói với sếp Phong!
Diệp Dịch Hành ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Quả nhiên không nhận ra!
Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, Phong Diệc Lâm lúc này mới từ nhà vệ sinh đi ra.
Cậu bé mặc quần áo Diệp Dịch Hành thay ra, trên mặt nở nụ cười gian xảo.
Rất tốt, cậu lại được tự do rồi!
Chưa kịp co chân chạy, một bé gái mặc váy bồng bềnh màu hồng, đáng yêu như búp bê bỗng nhiên xuất hiện phía trước, vội vàng chạy về phía cậu.
"Em trai, mẹ đến đón chúng ta về rồi!"
Phong Diệc Lâm hơi ngẩn ra, không khỏi nhìn ra phía sau một cái.
"Em đang nhìn gì vậy?" Diệp Khanh Khanh nghi ngờ, tiến lên nắm tay cậu bé: “Đi thôi, mẹ đang đợi chúng ta đấy!"
Xác định đối phương đang gọi mình, Phong Diệc Lâm nhanh chóng hoàn hồn, gật đầu "ừ" một tiếng.
Rất nhanh, hai đứa nhỏ đã trở về phòng học.
Diệp Ngữ Dao đã khôi phục lại hình dạng nữ giới, lúc này đang trò chuyện với giáo viên.
Cô vô tình quay đầu lại, nhìn thấy hai đứa nhỏ tay trong tay đi tới, trái tim lapapj tức mềm nhũn ra, vội vàng dang rộng vòng tay:
"Bảo bối, lại đây cho mẹ ôm nào!"
Phong Diệc Lâm nhìn thấy cô, bỗng nhiên ngây người, trong mắt đầy kinh ngạc.
Là người phụ nữ hôm qua!
Diệp Khanh Khanh thì buông tay cậu bé ra, chạy về phía Diệp Ngữ Dao trước, hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.
Diệp Ngữ Dao ngẩng đầu nhìn cậu bé, dịu dàng gọi: "Tiểu Hành, sao con không lại đây?"
Ánh mắt Phong Diệc Lâm lóe lên, chạy đến: “Con đến đây!"
Ngay sau đó, hai người kinh ngạc mở to hai mắt, đồng thời lên tiếng hỏi: "Cậu là ai!?"
"Cậu nói trước đi!"
Hai người lại đồng thời thốt lên.
Diệp Dịch Hành mặc quần xong, cau mày, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới.
Phong Diệc Lâm nghiêm mặt, cũng đang đánh giá cậu bé.
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu đều lộ ra vẻ khó chịu.
"Sao cậu lại trông giống tôi như vậy?"
Hai giọng nói trẻ con non nớt lại vang lên.
Phong Diệc Lâm nhíu mày, giọng nói không giận mà uy: "Không được bắt chước tôi nói."
Diệp Dịch Hành khinh thường hừ nhẹ: "Ai bắt chước cậu! Cậu rốt cuộc là ai?"
Cứ giằng co như vậy cũng không phải cách, Phong Diệc Lâm đi đến trước mặt cậu bé, chủ động mở lời: "Tôi là Phong Diệc Lâm. Còn cậu?"
Diệp Dịch Hành cũng không giả vờ nữa: "Diệp Dịch Hành."
Hai tiểu bảo bối đáng yêu giới thiệu đơn giản, rất nhanh đã thảo luận về vấn đề ngoại hình.
Cuối cùng, sau khi đại khái hiểu rõ tình hình của nhau, Phong Diệc Lâm nghiêm túc trầm tư: "Cậu chỉ có mẹ, tôi chỉ có ba, hai chúng ta lại giống nhau, cậu nói xem chúng ta có phải là người một nhà không?"
Diệp Dịch Hành trực tiếp phủ nhận: "Không thể nào, ba tôi mất lâu rồi, hơn nữa tôi chỉ có một em gái thôi."
Nghe vậy, Phong Diệc Lâm nhíu mày.
Trên thế giới này đúng là có người có khuôn mặt giống mình như đúc, nhưng lại không có quan hệ huyết thống.
Chẳng lẽ cậu lại gặp phải xác suất này sao?
"Cậu chủ nhỏ, cậu đi vệ sinh xong chưa? Sao còn chưa về lớp? Cần tôi vào không?"
Trong lúc ngẩn người, ngoài nhà vệ sinh vang lên một tiếng gọi.
Phong Diệc Lâm hoàn hồn, vội vàng đáp: "Sắp xong rồi! Không được vào!"
Diệp Dịch Hành lộ vẻ chán ghét: "Cậu chủ nhỏ? Chậc, cậu còn dẫn theo bảo mẫu đến trung tâm chăm sóc à? Thật là đỏng đảnh!"
Phong Diệc Lâm vừa xấu hổ vừa tức giận, không hiểu sao lại có cảm giác bị cậu bé xem thường.
Nhưng rất nhanh, cậu bé sáng mắt, cười vô hại: "Bạn học Diệp, đã có khuôn mặt giống nhau như vậy rồi, có muốn chơi một trò chơi không?"
Diệp Dịch Hành trực giác mách bảo không nên đồng ý, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, tiến đến gần hỏi: "Trò gì?"
Một lát sau.
Một bóng dáng mặc vest nhỏ từ nhà vệ sinh đi ra.
Bảo mẫu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên nắm tay cậu bé: "Cậu chủ nhỏ, chúng ta về lớp thôi!"
May mà không chạy lung tung, nếu không cô ấy khó mà ăn nói với sếp Phong!
Diệp Dịch Hành ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Quả nhiên không nhận ra!
Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, Phong Diệc Lâm lúc này mới từ nhà vệ sinh đi ra.
Cậu bé mặc quần áo Diệp Dịch Hành thay ra, trên mặt nở nụ cười gian xảo.
Rất tốt, cậu lại được tự do rồi!
Chưa kịp co chân chạy, một bé gái mặc váy bồng bềnh màu hồng, đáng yêu như búp bê bỗng nhiên xuất hiện phía trước, vội vàng chạy về phía cậu.
"Em trai, mẹ đến đón chúng ta về rồi!"
Phong Diệc Lâm hơi ngẩn ra, không khỏi nhìn ra phía sau một cái.
"Em đang nhìn gì vậy?" Diệp Khanh Khanh nghi ngờ, tiến lên nắm tay cậu bé: “Đi thôi, mẹ đang đợi chúng ta đấy!"
Xác định đối phương đang gọi mình, Phong Diệc Lâm nhanh chóng hoàn hồn, gật đầu "ừ" một tiếng.
Rất nhanh, hai đứa nhỏ đã trở về phòng học.
Diệp Ngữ Dao đã khôi phục lại hình dạng nữ giới, lúc này đang trò chuyện với giáo viên.
Cô vô tình quay đầu lại, nhìn thấy hai đứa nhỏ tay trong tay đi tới, trái tim lapapj tức mềm nhũn ra, vội vàng dang rộng vòng tay:
"Bảo bối, lại đây cho mẹ ôm nào!"
Phong Diệc Lâm nhìn thấy cô, bỗng nhiên ngây người, trong mắt đầy kinh ngạc.
Là người phụ nữ hôm qua!
Diệp Khanh Khanh thì buông tay cậu bé ra, chạy về phía Diệp Ngữ Dao trước, hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.
Diệp Ngữ Dao ngẩng đầu nhìn cậu bé, dịu dàng gọi: "Tiểu Hành, sao con không lại đây?"
Ánh mắt Phong Diệc Lâm lóe lên, chạy đến: “Con đến đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.