Chương 9: Vì Ba Không Xứng Ạ
Bạch Trà Cửu Cửu
29/12/2024
Bên này, Diệp Dịch Hành trở về phòng học xa lạ, đi đến góc phòng mở đồng hồ trẻ em của mình ra.
Trên tay Phong Diệc Lâm cũng có một chiếc giống vậy, hai người vừa rồi đã nói sẽ dùng cái này để liên lạc.
Chỉ là, khi cậu bé gọi cho Phong Diệc Lâm, bên kia lập tức cúp máy.
Diệp Dịch Hành ngẩn người, ngay sau đó, một bóng dáng người lớn bao phủ xuống: "Cậu chủ nhỏ, trợ lý Nhậm đến đón cậu rồi, chúng ta phải về thôi."
...
Diệp Dịch Hành được một chiếc xe sang trọng đưa đến một khu biệt thự nguy nga tráng lệ.
Lúc này, cậu bé đang ngồi trên ghế sofa, cau mày nhìn chằm chằm người đàn ông cao quý tao nhã đối diện.
Tuy rằng không muốn thừa nhận lắm, nhưng gương mặt tuấn tú yêu nghiệt này, đúng là giống như phiên bản trưởng thành của cậu.
Nhưng Diệp Ngữ Dao nói, ba cậu mất lâu rồi mà!
Phong Tự Hàn như nhận ra điều gì đó, động tác lật xem tài liệu dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu bé: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Diệp Dịch Hành nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: "Sao con không có mẹ?"
Nhậm Húc đứng bên cạnh lạnh sống lưng, vội vàng tiếp lời: "Khụ khụ, cậu chủ nhỏ, cậu nên gọi ba trước rồi mới hỏi thì thích hợp hơn."
Diệp Dịch Hành hừ lạnh, nói lại lần nữa: "Sao con không có mẹ?"
Đây là ba của Phong Diệc Lâm, chứ có phải ba của cậu đâu.
Đối với sự bất lịch sự của con trai, Phong Tự Hàn lại tỏ ra nuông chiều, thờ ơ đáp:
"Vấn đề này, trước kia con đã hỏi rồi. Ba và mẹ con không có tình cảm, vì vậy sau khi sinh con ra, cô ấy đã lấy tiền rồi bỏ đi."
Nghe vậy, Diệp Dịch Hành nhíu mày.
Ồ, hiểu rồi, người đàn ông này là một tên tra nam!
"Hôm qua không phải con nói với ba, muốn người phụ nữ kia làm mẹ con sao?"
Bỗng nhiên, người đàn ông lắc lắc tập tài liệu trong tay, giọng nói đầy dụ dỗ:
"Chú Nhậm của con đã điều tra được một số thông tin cơ bản rồi, có muốn đến xem không?"
Diệp Dịch Hành hơi động lòng, tò mò tiến đến gần.
Cậu bé muốn xem xem Phong Diệc Lâm đã chọn một người mẹ như thế nào.
Dù sao chắc chắn cũng không tốt bằng mommy của cậu!
Ngay sau đó, khi nhìn thấy bức ảnh được dán trên tài liệu, Diệp Dịch Hành cứng đờ.
Phong Tự Hàn nhướng mày đầy thích thú, nổi lên ý muốn trêu chọc cậu bé:
"Người phụ nữ này không chỉ độc thân, mà còn dẫn theo hai đứa con, biết đâu con có thể chung sống hòa thuận với bọn họ đấy."
Kết quả điều tra này, không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy hụt hẫng.
Xem ra, cảm giác quen thuộc hôm đó chỉ là ảo giác thôi.
Diệp Dịch Hành nhìn anh thật sâu, đột nhiên lắc đầu: "Thôi bỏ đi ạ."
Phong Tự Hàn cố ý hỏi: "Vì sao?"
Hừ, chắc chắn là sợ bị những đứa trẻ khác tranh giành sự sủng ái rồi.
Diệp Dịch Hành thở dài, giọng nói nghiêm túc: "Vì ba không xứng ạ."
Phong Tự Hàn nghẹn lời, sắc mặt trầm xuống.
Thấy vậy, Nhậm Húc vội vàng bế Diệp Dịch Hành bên cạnh anh ra ngoài.
...
Màn đêm buông xuống.
Ở một nơi khác, Diệp Ngữ Dao luôn cảm thấy "Diệp Dịch Hành" hôm nay có chút khác thường.
Vừa vẽ bản thiết kế trang phục, cô vừa không nhịn được chú ý đến nhất cử nhất động của cậu bé.
Lúc này, cậu bé đang chơi trò chơi gia đình với Diệp Khanh Khanh, để mặc cô bé sai bảo.
Tiểu bảo bối như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn ánh mắt cô đang nhìn sang, bỗng nhiên cong cong khóe mắt, ngoan ngoãn gọi một tiếng "mẹ".
Diệp Ngữ Dao thấy lòng ấm áp, đành tự an ủi mình là mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cứ như vậy bình an vô sự trải qua một đêm.
Sáng hôm sau, ngày Diệp Ngữ Dao gặp mặt thiên kim tiểu thư nhà họ Tạ chính là hôm nay.
Cô giám sát hai đứa nhỏ ăn sáng xong, lại giao bọn họ cho nhân viên của trung tâm chăm sóc.
Trước khi rời đi, cô còn không quên dịu dàng dặn dò: "Hôm nay mẹ bận xong việc, còn phải đi xem nhà với cô môi giới, vì vậy sẽ đến đón hai con muộn một chút. Hai con phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?"
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp ứng, rất nhanh đã được đưa đi.
Trên tay Phong Diệc Lâm cũng có một chiếc giống vậy, hai người vừa rồi đã nói sẽ dùng cái này để liên lạc.
Chỉ là, khi cậu bé gọi cho Phong Diệc Lâm, bên kia lập tức cúp máy.
Diệp Dịch Hành ngẩn người, ngay sau đó, một bóng dáng người lớn bao phủ xuống: "Cậu chủ nhỏ, trợ lý Nhậm đến đón cậu rồi, chúng ta phải về thôi."
...
Diệp Dịch Hành được một chiếc xe sang trọng đưa đến một khu biệt thự nguy nga tráng lệ.
Lúc này, cậu bé đang ngồi trên ghế sofa, cau mày nhìn chằm chằm người đàn ông cao quý tao nhã đối diện.
Tuy rằng không muốn thừa nhận lắm, nhưng gương mặt tuấn tú yêu nghiệt này, đúng là giống như phiên bản trưởng thành của cậu.
Nhưng Diệp Ngữ Dao nói, ba cậu mất lâu rồi mà!
Phong Tự Hàn như nhận ra điều gì đó, động tác lật xem tài liệu dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu bé: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Diệp Dịch Hành nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: "Sao con không có mẹ?"
Nhậm Húc đứng bên cạnh lạnh sống lưng, vội vàng tiếp lời: "Khụ khụ, cậu chủ nhỏ, cậu nên gọi ba trước rồi mới hỏi thì thích hợp hơn."
Diệp Dịch Hành hừ lạnh, nói lại lần nữa: "Sao con không có mẹ?"
Đây là ba của Phong Diệc Lâm, chứ có phải ba của cậu đâu.
Đối với sự bất lịch sự của con trai, Phong Tự Hàn lại tỏ ra nuông chiều, thờ ơ đáp:
"Vấn đề này, trước kia con đã hỏi rồi. Ba và mẹ con không có tình cảm, vì vậy sau khi sinh con ra, cô ấy đã lấy tiền rồi bỏ đi."
Nghe vậy, Diệp Dịch Hành nhíu mày.
Ồ, hiểu rồi, người đàn ông này là một tên tra nam!
"Hôm qua không phải con nói với ba, muốn người phụ nữ kia làm mẹ con sao?"
Bỗng nhiên, người đàn ông lắc lắc tập tài liệu trong tay, giọng nói đầy dụ dỗ:
"Chú Nhậm của con đã điều tra được một số thông tin cơ bản rồi, có muốn đến xem không?"
Diệp Dịch Hành hơi động lòng, tò mò tiến đến gần.
Cậu bé muốn xem xem Phong Diệc Lâm đã chọn một người mẹ như thế nào.
Dù sao chắc chắn cũng không tốt bằng mommy của cậu!
Ngay sau đó, khi nhìn thấy bức ảnh được dán trên tài liệu, Diệp Dịch Hành cứng đờ.
Phong Tự Hàn nhướng mày đầy thích thú, nổi lên ý muốn trêu chọc cậu bé:
"Người phụ nữ này không chỉ độc thân, mà còn dẫn theo hai đứa con, biết đâu con có thể chung sống hòa thuận với bọn họ đấy."
Kết quả điều tra này, không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy hụt hẫng.
Xem ra, cảm giác quen thuộc hôm đó chỉ là ảo giác thôi.
Diệp Dịch Hành nhìn anh thật sâu, đột nhiên lắc đầu: "Thôi bỏ đi ạ."
Phong Tự Hàn cố ý hỏi: "Vì sao?"
Hừ, chắc chắn là sợ bị những đứa trẻ khác tranh giành sự sủng ái rồi.
Diệp Dịch Hành thở dài, giọng nói nghiêm túc: "Vì ba không xứng ạ."
Phong Tự Hàn nghẹn lời, sắc mặt trầm xuống.
Thấy vậy, Nhậm Húc vội vàng bế Diệp Dịch Hành bên cạnh anh ra ngoài.
...
Màn đêm buông xuống.
Ở một nơi khác, Diệp Ngữ Dao luôn cảm thấy "Diệp Dịch Hành" hôm nay có chút khác thường.
Vừa vẽ bản thiết kế trang phục, cô vừa không nhịn được chú ý đến nhất cử nhất động của cậu bé.
Lúc này, cậu bé đang chơi trò chơi gia đình với Diệp Khanh Khanh, để mặc cô bé sai bảo.
Tiểu bảo bối như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn ánh mắt cô đang nhìn sang, bỗng nhiên cong cong khóe mắt, ngoan ngoãn gọi một tiếng "mẹ".
Diệp Ngữ Dao thấy lòng ấm áp, đành tự an ủi mình là mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cứ như vậy bình an vô sự trải qua một đêm.
Sáng hôm sau, ngày Diệp Ngữ Dao gặp mặt thiên kim tiểu thư nhà họ Tạ chính là hôm nay.
Cô giám sát hai đứa nhỏ ăn sáng xong, lại giao bọn họ cho nhân viên của trung tâm chăm sóc.
Trước khi rời đi, cô còn không quên dịu dàng dặn dò: "Hôm nay mẹ bận xong việc, còn phải đi xem nhà với cô môi giới, vì vậy sẽ đến đón hai con muộn một chút. Hai con phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?"
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp ứng, rất nhanh đã được đưa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.