Series Truyện Ma: Tâm Linh Truyền Kỳ
Chương 1: Series Truyện Ma (1) : Xóm Trọ Có Vong (Phần 1)
Phan Anh
27/03/2021
Ngồi nhâm nhi trong quán cà phê gần nhà, tôi đang lướt facebook thì vô tình thấy một bài viết tìm phòng trọ.
Bất giác dưới cái tiết trời 11-13 độ này, kèm thêm một chút gió lạnh mùa đông đang khẽ lùa qua khe cửa. Mọi thứ diễn ra xung quanh đều khiến tôi nghĩ đến câu chuyện của một cô em tôi quen.
Câu chuyện này cũng được kể vào một mùa đông lạnh lẽo, cách đây cỡ chừng một năm, nhưng dường như tất cả lại ùa về trong tâm trí, nghĩ lại thôi, tôi phải rùng mình một cái, cái rùng mình mặc dù không có gió đông, cái rùng mình của sự sợ hãi.
***
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ đầu giường, tôi khẽ lay người ngồi dậy, cố lết ra khỏi cái chăn ấm áp đang cuốn lấy người mình.
- Alo ai vậy?
- Anh Tuấn phải không, Em, Vân đây.
- Hôm nay chủ nhật, sao mày gọi anh sớm vậy?
- Em có việc này muốn kể cho anh nghe, chuyện này gặp nhau sẽ dễ kể hơn.
- Thôi được rồi, thế mấy giờ gặp, sớm sớm nhé, đằng nào anh cũng mất giấc rồi.
- Vậy tầm tám giờ đi anh, vẫn quán cà phê cũ.
- Ờ, tí anh ra.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng tám giờ cũng đến, bước chân ra khỏi phòng, cái lạnh của mùa đông vội vàng tấp tới, lạnh, lạnh lẽo vô cùng cái tiết trời của miền Bắc.
Dắt xe máy ra ngoài, tôi đi đến quán cà phê đã hẹn với cái Vân, đến nơi, tôi thấy nó ngồi đó từ bao giờ.
- Mày đến lâu chưa em.
- Em cũng vừa đến thôi, anh ngồi đi, anh gọi gì em gọi luôn.
- Vẫn như xưa, một nâu nóng.
Sau khi gọi đồ, cái Vân vào chủ đề luôn, không để tôi phải mở lời hỏi nó.
- Anh dạo này còn viết truyện không?
- Anh còn, sao thế, muốn anh viết về cuộc đời của cô à.
- Có lẽ là một chút... – Tôi khá ngạc nhiên với câu trả lời này của Vân.
- Câu chuyện sau đây em kể, không biết vì điều gì thôi thúc, khiến em muốn kể cho anh, để anh viết lại cho em thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Câu chuyện của nó muốn kể cho tôi đại khái là về quãng thời gian gần năm tháng trước, quãng thời gian mà nó vẫn còn đang ở trong Nam làm việc.
Tôi quen cái Vân từ hồi còn học đại học, hai anh em chơi với nhau khá thân. Còn từ khi nó vào trong Nam đến giờ, cũng đã lâu không gặp, làm ở đó được nửa năm ngắn ngủi, thì nó bất ngờ xin chuyển về đây.
Nay gặp lại, vẻ mặt nó không còn vui tươi, năng động như trước, mà thay vào đó là một nét đượm buồn.
Sau khi ly nâu nóng của tôi được đặt trên bàn, nhấp một ngụm đầu tiên, tôi cảm thấy ấm hẳn lên, cái ấm nóng của cà phê hòa quyện với cái lạnh của mùa đông, một sự lựa chọn hoàn hảo.
Về cái Vân, nó bắt đầu câu chuyện của nó ngay sau đó, còn tôi, thì ngồi chăm chú lắng nghe.
***
Tốt nghiệp cũng được mấy tháng rồi, vì muốn được trải nghiệm nhiều thứ hơn, tôi mới xin bố mẹ để tôi vào trong Nam làm việc.
Vào đây không có người quen lại lạ nước lạ cái, đêm hôm trước ngủ lại nhà nghỉ, đến hôm sau tôi phải mất gần một ngày trời mới tìm được một dãy trọ giá cả khá hợp lý, lại gần công ty.
Đặc biệt hơn cả là nó còn gần một trường đại học, nên mới có cái giá sinh viên đến vậy, kể ra cũng may, tôi đang hỏi đường thì gặp ngay bà chủ trọ đi chợ, thế là được bà ấy dẫn đến nơi này.
Dãy trọ nhìn tổng thể khá bắt mắt, có sáu phòng được xếp thành hình chữ U, còn ở giữa là một khoảng sân rộng kéo dài ra phía cổng. Dãy trọ này được thêm một điểm cộng nữa là không xa đường to là mấy, nên khá thoáng và tiện lợi. Về căn phòng mà bà chủ trọ định cho tôi thuê thì quá vừa ý, căn phòng ở giữa lòng chữ U, phòng khép kín và có đầy đủ nội thất.
Chính vì có quá nhiều thứ tốt nên tôi đã ưng luôn từ cái nhìn đầu tiên, đồng ý ngay với bà chủ trọ để chốt hợp đồng thuê phòng, bà ấy có vẻ mừng rỡ lắm, còn bảo tôi có thể dọn vào ở luôn. Không cần chờ đợi thêm, bà chủ trọ chào tôi ra về, còn tôi xách cái vali nặng chịch của mình vào phòng để dọn dẹp và thu xếp nơi ở mới.
Về phần người trọ ở đây theo lời của bà chủ trọ nói thì có cả sinh viên lẫn người đi làm như tôi. À mà có vài điều khiến tôi có chút để ý là căn phòng bên cạnh được khóa kín, tôi nghe bà chủ trọ nói, căn phòng đó không có ai thuê nhưng cũng không định cho thuê, tôi thắc mắc nhưng rồi cũng gạt sang một bên.
Dọn dẹp xong xuôi, dãy trọ vẫn vắng bóng người, tôi thầm nghĩ có lẽ đến chiều tối họ mới về. Vì mệt nên tôi ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ tôi cũng không biết vì sao tôi lại mơ thấy tôi đang đứng ở cổng dãy trọ, còn về căn phòng bên cạnh, nó đang mở.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lững thững bước về phía căn phòng ấy, bước chân vào bên trong, tôi thấy nó khá giống phòng tôi, chỉ khác về cách bố trí nội thất.
Nhưng đặc biệt hơn cả là sự bụi bặm của nó, sau khi nhìn ngang nhìn dọc, tôi thấy một chiếc váy đỏ được đặt ngay ngắn trên giường, tò mò tiến đến, tôi cầm chiếc váy lên, bất giác tôi phải ném nó lại giường.
Bởi lẽ, chỉ trong phút chốc chạm phải, cảm giác nơi hai bàn tay tôi nhói lên như chạm vào gai, kèm theo đó là một sự lạnh buốt khó tả khiến tôi phải rùng mình.
Nhìn lại trên giường, tôi không thấy chiếc váy đỏ ấy đâu nữa, đảo mắt xung quanh tìm kiếm cũng không thấy, bỏ cuộc, tôi bước nhanh ra khỏi căn phòng đầy cổ quái này.
Đến cửa tôi đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh buốt. Phản xạ tự nhiên khiến tôi ngoái đầu lại nhìn, bất ngờ ở trong phòng từ khi nào đã có một cô gái. Và hơn cả đập vào mắt tôi khi ấy, là chiếc váy đỏ cô ta đang mặc giống hệt chiếc váy tôi vừa cầm.
Dù biết có điều chẳng lành, nhưng chân không theo sự điều khiển, tôi đi đến chỗ cô gái ấy, lúc cô ta quay đầu lại thì cũng là lúc tôi giật mình tỉnh giấc vì có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Mệt mỏi toàn thân, tôi cố lết dậy để ra xem ai gõ cửa, mở cửa phòng, trước mặt tôi là một người thanh niên khá đẹp trai, cậu ta cũng cỡ tuổi tôi hoặc hơn một chút. Thấy tôi ngây ngốc, cậu thanh niên đưa tay ra huơ huơ trước mặt, khiến tôi đỏ mặt mà cúi xuống.
- Chào bạn, bạn mới dọn đến đây phải không? – Người thanh niên cất giọng, một giọng nói khá ấm và có phần thu hút.
- Vâng, em là Vân, em mới chuyển tới lúc chiều, còn anh là... – Tôi bối rối vì phần còn ngượng.
- Mình tên Tùng, mình cũng ở đây, bạn sinh năm bao nhiêu để tiện xưng hô, chứ bạn gọi mình là anh mình hơi ngại.
- À vâng, em năm nay 22, vừa mới ra trường, em ở ngoài Bắc, hiện vào đây làm việc.
- Thế mình hơn bạn hai tuổi, bạn phải gọi mình là anh rồi.
Người thanh niên tên Tùng bỗng nở nụ cười, nụ cười khiến một đứa con gái như tôi phải mê mẩn.
Bỗng cắt ngang sự mê mẩn ấy của tôi là tiếng chuông điện thoại trong phòng, theo phản xạ tôi chạy ngay vào để nghe, thì ra là mẹ tôi gọi để hỏi thăm tình hình tôi thế nào, buôn chuyện với mẹ mãi đến khi cúp máy tôi mới nhớ ra anh Tùng. Định quay ra xin lỗi thì anh ấy đã đi từ khi nào, tôi cảm thấy thất vọng và áy náy.
Bụng tôi bỗng reo lên từng hồi, tôi đóng cửa và đi ngay ra ngoài đường để tìm một quán ăn lấp đầy cái bụng. Sau một hồi loay hoay thì tôi cũng tìm thấy một quán ăn bình dân, tôi bước vào chọn cho mình một suất cơm, sau khi ăn xong, tôi tìm kiếm một quán cà phê nào đó để thư giãn như là một thói quen khó bỏ.
Ngồi đến tầm chín giờ tối, tôi bước chân về trọ, dãy trọ bây giờ đã tràn ngập ánh đèn, nhưng lạ lùng hơn cả là phòng nào cũng đóng chặt cửa dù bây giờ là mùa hè, khá nóng. Nhưng do buồn ngủ nên tôi cũng kệ, lết thân về phòng tôi nằm bệt xuống rồi ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau thức dậy đi làm buổi đầu tiên, xóm trọ lại im ắng như vẻ vốn có của nó. Đi làm đến chiều, về đến nơi, tôi bắt gặp một anh ở căn phòng đầu tiên từ cổng vào, dãy bên tay phải. Nói chuyện với anh này khá là thoải mái, anh này năm nay 25, tên Cường, là một nhân viên IT, anh Cường thì ở trọ một mình giống tôi, quê Bình Phước.
Sau khi nói chuyện, tôi thấy anh có chút gì đó dè dặt với tôi, nhưng tôi cũng gạt ngay đi rồi chào anh Cường ra về. Về đến phòng tôi chợt nhớ ra chưa hỏi xem anh Tùng hôm qua ở phòng nào, cũng vì ngại nên tôi không ra hỏi lại mà vào phòng luôn.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, tôi chưa gặp thêm ai ở cái trọ này ngoài anh Tùng và anh Cường, chỉ một vài lần gặp anh Cường còn anh Tùng thì chưa thêm một lần nào cả.
Cũng một phần vì bận, nên tôi không để ý lắm. Hôm nay cuối tuần, tôi dành hết thời gian buổi sáng cho việc ngủ nướng, bỗng tôi thức giấc trong sự hoang mang tột độ, tôi lại mơ thấy giấc mơ hôm đầu tiên tôi đến đây, vẫn giấc mơ y hệt như thế, vẫn chiếc váy đỏ, vẫn cô gái tóc dài quay lưng về phía tôi đầy quỷ dị.
Quá hoảng loạn, nên tôi ngồi ngay dậy lấy một chút nước để uống, đang uống bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, cộp, cộp, cộp, nhỏ rồi to dần một cách đầy nhanh chóng. Tôi giật mình, định thần lại, tôi nghĩ ngay đến việc có ai đó trong dãy trọ tìm mình.
Đi ra mở cửa, nhưng khi mở ra thì trống trơn, dãy trọ im ắng không một bóng người, nghĩ là vẫn còn mơ ngủ nên tôi đóng cửa ngay không chút do dự. Bước vào phòng tắm để rửa mặt, tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Vì là con gái nên tôi khá nhát, tâm lý tôi lúc đó cho rằng có thứ gì đó đang gõ cửa chứ không phải người. Tôi bình tĩnh lại, thầm nghĩ giữa trưa nắng thì làm gì có ma, tôi đọc truyện ma của tác giả Anh Tuấn thấy bảo thế. Bước từng bước nặng chĩu ra cửa, tôi nhẹ nhàng cất tiếng.
- Ai đó, ai ở ngoài đó đó.
Sau tiếng hỏi của tôi là giọng của một người con trai cất lên, một giọng nói trầm ấm mà đã lâu rồi không nghe, là anh Tùng. Tôi lúc này mới vơi bớt nỗi sợ đi phần nào, tôi mở cửa ra thì thấy anh đang đứng đó, tôi mời anh vào phòng uống nước.
- Sao anh gõ cửa mãi mới thấy em trả lời vậy?
Giấu nhẹm đi cái truyện tôi sợ ma và giấc mơ ban nãy, tôi trả lời anh.
- À, em vừa rồi đang rửa mặt dở thì anh gọi nên không ra ngay được.
- Em ở đây một tuần rồi mãi hôm nay mới thấy anh.
- Anh đi công tác, nay anh mới về.
- Anh đi công tác, anh Tùng làm việc gì vậy?
- Anh làm bên báo chí, kiểu đi làm phóng sự viết bài đó em.
- Anh giỏi ghê, khi nào rảnh anh viết về em một bài được không?
Tôi trêu anh, anh nhìn tôi rồi cười lên đầy khoái trí, hai anh em ngồi nói chuyện với nhau mà chẳng mấy chốc đã hơn hai tiếng đồng hồ.
Anh chào tôi ra về, anh bảo anh có việc bận phải đi, tôi tiễn anh ra cửa, không biết do nắng hay là do tôi hoa mắt mà chẳng mấy chốc đã không thấy anh đâu, bóng anh đã khuất cổng từ bao giờ. Tôi định bước vào phòng thì chợt anh Cường gọi tôi, anh Cường vừa đi đâu về.
- Vân, sao đứng đây ngáo ngơ thế em.
Tính anh Cường khá thoải mái, đôi khi tôi thấy khá bựa và thẳng tính.
- Em vừa nói chuyện với anh Tùng.
- Tùng nào, em mơ ngủ à, anh đi về có thấy ai đâu.
- Ơ kìa, anh Tùng trọ ở đây, anh quên hay sao.
- Tùng nào nhờ, sao anh lại không nhớ? Em trêu anh phải không?
- Em rảnh đâu trêu anh, thôi kệ anh, em đi làm việc đây.
Tôi bực mình với anh Cường, chào anh rồi đóng cửa, có lẽ do tôi không thích người khác trêu mình cho lắm, tôi nghĩ anh Cường trêu tôi là không có anh Tùng nào cả, tôi nghĩ vậy.
*****
Rồi thời gian lại trôi qua, cũng đã một tháng kể từ hôm ấy, tôi vẫn gặp anh Tùng, có lần một tuần một buổi, có tuần hai lần, bởi lẽ anh hay nói với tôi là anh phải đi làm phóng sự.
Bất chi bất giác, tôi đối với người con trai tên Tùng ấy đã có chút tình cảm tự bao giờ. Trong một tháng này, ngoài ra tôi còn biết được thêm phòng của một anh Luật sư tên Phát ở căn phòng cạnh phòng anh Cường.
Anh Phát luật sư này khi mới gặp không có vẻ gì đối với tôi dè dặt giống như lúc mới gặp anh Cường cả, nhưng anh ta khá kín tiếng và bí ẩn, thỉnh thoảng chỉ trả lời tôi vài câu cụt ngủn vô vị nào đó.
Một dãy trọ đầy vẻ yên ắng và u uất khiến tôi không mấy thiện cảm, mà phần nào đó tôi cũng đi làm cả ngày đến tối mới về nên cũng không còn sức để nghĩ đến chuyện khác.
Mười hai giờ đêm đang gõ phím laptop làm việc cho kịp deadline, tôi bỗng nghe có tiếng bộp, bộp, bộp, vang lên liên hồi. Tôi giật mình lắng nghe, lúc này tôi mới rõ hơn về nơi phát ra tiếng động, là vách tường sát vách căn phòng bỏ trống bên cạnh phòng tôi.
Sau khi áp tai lên tường để xác minh một lần nữa tôi không còn nghe thấy gì, căn phòng lại trở vẻ yên tĩnh ban đầu vốn có của nó.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên khiến tôi giật mình thót tim một lần nữa, nửa đêm bơ vơ, nên sợ càng thêm sợ. Tôi lấy hết sức bình sinh mà gọi cửa:
- Ai, ai ngoài cửa đấy?
Trả lời lại tôi là thanh âm tĩnh lặng, một bầu không khí đầy quỷ dị dần lộ ra, tôi càng sợ hơn và sợ hơn bao giờ hết là tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, liên hồi không dứt, tôi hét to trong bụng, chết tiếng mà không cất lên được thành lời.
Để trấn an lại mình, tôi vơ lấy cái chổi gần cửa, khẽ gạt then ra, giơ chổi lên tôi bất ngờ mở cửa, và khiếp đảm hơn cả, trước mặt tôi chỉ có một màu tối đen của khoảng sân tĩnh mịch, phía xa xa kia là ánh đèn cổng mập mờ.
Vội vàng đảo mắt xung quanh, tôi bỗng chạm phải một bóng đen đang đứng trước cửa căn phòng trống, đưa mắt nhìn kĩ hơn và chỉ thấy một bóng đen đứng đó.
Càng nhìn, tôi càng cảm thấy nó đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi bỗng rùng mình lạnh dọc sống lưng, tôi lúc này chỉ muốn khóc, khóc lên thật to mà thôi, tôi đang vô cùng sợ hãi trước cái thứ trước mặt.
Nhưng điều gì đến rồi cũng đến, chân tôi như không tự làm chủ được mà bước chậm rãi từng bước chân nặng trịch tiến đến chỗ bóng đen.
Càng lúc càng gần, những giọt mồ hôi thấm dần qua từng kẽ chân lông, khuôn mặt tôi lúc ấy có lẽ đang mếu máo đến biến dạng, muốn khóc mà không thể khóc được.
Khi đã đến gần bóng đen tầm nửa mét, tôi chỉ thấy một màu đen sì vô vị, à không dần có màu, là màu trắng bệch dần lộ rõ, cái thứ đen sì ấy như đang quay lại nhìn tôi. Bất giác quá tôi hét lên kinh sợ mà ngã ngửa ra sau một cái bịch, trước mặt tôi lúc này là khuôn mặt của một con người, à không là khuôn mặt người nhưng bên trên là mặt quỷ.
Một khuôn mặt máu me không có mắt, khuôn miệng to kệch rộng đến mang tai đang nhe ra cười hô hố những tiếng cười man rợ.
Tôi thất thần đến kinh hãi tột độ, tôi như chết đứng lại, tôi chỉ biết ngồi bệt dưới đất mà xua tay.
- Này, làm gì nửa đêm ra đây ngồi đất tập thể dục thế.
Có người đang lay lay vai tôi, kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc, là anh Cường.
Tôi lúc này mới mở mắt ra, bóng đen kia đã biến mất, thay vào đó là anh Cường đang cố gọi tôi.
Thấy anh Cường, tôi như người rơi xuống vực mà vớ được sợi dây thừng, đỡ tôi đứng dậy anh Cường dìu tôi về phòng.
- Nãy anh đi làm về, thấy Vân đang ngồi bệt dưới đất trước cửa căn phòng trống, lúc anh đến cạnh thì vẻ mặt Vân xanh xao lắm, em bị ốm à.
- À, em không ốm, em chỉ là..
Đến đây, tôi không thể nào mở miệng được nữa, như có điều gì thôi thúc khiến tôi không muốn kể chuyện vừa xảy ra cho anh Cường, cảm ơn anh, tôi ra cửa tiễn anh về phòng.
Tắt laptop, tôi vội vàng leo lên giường trùm kín chăn trong cái tiết trời mùa hè của Sài Gòn. Tôi vẫn để điện sáng mà không tắt đi vì sợ, nhưng do mệt nên tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Và cũng chính khi chìm vào giấc ngủ, một lần nữa giấc mơ bao lâu nay lại hiện về, vẫn khung cảnh và cô gái váy đỏ ấy, nhưng lần này cô ta lại để cho tôi thấy rõ mặt của cô ta, chính là khuôn mặt kinh dị đầy ám ảnh của bóng đen khi nãy.
Giật mình tỉnh giấc, tôi thở dốc, trời lúc này đã sáng, cựa mình ngồi dậy đầy mệt mỏi, toàn thân đau nhức, tôi phải ngồi lại trên giường tầm mười lăm phút để trấn tĩnh.
Sau khi đâu vào đấy, tôi đi làm với vẻ mặt u ám, bước chân ra khỏi cửa phòng, đập ngay vào mắt tôi là một tờ giấy màu vàng nhàu nát đã cũ, bên trên chi chít những nét màu đỏ không ra hình thù.
Nghĩ ngay đến mấy truyện ma đã đọc, tôi thầm nghĩ đây có lẽ là một lá bùa, và bây giờ tôi đang nghĩ ra một viễn cảnh tồi tệ, nhét vội lá bùa vào túi, tôi rời đi ngay lập tức theo bản năng của một người sợ ma.
Kết thúc một ngày đầy mệt mỏi, tôi bước lững thững về cái xóm trọ mà tôi không hề muốn về kia, vừa bước chân vào cổng, tôi gặp ngay anh Cường đang loay hoay rửa xe máy.
Vì là một đứa con gái chân yếu tay mềm lại sợ ma, nên tôi lấy hết can đảm gọi anh Cường, để kể hết những chuyện tôi đã trải qua từ khi chuyển đến đây.
- Anh Cường, em có chuyện muốn kể cho anh.
Thấy tôi mệt mỏi bước vào với khuôn mặt xanh xao, anh Cường như đã ngầm đoán ra tôi định nói điều gì, anh ấy nhanh chóng vẫy tay ra hiệu gọi tôi.
- Vân đấy à, vào đây, anh biết em định nói với anh điều gì, vào đây rồi nói chuyện, trời sắp tối rồi đấy.
Tu bi con ti niu..
Hà Nội, ngày 19.12.2020, P.A.T viết truyện
Bất giác dưới cái tiết trời 11-13 độ này, kèm thêm một chút gió lạnh mùa đông đang khẽ lùa qua khe cửa. Mọi thứ diễn ra xung quanh đều khiến tôi nghĩ đến câu chuyện của một cô em tôi quen.
Câu chuyện này cũng được kể vào một mùa đông lạnh lẽo, cách đây cỡ chừng một năm, nhưng dường như tất cả lại ùa về trong tâm trí, nghĩ lại thôi, tôi phải rùng mình một cái, cái rùng mình mặc dù không có gió đông, cái rùng mình của sự sợ hãi.
***
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ đầu giường, tôi khẽ lay người ngồi dậy, cố lết ra khỏi cái chăn ấm áp đang cuốn lấy người mình.
- Alo ai vậy?
- Anh Tuấn phải không, Em, Vân đây.
- Hôm nay chủ nhật, sao mày gọi anh sớm vậy?
- Em có việc này muốn kể cho anh nghe, chuyện này gặp nhau sẽ dễ kể hơn.
- Thôi được rồi, thế mấy giờ gặp, sớm sớm nhé, đằng nào anh cũng mất giấc rồi.
- Vậy tầm tám giờ đi anh, vẫn quán cà phê cũ.
- Ờ, tí anh ra.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng tám giờ cũng đến, bước chân ra khỏi phòng, cái lạnh của mùa đông vội vàng tấp tới, lạnh, lạnh lẽo vô cùng cái tiết trời của miền Bắc.
Dắt xe máy ra ngoài, tôi đi đến quán cà phê đã hẹn với cái Vân, đến nơi, tôi thấy nó ngồi đó từ bao giờ.
- Mày đến lâu chưa em.
- Em cũng vừa đến thôi, anh ngồi đi, anh gọi gì em gọi luôn.
- Vẫn như xưa, một nâu nóng.
Sau khi gọi đồ, cái Vân vào chủ đề luôn, không để tôi phải mở lời hỏi nó.
- Anh dạo này còn viết truyện không?
- Anh còn, sao thế, muốn anh viết về cuộc đời của cô à.
- Có lẽ là một chút... – Tôi khá ngạc nhiên với câu trả lời này của Vân.
- Câu chuyện sau đây em kể, không biết vì điều gì thôi thúc, khiến em muốn kể cho anh, để anh viết lại cho em thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Câu chuyện của nó muốn kể cho tôi đại khái là về quãng thời gian gần năm tháng trước, quãng thời gian mà nó vẫn còn đang ở trong Nam làm việc.
Tôi quen cái Vân từ hồi còn học đại học, hai anh em chơi với nhau khá thân. Còn từ khi nó vào trong Nam đến giờ, cũng đã lâu không gặp, làm ở đó được nửa năm ngắn ngủi, thì nó bất ngờ xin chuyển về đây.
Nay gặp lại, vẻ mặt nó không còn vui tươi, năng động như trước, mà thay vào đó là một nét đượm buồn.
Sau khi ly nâu nóng của tôi được đặt trên bàn, nhấp một ngụm đầu tiên, tôi cảm thấy ấm hẳn lên, cái ấm nóng của cà phê hòa quyện với cái lạnh của mùa đông, một sự lựa chọn hoàn hảo.
Về cái Vân, nó bắt đầu câu chuyện của nó ngay sau đó, còn tôi, thì ngồi chăm chú lắng nghe.
***
Tốt nghiệp cũng được mấy tháng rồi, vì muốn được trải nghiệm nhiều thứ hơn, tôi mới xin bố mẹ để tôi vào trong Nam làm việc.
Vào đây không có người quen lại lạ nước lạ cái, đêm hôm trước ngủ lại nhà nghỉ, đến hôm sau tôi phải mất gần một ngày trời mới tìm được một dãy trọ giá cả khá hợp lý, lại gần công ty.
Đặc biệt hơn cả là nó còn gần một trường đại học, nên mới có cái giá sinh viên đến vậy, kể ra cũng may, tôi đang hỏi đường thì gặp ngay bà chủ trọ đi chợ, thế là được bà ấy dẫn đến nơi này.
Dãy trọ nhìn tổng thể khá bắt mắt, có sáu phòng được xếp thành hình chữ U, còn ở giữa là một khoảng sân rộng kéo dài ra phía cổng. Dãy trọ này được thêm một điểm cộng nữa là không xa đường to là mấy, nên khá thoáng và tiện lợi. Về căn phòng mà bà chủ trọ định cho tôi thuê thì quá vừa ý, căn phòng ở giữa lòng chữ U, phòng khép kín và có đầy đủ nội thất.
Chính vì có quá nhiều thứ tốt nên tôi đã ưng luôn từ cái nhìn đầu tiên, đồng ý ngay với bà chủ trọ để chốt hợp đồng thuê phòng, bà ấy có vẻ mừng rỡ lắm, còn bảo tôi có thể dọn vào ở luôn. Không cần chờ đợi thêm, bà chủ trọ chào tôi ra về, còn tôi xách cái vali nặng chịch của mình vào phòng để dọn dẹp và thu xếp nơi ở mới.
Về phần người trọ ở đây theo lời của bà chủ trọ nói thì có cả sinh viên lẫn người đi làm như tôi. À mà có vài điều khiến tôi có chút để ý là căn phòng bên cạnh được khóa kín, tôi nghe bà chủ trọ nói, căn phòng đó không có ai thuê nhưng cũng không định cho thuê, tôi thắc mắc nhưng rồi cũng gạt sang một bên.
Dọn dẹp xong xuôi, dãy trọ vẫn vắng bóng người, tôi thầm nghĩ có lẽ đến chiều tối họ mới về. Vì mệt nên tôi ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ tôi cũng không biết vì sao tôi lại mơ thấy tôi đang đứng ở cổng dãy trọ, còn về căn phòng bên cạnh, nó đang mở.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lững thững bước về phía căn phòng ấy, bước chân vào bên trong, tôi thấy nó khá giống phòng tôi, chỉ khác về cách bố trí nội thất.
Nhưng đặc biệt hơn cả là sự bụi bặm của nó, sau khi nhìn ngang nhìn dọc, tôi thấy một chiếc váy đỏ được đặt ngay ngắn trên giường, tò mò tiến đến, tôi cầm chiếc váy lên, bất giác tôi phải ném nó lại giường.
Bởi lẽ, chỉ trong phút chốc chạm phải, cảm giác nơi hai bàn tay tôi nhói lên như chạm vào gai, kèm theo đó là một sự lạnh buốt khó tả khiến tôi phải rùng mình.
Nhìn lại trên giường, tôi không thấy chiếc váy đỏ ấy đâu nữa, đảo mắt xung quanh tìm kiếm cũng không thấy, bỏ cuộc, tôi bước nhanh ra khỏi căn phòng đầy cổ quái này.
Đến cửa tôi đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh buốt. Phản xạ tự nhiên khiến tôi ngoái đầu lại nhìn, bất ngờ ở trong phòng từ khi nào đã có một cô gái. Và hơn cả đập vào mắt tôi khi ấy, là chiếc váy đỏ cô ta đang mặc giống hệt chiếc váy tôi vừa cầm.
Dù biết có điều chẳng lành, nhưng chân không theo sự điều khiển, tôi đi đến chỗ cô gái ấy, lúc cô ta quay đầu lại thì cũng là lúc tôi giật mình tỉnh giấc vì có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Mệt mỏi toàn thân, tôi cố lết dậy để ra xem ai gõ cửa, mở cửa phòng, trước mặt tôi là một người thanh niên khá đẹp trai, cậu ta cũng cỡ tuổi tôi hoặc hơn một chút. Thấy tôi ngây ngốc, cậu thanh niên đưa tay ra huơ huơ trước mặt, khiến tôi đỏ mặt mà cúi xuống.
- Chào bạn, bạn mới dọn đến đây phải không? – Người thanh niên cất giọng, một giọng nói khá ấm và có phần thu hút.
- Vâng, em là Vân, em mới chuyển tới lúc chiều, còn anh là... – Tôi bối rối vì phần còn ngượng.
- Mình tên Tùng, mình cũng ở đây, bạn sinh năm bao nhiêu để tiện xưng hô, chứ bạn gọi mình là anh mình hơi ngại.
- À vâng, em năm nay 22, vừa mới ra trường, em ở ngoài Bắc, hiện vào đây làm việc.
- Thế mình hơn bạn hai tuổi, bạn phải gọi mình là anh rồi.
Người thanh niên tên Tùng bỗng nở nụ cười, nụ cười khiến một đứa con gái như tôi phải mê mẩn.
Bỗng cắt ngang sự mê mẩn ấy của tôi là tiếng chuông điện thoại trong phòng, theo phản xạ tôi chạy ngay vào để nghe, thì ra là mẹ tôi gọi để hỏi thăm tình hình tôi thế nào, buôn chuyện với mẹ mãi đến khi cúp máy tôi mới nhớ ra anh Tùng. Định quay ra xin lỗi thì anh ấy đã đi từ khi nào, tôi cảm thấy thất vọng và áy náy.
Bụng tôi bỗng reo lên từng hồi, tôi đóng cửa và đi ngay ra ngoài đường để tìm một quán ăn lấp đầy cái bụng. Sau một hồi loay hoay thì tôi cũng tìm thấy một quán ăn bình dân, tôi bước vào chọn cho mình một suất cơm, sau khi ăn xong, tôi tìm kiếm một quán cà phê nào đó để thư giãn như là một thói quen khó bỏ.
Ngồi đến tầm chín giờ tối, tôi bước chân về trọ, dãy trọ bây giờ đã tràn ngập ánh đèn, nhưng lạ lùng hơn cả là phòng nào cũng đóng chặt cửa dù bây giờ là mùa hè, khá nóng. Nhưng do buồn ngủ nên tôi cũng kệ, lết thân về phòng tôi nằm bệt xuống rồi ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau thức dậy đi làm buổi đầu tiên, xóm trọ lại im ắng như vẻ vốn có của nó. Đi làm đến chiều, về đến nơi, tôi bắt gặp một anh ở căn phòng đầu tiên từ cổng vào, dãy bên tay phải. Nói chuyện với anh này khá là thoải mái, anh này năm nay 25, tên Cường, là một nhân viên IT, anh Cường thì ở trọ một mình giống tôi, quê Bình Phước.
Sau khi nói chuyện, tôi thấy anh có chút gì đó dè dặt với tôi, nhưng tôi cũng gạt ngay đi rồi chào anh Cường ra về. Về đến phòng tôi chợt nhớ ra chưa hỏi xem anh Tùng hôm qua ở phòng nào, cũng vì ngại nên tôi không ra hỏi lại mà vào phòng luôn.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, tôi chưa gặp thêm ai ở cái trọ này ngoài anh Tùng và anh Cường, chỉ một vài lần gặp anh Cường còn anh Tùng thì chưa thêm một lần nào cả.
Cũng một phần vì bận, nên tôi không để ý lắm. Hôm nay cuối tuần, tôi dành hết thời gian buổi sáng cho việc ngủ nướng, bỗng tôi thức giấc trong sự hoang mang tột độ, tôi lại mơ thấy giấc mơ hôm đầu tiên tôi đến đây, vẫn giấc mơ y hệt như thế, vẫn chiếc váy đỏ, vẫn cô gái tóc dài quay lưng về phía tôi đầy quỷ dị.
Quá hoảng loạn, nên tôi ngồi ngay dậy lấy một chút nước để uống, đang uống bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, cộp, cộp, cộp, nhỏ rồi to dần một cách đầy nhanh chóng. Tôi giật mình, định thần lại, tôi nghĩ ngay đến việc có ai đó trong dãy trọ tìm mình.
Đi ra mở cửa, nhưng khi mở ra thì trống trơn, dãy trọ im ắng không một bóng người, nghĩ là vẫn còn mơ ngủ nên tôi đóng cửa ngay không chút do dự. Bước vào phòng tắm để rửa mặt, tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Vì là con gái nên tôi khá nhát, tâm lý tôi lúc đó cho rằng có thứ gì đó đang gõ cửa chứ không phải người. Tôi bình tĩnh lại, thầm nghĩ giữa trưa nắng thì làm gì có ma, tôi đọc truyện ma của tác giả Anh Tuấn thấy bảo thế. Bước từng bước nặng chĩu ra cửa, tôi nhẹ nhàng cất tiếng.
- Ai đó, ai ở ngoài đó đó.
Sau tiếng hỏi của tôi là giọng của một người con trai cất lên, một giọng nói trầm ấm mà đã lâu rồi không nghe, là anh Tùng. Tôi lúc này mới vơi bớt nỗi sợ đi phần nào, tôi mở cửa ra thì thấy anh đang đứng đó, tôi mời anh vào phòng uống nước.
- Sao anh gõ cửa mãi mới thấy em trả lời vậy?
Giấu nhẹm đi cái truyện tôi sợ ma và giấc mơ ban nãy, tôi trả lời anh.
- À, em vừa rồi đang rửa mặt dở thì anh gọi nên không ra ngay được.
- Em ở đây một tuần rồi mãi hôm nay mới thấy anh.
- Anh đi công tác, nay anh mới về.
- Anh đi công tác, anh Tùng làm việc gì vậy?
- Anh làm bên báo chí, kiểu đi làm phóng sự viết bài đó em.
- Anh giỏi ghê, khi nào rảnh anh viết về em một bài được không?
Tôi trêu anh, anh nhìn tôi rồi cười lên đầy khoái trí, hai anh em ngồi nói chuyện với nhau mà chẳng mấy chốc đã hơn hai tiếng đồng hồ.
Anh chào tôi ra về, anh bảo anh có việc bận phải đi, tôi tiễn anh ra cửa, không biết do nắng hay là do tôi hoa mắt mà chẳng mấy chốc đã không thấy anh đâu, bóng anh đã khuất cổng từ bao giờ. Tôi định bước vào phòng thì chợt anh Cường gọi tôi, anh Cường vừa đi đâu về.
- Vân, sao đứng đây ngáo ngơ thế em.
Tính anh Cường khá thoải mái, đôi khi tôi thấy khá bựa và thẳng tính.
- Em vừa nói chuyện với anh Tùng.
- Tùng nào, em mơ ngủ à, anh đi về có thấy ai đâu.
- Ơ kìa, anh Tùng trọ ở đây, anh quên hay sao.
- Tùng nào nhờ, sao anh lại không nhớ? Em trêu anh phải không?
- Em rảnh đâu trêu anh, thôi kệ anh, em đi làm việc đây.
Tôi bực mình với anh Cường, chào anh rồi đóng cửa, có lẽ do tôi không thích người khác trêu mình cho lắm, tôi nghĩ anh Cường trêu tôi là không có anh Tùng nào cả, tôi nghĩ vậy.
*****
Rồi thời gian lại trôi qua, cũng đã một tháng kể từ hôm ấy, tôi vẫn gặp anh Tùng, có lần một tuần một buổi, có tuần hai lần, bởi lẽ anh hay nói với tôi là anh phải đi làm phóng sự.
Bất chi bất giác, tôi đối với người con trai tên Tùng ấy đã có chút tình cảm tự bao giờ. Trong một tháng này, ngoài ra tôi còn biết được thêm phòng của một anh Luật sư tên Phát ở căn phòng cạnh phòng anh Cường.
Anh Phát luật sư này khi mới gặp không có vẻ gì đối với tôi dè dặt giống như lúc mới gặp anh Cường cả, nhưng anh ta khá kín tiếng và bí ẩn, thỉnh thoảng chỉ trả lời tôi vài câu cụt ngủn vô vị nào đó.
Một dãy trọ đầy vẻ yên ắng và u uất khiến tôi không mấy thiện cảm, mà phần nào đó tôi cũng đi làm cả ngày đến tối mới về nên cũng không còn sức để nghĩ đến chuyện khác.
Mười hai giờ đêm đang gõ phím laptop làm việc cho kịp deadline, tôi bỗng nghe có tiếng bộp, bộp, bộp, vang lên liên hồi. Tôi giật mình lắng nghe, lúc này tôi mới rõ hơn về nơi phát ra tiếng động, là vách tường sát vách căn phòng bỏ trống bên cạnh phòng tôi.
Sau khi áp tai lên tường để xác minh một lần nữa tôi không còn nghe thấy gì, căn phòng lại trở vẻ yên tĩnh ban đầu vốn có của nó.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên khiến tôi giật mình thót tim một lần nữa, nửa đêm bơ vơ, nên sợ càng thêm sợ. Tôi lấy hết sức bình sinh mà gọi cửa:
- Ai, ai ngoài cửa đấy?
Trả lời lại tôi là thanh âm tĩnh lặng, một bầu không khí đầy quỷ dị dần lộ ra, tôi càng sợ hơn và sợ hơn bao giờ hết là tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, liên hồi không dứt, tôi hét to trong bụng, chết tiếng mà không cất lên được thành lời.
Để trấn an lại mình, tôi vơ lấy cái chổi gần cửa, khẽ gạt then ra, giơ chổi lên tôi bất ngờ mở cửa, và khiếp đảm hơn cả, trước mặt tôi chỉ có một màu tối đen của khoảng sân tĩnh mịch, phía xa xa kia là ánh đèn cổng mập mờ.
Vội vàng đảo mắt xung quanh, tôi bỗng chạm phải một bóng đen đang đứng trước cửa căn phòng trống, đưa mắt nhìn kĩ hơn và chỉ thấy một bóng đen đứng đó.
Càng nhìn, tôi càng cảm thấy nó đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi bỗng rùng mình lạnh dọc sống lưng, tôi lúc này chỉ muốn khóc, khóc lên thật to mà thôi, tôi đang vô cùng sợ hãi trước cái thứ trước mặt.
Nhưng điều gì đến rồi cũng đến, chân tôi như không tự làm chủ được mà bước chậm rãi từng bước chân nặng trịch tiến đến chỗ bóng đen.
Càng lúc càng gần, những giọt mồ hôi thấm dần qua từng kẽ chân lông, khuôn mặt tôi lúc ấy có lẽ đang mếu máo đến biến dạng, muốn khóc mà không thể khóc được.
Khi đã đến gần bóng đen tầm nửa mét, tôi chỉ thấy một màu đen sì vô vị, à không dần có màu, là màu trắng bệch dần lộ rõ, cái thứ đen sì ấy như đang quay lại nhìn tôi. Bất giác quá tôi hét lên kinh sợ mà ngã ngửa ra sau một cái bịch, trước mặt tôi lúc này là khuôn mặt của một con người, à không là khuôn mặt người nhưng bên trên là mặt quỷ.
Một khuôn mặt máu me không có mắt, khuôn miệng to kệch rộng đến mang tai đang nhe ra cười hô hố những tiếng cười man rợ.
Tôi thất thần đến kinh hãi tột độ, tôi như chết đứng lại, tôi chỉ biết ngồi bệt dưới đất mà xua tay.
- Này, làm gì nửa đêm ra đây ngồi đất tập thể dục thế.
Có người đang lay lay vai tôi, kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc, là anh Cường.
Tôi lúc này mới mở mắt ra, bóng đen kia đã biến mất, thay vào đó là anh Cường đang cố gọi tôi.
Thấy anh Cường, tôi như người rơi xuống vực mà vớ được sợi dây thừng, đỡ tôi đứng dậy anh Cường dìu tôi về phòng.
- Nãy anh đi làm về, thấy Vân đang ngồi bệt dưới đất trước cửa căn phòng trống, lúc anh đến cạnh thì vẻ mặt Vân xanh xao lắm, em bị ốm à.
- À, em không ốm, em chỉ là..
Đến đây, tôi không thể nào mở miệng được nữa, như có điều gì thôi thúc khiến tôi không muốn kể chuyện vừa xảy ra cho anh Cường, cảm ơn anh, tôi ra cửa tiễn anh về phòng.
Tắt laptop, tôi vội vàng leo lên giường trùm kín chăn trong cái tiết trời mùa hè của Sài Gòn. Tôi vẫn để điện sáng mà không tắt đi vì sợ, nhưng do mệt nên tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Và cũng chính khi chìm vào giấc ngủ, một lần nữa giấc mơ bao lâu nay lại hiện về, vẫn khung cảnh và cô gái váy đỏ ấy, nhưng lần này cô ta lại để cho tôi thấy rõ mặt của cô ta, chính là khuôn mặt kinh dị đầy ám ảnh của bóng đen khi nãy.
Giật mình tỉnh giấc, tôi thở dốc, trời lúc này đã sáng, cựa mình ngồi dậy đầy mệt mỏi, toàn thân đau nhức, tôi phải ngồi lại trên giường tầm mười lăm phút để trấn tĩnh.
Sau khi đâu vào đấy, tôi đi làm với vẻ mặt u ám, bước chân ra khỏi cửa phòng, đập ngay vào mắt tôi là một tờ giấy màu vàng nhàu nát đã cũ, bên trên chi chít những nét màu đỏ không ra hình thù.
Nghĩ ngay đến mấy truyện ma đã đọc, tôi thầm nghĩ đây có lẽ là một lá bùa, và bây giờ tôi đang nghĩ ra một viễn cảnh tồi tệ, nhét vội lá bùa vào túi, tôi rời đi ngay lập tức theo bản năng của một người sợ ma.
Kết thúc một ngày đầy mệt mỏi, tôi bước lững thững về cái xóm trọ mà tôi không hề muốn về kia, vừa bước chân vào cổng, tôi gặp ngay anh Cường đang loay hoay rửa xe máy.
Vì là một đứa con gái chân yếu tay mềm lại sợ ma, nên tôi lấy hết can đảm gọi anh Cường, để kể hết những chuyện tôi đã trải qua từ khi chuyển đến đây.
- Anh Cường, em có chuyện muốn kể cho anh.
Thấy tôi mệt mỏi bước vào với khuôn mặt xanh xao, anh Cường như đã ngầm đoán ra tôi định nói điều gì, anh ấy nhanh chóng vẫy tay ra hiệu gọi tôi.
- Vân đấy à, vào đây, anh biết em định nói với anh điều gì, vào đây rồi nói chuyện, trời sắp tối rồi đấy.
Tu bi con ti niu..
Hà Nội, ngày 19.12.2020, P.A.T viết truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.