Series Truyện Ma: Tâm Linh Truyền Kỳ
Chương 2: Series Truyện Ma (1): Xóm Trọ Có Vong (Phần 2)
Phan Anh
27/03/2021
Nghe thấy lời của anh Cường, tôi cũng nhanh chóng đi vào phòng của anh, ngồi xuống ghế, anh Cường lấy cho tôi một cốc nước rồi mời tôi uống.
- Em định hỏi anh về căn phòng bỏ trống cạnh phòng em phải không?
- Vâng, vâng ạ.. – Tôi ngạc nhiên, tôi bối rối trả lời.
- Căn phòng đó anh cũng không biết gì nhiều cho lắm, anh chỉ mới chuyển đến đây trước em có ba tháng thôi. Từ khi anh chuyển đến, căn phòng ấy đã được bỏ hoang như thế rồi.
- À mà em có thể hỏi ông Phát luật sư, ông ấy ở đây trước anh, phòng ông ấy cũng gần căn phòng bỏ trống kia hơn.
Nghe câu trả lời của anh Cường, tôi biết rằng anh cũng chỉ mông lung như tôi, anh không hề biết cụ thể căn phòng ấy trước đây đã từng xảy ra chuyện gì.
Anh còn nói với tôi rằng ở đây anh Phát là người trọ lâu nhất, chỉ có là đến trước anh còn một cặp vợ chồng và hai cô sinh viên năm cuối ở phía đối diện. Nhưng có điều là họ đi suốt chỉ đến tối mới về, nên rất khó để gặp được.
- Vậy sao anh lại biết em định hỏi về căn phòng ấy?
- Anh có một ông bác ruột ở quê, ông ấy là một thầy pháp có tiếng trong vùng, em có thấy chuỗi hạt trên tay anh không?
Anh Cường đưa tay lên trước mặt tôi, chìa chuỗi tràng hạt bằng ngọc màu trắng, có pha chút sắc đen, đang cuốn lấy cổ tay anh ấy.
- Em có thấy chỗ màu đen này không?
- Em có. – Mắt tôi tròn xoe ngạc nhiên trả lời.
- Đây là chuỗi hạt được niệm phép, do chính tay bác anh đưa cho, ông ấy dặn anh là khi chuỗi hạt đổ màu đen, thì anh đã phạm phải nơi có âm khí.
- Vậy ý anh là.. – Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm chuỗi hạt trên tay anh Cường, rồi lại nhìn anh ấy. – Liệu có phải.. – Giọng tôi bắt đầu run lên.
- Em hiểu rồi đó, chính là căn phòng bên cạnh phòng em. Từ lúc đến đây chuỗi hạt có chút đổ màu nhưng anh cũng không để tâm cho lắm. Nhưng từ tối hôm qua bắt gặp em đến giờ, nó đã chuyển thành màu như em đang thấy.
Nghe đến đây tôi kinh hãi rùng mình mà lạnh dọc sống lưng, tôi liền không do dự kể cho anh Cường nghe về những chuyện tôi đã gặp. Sau khi nghe xong, anh Cường chỉ ậm ừ rồi xin tôi cái lá bùa tôi nhặt được hồi sáng.
Cầm lá bùa lên, ngắm nghía một hồi, anh Cường ngỏ ý muốn gửi về quê cho ông Bác ảnh xem xét, có gì thì sẽ liên lạc lại với tôi sau. Ngoài ra trước khi tôi chào anh ra về, anh Cường còn đưa cho tôi một chuỗi hạt, nói là chuỗi này cũng đã được làm phép, dặn tôi phải luôn đeo bên mình, đề phòng bất trắc.
Chào anh Cường tôi ra về, lúc đi qua phòng anh Phát luật sư thì thấy anh ta đang đứng nhìn tôi, vẫn vẻ mặt u ám đầy bí ẩn vốn có ấy, phần nào đã khiến tôi không dám chạy đến mà hỏi thêm về căn phòng bỏ trống, chỉ biết cúi mặt xuống chào anh ta rồi lủi luôn về phòng.
Từ lúc đeo chuỗi hạt trên tay, đã một tuần trôi qua, tôi không còn gặp lại giấc mơ và bóng đen ấy nữa, tin tưởng anh Cường hơn nên lúc nào tôi cũng đeo chuỗi hạt không rời.
Nhưng kì lạ hơn là cả bóng dáng anh Tùng, tôi cũng không được gặp lại anh ấy thêm một lần nào nữa. Tôi không có số điện thoại của anh, vì những lần nói chuyện tôi định hỏi, nhưng ngại rồi lại quên mất luôn việc ấy. Tôi cũng không biết có phải anh Tùng chuyển đi rồi không, hay anh ấy không phải là người trọ ở đây, hay thậm chí anh ấy không phải là người.
Chỉ trong phút chốc tôi lại gạt ngay cái suy nghĩ đó đi vì tôi nhớ ra bà chủ trọ trước đây có kể là bà ấy có hai người con trai. Tôi thầm đoán một người trong đó là anh Tùng, vì một vài lí do mà anh không muốn nói rõ với tôi.
*****
- Vân, mở cửa cho anh.
Là anh Cường, anh ấy đang ở ngoài cửa phòng gọi tôi. Vừa ngủ dậy, tôi mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài, thấy tôi, vẻ mặt anh Cường có chút gì đó hoảng hốt lắm.
- Chuỗi hạt anh đưa cho em đâu.
- Em vẫn đang đeo trên tay mà anh. – Đưa tay lên trước mặt, lúc này tôi mới để ý, chuỗi hạt đã không cánh mà bay.
- Ơ...chuỗi hạt...
Mặt tôi lúc này bắt đầu tái mét đi, còn anh Cường, anh ấy gạt tôi sang một bên rồi tiến vào trong phòng. Bất giác trước mặt tôi và anh, là những hạt ngọc vương vãi trên sàn, kinh dị hơn tất thảy khi ấy, là những bàn chân màu đỏ, chi chít hiện ra, kéo dài từ nhà tắm đến giường.
- Cái quái gì đây. – Tôi hét lên, giọng hét hoang mang pha chút lo sợ.
Tôi lúc này đã không còn đứng vững được nữa, như chết lặng, tôi dựa tay vào thành giường, run rẩy ngồi xuống để định thần lại.
- Ông bác anh vừa gọi điện, dặn anh với em phải xuống chỗ ông ấy gấp, em đang gặp nguy hiểm, để lâu thì...
Anh Cường lưỡng lự, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những thứ trên sàn. Cũng không cần anh ấy phải giải thích, tôi cũng ngầm hiểu được anh ấy muốn nói điều gì, và điều gì đang chờ đợi tôi ở phía trước.
- Nhưng tại sao, chuỗi hạt của em lại...
Giọng tôi bắt đầu nghẹn ứ, tôi không thể nói tiếp được hết câu, bởi cái sự lo sợ lúc này đang dần xâm chiếm tâm trí.
Đột nhiên, tôi lăn đùng ra giường, tôi bắt đầu gào thét lên trong đau đớn. (anh Cường kể lại cho tôi nghe rằng khi ấy phải giữ tôi chặt lắm, tôi như một con hổ đói đang cố vũng vẫy thoát ra khỏi chiếc lồng sắt giam cầm).
Tôi cứ như vậy cho đến tầm hơn năm phút, dần mở mắt, cơn đau tuy vẫn phảng phất trong đầu, nhưng tôi như người mất trí chợt tìm lại được kí ức đã quên.
Chuyện của tối hôm qua, vì sao chuỗi hạt đang đeo trên tay chợt đứt, vì sao lại có những dấu chân, tôi vì sao lại quên, tất cả đang hiện rõ ra, từng chút, từng chút một.
Lúc này, tôi mới ngồi yên vị trên giường, cầm cốc nước trên tay mà lẩy bẩy nhấp từng ngụm. Còn anh Cường, vẫn ngồi đối diện, mồ hôi nhễ nhại ướt thẫm cả một vạt áo, đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của tôi.
*****
Đại khái thế này, mười hai giờ đêm hôm qua, vẫn như thường ngày, tôi cố làm cho kịp deadline. Sau khi tất cả xong xuôi đâu vào đấy, tôi bước vào nhà tắm, lấy khăn để rửa mặt.
Đột nhiên, sống lưng tôi bắt đầu lạnh buốt, tôi không biết vì sao đang giữa mùa hè mà tôi lại cảm thấy lạnh đến như vậy. Cái lạnh không như mùa đông quen thuộc của miền Bắc, mà nó là cái lạnh khiến tôi phải rùng mình, cái lạnh khiến da gà, da ốc nổi hết cả lên.
Ma xui quỷ khiến, tôi bỗng ngẩng mặt lên, tôi lúc này đang nhìn thẳng vào gương, cơ thể tôi không nghe theo sự sai bảo của chính tôi. Đưa tay phải lên trước mặt, chĩa thẳng vào gương (tay đeo chuỗi hạt).
Rồi chính khoảnh khắc này, tôi như không còn tin vào mắt mình nữa. Khuôn mặt tôi trong gương bắt đầu biến dạng, và khuôn mặt ấy, khuôn mặt máu me đầy tởm lợm kia đã lâu không thấy bắt đầu xuất hiện.
Tôi bấy giờ mới hét lên, hét lên thật to trong miệng mà không thành tiếng, tôi muốn khóc, thật sự tôi muốn khóc thật to vào cái lúc này. Mắt tôi bắt đầu căng ra, tôi muốn nhắm tịt mắt lại nhưng không được.
Con quỷ trong gương đang đưa tay ra, cái tay dài ngoằng đầy những vết sần sùi như da cóc, nó định giựt lấy chuỗi hạt trên tay tôi, nhưng vật âm không thể chạm vào vật dương. Cổ tay tôi bỗng nóng lên một chút, chuỗi hạt phát sáng, ánh sáng nhè nhẹ nhưng cũng đủ khiến cho con quỷ rú lên trong gương đầy đau đớn.
Nhân lúc lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, tôi nhanh chân chạy ra khỏi nhà tắm. Nhưng niềm vui thì không thể nào tồn tại được vĩnh viễn, chẳng mấy chốc, cơ thể tôi lại không nghe theo sự điều khiển.
Bất quá, tôi của linh hồn lúc này cố gắng vùng vẫy, hết sức bình sinh, tôi giằng co với con quỷ đang tìm mọi cách chiếm lấy thân thể của tôi.
Trong phút giây ngắn ngủi, chiếc vòng đã phát huy hết tác dụng vốn có của nó, tôi nằm vật ra giường và ngất đi. Trước khi khe mắt đóng hẳn vào, tôi chỉ thấy lờ mờ bóng dáng của con quỷ váy đỏ, nó nhìn tôi với vẻ mặt không cam chịu. Sau đó, không còn sau đó nữa, câu chuyện của buổi sáng hôm sau, khi tôi gặp anh Cường như mọi người đã biết rồi đó.
*****
Nhìn tôi với vẻ mặt khó tả, anh Cường đặt tay lên vai tôi, anh ấy như đang cố an ủi tôi phần nào. Còn về anh Cường, tôi thấy khuôn mặt anh không một chút biến sắc, như anh đã rất quen thuộc với những việc như này, không giống tôi.
- Em nghe anh đây, em chuẩn bị những đồ dùng cần thiết thật nhanh nhé, khoảng một tiếng nữa sẽ có chuyến xe đi Bình Phước. À mà, em hãy đeo lấy chuỗi hạt này của anh, đề phòng bất trắc.
Anh cường đưa tôi chuỗi hạt với vẻ mặt đầy nghiêm nghị, khác hẳn với anh Cường bựa tính của mọi hôm. Nghe lời anh, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, tôi và anh bắt đầu xuất phát từ cổng trọ, đi ra bến xe, xuống Bình Phước.
Xe bắt đầu lăn bánh, tôi bấy giờ đang nhìn đường phố qua cửa xe với một nỗi tâm trạng khó tả. Mặc dù tôi mới ngủ dậy cách đây không lâu, nhưng đối mặt với những chuyện vừa xảy ra, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
- Vân, chạy đi em, trốn khỏi đây.
Một giọng nói trầm ấm vang lên, một giọng nói đã lâu tôi không được nghe, là giọng anh Tùng. Anh ấy đang đứng ở cửa trọ nhìn tôi, còn tôi chỉ có thể quanh quẩn trong phòng mà không đi ra khỏi cửa được, anh ấy cứ thế, dần trôi ra xa, chỉ còn câu nói trên, văng vẳng mãi bên tai, to, rồi nhỏ dần, đến khi anh Tùng khuất bóng, cũng là lúc tôi giật mình tỉnh giấc.
Bất giác nhìn xung quanh với cái cổ đang đau nhức vì ngủ trên xe, tôi nhìn sang bên cạnh, lúc này chỉ có anh Cường đang ngồi bên ngủ một giấc ngon lành. Theo phản xạ, tôi ngó quanh xe một vòng, xe lúc này cũng đã khá thoáng người, và rồi khi ánh mắt tôi nhìn tới cuối xe, tôi bắt đầu dừng lại ở một cô gái ngồi ở hàng ghế cuối.
Cô gái này với vẻ ấn tượng đầu tiên của tôi, cực kỳ xinh, đến nỗi tôi là một đứa con gái cũng phải mủi lòng trước vẻ đẹp ấy. Nhưng chỉ trong phút chốc, lòng cảm thán của tôi chuyển sang lo sợ, cái váy mà cô ấy đang mặc, tôi thấy giống hệt với chiếc váy phòng bên, một chiếc váy màu đỏ, có chút sờn màu cũ kỹ.
Biết là tôi đang nhìn thứ gì, quay ngay lại thật nhanh, người tôi run lên từng hồi, tôi khẽ đưa tay lay lay anh Cường tỉnh dậy. Mở mắt nhìn tôi, thấy tôi hốt hoảng, anh Cường hỏi trêu là tôi gặp ma ban ngày à. Thấy tôi gật đầu, khuôn mặt anh Cường bỗng có chút thay đổi.
- Em vừa thấy ma nữ váy đỏ, anh ạ. – Tôi ghé sát vào tai anh Cường mà thì thầm.
Ra hiệu với anh, tôi cùng anh Cường ngoái lại đằng sau để nhìn, nhưng không hề thấy gì cả, chỉ có mỗi bà cụ đang ngồi đấy nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu. Bình tâm ngồi lại, nghĩ rằng đó chỉ là do hoa mắt, tay trái đặt lên chuỗi hạt đang đeo trên tay phải, tôi lúc này mới thả lỏng được một chút.
Cuối cùng cũng tới bến xe, tôi và anh Cường bước xuống, tìm đại hai ông xe ôm nào đó, anh Cường đi xe trước, tôi đi xe sau bám theo.
Rầm, một tiếng động bất ngờ vang lên, lúc này xe chúng tôi đã rời bến khá xa. Còn tiếng động vừa rồi, là tiếng va chạm giữa chiếc xe ôm của tôi với chiếc xe máy đi ngược chiều.
Tôi ngã nhoài ra đất, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có thứ gì đó như kéo tôi lại, kéo tôi tránh khỏi cái xe tải trước mặt. Chỉ trong gang tấc, tôi có thể còn lại chỉ là một cái xác vô hồn, dưới cái bánh xe tải to đùng kia.
Anh Cường lúc này chạy lại đỡ tôi, cơ thể tôi và người lái xe ôm chỉ bị xây xát, cũng may không hề bị thương tật nào quá nặng.
Người dân và người đi đường đang vây kín lấy chỗ tai nạn, và rồi cũng chính lúc này, tôi thấy một hình bóng quen thuộc lấp ló trong đám đông đầy hỗn loạn đó, là anh Tùng, anh ấy đang quay lưng bước đi.
Mặc kệ đau đớn, tôi cố gắng lết theo bước chân anh, nhưng sau khi thoát khỏi đám người chen chúc, tôi chỉ thấy tôi đang đứng đó, nhìn về phía xa xăm vô định, anh Tùng, không còn ở trong tầm mắt tôi nữa.
Tu bi con ti niu
Hà Nội, ngày 25.03.2021, P.A.T viết truyện.
- Em định hỏi anh về căn phòng bỏ trống cạnh phòng em phải không?
- Vâng, vâng ạ.. – Tôi ngạc nhiên, tôi bối rối trả lời.
- Căn phòng đó anh cũng không biết gì nhiều cho lắm, anh chỉ mới chuyển đến đây trước em có ba tháng thôi. Từ khi anh chuyển đến, căn phòng ấy đã được bỏ hoang như thế rồi.
- À mà em có thể hỏi ông Phát luật sư, ông ấy ở đây trước anh, phòng ông ấy cũng gần căn phòng bỏ trống kia hơn.
Nghe câu trả lời của anh Cường, tôi biết rằng anh cũng chỉ mông lung như tôi, anh không hề biết cụ thể căn phòng ấy trước đây đã từng xảy ra chuyện gì.
Anh còn nói với tôi rằng ở đây anh Phát là người trọ lâu nhất, chỉ có là đến trước anh còn một cặp vợ chồng và hai cô sinh viên năm cuối ở phía đối diện. Nhưng có điều là họ đi suốt chỉ đến tối mới về, nên rất khó để gặp được.
- Vậy sao anh lại biết em định hỏi về căn phòng ấy?
- Anh có một ông bác ruột ở quê, ông ấy là một thầy pháp có tiếng trong vùng, em có thấy chuỗi hạt trên tay anh không?
Anh Cường đưa tay lên trước mặt tôi, chìa chuỗi tràng hạt bằng ngọc màu trắng, có pha chút sắc đen, đang cuốn lấy cổ tay anh ấy.
- Em có thấy chỗ màu đen này không?
- Em có. – Mắt tôi tròn xoe ngạc nhiên trả lời.
- Đây là chuỗi hạt được niệm phép, do chính tay bác anh đưa cho, ông ấy dặn anh là khi chuỗi hạt đổ màu đen, thì anh đã phạm phải nơi có âm khí.
- Vậy ý anh là.. – Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm chuỗi hạt trên tay anh Cường, rồi lại nhìn anh ấy. – Liệu có phải.. – Giọng tôi bắt đầu run lên.
- Em hiểu rồi đó, chính là căn phòng bên cạnh phòng em. Từ lúc đến đây chuỗi hạt có chút đổ màu nhưng anh cũng không để tâm cho lắm. Nhưng từ tối hôm qua bắt gặp em đến giờ, nó đã chuyển thành màu như em đang thấy.
Nghe đến đây tôi kinh hãi rùng mình mà lạnh dọc sống lưng, tôi liền không do dự kể cho anh Cường nghe về những chuyện tôi đã gặp. Sau khi nghe xong, anh Cường chỉ ậm ừ rồi xin tôi cái lá bùa tôi nhặt được hồi sáng.
Cầm lá bùa lên, ngắm nghía một hồi, anh Cường ngỏ ý muốn gửi về quê cho ông Bác ảnh xem xét, có gì thì sẽ liên lạc lại với tôi sau. Ngoài ra trước khi tôi chào anh ra về, anh Cường còn đưa cho tôi một chuỗi hạt, nói là chuỗi này cũng đã được làm phép, dặn tôi phải luôn đeo bên mình, đề phòng bất trắc.
Chào anh Cường tôi ra về, lúc đi qua phòng anh Phát luật sư thì thấy anh ta đang đứng nhìn tôi, vẫn vẻ mặt u ám đầy bí ẩn vốn có ấy, phần nào đã khiến tôi không dám chạy đến mà hỏi thêm về căn phòng bỏ trống, chỉ biết cúi mặt xuống chào anh ta rồi lủi luôn về phòng.
Từ lúc đeo chuỗi hạt trên tay, đã một tuần trôi qua, tôi không còn gặp lại giấc mơ và bóng đen ấy nữa, tin tưởng anh Cường hơn nên lúc nào tôi cũng đeo chuỗi hạt không rời.
Nhưng kì lạ hơn là cả bóng dáng anh Tùng, tôi cũng không được gặp lại anh ấy thêm một lần nào nữa. Tôi không có số điện thoại của anh, vì những lần nói chuyện tôi định hỏi, nhưng ngại rồi lại quên mất luôn việc ấy. Tôi cũng không biết có phải anh Tùng chuyển đi rồi không, hay anh ấy không phải là người trọ ở đây, hay thậm chí anh ấy không phải là người.
Chỉ trong phút chốc tôi lại gạt ngay cái suy nghĩ đó đi vì tôi nhớ ra bà chủ trọ trước đây có kể là bà ấy có hai người con trai. Tôi thầm đoán một người trong đó là anh Tùng, vì một vài lí do mà anh không muốn nói rõ với tôi.
*****
- Vân, mở cửa cho anh.
Là anh Cường, anh ấy đang ở ngoài cửa phòng gọi tôi. Vừa ngủ dậy, tôi mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài, thấy tôi, vẻ mặt anh Cường có chút gì đó hoảng hốt lắm.
- Chuỗi hạt anh đưa cho em đâu.
- Em vẫn đang đeo trên tay mà anh. – Đưa tay lên trước mặt, lúc này tôi mới để ý, chuỗi hạt đã không cánh mà bay.
- Ơ...chuỗi hạt...
Mặt tôi lúc này bắt đầu tái mét đi, còn anh Cường, anh ấy gạt tôi sang một bên rồi tiến vào trong phòng. Bất giác trước mặt tôi và anh, là những hạt ngọc vương vãi trên sàn, kinh dị hơn tất thảy khi ấy, là những bàn chân màu đỏ, chi chít hiện ra, kéo dài từ nhà tắm đến giường.
- Cái quái gì đây. – Tôi hét lên, giọng hét hoang mang pha chút lo sợ.
Tôi lúc này đã không còn đứng vững được nữa, như chết lặng, tôi dựa tay vào thành giường, run rẩy ngồi xuống để định thần lại.
- Ông bác anh vừa gọi điện, dặn anh với em phải xuống chỗ ông ấy gấp, em đang gặp nguy hiểm, để lâu thì...
Anh Cường lưỡng lự, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những thứ trên sàn. Cũng không cần anh ấy phải giải thích, tôi cũng ngầm hiểu được anh ấy muốn nói điều gì, và điều gì đang chờ đợi tôi ở phía trước.
- Nhưng tại sao, chuỗi hạt của em lại...
Giọng tôi bắt đầu nghẹn ứ, tôi không thể nói tiếp được hết câu, bởi cái sự lo sợ lúc này đang dần xâm chiếm tâm trí.
Đột nhiên, tôi lăn đùng ra giường, tôi bắt đầu gào thét lên trong đau đớn. (anh Cường kể lại cho tôi nghe rằng khi ấy phải giữ tôi chặt lắm, tôi như một con hổ đói đang cố vũng vẫy thoát ra khỏi chiếc lồng sắt giam cầm).
Tôi cứ như vậy cho đến tầm hơn năm phút, dần mở mắt, cơn đau tuy vẫn phảng phất trong đầu, nhưng tôi như người mất trí chợt tìm lại được kí ức đã quên.
Chuyện của tối hôm qua, vì sao chuỗi hạt đang đeo trên tay chợt đứt, vì sao lại có những dấu chân, tôi vì sao lại quên, tất cả đang hiện rõ ra, từng chút, từng chút một.
Lúc này, tôi mới ngồi yên vị trên giường, cầm cốc nước trên tay mà lẩy bẩy nhấp từng ngụm. Còn anh Cường, vẫn ngồi đối diện, mồ hôi nhễ nhại ướt thẫm cả một vạt áo, đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của tôi.
*****
Đại khái thế này, mười hai giờ đêm hôm qua, vẫn như thường ngày, tôi cố làm cho kịp deadline. Sau khi tất cả xong xuôi đâu vào đấy, tôi bước vào nhà tắm, lấy khăn để rửa mặt.
Đột nhiên, sống lưng tôi bắt đầu lạnh buốt, tôi không biết vì sao đang giữa mùa hè mà tôi lại cảm thấy lạnh đến như vậy. Cái lạnh không như mùa đông quen thuộc của miền Bắc, mà nó là cái lạnh khiến tôi phải rùng mình, cái lạnh khiến da gà, da ốc nổi hết cả lên.
Ma xui quỷ khiến, tôi bỗng ngẩng mặt lên, tôi lúc này đang nhìn thẳng vào gương, cơ thể tôi không nghe theo sự sai bảo của chính tôi. Đưa tay phải lên trước mặt, chĩa thẳng vào gương (tay đeo chuỗi hạt).
Rồi chính khoảnh khắc này, tôi như không còn tin vào mắt mình nữa. Khuôn mặt tôi trong gương bắt đầu biến dạng, và khuôn mặt ấy, khuôn mặt máu me đầy tởm lợm kia đã lâu không thấy bắt đầu xuất hiện.
Tôi bấy giờ mới hét lên, hét lên thật to trong miệng mà không thành tiếng, tôi muốn khóc, thật sự tôi muốn khóc thật to vào cái lúc này. Mắt tôi bắt đầu căng ra, tôi muốn nhắm tịt mắt lại nhưng không được.
Con quỷ trong gương đang đưa tay ra, cái tay dài ngoằng đầy những vết sần sùi như da cóc, nó định giựt lấy chuỗi hạt trên tay tôi, nhưng vật âm không thể chạm vào vật dương. Cổ tay tôi bỗng nóng lên một chút, chuỗi hạt phát sáng, ánh sáng nhè nhẹ nhưng cũng đủ khiến cho con quỷ rú lên trong gương đầy đau đớn.
Nhân lúc lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, tôi nhanh chân chạy ra khỏi nhà tắm. Nhưng niềm vui thì không thể nào tồn tại được vĩnh viễn, chẳng mấy chốc, cơ thể tôi lại không nghe theo sự điều khiển.
Bất quá, tôi của linh hồn lúc này cố gắng vùng vẫy, hết sức bình sinh, tôi giằng co với con quỷ đang tìm mọi cách chiếm lấy thân thể của tôi.
Trong phút giây ngắn ngủi, chiếc vòng đã phát huy hết tác dụng vốn có của nó, tôi nằm vật ra giường và ngất đi. Trước khi khe mắt đóng hẳn vào, tôi chỉ thấy lờ mờ bóng dáng của con quỷ váy đỏ, nó nhìn tôi với vẻ mặt không cam chịu. Sau đó, không còn sau đó nữa, câu chuyện của buổi sáng hôm sau, khi tôi gặp anh Cường như mọi người đã biết rồi đó.
*****
Nhìn tôi với vẻ mặt khó tả, anh Cường đặt tay lên vai tôi, anh ấy như đang cố an ủi tôi phần nào. Còn về anh Cường, tôi thấy khuôn mặt anh không một chút biến sắc, như anh đã rất quen thuộc với những việc như này, không giống tôi.
- Em nghe anh đây, em chuẩn bị những đồ dùng cần thiết thật nhanh nhé, khoảng một tiếng nữa sẽ có chuyến xe đi Bình Phước. À mà, em hãy đeo lấy chuỗi hạt này của anh, đề phòng bất trắc.
Anh cường đưa tôi chuỗi hạt với vẻ mặt đầy nghiêm nghị, khác hẳn với anh Cường bựa tính của mọi hôm. Nghe lời anh, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, tôi và anh bắt đầu xuất phát từ cổng trọ, đi ra bến xe, xuống Bình Phước.
Xe bắt đầu lăn bánh, tôi bấy giờ đang nhìn đường phố qua cửa xe với một nỗi tâm trạng khó tả. Mặc dù tôi mới ngủ dậy cách đây không lâu, nhưng đối mặt với những chuyện vừa xảy ra, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
- Vân, chạy đi em, trốn khỏi đây.
Một giọng nói trầm ấm vang lên, một giọng nói đã lâu tôi không được nghe, là giọng anh Tùng. Anh ấy đang đứng ở cửa trọ nhìn tôi, còn tôi chỉ có thể quanh quẩn trong phòng mà không đi ra khỏi cửa được, anh ấy cứ thế, dần trôi ra xa, chỉ còn câu nói trên, văng vẳng mãi bên tai, to, rồi nhỏ dần, đến khi anh Tùng khuất bóng, cũng là lúc tôi giật mình tỉnh giấc.
Bất giác nhìn xung quanh với cái cổ đang đau nhức vì ngủ trên xe, tôi nhìn sang bên cạnh, lúc này chỉ có anh Cường đang ngồi bên ngủ một giấc ngon lành. Theo phản xạ, tôi ngó quanh xe một vòng, xe lúc này cũng đã khá thoáng người, và rồi khi ánh mắt tôi nhìn tới cuối xe, tôi bắt đầu dừng lại ở một cô gái ngồi ở hàng ghế cuối.
Cô gái này với vẻ ấn tượng đầu tiên của tôi, cực kỳ xinh, đến nỗi tôi là một đứa con gái cũng phải mủi lòng trước vẻ đẹp ấy. Nhưng chỉ trong phút chốc, lòng cảm thán của tôi chuyển sang lo sợ, cái váy mà cô ấy đang mặc, tôi thấy giống hệt với chiếc váy phòng bên, một chiếc váy màu đỏ, có chút sờn màu cũ kỹ.
Biết là tôi đang nhìn thứ gì, quay ngay lại thật nhanh, người tôi run lên từng hồi, tôi khẽ đưa tay lay lay anh Cường tỉnh dậy. Mở mắt nhìn tôi, thấy tôi hốt hoảng, anh Cường hỏi trêu là tôi gặp ma ban ngày à. Thấy tôi gật đầu, khuôn mặt anh Cường bỗng có chút thay đổi.
- Em vừa thấy ma nữ váy đỏ, anh ạ. – Tôi ghé sát vào tai anh Cường mà thì thầm.
Ra hiệu với anh, tôi cùng anh Cường ngoái lại đằng sau để nhìn, nhưng không hề thấy gì cả, chỉ có mỗi bà cụ đang ngồi đấy nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu. Bình tâm ngồi lại, nghĩ rằng đó chỉ là do hoa mắt, tay trái đặt lên chuỗi hạt đang đeo trên tay phải, tôi lúc này mới thả lỏng được một chút.
Cuối cùng cũng tới bến xe, tôi và anh Cường bước xuống, tìm đại hai ông xe ôm nào đó, anh Cường đi xe trước, tôi đi xe sau bám theo.
Rầm, một tiếng động bất ngờ vang lên, lúc này xe chúng tôi đã rời bến khá xa. Còn tiếng động vừa rồi, là tiếng va chạm giữa chiếc xe ôm của tôi với chiếc xe máy đi ngược chiều.
Tôi ngã nhoài ra đất, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có thứ gì đó như kéo tôi lại, kéo tôi tránh khỏi cái xe tải trước mặt. Chỉ trong gang tấc, tôi có thể còn lại chỉ là một cái xác vô hồn, dưới cái bánh xe tải to đùng kia.
Anh Cường lúc này chạy lại đỡ tôi, cơ thể tôi và người lái xe ôm chỉ bị xây xát, cũng may không hề bị thương tật nào quá nặng.
Người dân và người đi đường đang vây kín lấy chỗ tai nạn, và rồi cũng chính lúc này, tôi thấy một hình bóng quen thuộc lấp ló trong đám đông đầy hỗn loạn đó, là anh Tùng, anh ấy đang quay lưng bước đi.
Mặc kệ đau đớn, tôi cố gắng lết theo bước chân anh, nhưng sau khi thoát khỏi đám người chen chúc, tôi chỉ thấy tôi đang đứng đó, nhìn về phía xa xăm vô định, anh Tùng, không còn ở trong tầm mắt tôi nữa.
Tu bi con ti niu
Hà Nội, ngày 25.03.2021, P.A.T viết truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.