Series Truyện Ma: Tâm Linh Truyền Kỳ
Chương 6: Series Truyện Ma (1): Xóm Trọ Có Vong (Phần 6)
Phan Anh
31/03/2021
- Bác có thể kể cho cháu nghe về cậu Phát này được không? – Tôi ngáo ngơ nhìn mẹ của Kiều.
- Thế, mọi người cũng quen thằng Phát à? – Bà ấy ngạc nhiên hỏi chúng tôi.
Tôi trả lời bà ấy rằng chúng tôi từng gặp Phát hồi còn làm chung với Kiều (giấu nhẹm đi việc cái chết của con gái bà liên quan đến hắn). Bà ấy cũng ậm ừ tin luôn, rồi kể cho chúng tôi nghe về tên Phát.
Nếu nhắc đến Phát thì cả cái xóm này ai cũng biết, hắn học giỏi, lại ngoan ngoãn, hắn thi đỗ trường luật trên Sài Gòn.
Ngày xưa hắn chơi rất thân với Kiều, nói đúng ra thì cả hai là thanh mai trúc mã, học chung với nhau từ tấm bé cho đến hết cấp ba. Hồi đó ai cũng nghĩ rằng hai người yêu nhau, rồi ghép cặp cho Kiều với Phát thành một đôi.
Ấy vậy mà ba năm nay, Kiều lại dẫn người yêu về ra mắt mẹ cùng bà con lối xóm, làm cho bà ấy khá là ngạc nhiên.
Ngoài ra, chúng tôi còn biết được rằng trước đây Phát không hề gầy ốm, u ám như hiện tại. Thay vào đó là một cậu thanh niên trông cũng khá ổn và năng động, thông qua một vài bức ảnh chụp chung với Kiều hồi cả hai còn học cấp ba.
- Vậy cô có biết người yêu cũ của Kiều giờ ở đâu không? – Anh Cường bất ngờ lên tiếng.
- Sau khi cái Kiều mất khoảng ba tháng, tôi có nghe con gái lớn thông báo rằng người yêu nó bị tai nạn cũng mất rồi.
Nghe đến đây, ba người chúng tôi càng bất ngờ hơn về cái chuyện này. Dường như nhận ra điều gì đó, tôi run run hỏi mẹ của Kiều một câu hỏi đến chính bản thân tôi còn thấy khó hiểu.
- Người yêu cũ của Kiều, tên Tùng phải không bác?
Chính bà ấy lại ngạc nhiên về câu hỏi của tôi, bà ấy trả lời dứt khoát là đúng, vả lại tại sao tôi lại biết được, bà ấy đoán vì chúng tôi là đồng nghiệp của Kiều.
Lúc này, người tôi như đang run lên từng hồi, tôi như chết lặng trong lòng, tôi tại vì sao lại hỏi thế, vì tôi nhận ra ngày mất trên di ảnh của Kiều, trùng đúng vào ba tháng trước ngày mất của anh Tùng.
- Thắp hương cho Kiều xong rồi, cháu xin phép bác là chúng cháu phải về luôn, cho kịp sáng hôm sau làm việc.
Anh Cường thấy tôi như vậy, biết là tôi sẽ chẳng thể làm được gì lúc này, xin phép mẹ của Kiều ra về. Từ lúc rời khỏi nhà bà ấy cho đến lúc ngồi trên xe, tôi như một người mất hồn, đang suy nghĩ mông lung về mọi thứ.
- Ta cũng đã đoán ra được, câu chuyện này là như thế nào rồi. – Vẫn vẻ ân cần, từ tốn, thầy Tâm chợt lên tiếng.
Qua lời của thầy, dường như tất cả đều đã có mối liên kết với nhau, còn về câu chuyện xảy ra trình tự như thế nào, sáng sớm hôm sau trở lại Sài Gòn, tôi và anh Cường sẽ được biết.
Đêm hôm đó nghỉ tạm ở nhà nghỉ nào đó tại Long An, tôi ở một phòng, anh Cường và thầy Tâm ở một phòng.
Tôi còn được thầy Tâm đưa cho một lá bùa và một chuỗi hạt đeo tay để xua đuổi ma quỷ, tuy không bị quấy phá, nhưng cả đêm tôi chỉ mãi trằn trọc nằm chờ tới sáng. Quanh quẩn trong đầu tôi lúc ấy có biết bao câu hỏi vì sao, suy nghĩ mãi mà chẳng thể ngủ được.
Sáng hôm sau, vì quá mệt mỏi, nên tôi ngủ bù trên xe cho đến khi về tới Sài Gòn.
Tới nơi, tôi lại nghe được một tin chấn động hơn cả, từ hôm qua đến nay, bất ngờ nối tiếp bất ngờ đã quá nhiều rồi.
Nhưng cũng không thấm vào đâu so với cái tin "Phát.. đã.. chết", xác của hắn được tìm thấy tại một nhà nghỉ, dường như hắn bị đột quỵ, bên pháp y xác nhận như thế.
Và báo chí sáng nay đang giật tít rầm rộ về việc một thanh niên trẻ, chết bất thường trong nhà nghỉ.
Bước vào dãy trọ, tôi lúc này cảm thấy không khí đã thoáng đãng hơn cả, có vẻ như trận pháp của thầy Nam đang phát huy tốt công hiệu vốn có của nó.
Bước vào phòng anh Cường, thầy Nam đang ngồi thưởng trà một mình, ngồi xuống bàn, anh Cường thuật lại những gì đã nghe hôm qua. Còn thầy Nam sau khi nghe xong, chỉ gật gù như đã đoán ra được hết tất cả mọi chuyện.
- Mọi người chắc đã nghe tin tên Phát chết rồi phải không? – Thầy Nam vừa nhấp chén trà trên môi, vừa nhìn chúng tôi. – Những thứ cần thiết ta đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ ta sẽ triệu hồn con quỷ và
vong nam kia về.
Đồng ý với thầy Nam, tôi và anh Cường sắp xếp những thứ cần thiết cho buổi lễ theo lời dặn của thầy.
Sau khi mang hết bàn ghế với giường của anh Cường ra ngoài, chúng tôi xếp bốn ngọn nến ở bốn góc phòng, thẳng lên trên đầu mỗi ngọn nến, lần lượt là bốn lá bùa được dán vào tường.
Còn ở chính giữa căn phòng được đặt hai bức tượng, một bức tượng cá chép màu trắng và một bước tượng cá chép màu đen, cả hai đều được chế tác từ cẩm thạch.
Qua lời giải thích của thầy Tâm, dương khí đại diện cho phái nam, tức cá chép màu trắng, âm khí đại diện cho phái nữ, tức cá chép màu đen.
Theo thuyết âm dương bát quái thì chúng đối lập với nhau, mâu thuẫn mà thống nhất, trong âm có dương và trong dương có âm.
Đây là một trong nhiều cách gọi hồn và trấn tà độc nhất của những thầy pháp họ Phan, sư phụ của hai thầy là một trong số đó.
Còn tôi lúc trước cứ tưởng là giống như trong phim, một thầy sẽ mặc đạo bào rồi cầm thanh kiếm gỗ, niệm vài câu gì đó, rồi khua khua kiếm gỗ lên trời nữa cơ (tôi như bật cười một chút vì cái suy nghĩ của mình).
Khi tất cả đã đâu vào đấy, tôi đứng cạnh thầy Nam ở một góc phòng, anh Cường đứng cạnh thầy Tâm ở một góc phòng.
Tôi với anh cường có nhiệm vụ thắp ba nén hương khi hai thầy ra hiệu, cùng lúc hương bắt đầu cháy, cũng là lúc hai thầy niệm phép, giống như lần đầu tôi thấy, một loại ngôn ngữ nào đó mà tôi nghe không hiểu.
Tầm khoảng hơn năm phút sau, gió từ đâu thổi tới, ban đầu hơi nhẹ, sau đó thì đột ngột ùa vào như nước lũ, bất chợt rồi dập tắt. Gió hết, cũng là lúc căn phòng tối sầm lại mặc dù bên ngoài vẫn sáng, chỉ còn le lói những luồng ánh sáng từ bốn cây nến.
Giữa phòng lúc này, hai bức tượng dường như đang động đậy một chút, thầy Tâm và Thầy Nam đồng thanh thở dài "hai linh hồn vất vưởng đáng thương".
Liền đó thúc tôi và anh Cường mở hộp bụi gì đó, đã được hai thầy đưa từ trước, quẹt nhẹ lên mắt.
Tôi cũng không rõ lắm là bụi gì, chỉ thấy hơi cay mắt mà phải nhắm lại một chút. Trước khi mở mắt ra, hai thầy đồng thanh hô lớn dặn dò "hai đứa nhớ kỹ, không sợ quỷ, không sợ ma, trái tim càng kiên định, thì năng lực của chuỗi hạt bọn ta đưa sẽ phát huy càng mạnh".
Cố gắng giữ vững tâm can, tôi dần mở mắt ra để đối diện với thứ trước mặt. Màu đen dần biết mất, mở ra trước mắt tôi khi ấy là một đôi nam nữ với cơ thể gần như trong suốt. Nhìn kỹ hơn là anh Tùng và Kiều, họ đang đứng cạnh nhau, trên đầu hai con cá.
Tay Kiều lúc này đang cầm một thứ gì đó màu đồng, là chiếc
chuông trấn hồn của tên Phát, thầy Tâm đưa tay lên, chỉ trong nháy mắt, cái chuông đã nằm gọn trong lòng bàn tay thầy.
Anh Tùng nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Kiều, còn Kiều, cô ta dường như vẫn còn là một con quỷ. Không nhận ra anh Tùng, cô ta đang long sòng sọc đôi mắt của mình nhìn tôi như chực muốn ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên "vù" một cái, Kiều đã lao đến bên tôi trong nháy mắt, đưa cái chuông lên từ phía sau, thầy Tâm khẽ lắc nhẹ bốn lần, Kiều bỗng dừng lại, ánh mắt cô ta như đang dịu đi.
Thầy Nam rút từ trong tay áo một lá bùa màu vàng, rồi đưa ra trước mặt Kiều, lá bùa bất ngờ bốc cháy, Kiều từ một con quỷ dần trở lại dáng vẻ vốn có của mình, giống như anh Tùng.
"Quay lại", thầy Tâm hô lớn, rồi lắc nhẹ cái chuông, Kiều từ trước mặt tôi đã trở về vị trí ban đầu, phía trên con cá. Cô ấy như lấy lại được ý thức, nhìn anh Tùng, cô ấy chực khóc rồi ôm chầm lấy anh.
Dù trước đó có thích, đúng ra là ngưỡng mộ anh Tùng một chút, nhưng tôi hay bất cứ ai trong căn phòng này, chứng kiến cảnh hai người họ đoàn tụ, đều phải mủi lòng trước cặp đôi đang yêu mà bị chia cắt vĩnh viễn kia.
"Đưa cho ta một chút tàn hồn của các ngươi, để ta biết rõ hơn về câu chuyện của mỗi người, biết rõ được rồi ta sẽ giúp cho cả hai siêu thoát" thầy Tâm và thầy Nam cùng đồng thanh hô lớn, kèm đó là hai thầy đưa tay lên, đặt trước ngực kết ấn.
Ấn kết xong, trong đầu tôi, không, là trong đầu của cả bốn người chúng tôi đang hiện lên những câu chuyện, là quá khứ của hai người kia, và cả lí do khiến hai người đó chết.
* * * * *
Câu chuyện bắt đầu vào một ngày mưa khi cả hai còn học đại học. Trong khi Tùng đang cố gắng tìm kiếm chỗ trú mưa thì không may va phải Kiều, làm cho cho cô ấy ngã ra đường, xây xát nhẹ một chút. Dìu cô ấy đứng lên, cả hai cùng vào một quán cà phê gần đó, xin lỗi cô, rồi cả hai cùng nhau trò chuyện, đợi trời tạnh mưa.
Chỉ từ lần đầu tiên gặp nhau, cả hai như không hẹn mà hợp, nói chuyện cười đùa với nhau như một đôi bạn đã quen từ lâu, nay bất chợt gặp lại.
Hơn một tiếng sau, mưa đã hết, Tùng ngỏ ý muốn đưa Kiều về nhà, và trùng hợp hơn nữa, rằng Kiều lại trọ ngay ở dãy trọ nhà Tùng.
Ngày qua ngày, khi đã thấy đối phương quá hợp với mình, họ tiến tới tìm hiểu rồi yêu đương. Thời gian yêu nhau, Tùng được Kiều giới thiệu cho một cậu bạn cùng quê, cậu bạn đó không ai khác, là Phát.
Dường như Phát thích Kiều, thích cô ấy từ rất lâu rồi, nhưng vì quá nhát nên không dám tỏ tình với cô ấy.
Và rồi ngay khi biết Kiều đã có người yêu, Phát như lồng lộn lên mà ghen tức. Sự ghen tức của một người luôn sống khép kín như hắn, tích tụ lâu ngày, dần biến thành một quả bom nổ chậm.
Một vài năm trôi qua, Tùng đã từng về nhà Kiều một vài lần, và ngược lại Kiều cũng được Tùng dẫn về nhà ra mắt. Nhưng đời đâu có như mơ, trái ngược lại với mẹ của Kiều, mẹ Tùng rất khó tính và khắt khe, bà ta không hề muốn chấp nhận cô, bà ta khinh thường gia thế và xuất thân của Kiều.
Mẹ Tùng thỉnh thoảng lại sang xóm trọ, tìm mọi cách để chèn ép cô. Nhưng với tính cách lương thiện của mình, cùng với tình yêu chân thành mà cô ấy dành cho Tùng, Kiều luôn nhẫn nhịn chịu đựng.
Cho đến một ngày, khi Tùng đã quá chán ghét cái cảnh mẹ mình luôn gây khó dễ cho người yêu, cậu quyết định cầu hôn Kiều và có ý định dọn đi nơi khác, sống chung với cô ấy.
Trong khoảng thời gian này, khi được Tùng cầu hôn, Kiều muốn giữ bí mật, để sau này gây bất ngờ cho mẹ mình ở quê. Nhưng vì quá nôn nóng muốn khoe điều này cho ai đó biết, cô ấy liền kể với Phát, cậu bạn thân mà Kiều luôn tin tưởng.
Ngồi trước mặt Phát trong quán nước, Kiều đang cười, cố ấy đang hạnh phúc khi nhắc đến viễn cảnh được làm vợ của Tùng. Kiều còn dặn là Phát đừng kể cho mẹ cô ấy nghe, cô ấy vẫn thế, vẫn tính cách ngây ngô, trẻ con vốn có của mình.
Kiều lúc này đâu thể lường trước được, rằng Phát, người mà cô tin tưởng nhất đang cay tức và ghen ghét đến như thế nào, trong đầu hắn đang suy tính những thứ khốn nạn ra sao.
Niềm vui tồn tại được bao lâu, còn nỗi buồn thì cứ bất ngờ ập tới. Vào cái ngày Kiều cùng với Tùng đi xem nhà để thuê, sau khi chọn được căn hộ ưng ý, giá cả lại phù hợp cho cả hai. Liền đó, cô ấy trở về dãy trọ trong một nỗi hân hoan khó tả (lúc gặp bà cụ gần trọ - đọc lại phần 5).
Ngay trong đêm, khi đang hí hửng dọn phòng, Phát có qua tìm gặp Kiều, tay hắn cầm một hộp quà, ngỏ ý muốn tặng Kiều vì cô sắp đi lấy chồng, món quà mang danh nghĩa của một người bạn thân.
Mở quà ra, bên trong là một chiếc váy màu đỏ khá đẹp, màu Kiều thích, cảm ơn Phát. Lúc này, hắn được đà bảo cô ấy thử váy xem có vừa không, để hắn còn mang đi đổi. Quá thật thà mà tin tưởng hắn, Kiều bảo hắn ra ngoài đợi rồi khép cửa phòng thay đồ.
Khi Kiều thay xong, mở cửa ra, trước mặt Phát là cô gái hắn đã luôn yêu đơn phương từ bao giờ. Khoảnh khắc này, cô gái ấy đang ở trước mặt hắn, mặc chiếc váy do chính tay hắn chọn, tâm lý bệnh hoạn và thú tính của hắn bắt đầu nổi lên. Hắn nghĩ rằng món quà này Kiều nhận, giống như hắn đang tặng cho người yêu vậy.
Bất giác, hắn lao vào vật Kiều xuống giường, tay hắn đang bịt kín mồm để cô ấy không thể kêu cứu ai được nữa.
Còn Phát, hắn ta cứ liên tục than vãn rằng tại sao Kiều lại chọn Tùng mà không phải hắn, có phải vì Tùng đẹp trai, nhà lại điều kiện, khác hoàn toàn với hắn hay không, một thằng nhà quê...
Vừa khóc, vừa cố gắng vùng vẫy thoát khỏi con thú đang đè lên người mình, Kiều bất lực, có như thế nào đi chăng nữa thì cô ấy cũng không thể thoát ra được.
Quá mệt và thiếu khí, mắt Kiều như dần sụp xuống, lúc này từ sau lưng tên Phát đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, ông ta đang chụp lấy cổ Phát từ đằng sau, lườm hắn rồi lôi hắn ra.
Kiều lúc này không thể ngờ rằng một ông già lại có thể khỏe như thế, ông ta mặc một bộ quần áo dân tộc. Kiều tưởng rằng mình đã thoát khỏi hiểm nguy, nhưng không, cô ấy chợt nhận ra rằng điều đáng sợ hơn đang đợi cô ở phía trước.
Lão già kia bỗng nở nụ cười nham hiểm, nụ cười nhoẻn miệng khiến cho mặt lão ta đáng sợ hơn bao giờ hết. Lấy từ trong túi ra một đoạn dây thừng. Bảo Phát giữ chặt lấy Kiều, lão ta buộc một đầu thật chắc vào quạt trần, đầu còn lại quấn thành thòng lọng, dường như lão đã quá quen thuộc với việc này.
Đâu vào đấy, lão già kia bế Kiều lên, luồn cổ cô ấy vào trong thòng lọng, dù biết là sắp chết, nhưng cho dù có dẫy dụa đến thế nào đi chăng nữa, thì Kiều cũng không thể xê dịch lão ta dù chỉ một chút, lão ta còn khỏe hơn Phát cả chục lần.
Chân chới với, cổ bắt đầu đau vì bị siết, Kiều đang dẫy dụa, cô ấy đã không còn thở được nữa, mắt trợn ngược lên, Kiều...đã tắt thở. Nhìn Kiều chết ngay trước mắt, Phát chỉ biết đứng đó, hắn đang khóc, không hiểu tại sao mà hắn lại khóc, dù cho việc giết Kiều là ý định của hắn.
Xong xuôi các bước để luyện hóa Kiều thành ma nữ váy đỏ, Lão già kia cầm chiếc chuông buộc ở chân Kiều lên, lắc nhẹ một cái, linh hồn Kiều chui ra khỏi xác, nhập vào chiếc chuông. Đưa chuông cho
Phát, rồi lão ta dặn dò hắn cách để trấn áp linh hồn cô.
Trước khi rời đi, lão ta rắc một thứ bột gì đó xung quanh hiện trường, bột biến mất, dấu vết về sự tồn tại của hắn và Phát cũng biến mất, lão ta đã biến một vụ giết người thành một vụ tự tử.
"Đột nhiên dòng ký ức bị nhòe đi, lung lay rung chuyển, trở về hiện tại, tôi đang thấy anh Cường ở phía đối diện như đang tức giận lắm. Tay nắm chặt, răng cắn vào môi đến chảy máu, tôi lúc này chỉ nghĩ rằng anh Cường đang căm phẫn vì hành động man rợ của lão thầy pháp, mà không hề biết rằng còn một lí do sâu xa nào khác ở đằng sau".
Quay lại với ký ức, Tùng đang khóc trước mộ của Kiều, từ khi Kiều mất, cậu ấy như người mất hồn. Không ai sống xung quanh biết Kiều là người yêu của Tùng, vì mọi việc đều được bố mẹ Tùng giấu nhẹm đi, họ nghĩ rằng cái chết của Kiều là do họ.
Ba tháng không ngừng tìm kiếm manh mối về cái chết của Kiều, không biết vì sao mà Tùng lại nghĩ đến Phát, khi gặp Tùng, Phát chột dạ, hắn lại nhờ thầy pháp kia một lần nữa, giết Tùng.
Sau khi Tùng chết, để chắc chắn hơn nữa, hắn dọn đến căn phòng mà hắn ở bây giờ. Nếu có ai đến, hắn sẽ chích ra một ít tàn niệm của Kiều từ cái chuông để dọa họ bỏ đi.
Nhưng cái gì cũng phải có cái giá của nó, để nuôi dưỡng chuông trấn hồn, hắn buộc phải trả giá bằng chính sinh khí của bản thân, đó là lí do hắn trở nên gầy gò và u ám.
Biến số xảy đến khi Vân chuyển tới, vì hợp tuổi, hợp vía và có duyên với vong của Tùng mà anh đã theo cô đến xóm trọ, chấp niệm quá nặng khiến anh cứ mãi vất vưởng trên nhân gian, không thể siêu thoát.
Vào cái lần mà Vân hỏi Cường rằng có biết Tùng là ai không, thì chính cái lần đó, Vân không biết rằng, từ trong góc cửa phòng Phát, một đôi mắt đang hằn những tia máu nhìn cô.
* * * * *
Trở lại với hiện thực, khi mọi việc đã sáng tỏ, tôi bỗng khóc, khóc vì mảnh đời bạc bẽo và đầy tang thương của hai linh hồn trước mặt.
- Vậy tại sao cô lại giết nữ sinh kia. – Tôi như nhớ ra điều gì đó.
- Tôi, tôi cũng không biết. – Kiều bối rối.
Thầy Nam đứng cạnh liền giải thích cho tôi rằng khi đó, Kiều vẫn là một con quỷ, thoát khỏi chuông trấn hồn, liền phải tìm một linh hồn khác để bổ sung âm khí, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục.
Cô nữ sinh kia số đã tận, còn cái chết của Phát, có lẽ là do sự phản phệ của chuông trấn hồn gây ra, thủ đoạn của lão thầy pháp kia quá tàn độc, tất cả, âu, cũng là nghiệt duyên.
Biết là chẳng thay đổi được quá khứ, tôi im lặng, nhìn thầy Tâm và Thầy Nam đang niệm chú vãng sinh cho hai linh hồn đáng thương kia, để họ trở về cõi hư vô.
Trong phút chốc, hai người Kiều, Tùng dần dần biến mất, chỉ để lại những hạt bụi lấp lánh, rồi cũng tan biến vào trong khoảng không vô tận, trả lại ánh sáng vốn có cho căn phòng.
Thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã qua, dọn dẹp mọi thứ, đến chiều, tôi và anh Cường tiễn hai thầy ra xe.
Khoảng một tuần sau đó, anh Cường bất ngờ chuyển đi, anh ấy trước khi đi chỉ nói với tôi là có việc gấp cần phải đến nơi khác.
Còn tôi, ở lại đây khoảng vài tháng, vì có quá nhiều thứ gợi nhớ đến những chuyện không vui, nên tôi cũng xin nghỉ việc, trở lại miền Bắc, về nhà của tôi.
* * *
Chẳng ai trong chúng ta có thể đo được lòng dạ con người. Cuộc sống vốn dĩ đã phức tạp, con người lại càng phức tạp hơn. Ở đời luôn có người này, người nọ, chẳng biết ai có thể làm gì chúng ta, chúng ta đâu thể đọc được tâm can của họ, lòng người khó đoán.
Và đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống, không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có.
Tình yêu cũng thế, Đức Phật từng dạy rằng: "Tu trăm kiếp mới chung thuyền, tu ngàn kiếp mới chung chăn gối, kiếp trước ngoái đầu 500 lần đổi lại kiếp này 1 lần gặp gỡ. Bởi yêu khắc cốt ghi tâm mà cảm thấy cuộc đời như mơ, kiếp trước ngoái đầu nhìn 500 lần mới đổi được 1 lần gặp mặt ở kiếp này, đừng bỏ lỡ".
The End.
* * *
- Bác, bác đừng làm cháu sợ.
Trong một căn nhà cổ kính, có một cậu thanh niên đang ngồi trên giường, cạnh người bác già đã sắp rời khỏi nhân gian của cậu ấy.
- Đừng buồn, bác không biết rằng độc chú được ngầm lưu lại trên cái chuông quá mạnh, là sơ suất của bác, bác không thể tiếp tục ở bên, trả thù cho cháu được nữa.
- Tất cả mọi thứ của bác, đều để lại cho cháu, còn sư huynh bác, bác đã nhờ huynh ấy chỉ dạy cho cháu. Khi ta chết rồi, cháu báo thù cho ta cũng được mà không báo cũng không sao, nhưng cháu phải tìm được tên thầy pháp đó mà tự báo thù cho mình, chuyện năm xưa của cháu, khụ, khụ...
- Còn về cái Vân, cháu không cần thông báo rằng ta đã chết, tuy nó chịu ơn ta, nhưng nó là người vô tội, ta không muốn nó phải dấn thân quá sâu vào truyện này.
Dứt câu, người bác ấy nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng của mình.
Thầy Tâm, đã yên giấc ngàn thu trên chiếc giường quen thuộc, trong căn nhà của thầy ấy, bên cạnh Cường, cháu của thầy.
* * *
Kết thúc series truyện ma (1) của mình, truyện tiếp theo của series sẽ liên quan đến một nhân vật trong mạch truyện, đó sẽ là những câu chuyện được kết nối trong "Series Truyện Ma: Tâm Linh Truyền Kỳ" của mình.
Phần này mình định để thành hai phần, nhưng thôi, để dài mọi người đọc cho thích, haha..
Nếu các bạn cảm thấy hay, có thể cmt bên dưới, để mình có cảm hứng viết tiếp và đăng bài nha, cảm ơn mọi người đã quan tâm và đón đọc bộ truyện "Dãy trọ có vong" của mình.
Hà Nội, ngày 28.03.2021, P.A.T viết truyện (04:25 am).
- Thế, mọi người cũng quen thằng Phát à? – Bà ấy ngạc nhiên hỏi chúng tôi.
Tôi trả lời bà ấy rằng chúng tôi từng gặp Phát hồi còn làm chung với Kiều (giấu nhẹm đi việc cái chết của con gái bà liên quan đến hắn). Bà ấy cũng ậm ừ tin luôn, rồi kể cho chúng tôi nghe về tên Phát.
Nếu nhắc đến Phát thì cả cái xóm này ai cũng biết, hắn học giỏi, lại ngoan ngoãn, hắn thi đỗ trường luật trên Sài Gòn.
Ngày xưa hắn chơi rất thân với Kiều, nói đúng ra thì cả hai là thanh mai trúc mã, học chung với nhau từ tấm bé cho đến hết cấp ba. Hồi đó ai cũng nghĩ rằng hai người yêu nhau, rồi ghép cặp cho Kiều với Phát thành một đôi.
Ấy vậy mà ba năm nay, Kiều lại dẫn người yêu về ra mắt mẹ cùng bà con lối xóm, làm cho bà ấy khá là ngạc nhiên.
Ngoài ra, chúng tôi còn biết được rằng trước đây Phát không hề gầy ốm, u ám như hiện tại. Thay vào đó là một cậu thanh niên trông cũng khá ổn và năng động, thông qua một vài bức ảnh chụp chung với Kiều hồi cả hai còn học cấp ba.
- Vậy cô có biết người yêu cũ của Kiều giờ ở đâu không? – Anh Cường bất ngờ lên tiếng.
- Sau khi cái Kiều mất khoảng ba tháng, tôi có nghe con gái lớn thông báo rằng người yêu nó bị tai nạn cũng mất rồi.
Nghe đến đây, ba người chúng tôi càng bất ngờ hơn về cái chuyện này. Dường như nhận ra điều gì đó, tôi run run hỏi mẹ của Kiều một câu hỏi đến chính bản thân tôi còn thấy khó hiểu.
- Người yêu cũ của Kiều, tên Tùng phải không bác?
Chính bà ấy lại ngạc nhiên về câu hỏi của tôi, bà ấy trả lời dứt khoát là đúng, vả lại tại sao tôi lại biết được, bà ấy đoán vì chúng tôi là đồng nghiệp của Kiều.
Lúc này, người tôi như đang run lên từng hồi, tôi như chết lặng trong lòng, tôi tại vì sao lại hỏi thế, vì tôi nhận ra ngày mất trên di ảnh của Kiều, trùng đúng vào ba tháng trước ngày mất của anh Tùng.
- Thắp hương cho Kiều xong rồi, cháu xin phép bác là chúng cháu phải về luôn, cho kịp sáng hôm sau làm việc.
Anh Cường thấy tôi như vậy, biết là tôi sẽ chẳng thể làm được gì lúc này, xin phép mẹ của Kiều ra về. Từ lúc rời khỏi nhà bà ấy cho đến lúc ngồi trên xe, tôi như một người mất hồn, đang suy nghĩ mông lung về mọi thứ.
- Ta cũng đã đoán ra được, câu chuyện này là như thế nào rồi. – Vẫn vẻ ân cần, từ tốn, thầy Tâm chợt lên tiếng.
Qua lời của thầy, dường như tất cả đều đã có mối liên kết với nhau, còn về câu chuyện xảy ra trình tự như thế nào, sáng sớm hôm sau trở lại Sài Gòn, tôi và anh Cường sẽ được biết.
Đêm hôm đó nghỉ tạm ở nhà nghỉ nào đó tại Long An, tôi ở một phòng, anh Cường và thầy Tâm ở một phòng.
Tôi còn được thầy Tâm đưa cho một lá bùa và một chuỗi hạt đeo tay để xua đuổi ma quỷ, tuy không bị quấy phá, nhưng cả đêm tôi chỉ mãi trằn trọc nằm chờ tới sáng. Quanh quẩn trong đầu tôi lúc ấy có biết bao câu hỏi vì sao, suy nghĩ mãi mà chẳng thể ngủ được.
Sáng hôm sau, vì quá mệt mỏi, nên tôi ngủ bù trên xe cho đến khi về tới Sài Gòn.
Tới nơi, tôi lại nghe được một tin chấn động hơn cả, từ hôm qua đến nay, bất ngờ nối tiếp bất ngờ đã quá nhiều rồi.
Nhưng cũng không thấm vào đâu so với cái tin "Phát.. đã.. chết", xác của hắn được tìm thấy tại một nhà nghỉ, dường như hắn bị đột quỵ, bên pháp y xác nhận như thế.
Và báo chí sáng nay đang giật tít rầm rộ về việc một thanh niên trẻ, chết bất thường trong nhà nghỉ.
Bước vào dãy trọ, tôi lúc này cảm thấy không khí đã thoáng đãng hơn cả, có vẻ như trận pháp của thầy Nam đang phát huy tốt công hiệu vốn có của nó.
Bước vào phòng anh Cường, thầy Nam đang ngồi thưởng trà một mình, ngồi xuống bàn, anh Cường thuật lại những gì đã nghe hôm qua. Còn thầy Nam sau khi nghe xong, chỉ gật gù như đã đoán ra được hết tất cả mọi chuyện.
- Mọi người chắc đã nghe tin tên Phát chết rồi phải không? – Thầy Nam vừa nhấp chén trà trên môi, vừa nhìn chúng tôi. – Những thứ cần thiết ta đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ ta sẽ triệu hồn con quỷ và
vong nam kia về.
Đồng ý với thầy Nam, tôi và anh Cường sắp xếp những thứ cần thiết cho buổi lễ theo lời dặn của thầy.
Sau khi mang hết bàn ghế với giường của anh Cường ra ngoài, chúng tôi xếp bốn ngọn nến ở bốn góc phòng, thẳng lên trên đầu mỗi ngọn nến, lần lượt là bốn lá bùa được dán vào tường.
Còn ở chính giữa căn phòng được đặt hai bức tượng, một bức tượng cá chép màu trắng và một bước tượng cá chép màu đen, cả hai đều được chế tác từ cẩm thạch.
Qua lời giải thích của thầy Tâm, dương khí đại diện cho phái nam, tức cá chép màu trắng, âm khí đại diện cho phái nữ, tức cá chép màu đen.
Theo thuyết âm dương bát quái thì chúng đối lập với nhau, mâu thuẫn mà thống nhất, trong âm có dương và trong dương có âm.
Đây là một trong nhiều cách gọi hồn và trấn tà độc nhất của những thầy pháp họ Phan, sư phụ của hai thầy là một trong số đó.
Còn tôi lúc trước cứ tưởng là giống như trong phim, một thầy sẽ mặc đạo bào rồi cầm thanh kiếm gỗ, niệm vài câu gì đó, rồi khua khua kiếm gỗ lên trời nữa cơ (tôi như bật cười một chút vì cái suy nghĩ của mình).
Khi tất cả đã đâu vào đấy, tôi đứng cạnh thầy Nam ở một góc phòng, anh Cường đứng cạnh thầy Tâm ở một góc phòng.
Tôi với anh cường có nhiệm vụ thắp ba nén hương khi hai thầy ra hiệu, cùng lúc hương bắt đầu cháy, cũng là lúc hai thầy niệm phép, giống như lần đầu tôi thấy, một loại ngôn ngữ nào đó mà tôi nghe không hiểu.
Tầm khoảng hơn năm phút sau, gió từ đâu thổi tới, ban đầu hơi nhẹ, sau đó thì đột ngột ùa vào như nước lũ, bất chợt rồi dập tắt. Gió hết, cũng là lúc căn phòng tối sầm lại mặc dù bên ngoài vẫn sáng, chỉ còn le lói những luồng ánh sáng từ bốn cây nến.
Giữa phòng lúc này, hai bức tượng dường như đang động đậy một chút, thầy Tâm và Thầy Nam đồng thanh thở dài "hai linh hồn vất vưởng đáng thương".
Liền đó thúc tôi và anh Cường mở hộp bụi gì đó, đã được hai thầy đưa từ trước, quẹt nhẹ lên mắt.
Tôi cũng không rõ lắm là bụi gì, chỉ thấy hơi cay mắt mà phải nhắm lại một chút. Trước khi mở mắt ra, hai thầy đồng thanh hô lớn dặn dò "hai đứa nhớ kỹ, không sợ quỷ, không sợ ma, trái tim càng kiên định, thì năng lực của chuỗi hạt bọn ta đưa sẽ phát huy càng mạnh".
Cố gắng giữ vững tâm can, tôi dần mở mắt ra để đối diện với thứ trước mặt. Màu đen dần biết mất, mở ra trước mắt tôi khi ấy là một đôi nam nữ với cơ thể gần như trong suốt. Nhìn kỹ hơn là anh Tùng và Kiều, họ đang đứng cạnh nhau, trên đầu hai con cá.
Tay Kiều lúc này đang cầm một thứ gì đó màu đồng, là chiếc
chuông trấn hồn của tên Phát, thầy Tâm đưa tay lên, chỉ trong nháy mắt, cái chuông đã nằm gọn trong lòng bàn tay thầy.
Anh Tùng nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Kiều, còn Kiều, cô ta dường như vẫn còn là một con quỷ. Không nhận ra anh Tùng, cô ta đang long sòng sọc đôi mắt của mình nhìn tôi như chực muốn ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên "vù" một cái, Kiều đã lao đến bên tôi trong nháy mắt, đưa cái chuông lên từ phía sau, thầy Tâm khẽ lắc nhẹ bốn lần, Kiều bỗng dừng lại, ánh mắt cô ta như đang dịu đi.
Thầy Nam rút từ trong tay áo một lá bùa màu vàng, rồi đưa ra trước mặt Kiều, lá bùa bất ngờ bốc cháy, Kiều từ một con quỷ dần trở lại dáng vẻ vốn có của mình, giống như anh Tùng.
"Quay lại", thầy Tâm hô lớn, rồi lắc nhẹ cái chuông, Kiều từ trước mặt tôi đã trở về vị trí ban đầu, phía trên con cá. Cô ấy như lấy lại được ý thức, nhìn anh Tùng, cô ấy chực khóc rồi ôm chầm lấy anh.
Dù trước đó có thích, đúng ra là ngưỡng mộ anh Tùng một chút, nhưng tôi hay bất cứ ai trong căn phòng này, chứng kiến cảnh hai người họ đoàn tụ, đều phải mủi lòng trước cặp đôi đang yêu mà bị chia cắt vĩnh viễn kia.
"Đưa cho ta một chút tàn hồn của các ngươi, để ta biết rõ hơn về câu chuyện của mỗi người, biết rõ được rồi ta sẽ giúp cho cả hai siêu thoát" thầy Tâm và thầy Nam cùng đồng thanh hô lớn, kèm đó là hai thầy đưa tay lên, đặt trước ngực kết ấn.
Ấn kết xong, trong đầu tôi, không, là trong đầu của cả bốn người chúng tôi đang hiện lên những câu chuyện, là quá khứ của hai người kia, và cả lí do khiến hai người đó chết.
* * * * *
Câu chuyện bắt đầu vào một ngày mưa khi cả hai còn học đại học. Trong khi Tùng đang cố gắng tìm kiếm chỗ trú mưa thì không may va phải Kiều, làm cho cho cô ấy ngã ra đường, xây xát nhẹ một chút. Dìu cô ấy đứng lên, cả hai cùng vào một quán cà phê gần đó, xin lỗi cô, rồi cả hai cùng nhau trò chuyện, đợi trời tạnh mưa.
Chỉ từ lần đầu tiên gặp nhau, cả hai như không hẹn mà hợp, nói chuyện cười đùa với nhau như một đôi bạn đã quen từ lâu, nay bất chợt gặp lại.
Hơn một tiếng sau, mưa đã hết, Tùng ngỏ ý muốn đưa Kiều về nhà, và trùng hợp hơn nữa, rằng Kiều lại trọ ngay ở dãy trọ nhà Tùng.
Ngày qua ngày, khi đã thấy đối phương quá hợp với mình, họ tiến tới tìm hiểu rồi yêu đương. Thời gian yêu nhau, Tùng được Kiều giới thiệu cho một cậu bạn cùng quê, cậu bạn đó không ai khác, là Phát.
Dường như Phát thích Kiều, thích cô ấy từ rất lâu rồi, nhưng vì quá nhát nên không dám tỏ tình với cô ấy.
Và rồi ngay khi biết Kiều đã có người yêu, Phát như lồng lộn lên mà ghen tức. Sự ghen tức của một người luôn sống khép kín như hắn, tích tụ lâu ngày, dần biến thành một quả bom nổ chậm.
Một vài năm trôi qua, Tùng đã từng về nhà Kiều một vài lần, và ngược lại Kiều cũng được Tùng dẫn về nhà ra mắt. Nhưng đời đâu có như mơ, trái ngược lại với mẹ của Kiều, mẹ Tùng rất khó tính và khắt khe, bà ta không hề muốn chấp nhận cô, bà ta khinh thường gia thế và xuất thân của Kiều.
Mẹ Tùng thỉnh thoảng lại sang xóm trọ, tìm mọi cách để chèn ép cô. Nhưng với tính cách lương thiện của mình, cùng với tình yêu chân thành mà cô ấy dành cho Tùng, Kiều luôn nhẫn nhịn chịu đựng.
Cho đến một ngày, khi Tùng đã quá chán ghét cái cảnh mẹ mình luôn gây khó dễ cho người yêu, cậu quyết định cầu hôn Kiều và có ý định dọn đi nơi khác, sống chung với cô ấy.
Trong khoảng thời gian này, khi được Tùng cầu hôn, Kiều muốn giữ bí mật, để sau này gây bất ngờ cho mẹ mình ở quê. Nhưng vì quá nôn nóng muốn khoe điều này cho ai đó biết, cô ấy liền kể với Phát, cậu bạn thân mà Kiều luôn tin tưởng.
Ngồi trước mặt Phát trong quán nước, Kiều đang cười, cố ấy đang hạnh phúc khi nhắc đến viễn cảnh được làm vợ của Tùng. Kiều còn dặn là Phát đừng kể cho mẹ cô ấy nghe, cô ấy vẫn thế, vẫn tính cách ngây ngô, trẻ con vốn có của mình.
Kiều lúc này đâu thể lường trước được, rằng Phát, người mà cô tin tưởng nhất đang cay tức và ghen ghét đến như thế nào, trong đầu hắn đang suy tính những thứ khốn nạn ra sao.
Niềm vui tồn tại được bao lâu, còn nỗi buồn thì cứ bất ngờ ập tới. Vào cái ngày Kiều cùng với Tùng đi xem nhà để thuê, sau khi chọn được căn hộ ưng ý, giá cả lại phù hợp cho cả hai. Liền đó, cô ấy trở về dãy trọ trong một nỗi hân hoan khó tả (lúc gặp bà cụ gần trọ - đọc lại phần 5).
Ngay trong đêm, khi đang hí hửng dọn phòng, Phát có qua tìm gặp Kiều, tay hắn cầm một hộp quà, ngỏ ý muốn tặng Kiều vì cô sắp đi lấy chồng, món quà mang danh nghĩa của một người bạn thân.
Mở quà ra, bên trong là một chiếc váy màu đỏ khá đẹp, màu Kiều thích, cảm ơn Phát. Lúc này, hắn được đà bảo cô ấy thử váy xem có vừa không, để hắn còn mang đi đổi. Quá thật thà mà tin tưởng hắn, Kiều bảo hắn ra ngoài đợi rồi khép cửa phòng thay đồ.
Khi Kiều thay xong, mở cửa ra, trước mặt Phát là cô gái hắn đã luôn yêu đơn phương từ bao giờ. Khoảnh khắc này, cô gái ấy đang ở trước mặt hắn, mặc chiếc váy do chính tay hắn chọn, tâm lý bệnh hoạn và thú tính của hắn bắt đầu nổi lên. Hắn nghĩ rằng món quà này Kiều nhận, giống như hắn đang tặng cho người yêu vậy.
Bất giác, hắn lao vào vật Kiều xuống giường, tay hắn đang bịt kín mồm để cô ấy không thể kêu cứu ai được nữa.
Còn Phát, hắn ta cứ liên tục than vãn rằng tại sao Kiều lại chọn Tùng mà không phải hắn, có phải vì Tùng đẹp trai, nhà lại điều kiện, khác hoàn toàn với hắn hay không, một thằng nhà quê...
Vừa khóc, vừa cố gắng vùng vẫy thoát khỏi con thú đang đè lên người mình, Kiều bất lực, có như thế nào đi chăng nữa thì cô ấy cũng không thể thoát ra được.
Quá mệt và thiếu khí, mắt Kiều như dần sụp xuống, lúc này từ sau lưng tên Phát đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, ông ta đang chụp lấy cổ Phát từ đằng sau, lườm hắn rồi lôi hắn ra.
Kiều lúc này không thể ngờ rằng một ông già lại có thể khỏe như thế, ông ta mặc một bộ quần áo dân tộc. Kiều tưởng rằng mình đã thoát khỏi hiểm nguy, nhưng không, cô ấy chợt nhận ra rằng điều đáng sợ hơn đang đợi cô ở phía trước.
Lão già kia bỗng nở nụ cười nham hiểm, nụ cười nhoẻn miệng khiến cho mặt lão ta đáng sợ hơn bao giờ hết. Lấy từ trong túi ra một đoạn dây thừng. Bảo Phát giữ chặt lấy Kiều, lão ta buộc một đầu thật chắc vào quạt trần, đầu còn lại quấn thành thòng lọng, dường như lão đã quá quen thuộc với việc này.
Đâu vào đấy, lão già kia bế Kiều lên, luồn cổ cô ấy vào trong thòng lọng, dù biết là sắp chết, nhưng cho dù có dẫy dụa đến thế nào đi chăng nữa, thì Kiều cũng không thể xê dịch lão ta dù chỉ một chút, lão ta còn khỏe hơn Phát cả chục lần.
Chân chới với, cổ bắt đầu đau vì bị siết, Kiều đang dẫy dụa, cô ấy đã không còn thở được nữa, mắt trợn ngược lên, Kiều...đã tắt thở. Nhìn Kiều chết ngay trước mắt, Phát chỉ biết đứng đó, hắn đang khóc, không hiểu tại sao mà hắn lại khóc, dù cho việc giết Kiều là ý định của hắn.
Xong xuôi các bước để luyện hóa Kiều thành ma nữ váy đỏ, Lão già kia cầm chiếc chuông buộc ở chân Kiều lên, lắc nhẹ một cái, linh hồn Kiều chui ra khỏi xác, nhập vào chiếc chuông. Đưa chuông cho
Phát, rồi lão ta dặn dò hắn cách để trấn áp linh hồn cô.
Trước khi rời đi, lão ta rắc một thứ bột gì đó xung quanh hiện trường, bột biến mất, dấu vết về sự tồn tại của hắn và Phát cũng biến mất, lão ta đã biến một vụ giết người thành một vụ tự tử.
"Đột nhiên dòng ký ức bị nhòe đi, lung lay rung chuyển, trở về hiện tại, tôi đang thấy anh Cường ở phía đối diện như đang tức giận lắm. Tay nắm chặt, răng cắn vào môi đến chảy máu, tôi lúc này chỉ nghĩ rằng anh Cường đang căm phẫn vì hành động man rợ của lão thầy pháp, mà không hề biết rằng còn một lí do sâu xa nào khác ở đằng sau".
Quay lại với ký ức, Tùng đang khóc trước mộ của Kiều, từ khi Kiều mất, cậu ấy như người mất hồn. Không ai sống xung quanh biết Kiều là người yêu của Tùng, vì mọi việc đều được bố mẹ Tùng giấu nhẹm đi, họ nghĩ rằng cái chết của Kiều là do họ.
Ba tháng không ngừng tìm kiếm manh mối về cái chết của Kiều, không biết vì sao mà Tùng lại nghĩ đến Phát, khi gặp Tùng, Phát chột dạ, hắn lại nhờ thầy pháp kia một lần nữa, giết Tùng.
Sau khi Tùng chết, để chắc chắn hơn nữa, hắn dọn đến căn phòng mà hắn ở bây giờ. Nếu có ai đến, hắn sẽ chích ra một ít tàn niệm của Kiều từ cái chuông để dọa họ bỏ đi.
Nhưng cái gì cũng phải có cái giá của nó, để nuôi dưỡng chuông trấn hồn, hắn buộc phải trả giá bằng chính sinh khí của bản thân, đó là lí do hắn trở nên gầy gò và u ám.
Biến số xảy đến khi Vân chuyển tới, vì hợp tuổi, hợp vía và có duyên với vong của Tùng mà anh đã theo cô đến xóm trọ, chấp niệm quá nặng khiến anh cứ mãi vất vưởng trên nhân gian, không thể siêu thoát.
Vào cái lần mà Vân hỏi Cường rằng có biết Tùng là ai không, thì chính cái lần đó, Vân không biết rằng, từ trong góc cửa phòng Phát, một đôi mắt đang hằn những tia máu nhìn cô.
* * * * *
Trở lại với hiện thực, khi mọi việc đã sáng tỏ, tôi bỗng khóc, khóc vì mảnh đời bạc bẽo và đầy tang thương của hai linh hồn trước mặt.
- Vậy tại sao cô lại giết nữ sinh kia. – Tôi như nhớ ra điều gì đó.
- Tôi, tôi cũng không biết. – Kiều bối rối.
Thầy Nam đứng cạnh liền giải thích cho tôi rằng khi đó, Kiều vẫn là một con quỷ, thoát khỏi chuông trấn hồn, liền phải tìm một linh hồn khác để bổ sung âm khí, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục.
Cô nữ sinh kia số đã tận, còn cái chết của Phát, có lẽ là do sự phản phệ của chuông trấn hồn gây ra, thủ đoạn của lão thầy pháp kia quá tàn độc, tất cả, âu, cũng là nghiệt duyên.
Biết là chẳng thay đổi được quá khứ, tôi im lặng, nhìn thầy Tâm và Thầy Nam đang niệm chú vãng sinh cho hai linh hồn đáng thương kia, để họ trở về cõi hư vô.
Trong phút chốc, hai người Kiều, Tùng dần dần biến mất, chỉ để lại những hạt bụi lấp lánh, rồi cũng tan biến vào trong khoảng không vô tận, trả lại ánh sáng vốn có cho căn phòng.
Thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã qua, dọn dẹp mọi thứ, đến chiều, tôi và anh Cường tiễn hai thầy ra xe.
Khoảng một tuần sau đó, anh Cường bất ngờ chuyển đi, anh ấy trước khi đi chỉ nói với tôi là có việc gấp cần phải đến nơi khác.
Còn tôi, ở lại đây khoảng vài tháng, vì có quá nhiều thứ gợi nhớ đến những chuyện không vui, nên tôi cũng xin nghỉ việc, trở lại miền Bắc, về nhà của tôi.
* * *
Chẳng ai trong chúng ta có thể đo được lòng dạ con người. Cuộc sống vốn dĩ đã phức tạp, con người lại càng phức tạp hơn. Ở đời luôn có người này, người nọ, chẳng biết ai có thể làm gì chúng ta, chúng ta đâu thể đọc được tâm can của họ, lòng người khó đoán.
Và đôi khi sự đấu tranh luôn cần phải có trong cuộc sống. Nếu cuộc sống trôi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ không hiểu được cuộc sống, không có được bản lĩnh, nghị lực như chúng ta cần phải có.
Tình yêu cũng thế, Đức Phật từng dạy rằng: "Tu trăm kiếp mới chung thuyền, tu ngàn kiếp mới chung chăn gối, kiếp trước ngoái đầu 500 lần đổi lại kiếp này 1 lần gặp gỡ. Bởi yêu khắc cốt ghi tâm mà cảm thấy cuộc đời như mơ, kiếp trước ngoái đầu nhìn 500 lần mới đổi được 1 lần gặp mặt ở kiếp này, đừng bỏ lỡ".
The End.
* * *
- Bác, bác đừng làm cháu sợ.
Trong một căn nhà cổ kính, có một cậu thanh niên đang ngồi trên giường, cạnh người bác già đã sắp rời khỏi nhân gian của cậu ấy.
- Đừng buồn, bác không biết rằng độc chú được ngầm lưu lại trên cái chuông quá mạnh, là sơ suất của bác, bác không thể tiếp tục ở bên, trả thù cho cháu được nữa.
- Tất cả mọi thứ của bác, đều để lại cho cháu, còn sư huynh bác, bác đã nhờ huynh ấy chỉ dạy cho cháu. Khi ta chết rồi, cháu báo thù cho ta cũng được mà không báo cũng không sao, nhưng cháu phải tìm được tên thầy pháp đó mà tự báo thù cho mình, chuyện năm xưa của cháu, khụ, khụ...
- Còn về cái Vân, cháu không cần thông báo rằng ta đã chết, tuy nó chịu ơn ta, nhưng nó là người vô tội, ta không muốn nó phải dấn thân quá sâu vào truyện này.
Dứt câu, người bác ấy nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng của mình.
Thầy Tâm, đã yên giấc ngàn thu trên chiếc giường quen thuộc, trong căn nhà của thầy ấy, bên cạnh Cường, cháu của thầy.
* * *
Kết thúc series truyện ma (1) của mình, truyện tiếp theo của series sẽ liên quan đến một nhân vật trong mạch truyện, đó sẽ là những câu chuyện được kết nối trong "Series Truyện Ma: Tâm Linh Truyền Kỳ" của mình.
Phần này mình định để thành hai phần, nhưng thôi, để dài mọi người đọc cho thích, haha..
Nếu các bạn cảm thấy hay, có thể cmt bên dưới, để mình có cảm hứng viết tiếp và đăng bài nha, cảm ơn mọi người đã quan tâm và đón đọc bộ truyện "Dãy trọ có vong" của mình.
Hà Nội, ngày 28.03.2021, P.A.T viết truyện (04:25 am).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.