Series Truyện Ma: Tâm Linh Truyền Kỳ
Chương 7: Series Truyện Ma (2) : Một Thoáng Duyên Trần (Phần 1)
Phan Anh
18/04/2021
Lại là mình đây...Và đây là truyện tiếp theo của "Dãy trọ vong ám", mọi người hãy đón đọc nhaaa ...
Đoạn đầu khá giống ngôn tình một xíu, vì là dạo đầu, nếu đọc không thấy vào, thì mọi người vẫn cố gắng đọc nhé, cảm ơn ạ...
* * * * *
- Này, chiều học về mày đi chơi với bọn tao không?
Đang tựa bàn mơ màng ngủ, thằng Vũ vỗ vai tôi.
- Bọn mày cứ về trước đi, tao có việc rồi.
- Mày lại về với Nhi à?
- Biết rồi mà mày còn hỏi. – Tôi gắt gỏng.
- Biết thì tao mới hỏi chứ, thế hai đứa mày có phải đang yêu nhau không vậy?
- Bậy nào, không, mày chỉ giỏi nói lung tung.
- Thôi, thôi, tao đùa đấy, vừa nhắc đến, Nhi kìa.
Nhi tiến đến chỗ tôi và thằng Vũ, Nhi cười nhẹ rồi nói:
- Hai người đang nói xấu Nhi cái gì phải không?
- Không có đâu, tôi chỉ đang rủ thằng Cường đi học về cùng thôi mà, nhưng hình như nó bận về với ai rồi thì phải, Nhi nhờ?
Thằng Vũ cười cười, giọng nói đùa để trêu Nhi.
- Nhi cũng có biết Cường về với ai đâu.
Nhi đỏ mặt ngượng nghịu khi nghe thằng Vũ nói, tôi chợt nhìn Nhi, cô ấy của khoảnh khắc đó thật dễ thương, tôi tự dưng ngượng mà quay ngay đi hướng khác.
Chúng tôi là bạn thân với nhau từ hồi còn bé, cô ấy bằng tuổi tôi, hai đứa quen nhau vào hè năm lớp sáu, khi ấy Nhi cùng gia đình chuyển đến xóm của tôi, nhà cô ấy cách nhà tôi tầm sáu trăm mét.
Mới đầu làm quen, cô ấy với tôi như chó với mèo vậy, hay cãi nhau lắm, riết rồi lại thành thân, chơi với nhau đến tận bây giờ.
Thấm thoát rồi thời gian trôi qua như thoi đưa trên khung cửi, tôi và Nhi lúc này, đang ở cái ngưỡng cửa của năm cuối cấp ba. Sau mỗi buổi học, tôi hay đợi cô ấy về cùng.
Vậy mà hôm nay, ngồi trên con xe đạp giữa cái tiết trời nắng rát của miền Bắc, tôi đang đợi, nhưng mãi không thấy Nhi đâu. Nôn nóng, tôi dựng xe ở cổng trường rồi tiến vào bên trong tìm cô ấy. Chạy thật nhanh qua những dãy hành lang, mắt tôi đang đảo điên tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
- Cường, làm gì chạy như ma đuổi thế?
Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Nhi, cô ấy đã đứng sau lưng tôi từ khi nào.
- Mày đi đâu mà muộn vậy, đợi mãi không thấy nên...
- Lo lắng cho người ta rồi chạy đi tìm chứ gì? – Nhi chen ngang nói đùa, rồi mỉm cười trêu tôi.
Không thể phản bác, tôi lặng lẽ đi với Nhi ra phía xe đạp của tôi. Và rồi cũng chính tại thời điểm này, ánh mắt tôi vô tình chạm phải cậu học sinh tên Hoàng.
Cậu ta đang đứng ở phía sau lưng, lặng lẽ nhìn hai người chúng tôi với một ánh mắt đầy tức giận, nhưng lại pha một chút gì đó đượm buồn. Một ánh mắt khiến cho tôi không tài nào hiểu được.
Trên con đường vốn dĩ đã quá quen thuộc với tôi và Nhi, đèo cô ấy, tôi chợt hỏi rằng cô ấy gặp chuyện gì vui lắm à mà cười suốt như thế.
Bất ngờ trước câu hỏi của tôi, Nhi bỗng ngượng, mặt cô ấy thoáng đỏ lên, hòa vào chút ánh hồng của hoàng hôn.
- Mày có biết Hoàng lớp tao không?
Ra vẻ trầm tư, tôi giả vờ suy nghĩ lúc lâu, tôi biết Hoàng, mà thật ra trong khối tôi ai cũng biết cậu ta cả. Cậu ta học lớp Nhi, đẹp trai, học giỏi, nhà giàu nên rất được nhiều bạn nữ mến mộ.
- Ừ, tao có...
- Hoàng ý, nay cậu ấy tỏ tình với tao.
Lời nói của Nhi như mũi tên cắm thẳng và trái tim tôi lúc bấy giờ, não tôi như mất đi ý thức trong giây lát, đạp xe chậm lại. Lúc này, trái tim tôi nhói lên một chút, đau vô cùng, nhưng kìm nén cảm xúc tôi hỏi Nhi.
- Thế mày đã trả lời cậu ta chưa. – Tôi ngập ngừng hỏi cô ấy.
- Tao không biết nữa, mày thử đoán xem... – Nhi bám lấy hai bên vạt áo của tôi, tựa mặt vào lưng, cô ấy bỗng cười phá lên đầy thích thú.
* * *
Rầm, rầm, rầm.. tiếng ai đó đang đập tay vào cửa phòng tôi.
- Cường, có dậy không, mày ngủ gì mà ngủ kĩ thế? – Một giọng nói vang lên đầy vẻ bực tức.
- Ai đấy, sáng sớm đã gọi người ta dậy. – Lẩm bẩm trong miệng vì bị đánh thức, tôi lim dim mắt cố nhoài người ngồi dậy.
Thì ra là mơ, không hiểu vì sao, dạo gần đây, cái giấc mơ về chuyện Nhi được Hoàng tỏ tình cứ xuất hiện liên tục, với tần suất một tuần một lần gì đấy trong khi tôi ngủ.
Rầm, rầm, rầm...
Tiếng đập cửa lại vang lên. "Thôi chết thằng Vũ", lúc này tôi mới chợt nhớ ra là hôm qua tôi có hẹn với nó, cùng nó đi nhậu để nghe nó than vãn, thế nào mà lại quên béng đi mất.
- Thằng kia, có mở cửa ra không, trưa đến đít rồi đấy. – Thằng Vũ gắt gỏng.
- Rồi, tao ra ngay đây.
Mở cửa phòng trọ, tôi thấy thằng Vũ, nó đang đứng đấy với cái vẻ mặt đầy khó chịu, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải thở dài ngao ngán. Cái thằng Vũ này, hồi cấp ba nó chơi với tôi thân như tôi với Nhi vậy? Đi đâu hai thằng cũng có nhau, hồi ý nó to con nhất khối mà tính lại bộc trực, nóng nảy. Đôi lần nhờ có nó đấm mấy thằng trong xóm, mà tôi mới thoát nạn không bị chúng nó bắt nạt.
Hai thằng thân nhau kiểu gì, riết rồi đến khi thi đại học, nó lại đỗ vào học viện an ninh nhân dân với tôi (ở truyện trước, nói là làm IT chỉ để giấu Vân_anh em có thể đọc lại truyện "Dãy Trọ Vong Ám"). Thế là tôi và Vũ cùng khăn gói lên Hà Nội, tôi thì trọ quanh quanh trường cho gần, nhưng mà nó trọ tận bên Thủy Lợi, vì con người yêu hồi cấp ba của nó học ở đó. Nhưng rồi vỡ lở thế nào, mà thằng này phát hiện ra bị con kia cắm sừng, chúng nó mới chia tay được tuần nay, nên tính tình nó đâm ra càng ngày càng cục súc.
- Làm gì mà ngủ lắm vậy?
- Xin lỗi mày, tao hơi nằm mơ một chút.
- Hơi nằm mơ một chút, biết tao đợi lâu lắm rồi không?
- Tại...
- Không trình bày nhiều, mặc quần áo hẳn hoi vào còn đi. – Nó bực bội ra mặt mà không kịp để tôi thanh minh.
* * * * *
Tới quán bia gần trọ tôi, nó ngồi xuống gọi đồ nhậu cho cả hai. Dường như nó thấy cái mặt đang thẫn thờ của tôi mà không nhịn được liền nói.
- Mày nãy định nói gì, nói đi, tao nghe.
- Dạo này tao hay mơ thấy Nhi, mày còn nhớ câu chuyện của nó và Hoàng tao từng kể cho mày nghe không?
- Tao vẫn nhớ, chuyện cũng đã hơn hai năm rồi, tao với mày lúc đó đang học lớp mười hai, còn giờ đã nghỉ hè năm hai rồi đấy.
- Tao biết.
- Mà tao cũng nghĩ do mày nhớ Nhi quá thôi, ngay sau hôm ấy mấy ngày, gia đình Nhi phải vào nam vì bố cậu ấy chuyển công tác gấp, từ đó đến giờ mày đâu được gặp lại Nhi nữa đâu.
- Ừ, tao liên lạc với nó gần đến hết kì một năm nhất, rồi tự dưng không tìm thấy facebook nó nữa, gọi điện thì không gọi được. – Tôi nói mà giọng trầm xuống, tôi bỗng nhớ Nhi.
- Tao hiểu cho mày, tự dưng bị mất liên lạc từ đó đến giờ. – Đặt tay lên vai tôi, Vũ an ủi.
Dừng câu chuyện về Nhi của tôi tại đó, vừa đúng lúc bia ra, thằng Vũ cầm lên tu một hơi, rồi nó lại lườm lườm tôi.
Thằng này vẫn thế, nó quát lớn, nó bắt đầu than vãn về cái "mũ xanh" mà nó đang đội trên đầu. Riết rồi nhậu được tầm hơn tiếng đồng hồ, lúc này tôi với thằng Vũ đã ngà ngà say.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại thằng vũ reo lên, đưa tay với cái điện thoại đang để trên mặt bàn, nó nghe máy.
Tôi lúc ấy không biết nó đang nói gì với người ở đầu dây bên kia, mà chỉ thấy mặt nó đang dần thay đổi, nó đang hoang mang.
Thấy nó cúp máy, tôi mới lên tiếng hỏi han rằng có chuyện gì xảy ra. Nó nhìn tôi một lúc, như đang dần thoát khỏi cơn say, nó hỏi tôi còn nhớ cái Chi, người yêu cũ nó không.
Tôi gật gật là có, tiếp nó bảo là con bé ấy vừa gọi điện cho nó, giọng cái Chi bên kia dường như hốt hoảng lắm, nó bảo là bạn cùng phòng nó bị làm sao ấy, cả người nổi hết lên những vết bầm tím mà không biết từ đâu xuất hiện.
Nghe xong câu chuyện, tôi với thằng Vũ tự nhiên tỉnh bia ra hẳn. Thanh toán tiền, ngồi sau xe nó, chẳng mấy chốc cả hai đã ở trước dãy trọ người yêu cũ thằng Vũ.
Cốc, cốc, cốc... – Nó gõ cửa phòng Chi.
- Chi, mở cửa ra Chi ơi.
Cửa mở ra, ấn tượng đầu tiên của tôi lúc này là mặt con bé đang tái mét đi, nó như đang sợ hãi điều gì đó.
Thấy Vũ, nó khóc bù lu, bù loa lên kể lể, à mà có ai thắc mắc là thằng người yêu hiện tại của con bé Chi đâu không, nghe nói là vừa bị đá, thằng đó chơi xong rồi bỏ. (đúng kiểu gieo nhân nào gặt quả nấy, tôi như đang cười hô hố lên trong bụng).
Bước vào bên trong, căn phòng trọ tuy không to, nhưng lại vô cùng gọn gàng và sạch sẽ, đúng là phòng con gái có khác, thôi thầm nghĩ.
Sau khi ngắm nghía một lượt thì tôi thấy góc giường, bạn cùng phòng cái Chi đang ngồi thu mình ở đấy. Vẻ mặt cậu ta lúc này đang hoang mang, lo sợ tột độ, mồ hôi chảy ra từng giọt thấm cả vào cái chăn cậu ta đang ôm.
Cô sinh viên ấy tên Lan, quê Vĩnh Phúc, học cùng đại học với cái Chi. Sau một hồi trấn tĩnh và hỏi han, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý vén lưng áo lên cho tôi với Cường xem.
Dường như nỗi sợ đang chiến thắng cái ngại, cô ấy không đắn đo mà cho hai thằng con trai lạ mặt xem lưng của mình. Còn phía đằng trước, cái Chi đang lấy chăn che đi hộ Lan.
Cũng may là cái Chi gọi cho thằng Vũ, vì tôi có một ông bác trong nam, là một thầy pháp khá cao tay, chuyên giải quyết những vấn đề về tâm linh. Ngắm nghía một hồi, tôi xin phép Lan được chụp ảnh lại, liền đó cô ấy đồng ý.
Tôi dơ điện thoại lên chụp lại lưng của Lan, cái lưng đang chằng chịt những vết bầm tím như bị đánh, nhưng khi hỏi thì Lan lại nói là không hề thấy đau. Gửi ảnh qua zalo cho bác, rồi tôi gọi điện cho ông ấy.
- Bác Tâm ạ, bác đã thấy ảnh cháu gửi qua chưa.
Như đang chực chờ sẵn điện thoại của tôi từ trước, hoặc là chính khi tôi gọi cho bác thì cũng là lúc bác đang muốn gọi cho tôi. Câu chuyện ở đây thiên về vế sau, bác Tâm vừa nghe máy vừa xem ảnh tôi gửi.
Sau vài phút xem xét, bác ấy nói rằng đại khái là Lan bị người ta ám hại, bằng một thứ tà môn dân gian luôn truyền miệng, " BÙA NGẢI". Qua loa ngoài điện thoại, chỉ nghe lời phán của bác Tâm thôi, mà cả bốn người chúng tôi phải rùng mình lên một cái, lạnh dọc sống lưng.
Đặc biệt hơn cả lúc này là Lan, cô ấy như đang không làm chủ được bản thân mà run rẩy, vừa run vừa ôm chặt cái chăn giữa tiết trời nóng nực của miền Bắc. Chạy lại an ủi, trấn tĩnh Lan, Chi bất ngờ lên tiếng hỏi tôi.
- Cường hỏi bác cậu xem có cách nào giải quyết vấn đề này không?
Nghe điện thoại tiếp, tôi chỉ thấy bác ấy dặn tôi rằng, đợi khoảng ba đến bốn ngày nữa, bác Tâm sẽ gửi chuyển phát nhanh ra ngoài này cho tôi hai lá bùa và bốn chuỗi hạt đeo tay đã được niệm phép (vì hè nào cũng vào nam thăm bác, nên tôi được chỉ dạy cho khá nhiều điều về tâm linh).
Đột nhiên bác Tâm bảo tôi tắt loa ngoài đi, chỉ để mình tôi nghe điều bác ấy sắp nói. Bác Tâm dặn tôi rằng, chuỗi hạt chỉ ngăn chặn một phần nào độc tố của ngải mà thôi, còn hai lá bùa là để đề phòng lúc nguy cấp.
Còn nữa, trong khoảng thời gian hai tháng tới, tôi sẽ gặp phải vận hạn rất lớn, bác ấy đã tính cho tôi gần mấy năm nay rồi, có tránh cũng không thể tránh được, tôi chỉ có thể đối mặt với nó mà thôi.
Điều tôi nên làm lúc này là cẩn thận hơn trong tất cả mọi việc, đề phòng tất thảy mọi thứ, bác ấy sẽ giúp tôi hết sức có thể. Nghe lời bác, tôi cúp máy, trong tôi dường như đang có rất nhiều câu hỏi được đặt ra, tôi đang hoang mang về mọi thứ.
Rồi đến mãi sau này, tôi mới biết được, Lan chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày đầy rẫy hiểm nguy và tang thương của tôi. Quay trở lại phòng, thuật lại mọi điều cho ba người kia nghe để họ yên tâm, tôi kể hết, chỉ giấu đi chuyện vận hạn. Thấy tôi chắc nịch về mọi thứ, họ như yên tâm đi phần nào, nhất là Lan.
Ngoài ra, tôi còn xin phép Chi và Lan cho tôi cùng với thằng Vũ ở lại đây, để đề phòng điều bất trắc xảy ra. Hai người con gái đang sợ hãi kia, chỉ biết trông chờ vào hai thằng con trai trước mặt, nên gật đầu đồng ý luôn mà không cần suy nghĩ.
Tôi bỗng hỏi Lan, dạo này cô ấy có đi đâu, hay gặp người lạ mặt nào đó không. Cố ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô ấy đang suy nghĩ về điều gì xa xăm lắm. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Lan có trả lời rằng cô vừa mới tham gia làm tình nguyện viên trên Hà Giang.
Nghe phong phanh đâu đó nơi cô ấy đến là một bản làng nhỏ, Lan cùng với những thành viên trong đoàn tình nguyện, vận chuyển đồ từ thiện được nhóm cô ấy gom góp lên đây. Bất giác trong khoảng khắc này, Lan bỗng hét lên đầy kinh hãi, cô ấy như đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ngoài cửa sổ.
Nhìn theo hướng mắt của Lan, chúng tôi không thấy gì cả, chỉ thấy một khoảng sân vắng bóng, yên ắng không một gợn gió thổi qua. Khi Lan đã bình tâm lại phần nào, cô ấy nói rằng cô ấy nhìn thấy một người mặc quần áo dân tộc đang đứng bên ngoài cổng. Nhìn chằm chằm vào cô, đó là một người trung niên mà Lan từng gặp, trong chuyến đi thiện nguyện trên Hà Giang.
Tu bi con ti niu...
Đoạn đầu khá giống ngôn tình một xíu, vì là dạo đầu, nếu đọc không thấy vào, thì mọi người vẫn cố gắng đọc nhé, cảm ơn ạ...
* * * * *
- Này, chiều học về mày đi chơi với bọn tao không?
Đang tựa bàn mơ màng ngủ, thằng Vũ vỗ vai tôi.
- Bọn mày cứ về trước đi, tao có việc rồi.
- Mày lại về với Nhi à?
- Biết rồi mà mày còn hỏi. – Tôi gắt gỏng.
- Biết thì tao mới hỏi chứ, thế hai đứa mày có phải đang yêu nhau không vậy?
- Bậy nào, không, mày chỉ giỏi nói lung tung.
- Thôi, thôi, tao đùa đấy, vừa nhắc đến, Nhi kìa.
Nhi tiến đến chỗ tôi và thằng Vũ, Nhi cười nhẹ rồi nói:
- Hai người đang nói xấu Nhi cái gì phải không?
- Không có đâu, tôi chỉ đang rủ thằng Cường đi học về cùng thôi mà, nhưng hình như nó bận về với ai rồi thì phải, Nhi nhờ?
Thằng Vũ cười cười, giọng nói đùa để trêu Nhi.
- Nhi cũng có biết Cường về với ai đâu.
Nhi đỏ mặt ngượng nghịu khi nghe thằng Vũ nói, tôi chợt nhìn Nhi, cô ấy của khoảnh khắc đó thật dễ thương, tôi tự dưng ngượng mà quay ngay đi hướng khác.
Chúng tôi là bạn thân với nhau từ hồi còn bé, cô ấy bằng tuổi tôi, hai đứa quen nhau vào hè năm lớp sáu, khi ấy Nhi cùng gia đình chuyển đến xóm của tôi, nhà cô ấy cách nhà tôi tầm sáu trăm mét.
Mới đầu làm quen, cô ấy với tôi như chó với mèo vậy, hay cãi nhau lắm, riết rồi lại thành thân, chơi với nhau đến tận bây giờ.
Thấm thoát rồi thời gian trôi qua như thoi đưa trên khung cửi, tôi và Nhi lúc này, đang ở cái ngưỡng cửa của năm cuối cấp ba. Sau mỗi buổi học, tôi hay đợi cô ấy về cùng.
Vậy mà hôm nay, ngồi trên con xe đạp giữa cái tiết trời nắng rát của miền Bắc, tôi đang đợi, nhưng mãi không thấy Nhi đâu. Nôn nóng, tôi dựng xe ở cổng trường rồi tiến vào bên trong tìm cô ấy. Chạy thật nhanh qua những dãy hành lang, mắt tôi đang đảo điên tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
- Cường, làm gì chạy như ma đuổi thế?
Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Nhi, cô ấy đã đứng sau lưng tôi từ khi nào.
- Mày đi đâu mà muộn vậy, đợi mãi không thấy nên...
- Lo lắng cho người ta rồi chạy đi tìm chứ gì? – Nhi chen ngang nói đùa, rồi mỉm cười trêu tôi.
Không thể phản bác, tôi lặng lẽ đi với Nhi ra phía xe đạp của tôi. Và rồi cũng chính tại thời điểm này, ánh mắt tôi vô tình chạm phải cậu học sinh tên Hoàng.
Cậu ta đang đứng ở phía sau lưng, lặng lẽ nhìn hai người chúng tôi với một ánh mắt đầy tức giận, nhưng lại pha một chút gì đó đượm buồn. Một ánh mắt khiến cho tôi không tài nào hiểu được.
Trên con đường vốn dĩ đã quá quen thuộc với tôi và Nhi, đèo cô ấy, tôi chợt hỏi rằng cô ấy gặp chuyện gì vui lắm à mà cười suốt như thế.
Bất ngờ trước câu hỏi của tôi, Nhi bỗng ngượng, mặt cô ấy thoáng đỏ lên, hòa vào chút ánh hồng của hoàng hôn.
- Mày có biết Hoàng lớp tao không?
Ra vẻ trầm tư, tôi giả vờ suy nghĩ lúc lâu, tôi biết Hoàng, mà thật ra trong khối tôi ai cũng biết cậu ta cả. Cậu ta học lớp Nhi, đẹp trai, học giỏi, nhà giàu nên rất được nhiều bạn nữ mến mộ.
- Ừ, tao có...
- Hoàng ý, nay cậu ấy tỏ tình với tao.
Lời nói của Nhi như mũi tên cắm thẳng và trái tim tôi lúc bấy giờ, não tôi như mất đi ý thức trong giây lát, đạp xe chậm lại. Lúc này, trái tim tôi nhói lên một chút, đau vô cùng, nhưng kìm nén cảm xúc tôi hỏi Nhi.
- Thế mày đã trả lời cậu ta chưa. – Tôi ngập ngừng hỏi cô ấy.
- Tao không biết nữa, mày thử đoán xem... – Nhi bám lấy hai bên vạt áo của tôi, tựa mặt vào lưng, cô ấy bỗng cười phá lên đầy thích thú.
* * *
Rầm, rầm, rầm.. tiếng ai đó đang đập tay vào cửa phòng tôi.
- Cường, có dậy không, mày ngủ gì mà ngủ kĩ thế? – Một giọng nói vang lên đầy vẻ bực tức.
- Ai đấy, sáng sớm đã gọi người ta dậy. – Lẩm bẩm trong miệng vì bị đánh thức, tôi lim dim mắt cố nhoài người ngồi dậy.
Thì ra là mơ, không hiểu vì sao, dạo gần đây, cái giấc mơ về chuyện Nhi được Hoàng tỏ tình cứ xuất hiện liên tục, với tần suất một tuần một lần gì đấy trong khi tôi ngủ.
Rầm, rầm, rầm...
Tiếng đập cửa lại vang lên. "Thôi chết thằng Vũ", lúc này tôi mới chợt nhớ ra là hôm qua tôi có hẹn với nó, cùng nó đi nhậu để nghe nó than vãn, thế nào mà lại quên béng đi mất.
- Thằng kia, có mở cửa ra không, trưa đến đít rồi đấy. – Thằng Vũ gắt gỏng.
- Rồi, tao ra ngay đây.
Mở cửa phòng trọ, tôi thấy thằng Vũ, nó đang đứng đấy với cái vẻ mặt đầy khó chịu, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải thở dài ngao ngán. Cái thằng Vũ này, hồi cấp ba nó chơi với tôi thân như tôi với Nhi vậy? Đi đâu hai thằng cũng có nhau, hồi ý nó to con nhất khối mà tính lại bộc trực, nóng nảy. Đôi lần nhờ có nó đấm mấy thằng trong xóm, mà tôi mới thoát nạn không bị chúng nó bắt nạt.
Hai thằng thân nhau kiểu gì, riết rồi đến khi thi đại học, nó lại đỗ vào học viện an ninh nhân dân với tôi (ở truyện trước, nói là làm IT chỉ để giấu Vân_anh em có thể đọc lại truyện "Dãy Trọ Vong Ám"). Thế là tôi và Vũ cùng khăn gói lên Hà Nội, tôi thì trọ quanh quanh trường cho gần, nhưng mà nó trọ tận bên Thủy Lợi, vì con người yêu hồi cấp ba của nó học ở đó. Nhưng rồi vỡ lở thế nào, mà thằng này phát hiện ra bị con kia cắm sừng, chúng nó mới chia tay được tuần nay, nên tính tình nó đâm ra càng ngày càng cục súc.
- Làm gì mà ngủ lắm vậy?
- Xin lỗi mày, tao hơi nằm mơ một chút.
- Hơi nằm mơ một chút, biết tao đợi lâu lắm rồi không?
- Tại...
- Không trình bày nhiều, mặc quần áo hẳn hoi vào còn đi. – Nó bực bội ra mặt mà không kịp để tôi thanh minh.
* * * * *
Tới quán bia gần trọ tôi, nó ngồi xuống gọi đồ nhậu cho cả hai. Dường như nó thấy cái mặt đang thẫn thờ của tôi mà không nhịn được liền nói.
- Mày nãy định nói gì, nói đi, tao nghe.
- Dạo này tao hay mơ thấy Nhi, mày còn nhớ câu chuyện của nó và Hoàng tao từng kể cho mày nghe không?
- Tao vẫn nhớ, chuyện cũng đã hơn hai năm rồi, tao với mày lúc đó đang học lớp mười hai, còn giờ đã nghỉ hè năm hai rồi đấy.
- Tao biết.
- Mà tao cũng nghĩ do mày nhớ Nhi quá thôi, ngay sau hôm ấy mấy ngày, gia đình Nhi phải vào nam vì bố cậu ấy chuyển công tác gấp, từ đó đến giờ mày đâu được gặp lại Nhi nữa đâu.
- Ừ, tao liên lạc với nó gần đến hết kì một năm nhất, rồi tự dưng không tìm thấy facebook nó nữa, gọi điện thì không gọi được. – Tôi nói mà giọng trầm xuống, tôi bỗng nhớ Nhi.
- Tao hiểu cho mày, tự dưng bị mất liên lạc từ đó đến giờ. – Đặt tay lên vai tôi, Vũ an ủi.
Dừng câu chuyện về Nhi của tôi tại đó, vừa đúng lúc bia ra, thằng Vũ cầm lên tu một hơi, rồi nó lại lườm lườm tôi.
Thằng này vẫn thế, nó quát lớn, nó bắt đầu than vãn về cái "mũ xanh" mà nó đang đội trên đầu. Riết rồi nhậu được tầm hơn tiếng đồng hồ, lúc này tôi với thằng Vũ đã ngà ngà say.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại thằng vũ reo lên, đưa tay với cái điện thoại đang để trên mặt bàn, nó nghe máy.
Tôi lúc ấy không biết nó đang nói gì với người ở đầu dây bên kia, mà chỉ thấy mặt nó đang dần thay đổi, nó đang hoang mang.
Thấy nó cúp máy, tôi mới lên tiếng hỏi han rằng có chuyện gì xảy ra. Nó nhìn tôi một lúc, như đang dần thoát khỏi cơn say, nó hỏi tôi còn nhớ cái Chi, người yêu cũ nó không.
Tôi gật gật là có, tiếp nó bảo là con bé ấy vừa gọi điện cho nó, giọng cái Chi bên kia dường như hốt hoảng lắm, nó bảo là bạn cùng phòng nó bị làm sao ấy, cả người nổi hết lên những vết bầm tím mà không biết từ đâu xuất hiện.
Nghe xong câu chuyện, tôi với thằng Vũ tự nhiên tỉnh bia ra hẳn. Thanh toán tiền, ngồi sau xe nó, chẳng mấy chốc cả hai đã ở trước dãy trọ người yêu cũ thằng Vũ.
Cốc, cốc, cốc... – Nó gõ cửa phòng Chi.
- Chi, mở cửa ra Chi ơi.
Cửa mở ra, ấn tượng đầu tiên của tôi lúc này là mặt con bé đang tái mét đi, nó như đang sợ hãi điều gì đó.
Thấy Vũ, nó khóc bù lu, bù loa lên kể lể, à mà có ai thắc mắc là thằng người yêu hiện tại của con bé Chi đâu không, nghe nói là vừa bị đá, thằng đó chơi xong rồi bỏ. (đúng kiểu gieo nhân nào gặt quả nấy, tôi như đang cười hô hố lên trong bụng).
Bước vào bên trong, căn phòng trọ tuy không to, nhưng lại vô cùng gọn gàng và sạch sẽ, đúng là phòng con gái có khác, thôi thầm nghĩ.
Sau khi ngắm nghía một lượt thì tôi thấy góc giường, bạn cùng phòng cái Chi đang ngồi thu mình ở đấy. Vẻ mặt cậu ta lúc này đang hoang mang, lo sợ tột độ, mồ hôi chảy ra từng giọt thấm cả vào cái chăn cậu ta đang ôm.
Cô sinh viên ấy tên Lan, quê Vĩnh Phúc, học cùng đại học với cái Chi. Sau một hồi trấn tĩnh và hỏi han, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý vén lưng áo lên cho tôi với Cường xem.
Dường như nỗi sợ đang chiến thắng cái ngại, cô ấy không đắn đo mà cho hai thằng con trai lạ mặt xem lưng của mình. Còn phía đằng trước, cái Chi đang lấy chăn che đi hộ Lan.
Cũng may là cái Chi gọi cho thằng Vũ, vì tôi có một ông bác trong nam, là một thầy pháp khá cao tay, chuyên giải quyết những vấn đề về tâm linh. Ngắm nghía một hồi, tôi xin phép Lan được chụp ảnh lại, liền đó cô ấy đồng ý.
Tôi dơ điện thoại lên chụp lại lưng của Lan, cái lưng đang chằng chịt những vết bầm tím như bị đánh, nhưng khi hỏi thì Lan lại nói là không hề thấy đau. Gửi ảnh qua zalo cho bác, rồi tôi gọi điện cho ông ấy.
- Bác Tâm ạ, bác đã thấy ảnh cháu gửi qua chưa.
Như đang chực chờ sẵn điện thoại của tôi từ trước, hoặc là chính khi tôi gọi cho bác thì cũng là lúc bác đang muốn gọi cho tôi. Câu chuyện ở đây thiên về vế sau, bác Tâm vừa nghe máy vừa xem ảnh tôi gửi.
Sau vài phút xem xét, bác ấy nói rằng đại khái là Lan bị người ta ám hại, bằng một thứ tà môn dân gian luôn truyền miệng, " BÙA NGẢI". Qua loa ngoài điện thoại, chỉ nghe lời phán của bác Tâm thôi, mà cả bốn người chúng tôi phải rùng mình lên một cái, lạnh dọc sống lưng.
Đặc biệt hơn cả lúc này là Lan, cô ấy như đang không làm chủ được bản thân mà run rẩy, vừa run vừa ôm chặt cái chăn giữa tiết trời nóng nực của miền Bắc. Chạy lại an ủi, trấn tĩnh Lan, Chi bất ngờ lên tiếng hỏi tôi.
- Cường hỏi bác cậu xem có cách nào giải quyết vấn đề này không?
Nghe điện thoại tiếp, tôi chỉ thấy bác ấy dặn tôi rằng, đợi khoảng ba đến bốn ngày nữa, bác Tâm sẽ gửi chuyển phát nhanh ra ngoài này cho tôi hai lá bùa và bốn chuỗi hạt đeo tay đã được niệm phép (vì hè nào cũng vào nam thăm bác, nên tôi được chỉ dạy cho khá nhiều điều về tâm linh).
Đột nhiên bác Tâm bảo tôi tắt loa ngoài đi, chỉ để mình tôi nghe điều bác ấy sắp nói. Bác Tâm dặn tôi rằng, chuỗi hạt chỉ ngăn chặn một phần nào độc tố của ngải mà thôi, còn hai lá bùa là để đề phòng lúc nguy cấp.
Còn nữa, trong khoảng thời gian hai tháng tới, tôi sẽ gặp phải vận hạn rất lớn, bác ấy đã tính cho tôi gần mấy năm nay rồi, có tránh cũng không thể tránh được, tôi chỉ có thể đối mặt với nó mà thôi.
Điều tôi nên làm lúc này là cẩn thận hơn trong tất cả mọi việc, đề phòng tất thảy mọi thứ, bác ấy sẽ giúp tôi hết sức có thể. Nghe lời bác, tôi cúp máy, trong tôi dường như đang có rất nhiều câu hỏi được đặt ra, tôi đang hoang mang về mọi thứ.
Rồi đến mãi sau này, tôi mới biết được, Lan chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày đầy rẫy hiểm nguy và tang thương của tôi. Quay trở lại phòng, thuật lại mọi điều cho ba người kia nghe để họ yên tâm, tôi kể hết, chỉ giấu đi chuyện vận hạn. Thấy tôi chắc nịch về mọi thứ, họ như yên tâm đi phần nào, nhất là Lan.
Ngoài ra, tôi còn xin phép Chi và Lan cho tôi cùng với thằng Vũ ở lại đây, để đề phòng điều bất trắc xảy ra. Hai người con gái đang sợ hãi kia, chỉ biết trông chờ vào hai thằng con trai trước mặt, nên gật đầu đồng ý luôn mà không cần suy nghĩ.
Tôi bỗng hỏi Lan, dạo này cô ấy có đi đâu, hay gặp người lạ mặt nào đó không. Cố ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô ấy đang suy nghĩ về điều gì xa xăm lắm. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Lan có trả lời rằng cô vừa mới tham gia làm tình nguyện viên trên Hà Giang.
Nghe phong phanh đâu đó nơi cô ấy đến là một bản làng nhỏ, Lan cùng với những thành viên trong đoàn tình nguyện, vận chuyển đồ từ thiện được nhóm cô ấy gom góp lên đây. Bất giác trong khoảng khắc này, Lan bỗng hét lên đầy kinh hãi, cô ấy như đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ngoài cửa sổ.
Nhìn theo hướng mắt của Lan, chúng tôi không thấy gì cả, chỉ thấy một khoảng sân vắng bóng, yên ắng không một gợn gió thổi qua. Khi Lan đã bình tâm lại phần nào, cô ấy nói rằng cô ấy nhìn thấy một người mặc quần áo dân tộc đang đứng bên ngoài cổng. Nhìn chằm chằm vào cô, đó là một người trung niên mà Lan từng gặp, trong chuyến đi thiện nguyện trên Hà Giang.
Tu bi con ti niu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.