Chương 126: Ám sát trên tàu Elise
kingbin
04/11/2013
“Này ăn trái táo đi”
Vương Yến gọt xong một trái táo đưa cho Vương Minh. Vương Minh cười cười cắn một miếng rồi nói
“Cảm ơn. Ngon lắm cô cũng ăn đi”
Vương Yến sau khi nhận được điện thoại của Vương Minh thì cảm thấy vô cùng vui sướng liền lập tức bắt taxi chạy đến phòng trọ của Vương Minh. Đến khi vào trong phòng thấy Vương Minh bình an vô sự, toàn thân băng bó nằm nghỉ trên giường rồi Vương Yến mới thở phào nhẹ nhõm. Chính vì sự xuất hiện của Vương Yến nên Mã Đống phải tránh đi chỗ khác nên bây giờ từ lúc đó đến nay Vương Yến kiêm nhiệm vai trò chăm sóc, điều này khiến Vương Minh phải một phen há mồm trợn mắt bởi hắn lần đầu tiên hắn thấy được những biểu hiện dịu dạng thiếu nữ của Vương Yến.
Vương Yến ngồi bên cạnh giường nhìn Vương Minh ăn hết trái tao, chần chừ tính nói gì đó nhưng không biết nên mở miệng thế nào. Thấy bộ dạng nàng cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, Vương Minh động não chút là biết nàng ta đang băn khoăn cái gì hắn nói
“Có phải cô vẫn nghĩ về nhiệm vụ?”
“Đúng vậy”
Vương Yến không hề phủ nhận. Nàng nói
“Ta lo giờ này mục tiêu chắc là đã ở trên tàu Elise, vậy có nghĩa là nhiệm vụ 99% là thất bại”
Vương Minh im lặng một lúc rồi cười ha hả nói
“Chưa chắc đâu”
Vương Yến nghi hoặc nhìn Vương Minh rồi nàng giật mình, lắc đầu nói
“Ngươi điên rồi, ngươi định ám sát trên tàu Elise sao?”
“Không sai thông minh lắm”
Vương Minh tán thưởng. Vương Yến vội vàng nói
“Ngươi có biết tàu Elise biệt danh là gì không, là pháo đài bất khả xâm phạm trên biển đó. Muốn thực hiện hành động ám sát trên đó là điều không tưởng, chưa có một sát thủ nào từ trước đến nay dám ám sát du khách trên đó cả”
“Không ai làm chứ không phải là không làm được. Ngươi đã nghe qua câu trên đời này không có bức tường nào là kín gió chưa”
Vương Minh cười cười thản nhiên. Đúng, hắn đã nghe đến danh tiếng của tà Elise bất quá còn cách nào khác đâu, thời hạn của nhiệm vụ sắp hết rồi mà hắn cũng không cam tâm chịu đựng sau tất cả những gì đã nhận được vì vậy Vương Minh quyết định liều mạng một phen xem sao, nhỡ may đâu thần phật phù hộ lại làm ra kì tích có một không hai từ trước đến nay. Vương Yến thấy Vương Minh đa quyết, không thể khuyên bảo được nữa liền không nói lời nào, lặng lặng con dao gọt vỏ trái táo trên tay.
“Này sao không nói gì vậy”
Vương Minh ngồi một lúc thấy Vương Yến im lặng liền cảm thấy có chút không quen nên chủ động bắt chuyện. Vương Yến dừng động tác gọt táo lại nói
“Thì ngươi đã quyết rồi, ta có nói gì cũng bằng thừa tốt nhất là không nói gì thì hơn”
“Đang giận à”
Vương Minh thấy Vương Yến như vậy liền đoán ra ngay là tính đại tiểu thư của nàng lại trỗi dậy rồi. Tiếp theo không để nàng nói, Vương Minh nói tiếp
“Thực ra lần hành động này cần cô trợ giúp một chút”
“Ta trợ giúp?”
Vương Yến chỉ vào mình đồng thời nhìn Vương Minh với ánh mắt nghi hoặc. Nàng tự thấy bản thân không có bất cứ hữu dụng nào để giúp Vương Minh trên tàu Elise, vậy tại sao hắn lại nói cần sự trợ giúp của nàng chứ?
“Phải ta muốn nhờ cô lên tàu Elise rồi cầm vật này tìm cách bỏ vào túi áo của mục tiêu”
Vương Minh lôi từ trong túi áo một vật nhỏ như hạt đậu. Đây là một thiết bị định vị mini mà Vương Minh vừa lấy từ chỗ Mã Đống về. Vương Minh biết tàu Elise diện tích rất lớn, số phòng nghỉ cũng đến vài trăm phòng là ít, nếu tìm từng phòng một thì sẽ rất mất thời gian, nếu như có cái thứ này thì có thể theo dõi được hành tung của mục tiêu rồi tìm thời cơ ra tay. Nhưng để làm được việc đó thì phải có người lên được tàu Elise, bởi vậy không còn ai khác thích hợp hơn Vương Yến. Với thân phận đại tiểu thư của gia tộc sát thủ số một thế giới chắc chắn lên tàu Elise là một việc dễ dàng như lấy đồ trong túi nên Vương Minh mới táo bạo đề nghị với nàng.
Vương Yến không dám quyết định ngay mà chần chừ do dự. Cũn phải thôi, việc này rất nguy hiểm, mặc dù không phải chính nàng ra tay giết người nhưng cũng có liên quan. Một khi việc này mà bị phát hiện lúc đó sẽ khiến Vương gia phải đôi đầu với một kẻ địch thực lực cường đại. Vương Minh cũng hiểu nên hắn nói
“Không cần trả lời ngay, ngày mai có thể trả lời nhưng muộn nhất là ba giờ chiều mai. OK?”
“Được”
Vương Yến gật đầu rồi đặt quả táo gọt xong xuống bên cạnh Vương Minh sau đó xoay người ròi khỏi phòng. Vương Minh cầm quả táo nàng vừa gọt xong cắn một miếng thật lớn, thật sự hắn cũng không dám chắc là Vương Yến sẽ đồng ý. Vương Minh thầm nghĩ
“Coi như là đánh bạc một lần xem sao”
-------------------o0o-------------------
Zack Macathy năm nay 50 tuổi, là một gã trung niên bụng phệ dáng người không cao lắm nhưng nhìn cách ăn mặc và mười chiếc nhẫn kim cương quí giá đeo trên mười ngón tay là biết hắn giàu sụ đến cỡ nào rồi. Cũng phải thôi, không giàu sao được khi hắn làm một trong ba ông trùm buôn bán vũ khí lớn trên thế giới hiện nay cơ chứ. Chính vì đặc thì công việc nên có nhiều chuyện không nên biết mà hắn vẫn biết, từ đó trở thành mục tiêu ám sát của kẻ thù. Mấy hôm trước lực lượng tình báo riếng báo tin là sẽ có sát thủ ám sát hắn tại khách sạn XVII, thế là hắn tương kế tựu kế làm cho tên sát thủ nổ tung cùng với cái xác thế thân của mình.
Hiện giờ Zack Macathy đang nhàn nhạ đứng ở phòng hội nghị rộng lớn của tàu Elise, tay cầm ly sâm-banh nói chuyện phiếm với một số đối tác làm ăn. Đang cười ha hả đột nhiên hắn thấy phía sau lưng bị một người đụng vào. Zack Macathy vội vàng quay đầu lại thì ánh mắt sáng rực, xuất hiện phía sau hắn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc lễ phục màu hồng phấn, thân hình không tính là gợi cảm nhưng cũng vô cùng nóng bỏng nhưng khi nhìn lên dung mạo của người này thì ngọn lửa dục dâm đãng trong lòng hắn đột nhiên tắt phún biến đi đầu mất.
“Xin lỗi, vô ý đụng phải ngài”
Cô gái kia vội vàng cúi đầu xin lỗi. Zack Macathy tâm tình vẫn có chút sợ hãi nhưng khi nhớ ra mình đang trên tàu Elise thì tâm bình lặng lại, hắn cười nói
“Ồ hóa ra là Vương tiểu thư, không sao không sao đâu”
Cô gái mặc lễ phục hồng phấn này không ai khác chính là Vương Yến, Vương tiểu thư của sát thủ Vương gia. Vương Yến khuôn mặt tươi cười cúi người nói
“Ngài Macathy thật rộng lượng, vậy ta không làm phiền ngày với các vị khách nữa.”
Macathy gật đầu, nở nụ cười tươi rói nhưng lại có chút gượng gạo, hắn nhìn théo bóng lưng xinh đẹp của Vương Yến cho đến khi nàng biến mất hoàn toàn trong biển người nơi đây thì mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bắt chuyện với mấy người lúc nãy rồi chạy ra một góc lấy điện thoại, bấm một số, đợi đầu bên kia bắt may thì mới nói
“Điều tra xem sát thủ Vương gia có nhận nhiệm vụ ám sát ta không?”
“Vâng, ông chủ, ngài đợi năm phút”
Zack Macathy không cúp mày mà vẫn kiến nhẫn chờ đợi. Thời gian lâu đã hẹn, phải hơn mười phút sau thì giọng nói đầu bên kia mới lại xuất hiện
“Thưa ông chủ, sát thủ Vương gia không hề nhận nhiệm vụ ám sát ngài.?”
Zack Macathy nghe thấy vậy thì nhíu mày hỏi
“Vậy tại sao tiểu thư Vương gia lại xuất hiện trên Elise?”
Đầu bên kia nói
“Theo như thông tin thu được thì Vương tiểu thư vốn là ở Hong Kong chơi, tiện thấy tàu Elise cập bến nên muốn lên chơi. Mà ngày xem, cô ta đi lên tàu bằng đường trực tiếp nên muốn ám sát ngài trên tàu trừ phi cô ta bị bại não”
Zack Macathy gật gật đầu. Sát thủ một khi ám sát mục tiêu thường lén lén lút lút không quang minh chính đại như thế này được. Zack Macathy lắc lắc đầu thàm nghĩ chắc có lẽ gần đây vì cái đơn đặt hàng ám sát khia khiến hắn căng thẳng quá nên nghi thần nghi quỉ.
“Có lẽ cô bé kia lên tàu chơi thật”
Zack Macathy lẩm bẩm trong miệng vài từ rồi cảm thấy đầu hơi đầu nên không tiếp tục ở lại bữa tiệc mà trẻ về trong phòng nghỉ. Trở lại căn phòng xa hoa trên tàu Elise của mình, Zack Macathy cả cơ thể mệt mỏi thả lương lên chiếc đêm êm ái, hắn dựa lưng vào thành giường, đặt tay lên trán bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào ra tay với mình.
Cạch…!
Một tiếng động nhỏ vang lên, vì căn phòng rất yên ắng nên tuy tiếng động này rất nhỏ nhưng Zack vẫn loáng thoáng nghe thấy được. Tiếp theo đó là từng trận gió biển mát lạnh mang mùi vị mặn mặn của biển bên trong ùa vào trong phòng. Làn gió này khiến Zack Macathy cảm thấy lạnh lẽo, cơ thể run lên cuối cùng một lúc sau hắn mới rời giường đi đến đóng cửa sổ. Nhưng khi cửa sổ phòng đóng lại thì từ sau lưng hắn vang lên một tiếng nói đàn ông vô cùng lạnh lẽo.
“Đứng im”
Zack Macathy nghe thấy thanh âm này thì cơ thể như hóa đá, đứng bất động tại chỗ. Lúc này tâm tình hắn rất hoảng loạn, không biết làm thế nào bây giờ. Mãi môt lúc sau thì hắn mới khó nhọc lên tiếng
“Ngươi… ngươi là… là sát thủ”
“Không sai. Ta là sát thủ bất quá ngươi yên tâm, ta hiện giờ chưa giết ngươi đâu bởi ta có một số chuyện cần hỏi ngươi đã”
“Hỏi ta”
Zack Macathy nói.
Vương Yến gọt xong một trái táo đưa cho Vương Minh. Vương Minh cười cười cắn một miếng rồi nói
“Cảm ơn. Ngon lắm cô cũng ăn đi”
Vương Yến sau khi nhận được điện thoại của Vương Minh thì cảm thấy vô cùng vui sướng liền lập tức bắt taxi chạy đến phòng trọ của Vương Minh. Đến khi vào trong phòng thấy Vương Minh bình an vô sự, toàn thân băng bó nằm nghỉ trên giường rồi Vương Yến mới thở phào nhẹ nhõm. Chính vì sự xuất hiện của Vương Yến nên Mã Đống phải tránh đi chỗ khác nên bây giờ từ lúc đó đến nay Vương Yến kiêm nhiệm vai trò chăm sóc, điều này khiến Vương Minh phải một phen há mồm trợn mắt bởi hắn lần đầu tiên hắn thấy được những biểu hiện dịu dạng thiếu nữ của Vương Yến.
Vương Yến ngồi bên cạnh giường nhìn Vương Minh ăn hết trái tao, chần chừ tính nói gì đó nhưng không biết nên mở miệng thế nào. Thấy bộ dạng nàng cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, Vương Minh động não chút là biết nàng ta đang băn khoăn cái gì hắn nói
“Có phải cô vẫn nghĩ về nhiệm vụ?”
“Đúng vậy”
Vương Yến không hề phủ nhận. Nàng nói
“Ta lo giờ này mục tiêu chắc là đã ở trên tàu Elise, vậy có nghĩa là nhiệm vụ 99% là thất bại”
Vương Minh im lặng một lúc rồi cười ha hả nói
“Chưa chắc đâu”
Vương Yến nghi hoặc nhìn Vương Minh rồi nàng giật mình, lắc đầu nói
“Ngươi điên rồi, ngươi định ám sát trên tàu Elise sao?”
“Không sai thông minh lắm”
Vương Minh tán thưởng. Vương Yến vội vàng nói
“Ngươi có biết tàu Elise biệt danh là gì không, là pháo đài bất khả xâm phạm trên biển đó. Muốn thực hiện hành động ám sát trên đó là điều không tưởng, chưa có một sát thủ nào từ trước đến nay dám ám sát du khách trên đó cả”
“Không ai làm chứ không phải là không làm được. Ngươi đã nghe qua câu trên đời này không có bức tường nào là kín gió chưa”
Vương Minh cười cười thản nhiên. Đúng, hắn đã nghe đến danh tiếng của tà Elise bất quá còn cách nào khác đâu, thời hạn của nhiệm vụ sắp hết rồi mà hắn cũng không cam tâm chịu đựng sau tất cả những gì đã nhận được vì vậy Vương Minh quyết định liều mạng một phen xem sao, nhỡ may đâu thần phật phù hộ lại làm ra kì tích có một không hai từ trước đến nay. Vương Yến thấy Vương Minh đa quyết, không thể khuyên bảo được nữa liền không nói lời nào, lặng lặng con dao gọt vỏ trái táo trên tay.
“Này sao không nói gì vậy”
Vương Minh ngồi một lúc thấy Vương Yến im lặng liền cảm thấy có chút không quen nên chủ động bắt chuyện. Vương Yến dừng động tác gọt táo lại nói
“Thì ngươi đã quyết rồi, ta có nói gì cũng bằng thừa tốt nhất là không nói gì thì hơn”
“Đang giận à”
Vương Minh thấy Vương Yến như vậy liền đoán ra ngay là tính đại tiểu thư của nàng lại trỗi dậy rồi. Tiếp theo không để nàng nói, Vương Minh nói tiếp
“Thực ra lần hành động này cần cô trợ giúp một chút”
“Ta trợ giúp?”
Vương Yến chỉ vào mình đồng thời nhìn Vương Minh với ánh mắt nghi hoặc. Nàng tự thấy bản thân không có bất cứ hữu dụng nào để giúp Vương Minh trên tàu Elise, vậy tại sao hắn lại nói cần sự trợ giúp của nàng chứ?
“Phải ta muốn nhờ cô lên tàu Elise rồi cầm vật này tìm cách bỏ vào túi áo của mục tiêu”
Vương Minh lôi từ trong túi áo một vật nhỏ như hạt đậu. Đây là một thiết bị định vị mini mà Vương Minh vừa lấy từ chỗ Mã Đống về. Vương Minh biết tàu Elise diện tích rất lớn, số phòng nghỉ cũng đến vài trăm phòng là ít, nếu tìm từng phòng một thì sẽ rất mất thời gian, nếu như có cái thứ này thì có thể theo dõi được hành tung của mục tiêu rồi tìm thời cơ ra tay. Nhưng để làm được việc đó thì phải có người lên được tàu Elise, bởi vậy không còn ai khác thích hợp hơn Vương Yến. Với thân phận đại tiểu thư của gia tộc sát thủ số một thế giới chắc chắn lên tàu Elise là một việc dễ dàng như lấy đồ trong túi nên Vương Minh mới táo bạo đề nghị với nàng.
Vương Yến không dám quyết định ngay mà chần chừ do dự. Cũn phải thôi, việc này rất nguy hiểm, mặc dù không phải chính nàng ra tay giết người nhưng cũng có liên quan. Một khi việc này mà bị phát hiện lúc đó sẽ khiến Vương gia phải đôi đầu với một kẻ địch thực lực cường đại. Vương Minh cũng hiểu nên hắn nói
“Không cần trả lời ngay, ngày mai có thể trả lời nhưng muộn nhất là ba giờ chiều mai. OK?”
“Được”
Vương Yến gật đầu rồi đặt quả táo gọt xong xuống bên cạnh Vương Minh sau đó xoay người ròi khỏi phòng. Vương Minh cầm quả táo nàng vừa gọt xong cắn một miếng thật lớn, thật sự hắn cũng không dám chắc là Vương Yến sẽ đồng ý. Vương Minh thầm nghĩ
“Coi như là đánh bạc một lần xem sao”
-------------------o0o-------------------
Zack Macathy năm nay 50 tuổi, là một gã trung niên bụng phệ dáng người không cao lắm nhưng nhìn cách ăn mặc và mười chiếc nhẫn kim cương quí giá đeo trên mười ngón tay là biết hắn giàu sụ đến cỡ nào rồi. Cũng phải thôi, không giàu sao được khi hắn làm một trong ba ông trùm buôn bán vũ khí lớn trên thế giới hiện nay cơ chứ. Chính vì đặc thì công việc nên có nhiều chuyện không nên biết mà hắn vẫn biết, từ đó trở thành mục tiêu ám sát của kẻ thù. Mấy hôm trước lực lượng tình báo riếng báo tin là sẽ có sát thủ ám sát hắn tại khách sạn XVII, thế là hắn tương kế tựu kế làm cho tên sát thủ nổ tung cùng với cái xác thế thân của mình.
Hiện giờ Zack Macathy đang nhàn nhạ đứng ở phòng hội nghị rộng lớn của tàu Elise, tay cầm ly sâm-banh nói chuyện phiếm với một số đối tác làm ăn. Đang cười ha hả đột nhiên hắn thấy phía sau lưng bị một người đụng vào. Zack Macathy vội vàng quay đầu lại thì ánh mắt sáng rực, xuất hiện phía sau hắn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc lễ phục màu hồng phấn, thân hình không tính là gợi cảm nhưng cũng vô cùng nóng bỏng nhưng khi nhìn lên dung mạo của người này thì ngọn lửa dục dâm đãng trong lòng hắn đột nhiên tắt phún biến đi đầu mất.
“Xin lỗi, vô ý đụng phải ngài”
Cô gái kia vội vàng cúi đầu xin lỗi. Zack Macathy tâm tình vẫn có chút sợ hãi nhưng khi nhớ ra mình đang trên tàu Elise thì tâm bình lặng lại, hắn cười nói
“Ồ hóa ra là Vương tiểu thư, không sao không sao đâu”
Cô gái mặc lễ phục hồng phấn này không ai khác chính là Vương Yến, Vương tiểu thư của sát thủ Vương gia. Vương Yến khuôn mặt tươi cười cúi người nói
“Ngài Macathy thật rộng lượng, vậy ta không làm phiền ngày với các vị khách nữa.”
Macathy gật đầu, nở nụ cười tươi rói nhưng lại có chút gượng gạo, hắn nhìn théo bóng lưng xinh đẹp của Vương Yến cho đến khi nàng biến mất hoàn toàn trong biển người nơi đây thì mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bắt chuyện với mấy người lúc nãy rồi chạy ra một góc lấy điện thoại, bấm một số, đợi đầu bên kia bắt may thì mới nói
“Điều tra xem sát thủ Vương gia có nhận nhiệm vụ ám sát ta không?”
“Vâng, ông chủ, ngài đợi năm phút”
Zack Macathy không cúp mày mà vẫn kiến nhẫn chờ đợi. Thời gian lâu đã hẹn, phải hơn mười phút sau thì giọng nói đầu bên kia mới lại xuất hiện
“Thưa ông chủ, sát thủ Vương gia không hề nhận nhiệm vụ ám sát ngài.?”
Zack Macathy nghe thấy vậy thì nhíu mày hỏi
“Vậy tại sao tiểu thư Vương gia lại xuất hiện trên Elise?”
Đầu bên kia nói
“Theo như thông tin thu được thì Vương tiểu thư vốn là ở Hong Kong chơi, tiện thấy tàu Elise cập bến nên muốn lên chơi. Mà ngày xem, cô ta đi lên tàu bằng đường trực tiếp nên muốn ám sát ngài trên tàu trừ phi cô ta bị bại não”
Zack Macathy gật gật đầu. Sát thủ một khi ám sát mục tiêu thường lén lén lút lút không quang minh chính đại như thế này được. Zack Macathy lắc lắc đầu thàm nghĩ chắc có lẽ gần đây vì cái đơn đặt hàng ám sát khia khiến hắn căng thẳng quá nên nghi thần nghi quỉ.
“Có lẽ cô bé kia lên tàu chơi thật”
Zack Macathy lẩm bẩm trong miệng vài từ rồi cảm thấy đầu hơi đầu nên không tiếp tục ở lại bữa tiệc mà trẻ về trong phòng nghỉ. Trở lại căn phòng xa hoa trên tàu Elise của mình, Zack Macathy cả cơ thể mệt mỏi thả lương lên chiếc đêm êm ái, hắn dựa lưng vào thành giường, đặt tay lên trán bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào ra tay với mình.
Cạch…!
Một tiếng động nhỏ vang lên, vì căn phòng rất yên ắng nên tuy tiếng động này rất nhỏ nhưng Zack vẫn loáng thoáng nghe thấy được. Tiếp theo đó là từng trận gió biển mát lạnh mang mùi vị mặn mặn của biển bên trong ùa vào trong phòng. Làn gió này khiến Zack Macathy cảm thấy lạnh lẽo, cơ thể run lên cuối cùng một lúc sau hắn mới rời giường đi đến đóng cửa sổ. Nhưng khi cửa sổ phòng đóng lại thì từ sau lưng hắn vang lên một tiếng nói đàn ông vô cùng lạnh lẽo.
“Đứng im”
Zack Macathy nghe thấy thanh âm này thì cơ thể như hóa đá, đứng bất động tại chỗ. Lúc này tâm tình hắn rất hoảng loạn, không biết làm thế nào bây giờ. Mãi môt lúc sau thì hắn mới khó nhọc lên tiếng
“Ngươi… ngươi là… là sát thủ”
“Không sai. Ta là sát thủ bất quá ngươi yên tâm, ta hiện giờ chưa giết ngươi đâu bởi ta có một số chuyện cần hỏi ngươi đã”
“Hỏi ta”
Zack Macathy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.