Chương 125: Bom nổ không chết
kingbin
04/11/2013
Cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, Vương Yến ngước nhìn lên thì hơi sững người. Xuất hiện trước mắt nàng không phải một cái thân thể gầy gò như nàng tưởng tượng mà là một thân thể cuồn cuộn cơ bắp mạnh mẽ, các thớ cơ hiện rõ mồn một qua lớp áo góc cạnh trông không khác gì một bức tượng điêu khắc.
Nhìn thấy Vương Yến ngây người ra thì Vương Minh cảm thấy khó hiểu. Hắn nhìn khắp cơ thể mình một lượt thấy không có gì kì quái. Hắn nhắn mày hỏi
“Này làm gì nhìn tôi như thể thấy sinh vật lạ vậy?”
“Thì ngươi chính là sinh vật lạ mà”
Sau cơ kinh ngạc thì Vương Yến nhanh chóng lấy lại trấn tĩnh, nàng nhàn nhạt nói.
“Nhìn bình thường trông cơ thể ngươi giống hệt với thư sinh không ngờ cũng cơ bắp như thế này”
Đến đây Vương Minh đã hiểu tại sao Vương Yến lại kinh ngạc như vậy. Hắn được Vương Yến khen trong lòng có chút tự đăc. Không sai, cơ thể hắn rất hoàn mĩ, không một chút mỡ thừa nào cả, tỉ lệ cơ thể rất cân đối, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn. Nói không hè nêu hắn mà đi thi thể dục thể hình cầm chắc chức vô địch thế giới trong tay chứ chẳng chơi. Vương Minh nhìn đồng hồ thì cũng sắp tới giờ rồi nên hắn cũng không muốn dây dưa ở vấn đề thể hình thể mĩ này nữa, hắn nói với Vương Yến
“Bắt đầu thôi”
Vương Yến gật đầu, đôi mắt bắt đầu dán chặt vài màn hình laptop, bàn tay lướt liên tục trên bàn phím tạo nên những tiếng “tạch” “tạch”. Vương Minh lúc này tiến đến phía cửa sổ, mở cánh cửa ra. Hắn chậm rãi bước ra ngoài, đứng trên mép tường ở phía dưới cửa sổ. Nhìn lên phía trên rồi nhìn xuống phía dưới, Vương Minh hít một hơi thật sâu để ổn định tâm tình. Nói thật lúc này nếu trong lòng Vương Minh không có chút nào sợ hãi thì hoàn toàn là dối trá, cho dù là ai, dù là kẻ có tinh thần sát thép đến như thế nào thì đứng ở vị trí của Vương Minh lúc này thì ít nhiều trong lòng cũng sẽ tự sản sinh ra một nỗi sợ hãi.
Tâm tình ổn định, Vương Minh phát động toàn bộ hắc ám nội khí trong cơ thể. Hắc ám nội khí dưới sự phát động của Vương Minh điên cuồng hoạt động trong cơ thể hắn khiến các thớ thịt trên cơ thể hắn căng ra, tràn đầy sức mạnh. Phát động Lưu tinh bộ phát đến cực hạn, Vương Minh bắt đầu chầm chậm leo lên trên. Tuy chỉ có hai tầng lâu, có hơn chục m nhưng phải mất gần nửa tiếng đồng hồ Vương Minh mới tiến đến cửa sổ của căn phòng tổng thống ở tầng 30.
“Cửa đã mở chưa?”
“Chưa. Có chút phiền phức”
Giọng Vương Yến vang lên từ tai nghe mini Vương Minh đeo bên tai trái.
“Vậy mất bao lâu nữa?”
“Hệ thống bảo mật của khách sạn phức tạp hơn ta tường rất nhiều. Sợ rằn phải vài phút nữa mới xong”
Vương Minh nghe thấy còn vài phút nữa mới xong thì nhíu mày. Để leo lên và đuy trì trạng thái đứng ở vị trí hiện tại khiến hắc ám nội khí trong cơ thể hắn phải vận động liên tục suốt từ đầu đến giờ. Tuy rằng chống cự thêm vài phút nữa thì không có vấn đề gì nhưng đến lúc đột nhập vào trong rồi chắc chắn lực lượng bản thân cũng tiêu hao không ít, nếu lúc đó bên trong tự dưng xuất hiện một kẻ địch mạnh thì e rằng mục tiêu khó mà tiêu diệt được.
Vương Minh tranh thủ thời gian dùng dị năng quét vào bên trong căn phòng. Hắn thở phào một hơi, cuối cùng lo lắng của hắn cũng không xảy ra. Bên trong căn phòng tổng thống rộng rãi xa hoa chỉ có mỗi một mình mục tiêu đang ngồi trên chiếc ghế sofa đắt tiền tại phòng khách, ngoài ra bên trong phòng không còn bất cứ ai dù là một tên vệ sĩ. Vương Minh thấy vậy cũng không có cảm thấy kì lạ, có lẽ mục tiêu rất an tâm về mức độ phòng vệ tại khách sạn này nên mới an tầm không mang theo vệ sĩ vào trong phòng.
“Đã xong. Hệ thống an toàn của cửa sổ đã bị phá, có thể tiến vào”
Giọng Vương Yến vang lên trong tai Vương Minh.
“Đã rõ”
Vương Minh đáp rồi cẩn thận nhẹ nhàng lấy con dao ở trong áo đưa vào mép cửa sổ. Dùng lưỡi dao và thành cửa sổ để bẩy cửa sổ lên trên tạo một khe hở đủ để bàn tay lọt vào. Chậm rãi, nhẹ nhàng, Vương Minh không một chút vội vã đã mở toang cửa sổ ra. Hăn bước vào phòng. Hoàn hỏa, cho đến bay giờ mọi thứ đều hoàn hảo đúng y dư dự tính của Vương Minh.
Vương Minh nhẹ nhàng tiến đến phía sau chiếc ghế mục tiêu đang ngồi. Mặc dù biết trong phòng không có ai khác nhưng Vương Minh vẫn chậm chậm bước đi, vừa đi hai mắt hắn vừa liếc sang hai bên dò xét. Khi còn cách mục tiêu đúng mười bước chân, thân thể Vương Minh chợt lóe lên biến mất rồi lại xuất hiện một cách quỉ dị trước mặt mục tiêu, bàn tay cầm con dao cũng nhưng như chớp nhằm đúng vị trí trái tim của mục tiêu đâm tới. Động tác nhanh ngọn, dứt khóa không một chút chần chừ hay dư thừa nào, không hồ danh là cựu sát thủ đỉnh cấp thế giới.
Nhưng lúc này Vương Minh lại cảm thấy kì lạ bởi trong tai hắn không hề có bất cứ tiếng hét nào cả. Cho dù là kẻ chết bất đắc kì tử đi chăng nữa thì khi chết trong miệng cũng phải phát ra một tiếng nào đo chứ. Đang nghi hoặc thì từ tai xuất hiện các tiếng tích tắc rất nhỏ. Vương Minh tái mắt bởi hắn biết cái thứ tiếng này là từ cái gì phát ra. Hắn vội vang lùi người lại nhìn mục tiêu.
Lúc này trước mặt Vương Minh là một cái xác người, nhìn khuôn mặt không sai đó chính là mục tiêu ám sát lần này của hắn nhưng khi để ý kĩ một chút hắn thấy ở bên cổ có một chỗ da thịt khác với các phần da thịt khác trên cổ. Lại nhìn xuống một chút, tại vị trí trái tim của mục tiêu có một lỗ hổng, nhìn vào cái khe hở đó thì Vương Minh thấy một chiếc đồng hồ con nho nhỏ. Vương Minh thầm kêu trong lòng
“Không ổn. Trúng kế rồi”
Vương Minh xoay người rời đi với tốc độ nhanh nhất có thể đồng thời vắt kiệt toàn bộ lượng hắc ám nội khí còn sót lại trong cơ thể ra bên ngoài hình thành một cái áo giáp hắc ám bao bọc toàn bộ cơ thể hắn. Và khi cái áo giáp hoàn thành thì chiếc kim của đồng hồ đã đến điểm.
Bùm…
Một tiếng nổ lớn vang lên khiến toàn bộ tòa nhà khách sạn XVII rung chuyển. Cả khách sạn bống chốc trở lên hỗn loạn vô cùng. Mọi người trong khách sạn chạy ra ngoài nhìn lên phía tầng trên cùng của tòa nhà thì thấy trên đó hoàn toàn bị khói đen và bụi bao phủ.
Khách sạn XVII là khách sạn danh tiếng lớn ở thành phố Hong Kong lại nằm ở ngay trung tâm thành phố nên khi sự việc xảy ra, không đến mười phút sau lập tức cảnh sát và cứu hỏa đã xuất hiện phong tỏa tòa bộ hiện trường.
Vương Yến lúc này đứng ở trong đám người bên ngoài, nhìn lên phái tầng trên cùng của khách sạn, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, khuôn mặt nhợt nhạt, trong lòng nàng lúc này cảm thấy sợ hãi và hoang mang. Cùng tâm trạng với Vương Yến là Mã Đống, từ khi nghe thấy tiếng nổ ở tầng trên thì Mã Đống như ngồi trên đống lửa nhưng kinh nghiệm cuộc sống phong phú nên Mã Đống nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Đột nhiên trong túi quần vang lên những tiếp “bíp, bíp”. Nghe thấy những tiếng này đột nhiên Mã Đống nhớ đến cái gì đó, tâm trạng hắn đột nhiên vui sướng như điên.
Mã Đống lấy từ trong túi quần ra một chiếc Iphone, bên trên màn hình của Iphone hiện giờ là một cái bản đồ, đồng thời trên bản đồ đó có một cái chấm đỏ đang nhấp nháy tỏa sáng. Nguyên lai là trong chiếc đồng hồ của Vương Minh thì Mã Đống đã gắn vào đó thiết bị theo dõi, lúc vụ nổ xảy ra thì cũng là lúc mât tín hiệu nhưng bây giờ đã bắt lại tín hiệu, điều này chứng tỏ Vương Minh còn sống. Vì vậy Mã Đống mới vui sướng như vậy.
Mã Đống vội vàng chạy theo chỉ dẫn của tín hiệu trên màn hình điện thoại đến nơi Vương Minh đang đứng. Khi đến nơi thì thấy đang nằm cạnh một cái thùng rác trong con hẻm cách khách sạn không xa. Trên cơ thể có nhiều chỗ bị phỏng, tay trái buông thõng có vẻ như là đã bị gãy, một tay của Vương Minh bụm miệng vết thương đang chảy máu ở bụng. Tính ra những vết thương đó cũng không tính là nặng, không có nguy hiểm đến tính mạng vì vậy Mã Đống mới thở phào.
“Mẹ kiếp, số chú sống dai như đỉa vậy. Bị ăn nguyên một vụ nổ mà chỉ mấy vết thương cỏn con này. Anh phục chú rồi đó”
Mã Đống cười cười, giơ ngón tay cái lên. Lúc này thần trí của Vương Minh vẫn còn có chút tỉnh táo nên vẫn cố gượng cười nói
“Hắc hắc… Mã ca quá khen”
“Được rồi. Chúng ta trở về thôi”
“Ừm”
Vương Minh đáp rồi được Mã Đống vác lên vào. Với thương thế này của hắn thì nếu trở lại căn phòng thuê ở khách sạn XVII chắc chắn sẽ bị chút ý, mà đến bệnh viện thì kiểu gì cánh sát sẽ đến hỏi thăm một chút nên không còn cách nào khác, hắn và Mã Đống phải ra thuê một khách sạn bên ngoài. Vương Minh nằm ở trong phòng nghỉ ngơi còn Mã Đống chạy ra ngoài mua bông băn và thuốc.
“Mẹ kiếp thật, không ngờ là cái bẫy”
Mã Đống vừa chữa trị cho Vương Minh, nhìn thấy những vết thương trên cơ thể Vương Minh thì không nhịn được buột miệng chửi thề. Không riêng gì Mã Đống mà Vương Minh lúc này cũng cực kì tức giận. Từ lúc làm sát thủ đến nay cũng không ít lần hắn bị ăn quả lừa nhưng quả lừa lần này là nặng nhất, làm cho hắn xém tí nữa thì toi cái mạng nhỏ.
“Mối thù này nhất định phải”
Vương Minh nắm chặt quả đấm thề. Mã Đống gật đầu.
“Không sai, nhất định phải báo. Mà không chi báo, phải trả lại cỏ gốc lẫn lãi”
“Đúng vậy. Trả cả gốc lẫn”
Vương Minh gật đầu rồi hắn nhớ ra một chuyện gì đó, Vương Minh hỏi
“Anh đã gọi điện cho Vương Yến chưa”
Mã Đống lắc đầu
“Chưa. Bởi anh nghĩ cô ta đến đây cũng không cần thiết”
“Em không nhĩ vậy đâu. Sắp tới có lẽ phải cần cô gái này trợ giup mới báo thù được”
“Ý chú em là…”
Mã Đống nghi hoặc nhìn Vương Minh. Vương Minh gật đầu nói
“Chúng ta sẽ ám sát trên tàu Elise và Vương Yến sẽ là tấm vé để lên tàu”
“Nhưng liệu cô ta có đồng ý không. Phải biết là việc này rất nguy hiểm, nếu bị lộ sợ rằng sẽ gây thù chuốc oán với chủ nhân của con tàu”
“Em hiểu tính cách cô nàng này mà. Chắc chắn nàng ta sẽ đồng ý
Vương Minh gọi điện cho Vương Yến, trức là báo mình thoát nạn sau là nói ra kế hoạch tiếp theo của mình. Quả nhiên như Vương Minh đã đoán, Vương Yến chỉ chần chừ suy nghĩ một lúc rồi lập tức đồng ý. Thấy nàng đồng ý thì Vương Minh tâm trạng vui vẻ lên một chút, hắn cúp điện thoại rồi dựa lưng vào thành giường bắt đầu suy nghĩ kế hoạch trả thù như thế nào.
Nhìn thấy Vương Yến ngây người ra thì Vương Minh cảm thấy khó hiểu. Hắn nhìn khắp cơ thể mình một lượt thấy không có gì kì quái. Hắn nhắn mày hỏi
“Này làm gì nhìn tôi như thể thấy sinh vật lạ vậy?”
“Thì ngươi chính là sinh vật lạ mà”
Sau cơ kinh ngạc thì Vương Yến nhanh chóng lấy lại trấn tĩnh, nàng nhàn nhạt nói.
“Nhìn bình thường trông cơ thể ngươi giống hệt với thư sinh không ngờ cũng cơ bắp như thế này”
Đến đây Vương Minh đã hiểu tại sao Vương Yến lại kinh ngạc như vậy. Hắn được Vương Yến khen trong lòng có chút tự đăc. Không sai, cơ thể hắn rất hoàn mĩ, không một chút mỡ thừa nào cả, tỉ lệ cơ thể rất cân đối, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn. Nói không hè nêu hắn mà đi thi thể dục thể hình cầm chắc chức vô địch thế giới trong tay chứ chẳng chơi. Vương Minh nhìn đồng hồ thì cũng sắp tới giờ rồi nên hắn cũng không muốn dây dưa ở vấn đề thể hình thể mĩ này nữa, hắn nói với Vương Yến
“Bắt đầu thôi”
Vương Yến gật đầu, đôi mắt bắt đầu dán chặt vài màn hình laptop, bàn tay lướt liên tục trên bàn phím tạo nên những tiếng “tạch” “tạch”. Vương Minh lúc này tiến đến phía cửa sổ, mở cánh cửa ra. Hắn chậm rãi bước ra ngoài, đứng trên mép tường ở phía dưới cửa sổ. Nhìn lên phía trên rồi nhìn xuống phía dưới, Vương Minh hít một hơi thật sâu để ổn định tâm tình. Nói thật lúc này nếu trong lòng Vương Minh không có chút nào sợ hãi thì hoàn toàn là dối trá, cho dù là ai, dù là kẻ có tinh thần sát thép đến như thế nào thì đứng ở vị trí của Vương Minh lúc này thì ít nhiều trong lòng cũng sẽ tự sản sinh ra một nỗi sợ hãi.
Tâm tình ổn định, Vương Minh phát động toàn bộ hắc ám nội khí trong cơ thể. Hắc ám nội khí dưới sự phát động của Vương Minh điên cuồng hoạt động trong cơ thể hắn khiến các thớ thịt trên cơ thể hắn căng ra, tràn đầy sức mạnh. Phát động Lưu tinh bộ phát đến cực hạn, Vương Minh bắt đầu chầm chậm leo lên trên. Tuy chỉ có hai tầng lâu, có hơn chục m nhưng phải mất gần nửa tiếng đồng hồ Vương Minh mới tiến đến cửa sổ của căn phòng tổng thống ở tầng 30.
“Cửa đã mở chưa?”
“Chưa. Có chút phiền phức”
Giọng Vương Yến vang lên từ tai nghe mini Vương Minh đeo bên tai trái.
“Vậy mất bao lâu nữa?”
“Hệ thống bảo mật của khách sạn phức tạp hơn ta tường rất nhiều. Sợ rằn phải vài phút nữa mới xong”
Vương Minh nghe thấy còn vài phút nữa mới xong thì nhíu mày. Để leo lên và đuy trì trạng thái đứng ở vị trí hiện tại khiến hắc ám nội khí trong cơ thể hắn phải vận động liên tục suốt từ đầu đến giờ. Tuy rằng chống cự thêm vài phút nữa thì không có vấn đề gì nhưng đến lúc đột nhập vào trong rồi chắc chắn lực lượng bản thân cũng tiêu hao không ít, nếu lúc đó bên trong tự dưng xuất hiện một kẻ địch mạnh thì e rằng mục tiêu khó mà tiêu diệt được.
Vương Minh tranh thủ thời gian dùng dị năng quét vào bên trong căn phòng. Hắn thở phào một hơi, cuối cùng lo lắng của hắn cũng không xảy ra. Bên trong căn phòng tổng thống rộng rãi xa hoa chỉ có mỗi một mình mục tiêu đang ngồi trên chiếc ghế sofa đắt tiền tại phòng khách, ngoài ra bên trong phòng không còn bất cứ ai dù là một tên vệ sĩ. Vương Minh thấy vậy cũng không có cảm thấy kì lạ, có lẽ mục tiêu rất an tâm về mức độ phòng vệ tại khách sạn này nên mới an tầm không mang theo vệ sĩ vào trong phòng.
“Đã xong. Hệ thống an toàn của cửa sổ đã bị phá, có thể tiến vào”
Giọng Vương Yến vang lên trong tai Vương Minh.
“Đã rõ”
Vương Minh đáp rồi cẩn thận nhẹ nhàng lấy con dao ở trong áo đưa vào mép cửa sổ. Dùng lưỡi dao và thành cửa sổ để bẩy cửa sổ lên trên tạo một khe hở đủ để bàn tay lọt vào. Chậm rãi, nhẹ nhàng, Vương Minh không một chút vội vã đã mở toang cửa sổ ra. Hăn bước vào phòng. Hoàn hỏa, cho đến bay giờ mọi thứ đều hoàn hảo đúng y dư dự tính của Vương Minh.
Vương Minh nhẹ nhàng tiến đến phía sau chiếc ghế mục tiêu đang ngồi. Mặc dù biết trong phòng không có ai khác nhưng Vương Minh vẫn chậm chậm bước đi, vừa đi hai mắt hắn vừa liếc sang hai bên dò xét. Khi còn cách mục tiêu đúng mười bước chân, thân thể Vương Minh chợt lóe lên biến mất rồi lại xuất hiện một cách quỉ dị trước mặt mục tiêu, bàn tay cầm con dao cũng nhưng như chớp nhằm đúng vị trí trái tim của mục tiêu đâm tới. Động tác nhanh ngọn, dứt khóa không một chút chần chừ hay dư thừa nào, không hồ danh là cựu sát thủ đỉnh cấp thế giới.
Nhưng lúc này Vương Minh lại cảm thấy kì lạ bởi trong tai hắn không hề có bất cứ tiếng hét nào cả. Cho dù là kẻ chết bất đắc kì tử đi chăng nữa thì khi chết trong miệng cũng phải phát ra một tiếng nào đo chứ. Đang nghi hoặc thì từ tai xuất hiện các tiếng tích tắc rất nhỏ. Vương Minh tái mắt bởi hắn biết cái thứ tiếng này là từ cái gì phát ra. Hắn vội vang lùi người lại nhìn mục tiêu.
Lúc này trước mặt Vương Minh là một cái xác người, nhìn khuôn mặt không sai đó chính là mục tiêu ám sát lần này của hắn nhưng khi để ý kĩ một chút hắn thấy ở bên cổ có một chỗ da thịt khác với các phần da thịt khác trên cổ. Lại nhìn xuống một chút, tại vị trí trái tim của mục tiêu có một lỗ hổng, nhìn vào cái khe hở đó thì Vương Minh thấy một chiếc đồng hồ con nho nhỏ. Vương Minh thầm kêu trong lòng
“Không ổn. Trúng kế rồi”
Vương Minh xoay người rời đi với tốc độ nhanh nhất có thể đồng thời vắt kiệt toàn bộ lượng hắc ám nội khí còn sót lại trong cơ thể ra bên ngoài hình thành một cái áo giáp hắc ám bao bọc toàn bộ cơ thể hắn. Và khi cái áo giáp hoàn thành thì chiếc kim của đồng hồ đã đến điểm.
Bùm…
Một tiếng nổ lớn vang lên khiến toàn bộ tòa nhà khách sạn XVII rung chuyển. Cả khách sạn bống chốc trở lên hỗn loạn vô cùng. Mọi người trong khách sạn chạy ra ngoài nhìn lên phía tầng trên cùng của tòa nhà thì thấy trên đó hoàn toàn bị khói đen và bụi bao phủ.
Khách sạn XVII là khách sạn danh tiếng lớn ở thành phố Hong Kong lại nằm ở ngay trung tâm thành phố nên khi sự việc xảy ra, không đến mười phút sau lập tức cảnh sát và cứu hỏa đã xuất hiện phong tỏa tòa bộ hiện trường.
Vương Yến lúc này đứng ở trong đám người bên ngoài, nhìn lên phái tầng trên cùng của khách sạn, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, khuôn mặt nhợt nhạt, trong lòng nàng lúc này cảm thấy sợ hãi và hoang mang. Cùng tâm trạng với Vương Yến là Mã Đống, từ khi nghe thấy tiếng nổ ở tầng trên thì Mã Đống như ngồi trên đống lửa nhưng kinh nghiệm cuộc sống phong phú nên Mã Đống nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Đột nhiên trong túi quần vang lên những tiếp “bíp, bíp”. Nghe thấy những tiếng này đột nhiên Mã Đống nhớ đến cái gì đó, tâm trạng hắn đột nhiên vui sướng như điên.
Mã Đống lấy từ trong túi quần ra một chiếc Iphone, bên trên màn hình của Iphone hiện giờ là một cái bản đồ, đồng thời trên bản đồ đó có một cái chấm đỏ đang nhấp nháy tỏa sáng. Nguyên lai là trong chiếc đồng hồ của Vương Minh thì Mã Đống đã gắn vào đó thiết bị theo dõi, lúc vụ nổ xảy ra thì cũng là lúc mât tín hiệu nhưng bây giờ đã bắt lại tín hiệu, điều này chứng tỏ Vương Minh còn sống. Vì vậy Mã Đống mới vui sướng như vậy.
Mã Đống vội vàng chạy theo chỉ dẫn của tín hiệu trên màn hình điện thoại đến nơi Vương Minh đang đứng. Khi đến nơi thì thấy đang nằm cạnh một cái thùng rác trong con hẻm cách khách sạn không xa. Trên cơ thể có nhiều chỗ bị phỏng, tay trái buông thõng có vẻ như là đã bị gãy, một tay của Vương Minh bụm miệng vết thương đang chảy máu ở bụng. Tính ra những vết thương đó cũng không tính là nặng, không có nguy hiểm đến tính mạng vì vậy Mã Đống mới thở phào.
“Mẹ kiếp, số chú sống dai như đỉa vậy. Bị ăn nguyên một vụ nổ mà chỉ mấy vết thương cỏn con này. Anh phục chú rồi đó”
Mã Đống cười cười, giơ ngón tay cái lên. Lúc này thần trí của Vương Minh vẫn còn có chút tỉnh táo nên vẫn cố gượng cười nói
“Hắc hắc… Mã ca quá khen”
“Được rồi. Chúng ta trở về thôi”
“Ừm”
Vương Minh đáp rồi được Mã Đống vác lên vào. Với thương thế này của hắn thì nếu trở lại căn phòng thuê ở khách sạn XVII chắc chắn sẽ bị chút ý, mà đến bệnh viện thì kiểu gì cánh sát sẽ đến hỏi thăm một chút nên không còn cách nào khác, hắn và Mã Đống phải ra thuê một khách sạn bên ngoài. Vương Minh nằm ở trong phòng nghỉ ngơi còn Mã Đống chạy ra ngoài mua bông băn và thuốc.
“Mẹ kiếp thật, không ngờ là cái bẫy”
Mã Đống vừa chữa trị cho Vương Minh, nhìn thấy những vết thương trên cơ thể Vương Minh thì không nhịn được buột miệng chửi thề. Không riêng gì Mã Đống mà Vương Minh lúc này cũng cực kì tức giận. Từ lúc làm sát thủ đến nay cũng không ít lần hắn bị ăn quả lừa nhưng quả lừa lần này là nặng nhất, làm cho hắn xém tí nữa thì toi cái mạng nhỏ.
“Mối thù này nhất định phải”
Vương Minh nắm chặt quả đấm thề. Mã Đống gật đầu.
“Không sai, nhất định phải báo. Mà không chi báo, phải trả lại cỏ gốc lẫn lãi”
“Đúng vậy. Trả cả gốc lẫn”
Vương Minh gật đầu rồi hắn nhớ ra một chuyện gì đó, Vương Minh hỏi
“Anh đã gọi điện cho Vương Yến chưa”
Mã Đống lắc đầu
“Chưa. Bởi anh nghĩ cô ta đến đây cũng không cần thiết”
“Em không nhĩ vậy đâu. Sắp tới có lẽ phải cần cô gái này trợ giup mới báo thù được”
“Ý chú em là…”
Mã Đống nghi hoặc nhìn Vương Minh. Vương Minh gật đầu nói
“Chúng ta sẽ ám sát trên tàu Elise và Vương Yến sẽ là tấm vé để lên tàu”
“Nhưng liệu cô ta có đồng ý không. Phải biết là việc này rất nguy hiểm, nếu bị lộ sợ rằng sẽ gây thù chuốc oán với chủ nhân của con tàu”
“Em hiểu tính cách cô nàng này mà. Chắc chắn nàng ta sẽ đồng ý
Vương Minh gọi điện cho Vương Yến, trức là báo mình thoát nạn sau là nói ra kế hoạch tiếp theo của mình. Quả nhiên như Vương Minh đã đoán, Vương Yến chỉ chần chừ suy nghĩ một lúc rồi lập tức đồng ý. Thấy nàng đồng ý thì Vương Minh tâm trạng vui vẻ lên một chút, hắn cúp điện thoại rồi dựa lưng vào thành giường bắt đầu suy nghĩ kế hoạch trả thù như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.