Chương 130: Anh trai của Phan Hoàng
kingbin
04/11/2013
Tên béo gọi điện xong bộ dạng vô cùng cao ngạo thách thức
“Có ngon thì bọn mày đứng ở đây cho tao”
Vương Minh đánh chưa đã tay nay lại thấy con lợn mặc âu phục kia dám thách thức hắn thì mắt hơi giật giật nhưng hắn không lập tức động thủ mà cố nén nhịn quay ra nhìn Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh. Nguyễn Giai Giai dựa sát vào vai hắn, ánh mắt giận dữ nhìn cái tên béo kia có vẻ như vô cùng chán ghét cái thái độ khinh khỉnh không coi ai ra gì của tên béo. Vương Minh chỉ cần thế là đủ, hắn lúc nãy đánh còn chưa sướng, gân cốt còn chưa kịp khởi động mà lại nhìn giờ mà đến bữa tiệc sinh nhật của Trần Thanh Thanh vẫn còn hơi sớm nên quyết định ở đây chơi đùa một chút.
Khoảng độ hơn mười phút sau thì một tốp đầu trọc chạy đến, nhìn bộ dạng thì có chút gọi là vạm vỡ, khuôn mặt thì hằm hằm hè hè như kiểu ai quịt tiền của bọn chúng. Một tên đầu trọc mặt áo ba lỗ chạy lên trước, hương về phía tên béo cúi người cung kính nói
“Phan thiếu gia”
“Ừm. A Báo, đến nhanh lắm”
Tên béo Phan thiếu gia cười ha hả vỗ vai tên đầu trọc kia. Sau đó chỉ vào Vương Minh nói
“Dm, chú dẫn người đập chết thằng kia cho anh. Còn người đẹp thì…”
Tên A Báo nhìn theo hướng tên Phan thiếu gia chỉ thì nhìn thấy Nguyễn Giai Giai, bị vẻ đẹp của nàng cuốn hút đế ngây người. Khi nghe thấy lời của tên Phan thiếu gia nói thì một lúc sau mới có phản ứng vội vàng gật đầu như gà mổ thóc nói
“Vâng em hiểu. Chỉ là Phan thiếu gia đến lúc chơi chán rồi thì cho em chấm mút một chút”
“Đương nhiên rồi. Chú làm tốt thì chắc chắn có phần cho chú”
Tên Phan thiếu gia cười ha hả đầy dâm đãng. Từ lúc mới đến đây, nhìn thấy Nguyễn Giai Giai thì trong đầu hắn lập tức nảy sinh ngay cái ý định phải lôi người đẹp này lên giường bằng mọi cách rồi mây mưa chinh chiến một phen. Nhưng mà sau khi chúng kiến thực lực khủng bố của Vương Minh thì hắn có chút ngại ngại nên đành gọi đám đàn em đến trợ chiến. Mà một khi đã gọi đến thì lúc có thành quả không thể một mình độc chiếm được, ít ra cũng phải chừa cho chúng nó một chút cơm thừa canh cặn thì về sau đám đàn em mới nể mặt được.
Vương Minh và Nguyễn Giai Giai đứng đó nghe thấy những lời nói dâm đang của Nguyễn Giai Giai thì tức hồng hông. Đặc biệt là Nguyễn Giai Giai, lúc này khuôn mặt trắng trở đã đỏ hồng lên vì tức giận, mặc dù trước nay Nguyễn Giai Giai là một người rất điềm tĩnh đặc biệt là sau khi trải qua ba lần bắt cóc thì nàng càng lúc càng điềm tĩnh hơn trước nhưng thử hòi dù sát đá đến mức nào nhưng phải nghe những lời vũ nhục như thế thì làm sao chịu nổi. Nguyễn Giai Giai tính bước lên thì Vương Minh giữ vai nàng lại, nở nụ cười hiền hòa với nàng nói
“Để anh”
Nguyễn Giai Giai gật gật đầu. Vương Minh hống lên một tiêng rồi thân hình như tên bắn khỏi cung, lao về phía hai tên đầu trọc và tên Phan thiếu gia. Có lẽ vì đang mải mê chìm vào dâm ý đồng thời cũng vì thấy bên mình có đông người nên bọn chúng không hề để Vương Minh vào mắt cho đến khi Vương Minh đã áp sát vào bọn chúng thì bọn chúng vẫn đang mải mê liên tưởng đến buổi tuối tuyệt vời trong tượng tượng của mình.
Vương Minh một tay nắm lấy cổ họng của tên đầu trọc. Không cho hắn giãy dụa cầm hắn ném về phía đám đàn em đầu trọc của hắn một các nhẹ nhàng như ném một trái bóng. Đám người xem náo nhiệt xung quanh nhìn thấy cảnh này thì há hốc mồm bởi đám người này không ngờ Vương Minh trong gầy yếu thế kia vậy mà chỉ cần một tay đã ném cái tên đầu trọc vạm vỡ kia dễ dàng như không vậy. Tên béo bị Vương Minh nắm va vào đám đàn em, lập tức nằm lăn ra bất tỉnh, còn đám đàn em bị tên này đè phía dưới thì kẻ nào cũng kêu oai oái. Chỉ điều này đôi cũng đủ thấy lực của cú ném vừa rồi mạnh đến nhường nào.
Vương Minh phủi phủi tay rồi quay ra nhìn tên béo. Tên Phan thiếu gia lúc này mới hoàn hồn, cái màn cảnh không khác gì mấy phim siêu anh hùng của Mỹ khiến hắn cũng phải trợn mắt mà kinh hãi. Hắn mồ hôi chảy ròng ròng, chân tay luống cuồng lùi về phía sau nhưng không ngờ chân nọ đá chân kia, cả cơ thể béo ục ịch như heo ngã xuống đất. Hắn thấy Vương Minh vẫn tiến về phía hắn thì giọng run run nói
“Ngươi đừng có lại đây. Ngươi có biết bản thiếu gia ta là ai không. Dám đụng vào ta thì ngươi chỉ còn đường chết mà thôi”
Vương Minh nhướn mày rồi có cười khinh bỉ, hắn không ngờ rằng cái tên này đến bước đường này rồi còn giở giọng đe dọa hắn nữa chứ. Thật nực cười quá đí. Vương Minh nói
“Tao không cần biết mày là cái thắng nào. Dám nói những lời đó với vợ tao thì chuẩn bị nói lời tạm biệt với bộ hàm của mày đi”
Vương Minh đang định giơ nắm đấm lên thì có tiếng hô từ phía sau vang lên.
“Vương Minh, dừng tay lại”
Vương Minh nghe thấy giọng nói này rất giống với giọng của tên công tử Phan Hoàn nên đình chỉ động tác quay đầu về phía phát ra âm thanh vùa rồi thì thấy một người bước ra từ đám đông. Vương Minh không hề xa lạ với người này bởi người này không ai khác chính là tên công tử Phan Hoàng. Vương Minh nhăn mày khó chịu nói
“Sao mày lại cản tao”
Tên béo nhìn thấy Phan Hoàng thì mặt mày hớn hở, ánh mắt sáng rực lên vì có cứu tính vộ vàng chạy đến phía sau lưng Phan Hoàng rồi chỉ tay vào Vương Minh tức giận nói
“Em trai, chính thằng ôn này dám đánh anh. Em mau bảo người đánh què nó đi”
Vương Minh không thèm nhìn tên béo mà nhìn lên Phan Hoàng ánh mắt có chút cổ quái hỏi
“Mày quen cái thằng trư này à?”
“Là chỗ quen biết”
Phan Hoàng bị Vương Minh nhìn như vậy thì có chút ngượng ngùng đồng thời trong lòng thầm chửi tên béo này đúng là có mắt như mù không chọc vào ai lại chọc vào cái tên Sát thần này chứ. Phan Hoàng nói
“Hắn là anh trai, con bác hai của tao”
“Ồ hóa ra là anh trai của mày. Hèn chỉ cũng họ Phan”
“Ờ ờ”
Phan Hoàng gãi đầu gãi tai. Lúc này hắn đang ở trong tình huống vô cùng khó xử, một bên là thằng bạn thân nhất, còn một bên là họ hàng ruột thịt. Đúng là khó chọn lựa quá. Tên béo thấy biểu hiện thân mật của Phan Hoàng và Vương Minh thì lờ mờ hiểu ra một chút, thì thầm hỏi Phan Hoàng
“Em trai, em biết tên kia à”
Phan Hoàng gật đầu nói
“Thằng đó tên là Vương Minh, là bạn thân của anh cũng là cái tên trâu bò lần trước mà em kể cho anh đấy”
“Hèn chi”
Lúc này tên béo thở một cái thở phào nhẹ nhõm rồi tiến lên phía trước hồ hởi nói
“Người anh em, hóa ra là người quen, thật xin lỗi lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi”
Người xưa có câu đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại, tên béo này đã áp dụng triệt để câu nói này. Đồng thời khuôn mặt nặn ra một nụ cười tự nhiên vô cùng khiến người ta muốn đánh cũng không được. Mà Vương Minh lại nhìn ánh mắt cầu khẩn của Phan Hoàng thì đành thở dài thu lại cái ý định lấy đi bộ hàm nhai của cái tên béo trước mắt. Hắn thở dài nói
“Được rồi. Đi đi”
Tên béo như nhận được lệnh ân xá. Trong lòng mở cười đại thắng, mặt tươi cười khom khom người nói
“Người anh em à. Thật cảm ơn quá, nếu lần sau có dịp thì để ta mời cậu một bữa gọi là bồi tội”
“Được rồi được rồi. Nói nhiều quá đó, biến đi cho khuất mắt kẻo tao đổi ý bây giờ”
Vương Minh phất phất tay có chút uể oải.
“Vâng vâng”
Tên béo vội vàng chạy đến bên cạnh cô gái béo ý đang nằm dưới đất, dưới sự trợ giúp của Phan Hoàng kéo cô ta ra khỏi cừa hàng trang sức. Kịch vui đã đến hồi kết, đám người bu lại quanh cửa hàng cũng dần tản ra. Vương Minh lắc lác đầu cùng với Nguyễn Giai Giai đi về phía cô gái bán hàng đang đứng ngây ra nhìn hai người.
“Này có định bán không đó”
Vương Minh thấy cô ta đứng ngây như phỗng thì có chút khó chịu, gõ gõ vào mặt kính. Cô gái bán hàng tỉnh lại, có chút xấu hổ vội vàng hỏi
“Quí khách, muốn mua gì?”
Cô gái bán hàng này lúc đầu nhìn thấy bộ dạng tuềnh toàng đến mức quá bình dân của Vương Minh thì khinh thường nhưng qua cái vụ ẩu đả vừa rồi cô ta không còn dám có suy nghĩ đó nữa. Bộ dạng rất cũng kính có vài phần khách khí nói. Vương Minh thấy vậy thì tâm tình cũng tốt hơn một chút chỉ tay ra chỗ tủ kính trưng bày trước cửa hàng nói
“Tôi muốn chiếc vòng cổ ngoài kia”
“Vâng, quí khách xin đợi chút”
Cô gái bán hàng nói xong thì vội vàng chạy ra ngoài lấy cái khay đựng chuỗi dây chuyền, đặt lên trước mặt hai người Vương Minh và Nguyễn Giai Giai nói
“Quí khách xem xem có vừa ý không?”
Vương Minh phất phất tay nói
“Không cần xem đâu. Gói lại cho chúng tôi”
“Vâng”
Cô gái bán hàng vội vàng đóng nắp hộp lại rồi lấy từ phái dưới chỗ dứng một cái ruy-băng và một cuộn giấy bọc quà. Thủ pháp gói quà của cô nàng này phải nói là cực nhanh và cực kì chuyên nghiệp. Một loáng sau thì đã gói xong lại vô cùng có thẩm mũ khiến Nguyễn Giai Giai rất hài lòng. Vương Minh lấy thẻ thanh toán rồi cùng với Nguyễn Giai Giai rời khỏi khu mua sắm lái xe đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Trần Thanh Thanh.
“Có ngon thì bọn mày đứng ở đây cho tao”
Vương Minh đánh chưa đã tay nay lại thấy con lợn mặc âu phục kia dám thách thức hắn thì mắt hơi giật giật nhưng hắn không lập tức động thủ mà cố nén nhịn quay ra nhìn Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh. Nguyễn Giai Giai dựa sát vào vai hắn, ánh mắt giận dữ nhìn cái tên béo kia có vẻ như vô cùng chán ghét cái thái độ khinh khỉnh không coi ai ra gì của tên béo. Vương Minh chỉ cần thế là đủ, hắn lúc nãy đánh còn chưa sướng, gân cốt còn chưa kịp khởi động mà lại nhìn giờ mà đến bữa tiệc sinh nhật của Trần Thanh Thanh vẫn còn hơi sớm nên quyết định ở đây chơi đùa một chút.
Khoảng độ hơn mười phút sau thì một tốp đầu trọc chạy đến, nhìn bộ dạng thì có chút gọi là vạm vỡ, khuôn mặt thì hằm hằm hè hè như kiểu ai quịt tiền của bọn chúng. Một tên đầu trọc mặt áo ba lỗ chạy lên trước, hương về phía tên béo cúi người cung kính nói
“Phan thiếu gia”
“Ừm. A Báo, đến nhanh lắm”
Tên béo Phan thiếu gia cười ha hả vỗ vai tên đầu trọc kia. Sau đó chỉ vào Vương Minh nói
“Dm, chú dẫn người đập chết thằng kia cho anh. Còn người đẹp thì…”
Tên A Báo nhìn theo hướng tên Phan thiếu gia chỉ thì nhìn thấy Nguyễn Giai Giai, bị vẻ đẹp của nàng cuốn hút đế ngây người. Khi nghe thấy lời của tên Phan thiếu gia nói thì một lúc sau mới có phản ứng vội vàng gật đầu như gà mổ thóc nói
“Vâng em hiểu. Chỉ là Phan thiếu gia đến lúc chơi chán rồi thì cho em chấm mút một chút”
“Đương nhiên rồi. Chú làm tốt thì chắc chắn có phần cho chú”
Tên Phan thiếu gia cười ha hả đầy dâm đãng. Từ lúc mới đến đây, nhìn thấy Nguyễn Giai Giai thì trong đầu hắn lập tức nảy sinh ngay cái ý định phải lôi người đẹp này lên giường bằng mọi cách rồi mây mưa chinh chiến một phen. Nhưng mà sau khi chúng kiến thực lực khủng bố của Vương Minh thì hắn có chút ngại ngại nên đành gọi đám đàn em đến trợ chiến. Mà một khi đã gọi đến thì lúc có thành quả không thể một mình độc chiếm được, ít ra cũng phải chừa cho chúng nó một chút cơm thừa canh cặn thì về sau đám đàn em mới nể mặt được.
Vương Minh và Nguyễn Giai Giai đứng đó nghe thấy những lời nói dâm đang của Nguyễn Giai Giai thì tức hồng hông. Đặc biệt là Nguyễn Giai Giai, lúc này khuôn mặt trắng trở đã đỏ hồng lên vì tức giận, mặc dù trước nay Nguyễn Giai Giai là một người rất điềm tĩnh đặc biệt là sau khi trải qua ba lần bắt cóc thì nàng càng lúc càng điềm tĩnh hơn trước nhưng thử hòi dù sát đá đến mức nào nhưng phải nghe những lời vũ nhục như thế thì làm sao chịu nổi. Nguyễn Giai Giai tính bước lên thì Vương Minh giữ vai nàng lại, nở nụ cười hiền hòa với nàng nói
“Để anh”
Nguyễn Giai Giai gật gật đầu. Vương Minh hống lên một tiêng rồi thân hình như tên bắn khỏi cung, lao về phía hai tên đầu trọc và tên Phan thiếu gia. Có lẽ vì đang mải mê chìm vào dâm ý đồng thời cũng vì thấy bên mình có đông người nên bọn chúng không hề để Vương Minh vào mắt cho đến khi Vương Minh đã áp sát vào bọn chúng thì bọn chúng vẫn đang mải mê liên tưởng đến buổi tuối tuyệt vời trong tượng tượng của mình.
Vương Minh một tay nắm lấy cổ họng của tên đầu trọc. Không cho hắn giãy dụa cầm hắn ném về phía đám đàn em đầu trọc của hắn một các nhẹ nhàng như ném một trái bóng. Đám người xem náo nhiệt xung quanh nhìn thấy cảnh này thì há hốc mồm bởi đám người này không ngờ Vương Minh trong gầy yếu thế kia vậy mà chỉ cần một tay đã ném cái tên đầu trọc vạm vỡ kia dễ dàng như không vậy. Tên béo bị Vương Minh nắm va vào đám đàn em, lập tức nằm lăn ra bất tỉnh, còn đám đàn em bị tên này đè phía dưới thì kẻ nào cũng kêu oai oái. Chỉ điều này đôi cũng đủ thấy lực của cú ném vừa rồi mạnh đến nhường nào.
Vương Minh phủi phủi tay rồi quay ra nhìn tên béo. Tên Phan thiếu gia lúc này mới hoàn hồn, cái màn cảnh không khác gì mấy phim siêu anh hùng của Mỹ khiến hắn cũng phải trợn mắt mà kinh hãi. Hắn mồ hôi chảy ròng ròng, chân tay luống cuồng lùi về phía sau nhưng không ngờ chân nọ đá chân kia, cả cơ thể béo ục ịch như heo ngã xuống đất. Hắn thấy Vương Minh vẫn tiến về phía hắn thì giọng run run nói
“Ngươi đừng có lại đây. Ngươi có biết bản thiếu gia ta là ai không. Dám đụng vào ta thì ngươi chỉ còn đường chết mà thôi”
Vương Minh nhướn mày rồi có cười khinh bỉ, hắn không ngờ rằng cái tên này đến bước đường này rồi còn giở giọng đe dọa hắn nữa chứ. Thật nực cười quá đí. Vương Minh nói
“Tao không cần biết mày là cái thắng nào. Dám nói những lời đó với vợ tao thì chuẩn bị nói lời tạm biệt với bộ hàm của mày đi”
Vương Minh đang định giơ nắm đấm lên thì có tiếng hô từ phía sau vang lên.
“Vương Minh, dừng tay lại”
Vương Minh nghe thấy giọng nói này rất giống với giọng của tên công tử Phan Hoàn nên đình chỉ động tác quay đầu về phía phát ra âm thanh vùa rồi thì thấy một người bước ra từ đám đông. Vương Minh không hề xa lạ với người này bởi người này không ai khác chính là tên công tử Phan Hoàng. Vương Minh nhăn mày khó chịu nói
“Sao mày lại cản tao”
Tên béo nhìn thấy Phan Hoàng thì mặt mày hớn hở, ánh mắt sáng rực lên vì có cứu tính vộ vàng chạy đến phía sau lưng Phan Hoàng rồi chỉ tay vào Vương Minh tức giận nói
“Em trai, chính thằng ôn này dám đánh anh. Em mau bảo người đánh què nó đi”
Vương Minh không thèm nhìn tên béo mà nhìn lên Phan Hoàng ánh mắt có chút cổ quái hỏi
“Mày quen cái thằng trư này à?”
“Là chỗ quen biết”
Phan Hoàng bị Vương Minh nhìn như vậy thì có chút ngượng ngùng đồng thời trong lòng thầm chửi tên béo này đúng là có mắt như mù không chọc vào ai lại chọc vào cái tên Sát thần này chứ. Phan Hoàng nói
“Hắn là anh trai, con bác hai của tao”
“Ồ hóa ra là anh trai của mày. Hèn chỉ cũng họ Phan”
“Ờ ờ”
Phan Hoàng gãi đầu gãi tai. Lúc này hắn đang ở trong tình huống vô cùng khó xử, một bên là thằng bạn thân nhất, còn một bên là họ hàng ruột thịt. Đúng là khó chọn lựa quá. Tên béo thấy biểu hiện thân mật của Phan Hoàng và Vương Minh thì lờ mờ hiểu ra một chút, thì thầm hỏi Phan Hoàng
“Em trai, em biết tên kia à”
Phan Hoàng gật đầu nói
“Thằng đó tên là Vương Minh, là bạn thân của anh cũng là cái tên trâu bò lần trước mà em kể cho anh đấy”
“Hèn chi”
Lúc này tên béo thở một cái thở phào nhẹ nhõm rồi tiến lên phía trước hồ hởi nói
“Người anh em, hóa ra là người quen, thật xin lỗi lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi”
Người xưa có câu đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại, tên béo này đã áp dụng triệt để câu nói này. Đồng thời khuôn mặt nặn ra một nụ cười tự nhiên vô cùng khiến người ta muốn đánh cũng không được. Mà Vương Minh lại nhìn ánh mắt cầu khẩn của Phan Hoàng thì đành thở dài thu lại cái ý định lấy đi bộ hàm nhai của cái tên béo trước mắt. Hắn thở dài nói
“Được rồi. Đi đi”
Tên béo như nhận được lệnh ân xá. Trong lòng mở cười đại thắng, mặt tươi cười khom khom người nói
“Người anh em à. Thật cảm ơn quá, nếu lần sau có dịp thì để ta mời cậu một bữa gọi là bồi tội”
“Được rồi được rồi. Nói nhiều quá đó, biến đi cho khuất mắt kẻo tao đổi ý bây giờ”
Vương Minh phất phất tay có chút uể oải.
“Vâng vâng”
Tên béo vội vàng chạy đến bên cạnh cô gái béo ý đang nằm dưới đất, dưới sự trợ giúp của Phan Hoàng kéo cô ta ra khỏi cừa hàng trang sức. Kịch vui đã đến hồi kết, đám người bu lại quanh cửa hàng cũng dần tản ra. Vương Minh lắc lác đầu cùng với Nguyễn Giai Giai đi về phía cô gái bán hàng đang đứng ngây ra nhìn hai người.
“Này có định bán không đó”
Vương Minh thấy cô ta đứng ngây như phỗng thì có chút khó chịu, gõ gõ vào mặt kính. Cô gái bán hàng tỉnh lại, có chút xấu hổ vội vàng hỏi
“Quí khách, muốn mua gì?”
Cô gái bán hàng này lúc đầu nhìn thấy bộ dạng tuềnh toàng đến mức quá bình dân của Vương Minh thì khinh thường nhưng qua cái vụ ẩu đả vừa rồi cô ta không còn dám có suy nghĩ đó nữa. Bộ dạng rất cũng kính có vài phần khách khí nói. Vương Minh thấy vậy thì tâm tình cũng tốt hơn một chút chỉ tay ra chỗ tủ kính trưng bày trước cửa hàng nói
“Tôi muốn chiếc vòng cổ ngoài kia”
“Vâng, quí khách xin đợi chút”
Cô gái bán hàng nói xong thì vội vàng chạy ra ngoài lấy cái khay đựng chuỗi dây chuyền, đặt lên trước mặt hai người Vương Minh và Nguyễn Giai Giai nói
“Quí khách xem xem có vừa ý không?”
Vương Minh phất phất tay nói
“Không cần xem đâu. Gói lại cho chúng tôi”
“Vâng”
Cô gái bán hàng vội vàng đóng nắp hộp lại rồi lấy từ phái dưới chỗ dứng một cái ruy-băng và một cuộn giấy bọc quà. Thủ pháp gói quà của cô nàng này phải nói là cực nhanh và cực kì chuyên nghiệp. Một loáng sau thì đã gói xong lại vô cùng có thẩm mũ khiến Nguyễn Giai Giai rất hài lòng. Vương Minh lấy thẻ thanh toán rồi cùng với Nguyễn Giai Giai rời khỏi khu mua sắm lái xe đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Trần Thanh Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.